Vì lời nói của anh, cậu cảm thấy thực đau lòng, đứa nhỏ! Đây là vấn đề vô pháp giải quyết giữa hai người đàn ông, cho nên anh mới chia tay… Đang lúc miên man suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cậu mở điện thoại, là mẹ cậu gọi.
“Tôi không có đi, anh buông tay để tôi nghe điện thoại.” Cậu bị anh chế trụ không có biện pháp nghe máy, thở dài, vỗ nhẹ cánh tay đang ôm thắt lưng của mình.
Người uống sai tâm tình không ổn định, đại khái cũng dễ bị lừa, anh thật sự liền buông lỏng tay ra.
Cậu đi đến một bên thấp giọng nghe điện thoại, mẹ hỏi cậu khi nào thì về nhà, cậu thoáng suy nghĩ, sau đó nói công việc của cậu còn chưa làm xong, kêu bà đi ngủ trước đừng chờ cậu.
“Mẹ của tôi…” Cúp điện thoại, cậu định nói với anh mẹ cậu giục cậu về nhà, chính là mới vừa há mồm liền lại bị ôm lấy.
“Dương.
Anh sẽ không để em đi đâu!” Anh cường ngạnh ôm lấy cậu.
“Tôi...” Cậu một bên kịch liệt giãy ra, một bên hướng Kì Minh giải thích.
Nhưng kẻ say rượu như anh nào có để ý đến lời cậu nói, anh đưa người trong lòng đặt lên vách tường, cuối đầu hôn lên.
Lưỡi anh tiến quân thần tốc, mũi cậu lập tức ngập tràn hương vị của cồn.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Tiêu Kính Dương trong gần hai năm qua, đáng được ăn mừng chính là nụ hôn của cậu là bị người cậu yêu mến đoạt đi.
.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi |||||
Cậu vì bất ngờ bị hôn mà quên cả giãy giụa, mà anh cảm giác được cậu không phản kháng, nụ hôn mãnh liệt cũng trở nên dịu dàng triền miên hơn.
Đầu lưỡi anh từng tất từng tất tinh tế lim qua khoang miệng của cậu, quấn quanh lấy đầu lưỡi của cậu chơi đùa không rời.
Cậu thật sự là vô pháp chống cự loại hấp dẫn dịu dàng này, bắt đầu chậm rãi đáp lại Hàn Kì Minh.
Anh hôn đến nhập tâm, đôi môi hai người gắt gao cọ xát cùng một chỗ, đầu lưỡi quấn quanh càng thêm dây dưa, cậu nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ nụ hôn này của anh.
“Tiểu Dương...!Không cần chia tay…” Hôn môi hơi lâu khiến cả hai đều có chút khó thở, lưỡi anh rời khỏi khoang miệng cậu, nhưng đôi môi vẫn như cũ quyến luyến, thanh âm run rẩy không kiềm chế thoát ra khỏi miệng.
“Anh Kì Minh!” Tim của anh chính vì một tiếng “Kì Minh” này của cậu mà đau nhói, liền bởi vì cảm giác ướt át trên mặt mà lặp tức mở mắt.
Hốc mắt anh đỏ bừng, cộng thêm men say làm hai mắt đã ngập nước của anh càng trở nên mờ mịt.
Dù là tân sinh viên trên bục hăng hái phát biểu năm đó, hay là tổng giám đốc tài năng trên thường trường sau này, thì ở trong lòng cậu, anh luôn là người ưu tú nhất, mạnh mẽ nhất, hiên ngang đứng trước mọi người.
Bộ dáng yếu ớt của người đàn ông trước mặt này, làm cho lòng cậu dậy sóng, ý nghĩ muốn buông tay từ bỏ lập tức bị sụp đổ.
“Anh Kì Minh, chúng ta sẽ không chia tay.” Cậu nhìn vào trong mắt anh, khóe miệng câu lên một nụ cười dịu dàng.
“Tiểu Dương…” Anh nhìn cậu tươi cười mà sửng sốt, rồi mới lần thứ hai hôn lên môi cậu.
~~~~~
Thời điểm hiện tại của cô và Kiều Mạn thì ngược lại không nồng cháy như hai người kia.
Trong ống cống, hai hình bóng của hai cô gái ôm chầm lấy nhau trong tiếng mưa xối xả và từng đợt sấm vang lên khiến cả hai run lên bần bật.
Lúc này cô thật sự rất nhớ, rất nhớ Tiết Vũ Khiêm.
"Vũ Khiêm, anh đang ở đâu...em rất sợ..."
Cô hướng ánh mắt nhìn xa xăm nhưng không có điểm tựa mà khúc khít..