Rời khỏi nhà trẻ, Ôn Tư Đặc hỏi: “Thế nào?” Có muốn đi dạo một vòng không?”
“Xem ra anh thực rãnh rỗi.” La Tố nhún vai từ chối cho ý kiến, cậu vốn định về nhà tiếp tục cải tiến bao con nhộng lần trước, bởi vì Ngải Địch cùng Lô Tạp sử dụng rồi, hiệu quả tựa hồ không tốt, bất quá nếu Ôn Tư Đặc rãnh rỗi ra ngoài chơi, cậu cũng không ngại phụng bồi.
“Công ty hôm nay nghỉ.” Ôn Tư Đặc cười khẽ.
“Nga? Công ty giải trí mà cũng có ngày nghỉ à?” La Tố nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Sắp tới lễ thần thú, ngẫu nhiên cũng phải để người ta hít thở một chút chứ.”
“Cái cớ này thực tệ.” La Tố không chút lưu tình vạch trần lời nói dối của Ôn Tư Đặc: “Thế nào? Cấp trên lại quấn lấy anh, muốn kéo anh đi làm diễn viên thần tượng sao?”
Ôn Tư Đặc cười không nói, hiển nhiên không muốn nhắc tới đề tài này, từ khi kết hôn với Tu Lôi, anh liền chuyển sang làm việc hậu trường, lúc trước Tu Lôi vì anh quay những cuộn phim này mà gây ra phong ba rất lớn, bất quá chuyện này La Tố cũng không biết, tuy đã , năm rồi, trong thành phố rất khó tìm được những cuộn phim anh quay trước kia, nhưng cũng có không ít người hâm mộ lén chuyền tay nhau, vì thế cũng không thể nói những cuộn phim đó đã hoàn toàn biến mất.
“Hiện tại nghĩ lại, thời gian quả thực trôi qua quá mau.” La Tố nhìn phong cảnh xung quanh, có chút cảm thán nói: “Nếu lúc trước tôi và anh đi trên đường thế này, nhất định sẽ bị vây chật kín.”
“Đang châm chọc tôi sao?” Ôn Tư Đặc tuy nói vậy nhưng gương mặt không hề có ý tứ tức giận, vẫn mỉm cười ôn hòa, tựa như nụ cười lần đầu La Tố thấy trên phim ảnh vậy, hoa lệ sáng chói làm người ta không thể dời mắt.
“Anh vẫn bộ dáng cũ.” La Tố nhìn lướt qua người xung quanh, quả nhiên có không ít người lén nhìn Ôn Tư Đặc: “Đi thôi, còn tiếp tục đứng đây, tôi sợ có người chạy tới đánh anh hôn mê rồi kéo đi a.”
“Ha hả.” Ôn Tư Đặc nhịn không được cười khẽ: “Nếu bọn họ có bản lĩnh ra tay trước mặt Kì Lân, tôi cũng thực muốn xem thử.”
“…” La Tố trầm mặc, sao cậu cứ cảm thấy Ôn Tư Đặc ngày càng xấu xa hơn?
Cuối cùng La Tố cùng Ôn Tư Đặc không lắc lư ở ngoài lâu lắm, chỉ cùng nhau dùng bữa cơm, sau đó lại mua chút nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Đừng nhìn bộ dáng không biết cực khổ là gì của Ôn Tư Đặc, khả năng làm bếp rất tuyệt vời, La Tố cũng hiếm có dịp hứng thú, định tới nhà Ôn Tư Đặc học tập.
Nhà Ôn Tư Đặc cũng giống nhà La Tố, người lớn đi làm, con nít đi học, vì thế trong nhà không còn ai, bởi vậy La Tố không hề cố kị nằm trên sô pha nghỉ ngơi.
“Không phải cậu nói muốn học nấu cơm sao?” Ôn Tư Đặc nhìn bộ dạng của La Tố, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Ngủ một lát đã, hôm qua nghiên cứu đến tận khuya.” La Tố nói xong liền nhắm mắt.
