Lời khẩn cầu đột ngột của Tôn Chu Minh khiến cha cô quá mức kinh ngạc mà suýt đánh rơi tách trà.
Nước trà sóng sánh trào ra theo nhịp tay của cha cô, nhỏ xuống tí tách lên thảm lông lót sàn.
Cha cô thoáng thất thố nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cười sảng khoái và nói bằng giọng tưởng như bông đùa nhưng lại dứt khoát:
"Tôn phó tổng ý đây là sao? Con bé nhà chú có phúc phần gì mà lại được Tôn phó tổng đặc biệt quan tâm đến vậy?"
Tôn Chu Minh sao không nghe ra ý tứ xa cách của cha cô.
Gã ta cũng đã lường trước được một vài kịch bản, dẫu sao gã cũng không phải là kẻ dễ dàng bỏ cuộc đến vậy.
Tôn Chu Minh là ai? Gã là kẻ càng thấy khó càng có quyết tâm chinh phục.
Sự hơn thua và dã tâm trong gã không phải là điều người khác có thể đối phó được.
Gã cười hoà nhã và thân sỹ hết mức có thể, nói với đầy sự chân thành
"Cháu nghĩ, sự xuất hiện của cháu ngày hôm nay cũng đủ nói lên sự chân thành của cháu với em nhà.
Không giấu gì chú, kể từ lúc được gặp Bạch tiểu thư, trong lòng cháu vẫn nhớ mãi không quên.
Cháu thật sự muốn được kết giao với cô ấy, mong chú cho phép cháu".
Cha cô thu hồi lại vẻ mặt cười cười, không vội trả lời gã mà nhìn gã đánh giá.
Ông không ngờ đến có ngày Tôn Chu Minh lại đánh chủ ý lên con gái mình.
Chưa xét đến việc tình cảm thật giả chân thành ra sao, nhưng ông không nghĩ một người cha như ông lại được quyền quyết định cuộc đời con gái mình chỉ bằng một món quà hay một vài lời ngon ngọt của một thanh niên con bé còn chưa tiếp xúc bao giờ.
Vợ chồng ông ngày xưa vốn là lưỡng tình tương duyệt, yêu đương tự do, đến với nhau cũng là ý chí của cả hai nên ông cực lực phản đối chuyện ép duyên.
Tôn Chu Minh này...!hành động có phải là hơi vội hay không.
Cha cô thở dài, nghiêm mặt và nói lại.
"Tôn Chu Minh, cháu năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?"
"Dạ cháu đã hai mươi tư tuổi, thưa chú.
Cháu biết là cháu còn trẻ, chưa đủ chín chắn nhưng cháu cam đoan sẽ không vì thế mà khiến chú phiền lòng."
Gã vội thuyết phục cha cô.
"Cháu còn trẻ như vậy, tương lai còn tiếp xúc với nhiều người hơn nữa, huống chi con bé nhà chú còn quá trẻ con.
Với cương vị một người cha, chú hoàn toàn không có quyền xen vào việc con bé chọn ai.
Nếu như đó là sự lựa chọn tồi tệ chú hoàn toàn sẽ can thiệp.
Nhưng nếu là mối tình trời định, người cha như chú cũng chỉ có thể đứng ngoài chúc phúc mà thôi.
Cháu hiểu chứ?"
Ông nhẹ nhàng nói nhưng lại đầy sự kiên quyết.
Có trời mới biết cha cô đang đau đầu như thế nào.
Sao Tôn Chu Minh lại đề cập đến việc này đột ngột như vậy, huống chi con bé nhà ông vốn đã muốn nên duyên với Tiết tiểu tử.
Vợ chồng ông coi như cũng đã cho qua mối duyên của hai đứa, chỉ chờ con bé tốt nghiệp là có thể công khai.
Thế mà từ đâu nhảy ra Tôn Chu Minh, bảo ông biết nói sao cho vừa lòng đây hả.
Ông cũng rất đau đầu.
Nhà có con gái đến tuổi cập kê còn khó hơn cả con trai đến tuổi lấy vợ.
Tôn Chu Minh không bị những lời của cha cô đánh cho nhụt chí.
Trái lại, gã càng hưng phấn hơn trước con mồi khó chinh phục này.
Gã khẩn khoản:
"Cháu chỉ xin chú được cho cháu công khai theo đuổi em ấy.
Còn việc nên duyên hay không dựa vào ý trời, sau này chúng cháu có thành đôi hay không cháu đều không một lời oán trách thưa chú."
Cha cô thở dài, ông day trán và cười khổ:
"Tôn Chu Minh này, thật ra thì..."
"Cháu xin chú! Cháu nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho em ấy! Mong chú thành toàn cho cháu!"
Tiết Vũ Khiêm vừa vặn đứng ngoài nghe thấy hết mấy câu cầu xin của gã.
Bên trong anh đang nóng hừng hực như có lửa đốt, khớp tay cứng lại và đôi mắt lóe lên tia nhìn sắc bén dữ dội.
Tôn Chu Minh? Gã cũng thật tính toán đâu ra đấy, còn muốn cướp cô ra khỏi tay mình sao? Đừng có mơ.
Trong đầu Tiết Vũ Khiêm tính toán rất nhanh, vô cùng tự nhiên mà mở cửa bước vào và nói đầy thân thiết:
"Cháu chào chú.
Tiết tiểu tử này không làm phiền chú chứ ạ?".
Tôn Chu Minh cau mày, nghiến răng thầm chửi rủa trong lòng.
Gã đã tính hết mọi đường, cuối cùng lại nhảy ra Tiết Vũ Khiêm từ đâu xuất hiện, xem ra còn thân thiết với Bạch tổng hơn cả gã.
