“Dương, chúng ta quay về phòng ngủ.” Anh cũng cảm giác được người trong ngực sắp đứng không vững, liền cúi xuống ôm lấy cậu đi về phía phòng ngủ.
Rất đúng tiêu chuẩn của “ôm công chúa”, thủ pháp của anh cũng thật thuần thục, vững vàng giữ lấy lưng cùng đùi của cậu.
Cậu dáng người nhìn qua đều khá gầy, nhưng dù sao cũng cao gần m, cùng với chiều cao anh cũng không sai khác bao nhiêu.
Vào phòng ngủ, thứ đầu t iên đập vào mắt cậu chính là chiếc giường KING SIZE rộng lớn cùng một cặp gối ngủ, tiếp tục nhìn lên, trên vách tường đầu giường có treo một bức ảnh của anh và cậu trước đây, giống y như ngoài phòng khách, trong ảnh vẫn là hai người tay trong tay, cười đến vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc.
Anh đi tới, đem cậu đặt lên trên giường, người cũng chồm tới đè ép lên.
Anh tiếp tục cuồng nhiệt hôn môi cậu, trong miệng không ngừng gọi khẽ “Dương”.
Cậu nhắm mắt lại, không nhìn đến hình ảnh hai người trên vách tường, bỏ qua cả tiếng nỉ non trong miệng anh để cho bản thân trầm luân trong dc vọng, đơn giản nghĩ người đang ôm mình chính là anh.
Nằm trên giường so với lúc đứng thư thái hơn rất nhiều, từ ánh mắt đến đôi môi, rồi xuống đến hầu kết, xương quai xanh, anh hướng thân thể cậu một đường hôn duyệt đi xuống, khi đôi môi dao động đến trước ngực Tiêu Kính Dương, nụ hôn của anh không tiếp tục đi nữa, bắt đầu dừng lại lim hút hai bên đầu t của cậu.
Vừa rồi ở trong phòng khách, đầu t của cậu đã muốn bị anh toát lộng một phen, hiện tại trở nên mẫn cảm muốn chết, bị môi của anh chạm vào, toàn thân cậu liền không thể ức chế mà run rẩy.
Anh lúc thì dùng răng nanh khẳng cắn, lúc lại ngậm đầu t vào miệng hút mạnh, cậu hai tay nắm chặt chăn nệm dưới thân, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng rên rĩ.
“Dương, có phải hay không thoải mái!?"
Há mồm buông ra đầu t đã bị mình hút đến sưng đỏ, lại luyến tiếc mê mụi dùng môi cọ cọ, anh ngẩn đầu ánh mắt như đang cười nhìn ngắm Tiêu Kính Dương.
“A...!a… Thoải mái…” Tiêu Kính Dương thở d ốc dồn dập, suy nghĩ bị những khái cảm quấy nhiễu thành một đống hỗn loạn, đầu óc mơ mơ hồ hồ, Kì Minh hỏi cái gì liền đáp cái đó.
“Dương, muốn hay không càng thoải mái!?” Anh thực vừa lòng với câu trả lời của cậu, khóe môi tươi cười càng rộng thêm vài phần, bàn tay hướng đến quần cậu, ngón tay linh hoạt cởi bỏ dây lưng.
Tiêu Kính Dương vô pháp suy nghĩ đành mờ mịt khó hiểu nhìn lại Kì Minh.
“Dương cũng đã như thế cứng rắn …” Khóe môi anh buông ra một câu, bàn tay liền tiến vào trong [email protected] lót của Tiêu Kính Dương, một phiên cầm lấy nóng bỏng.
“A!” Bộ vị yếu ớt mẫn cảm nhất bị Kì Minh nắm giữ, cậu kinh hãi hét lên một tiếng, đại não vốn đã không thể suy nghĩ liền nhất thời trở nên trống rỗng.
Anh lại cúi đầu ngậm đầu t Tiêu Kính Dương mà mt, dương vt nắm trong tay cũng bắt đầu nhu lộng vỗ về.
“A...!a… Ha…” Đối với người như cậu sao bao năm không qua lại với ai sao có thể chống lại những khiêu khích này của anh, đầu t lẫn dng vt đều bị mt mát vỗ về làm mỗi nơi trên cơ thể cậu đều ngậm tràn khái cảm, cơ thể lâm vào tình dc trở nên xụi lơ, chỉ có thể há miệng rên rĩ cùng thở d ốc.
Anh dùng lực thật lớn mt vào đầu t, còn cố ý phát ra tiếng nước tắc tắc.
Tay nắm dng vt cũng tăng tốc độ nhu lộng chơi đùa, hơn nữa ngón cái không ngừng xa nắn , đầu ngón tay còn ngẫu nhiên cạ qua lỗ nhỏ mẫn cảm..