“Còn nghiên cứu bao con nhộng sao?”
“Ừ… nếu thành công, có thể giải quyết vấn đề sinh đẻ thấp của liên minh.” Âm thanh La Tố dần dần nhỏ đi.
Ôn Tư Đặc thấy La Tố như vậy cũng không quấy rầy, anh lên lầu lấy chăn đắp cho cậu.
La Tố ngủ thẳng tới h chiều, chờ cậu ngồi dậy, đừng nói là học nấu cơm, ngay cả tới đón đứa nhỏ tan học cũng sắp muộn rồi.
“Thật là, sao anh không gọi tôi?” La Tố hiếm có dịp lộ ra biểu tình hối hận.
“Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, tôi sao nỡ?” Ôn Tư Đặc giả vờ trìu mến nói.
“Anh làm tôi cảm thấy thực lạnh.” La Tố hiếm có dịp phun tào một câu.
“Đó là vinh hạnh của tôi.” Ôn Tư Đặc lấy áo khoác vắt sau cửa ném cho đối phương nói: “Đi thôi, nhà trẻ tan học lúc h, nếu bây giờ đi vẫn còn kịp.”
“Ân.” La Tố nhanh chóng mặc áo, đi theo phía sau Ôn Tư Đặc.
Lúc ngồi trên xe, La Tố cứ cảm thấy mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng, bất quá vì không nghĩ ra nên cậu cũng đành từ bỏ.
Bởi vì Tiểu Hôi và tiểu Tu Đế học khác lớp nên La Tố và Ôn Tư Đặc phải phân ra hành động, bất quá hai người đã hẹn gặp ở cổng trường.
Lúc La Tố tới lớp mẫu giáo đón Tiểu Hôi, bé đang nằm rạp trên mặt đất, bộ dáng không dậy nổi, bên cạnh bé vây một đám tiểu bằng hữu, tò mò chọt chọt chỗ này chọt chọt chỗ kia, nếu không phải có lão sư ngăn cản, có trời mới biết đám nhóc này còn làm chuyện gì nữa.
“Tiểu Hôi?” La Tố kêu một tiếng, lúc này lão sư cũng phát hiện La Tố, lão sư tựa như nhìn thấy cứu tinh hô lên: “Mọi người nhường đường cho Tiểu Hôi đi nào. Phụ thân Tiểu Hôi tới đón rồi!”
“Ai? Phụ thân Tiểu Hôi?”
“Chẳng lẽ là Đại hôi lang?”
“Hảo, hảo anh tuấn a!” Đám tiểu bằng hữu như ong vỡ tổ nhào về phía La Tố, bất quá có người lại càng nhanh hơn, chính là Tiểu Hôi! Tiểu Hôi vốn không nhúc nhích nghe thấy âm thanh của La Tố liền nhanh chóng vươn tứ chi, thân hình linh hoạt xuyên qua đám nhỏ, nhảy vào lòng La Tố.
“Động! Cậu ta động kìa!” Đám tiểu bằng hữu nhìn thấy Tiểu Hôi cử động đều kích động kêu lên, này không thể trách bọn nó, bởi vì Tiểu Hôi từ lúc tới lớp liền không động đậy chút nào, nếu không phải con mắt chuyển động tới lui chắc mọi người đã nghĩ Tiểu Hôi là một món đồ chơi bằng bông.
“Ngao ô~” Tiểu Hôi uể oải kêu một tiếng, đầu sói nhỏ xíu cọ cọ vài cái trong lòng ngực ba ba, tiểu Tu Đế gạt bé! Nhà trẻ mới không có bánh bao đáng yêu như em trai bé!
“?” La Tố khó hiểu, vì sao Tiểu Hôi uể oải như vậy? bất quá cậu vẫn xoa xoa đầu Tiểu Hôi. Ngoài ra có chuyện khác làm cậu thực để ý, lão sư vừa nãy sao lại nghĩ cậu là phụ thân Tiểu Hôi? Chẳng lẽ vì trên tay cậu không có ấn ý giống cái nên lão sư hiểu lầm?