Chuyện có vẻ không ổn rồi!
Tiết Vũ Khiêm tay bắt mặt mừng với cha cô, cười kín đáo động viên ông một cái, đổi lại cái thở phào của cha cô.
Sống từng này tuổi, đây là phi vụ làm ăn khó xử nhất ông từng gặp.
Cả hai chàng trai này, ai cũng giỏi, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, chọn ai cũng đều tốt cả.
Có điều chỉ có một người may mắn đến trước mà thôi.
Tốt nhất là ông cứ để cho chúng tự đấu đá nhau, ít ra đứng ngoài quan sát ông có thể nhìn ra rõ ràng vẻ chân thực nhất của hai cậu trai này.
Tiết tiểu tử à, tự thân vận động đi nhé.
Chú đứng ngoài thôi.
Tiết Vũ Khiêm nín cười trước ánh mắt gian xảo của cha cô, thầm than cha vợ tương lai cũng đủ độc.
Anh bày ra tư thế áp đảo và khí thế mạnh mẽ dữ dội, đối lập hẳn với khí chất văn nhã của Tôn Chu Minh.
Ánh mắt nheo nheo đầy sắc bén, mái tóc cắn ngắn để lộ khuôn mặt rắn rỏi sắc cạnh.
Nếu tách Tôn Chu Minh ra đứng riêng biệt thì gã hoàn toàn nổi bật nhưng ghép chung một chỗ với Tiết Vũ Khiêm thì hoàn toàn khác hẳn.
Quả nhiên, khí chất không phải một ngày là có mà do gọt dũa và trải nghiệm kết thành.
Tiết Vũ Khiêm cũng không thiếu sự từng trải.
Chỉ qua cái bắt tay và tư thế anh đã áp đảo Tôn Chu Minh, biến gã trở nên thật tầm thường.
Tiết Vũ Khiêm thập phần phong độ vươn tay ra và nói:
"Lại gặp lại Tôn phó tổng".
"Thật tình cờ, Tiết tổng." Tôn Chu Minh đứng dậy, khách khí bắt tay lại, ánh mắt lóe lên sự thăm dò và đề phòng.
"Tôn phó tổng hôm nay không hẹn mà gặp, cũng là ý trời.
Chú thấy có phải không ạ?".
Cái thằng này! Cha cô nhướn mày nhìn anh trách móc.
Khi không lại đẩy sang ông, đi mà giải quyết tình địch của mình đi chứ.
Tiết Vũ Khiêm thừa biết cha vợ tương lai đang nghĩ gì, anh cũng chỉ uyển chuyển nói vậy để vạch rõ ra sự đường đột của Tôn Chu Minh.
Một bên là khách, một bên là chủ, ít nhiều đã có sự khác biệt.
Tiết Vũ Khiêm đường hoàng ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện Tôn Chu Minh, vắt chân rót trà cho cha cô và mình, rồi quay sang hỏi gã:
"Tôn phó tổng dùng thêm chút trà? Trà đen hiệu này là số một, tôi phải đặt trước mới được hai hộp cho chú Bạch với ông cụ nhà tôi."
Phụt! Cha cô suýt ho vài cái vì sém sặc nước trà, cố gắng nhịn lắm mới không phá lên cười trước đòn ra oai phủ đầu của Tiết Vũ Khiêm.
Tiểu tử này, đủ độc! Nhưng phải như vậy mới xứng đáng với con gái bảo bối của ông.
Để xem ý tứ của vị Tôn thiếu kia như thế nào, hôm nay quả thật ông không uổng phí ấm trà ngon.
Tôn Chu Minh giật giật khóe miệng, mắt lóe sáng ý chí chiến đấu và đáp lại.
"Tôi cũng vừa được nếm, quả là trà ngon.
Chú Bạch đúng là có con mắt tinh tường.
Như tôi thì không được tinh ý như Tiết tổng, chỉ biết mua đồ cổ chứ không biết thưởng trà."
Tiết Vũ Khiêm cười cười không nhận xét, quay sang bắt lời với cha cô.
"Lát chú có rảnh không ạ, cháu mời chú đến Bạch Vân trà quán, tiện có mấy cuốn sách muốn đưa cho tiểu Sênh ôn tập luôn ạ.
Trước cháu cũng nhờ mấy cuốn này mà thi qua đấy ạ".
Lông mày của Tiết Vũ Khiêm hơi cong lên, ánh mắt kín đáo liếc nhìn Tôn Chu Minh đang ngồi đối diện, xem chừng gã cũng đang khó chịu lắm đây.
Tiết Vũ Khiêm anh đã nói ẩn ý đến vậy, gã nếu ngại mất mặt thì nên biết đường mà rút lui.
Tôn Chu Minh nghe vậy không khỏi trào lên một trận ghen tị.
Đây là đang khoe khoang mối quan hệ thân thiết sao? Có điều Tôn Chu Minh gã cũng không dễ đối phó vậy đâu!
Gã liền trưng ra bộ mặt hiền lành và thân thiện nhất, chân thành hỏi lại: "Bạch tiểu thư đang có vướng mắc môn gì vậy chú? Có lẽ cháu sẽ giúp được em ấy..."
"Xin lỗi Tôn phó tổng, hình như anh tốt nghiệp trường nước ngoài đâu có theo chương trình trong nước.
Tôi nhớ không nhầm chứ".
Shit! Tôn Chu Minh trừng mắt, trắng trợn đối mặt lại với Tiết Vũ Khiêm.
Thằng cha này thật đáng ghét mà!.