“Cái kia, Ngải Tố tiên sinh, đứa nhỏ nhà ngài thật ngoan, bất quá bé hơi im lặng một chút kì thật có thể để bé kết giao nhiều bằng hữu hơn.” Lão sư thật vất vả thoát thân khỏi đám nhỏ, lễ phép nói với La Tố.
“Tôi đã biết, cám ơn nhiều.” La Tố biết lão sư nói vậy đã rất khách khí, Tiểu Hôi làm sao mà im lặng, nó rõ ràng là lười biếng.
“Hôm nay đã làm phiền anh, tạm biệt.” La Tố lễ phép gật đầu chào lão sư, lúc chuẩn bị rời đi thì âm thanh Ôn Tư Đặc ở phía sau truyền tới: “Thế nào? Đón Tiểu Hôi chưa?”
“Không phải nói chờ ngoài cổng sao?” La Tố ôm Tiểu Hôi đi tới bên cạnh Ôn Tư Đặc, hai người còn chưa kịp tán gẫu vài câu thì đã bị nhóm trẻ ùa từ phòng học vây quanh.
“Đẹp… thật đẹp nga! Bộ dáng ba ba Tiểu Hôi so với phụ thân cậu ta còn dễ nhìn hơn!” Cậu bé đầu con nhím ngửa đầu nhìn Ôn Tư Đặc, khóe miệng chảy ra dòng chất lỏng khả nghi.
“Thật sự dễ nhìn! Lão sư, đó là ba ba của Tiểu Hôi à?”
“Thực hâm mộ, tớ cũng muốn có ba ba và phụ thân xinh đẹp như vậy!”
Nhóm tiểu bằng hữu đối với những thứ xinh đẹp luôn không có sức chống cự, càng miễn bàn Ôn Tư Đặc cùng La Tố ở cùng một chỗ, diện mạo La Tố vốn không tệ, trước kia vì quá âm trầm nên mới lưu lại ấn tượng không tốt cho người khác, bất quá từ lúc kết hôn với Tư Lôi Tạp, sinh ra Tiểu Hôi thì hơi thở trên người cậu ôn hòa hơn rất nhiều, về phần Ôn Tư Đặc thì khỏi phải nói, danh hiệu tình nhân đại chúng không phải nói không, chỉ cần đứng yên một chỗ, diện mạo hoa lệ của anh cũng đủ trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhóm tiểu bằng hữu dùng ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời nhìn La Tố và Ôn Tư Đặc: “Thật không ngờ thế giới có người dễ nhìn như vậy…”
“Hai người đứng chung một chỗ cứ như bức tranh vậy…”
Lão sư thấy La Tố cùng Ôn Tư Đặc bị vây quanh, lập tức tiến lên hỗ trợ: “Mọi người đừng quấy rầy ba ba và phụ thân Tiểu Hôi! Bọn họ phải về nhà a, không thể gây phiền phức cho người khác biết không?”
“Không cần! Để tụi em nhìn thêm một chốc!”
“Đúng a đúng a!”
La Tố nhìn những đôi mắt lóe sáng nhìn bọn họ, có chút đau đầu đỡ trán, Ôn Tư Đặc người này… sức quyến rũ vẫn không giảm chút nào.
“Làm sao bây giờ?” La Tố liếc mắt nhìn Ôn Tư Đặc một cái.
“Rất đơn giản, chỉ cần hảo hảo nhờ bọn nhỏ, bọn nó sẽ hiểu.” Ôn Tư Đặc nói xong, hơi khom thắt lưng, nhìn bọn nhỏ mỉm cười ôn hòa: “Xin lỗi, các con có thể tránh qua một chút được không?”
Sợi tóc màu xám, đôi mắt màu xám… rõ ràng là màu sắc không có gì đặc biệt nhưng lại làm người ta không thể dời mắt, nhất là kết hợp với nốt lệ chí bên khóe mắt, quả thực là hấp dẫn trí mạng.
Bọn nhỏ làm sao chịu nổi thế trận này, cả đám đều đỏ mặt, đại não trống rỗng ngơ ngác lui ra, không bao lâu trước mặt La Tố và Ôn Tư Đặc đã có một con đường.
“Đi thôi.” Ôn Tư Đặc cười nói với La Tố.
“Anh đúng là nam nhân nghiệp chướng nặng nề, cư nhiên ngay cả con nít cũng mê hoặc.” Khóe miệng La Tố không khỏi co rút.
“Đây là giáo dục tình yêu, để bọn nó sau này không dễ dàng bị giống cái xinh đẹp lừa gạt.” Ôn Tư Đặc khẽ xoa nhẹ nốt ruồi bên mí mắt, làm sâu nụ cười bên môi, anh không biết động tác này, đừng nói là nhóm trẻ vây xung quanh, ngay cả một vài lão sư và nhóm cha mẹ đều cảm thấy trái tim mình suýt chút nữa đã ngừng đập, người, người tóc xám này rốt cuộc là ai a? Mau trả lí trí lại cho bọn họ a! Bất quá nghĩ lại thì, diện mạo này, động tác này… cứ cảm thấy đã nhìn thấy ở đâu đó.
p đồng hồ sau khi La Tố và Ôn Tư Đặc rời khỏi, rốt cuộc có một người dường như nhớ ra gì đó mà hô lớn: “Là Ôn Tư Đặc! Giống cái vừa rồi là Ôn Tư Đặc đại nhân a!”
“Cái gì? ! Chính là tình nhân đại chúng Ôn Tư Đặc sao? !”
Xôn xao ở nhà trẻ tạm thời không đề cập tới, La Tố cùng Ôn Tư Đặc nói chuyện một chốc, định đến nhà đối phương cọ cơm: “Bình thường anh đón Tu Đế đều vậy à?”
“Sao có thể?” Ôn Tư Đặc nhún vai nói: “Bình thường đều do Tu Lôi phụ trách đón Tu Đế.”
“…”
“Đúng rồi, vừa nãy sao lão sư kia lại gọi tôi là ba ba của Tiểu Hôi?” Ôn Tư Đặc hỏi.
“Hình như anh ta hiểu nhầm chúng ta là bầu bạn.”
“Thế nghĩa là cậu là phụ thân Tiểu Hôi?” Ôn Tư Đặc dường như phát hiện ra chuyện thú vị, tiếp tục hỏi.
“Anh muốn nói gì?” La Tố nhướng mi.
“Không, tôi chỉ muốn nói… nếu ngay cả lão sư cũng hiểu lầm, kia không phải đại biểu chúng ta thực xứng đôi sao?” Ôn Tư Đặc tươi cười.
Đại não La Tố trống rỗng khoảng một giây, sau đó cậu chậm rãi mở miệng: “Đừng nói những lời làm hóc môn trong tuyến thận của tôi tăng cao.”
“Phốc——” Ôn Tư Đặc nhìn biểu tình nghiêm túc của La Tố, nhịn không được cười khẽ: “Cậu càng lúc càng giống Tư Lôi Tạp.”
La Tố: “…”
Leo lên người máy giao thông rất nhanh đã về tới nhà, đây là lần đầu tiên Tiểu Hôi tới nhà Ôn Tư Đặc, vì thế bé rất hiếu kì, tiểu Tu Đế là nửa chủ nhân, nhiệt tình mang Tiểu Hôi đi thăm phòng mình.
Hai tiểu bằng hữu chơi đùa, người lớn tự nhiên sẽ thoải mái. Buổi chiều La Tố đã ngủ một giấc nên tinh thần hiện giờ cũng không tệ, vì thế quyết định giúp Ôn Tư Đặc chuẩn bị cơm tối, bất quá trước đó cậu gửi tin cho Tư Lôi Tạp, nói cơm tối ăn ở nhà Ôn Tư Đặc để tránh anh quay về nhà. Lúc gửi tin, La Tố lại có cảm giác mình quên gì đó, bất quá nghĩ không ra, hẳn cũng không phải chuyện quan trọng.
Ôn Tư Đặc không hổ là bạn tốt của La Tố, rất hiểu cậu, La Tố tuy không giỏi về nấu nướng, nhưng thái rau rất giỏi, trường kì sống cùng nghiên cứu luôn vậy.
Thái đồ ăn xong, La Tố bắt đầu thời gian nghỉ ngơi, ngồi trên sô pha xem TV, La Tố liếc mắt nhìn Ôn Tư Đặc đang xào rau trong phòng bếp nói: “Tôi nói này… tóc anh không cần cột lên sao?”
“Dây buộc tóc để trong ngăn kéo phòng ngủ lầu hai, rất phiền.” Ôn Tư Đặc không để ý tới mớ tóc che khuất tầm mắt, lưu loát tiếp tục xào rau.
“Tôi đi lấy.” La Tố đứng dậy khỏi sô pha.
“Lầu hai quẹo trái phòng thứ .” Ôn Tư Đặc chỉ.
“Biết rồi.”
La Tố rất nhanh phát hiện vài sợi dây cột tóc trong ngăn kéo, lúc xuống lầu liền thấy Tiểu Hôi vươn tứ chi ngắn ngủn, lắc lắc đuôi đi theo sau Tiểu Tu Đế, La Tố nhìn chằm chằm mớ lông tơ sau ót cùng lỗ tai Tiểu Hôi một chốc, sau đó lại nhìn dây cột tóc trong tay, nhất thời nảy ra chủ ý không tồi.
“Tiểu Hôi, Tu Đế.” La Tố gọi hai bé.
“Ngao ô?” Tiểu Hôi vẫn chưa ý thức được cái gì đang chờ đón mình, vì thế bé ngoan ngoãn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ba ba.
“Xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.”
“Ngao ô~!” Tiểu Hôi nghe thấy hai chữ ‘ăn cơm’ liền hưng phấn chạy xuống, tiểu Tu Đế cũng vậy.
Xuống tới lầu, La Tố trực tiếp ném dây cột tóc cho Ôn Tư Đặc, anh thừa dịp đang tắt bếp, nhanh chóng cột tóc lại.
“Sao lại nhìn tôi chằm chằm như vậy?” Ôn Tư Đặc có chút nghi hoặc nâng mắt.
“Không phải, cảm thấy bộ dáng anh cột tóc không giống bình thường.” La Tố ăn ngay nói thật.
“Sao không giống?” Ôn Tư Đặc hứng thú.
“Không biết, có thể do tôi không quen.”
“Phải không?”
Hai người không tiếp tục chủ đề này, bởi vì Ôn Tư Đặc phải tiếp tục làm cơm, La Tố thì dùng dây buộc tóc còn dư cột cho Tiểu Hôi.
“Ngao ô?” Tiểu Hôi khó hiểu ngẩng đầu, bất quá vì nằm trong lòng La Tố thực thoải mái nên bé lười cử động.
Tiểu Tu Đế nhìn thấy La Tố cột tóc cho Tiểu Hôi, cả kinh tới mức suýt chút nữa cằm cũng rớt xuống đất, bé khó tin chỉ vào Tiểu Hôi nói: “Ai? ! A Tố thúc thúc, Tiểu Hôi…. Tiểu Hôi là giống cái sao?”
Này không thể trách Tu Đế, bởi vì trong lòng bé, chỉ có giống cái mới làm những chuyện cột tóc thắt bím này nọ!
La Tố có chút nghi hoặc nhìn Tu Đế, tiểu Tu Đế chơi cùng Tiểu Hôi lâu như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra Tiểu Hôi là giống đực sao? Rõ ràng bộ phận kia… nhìn thấy rất rõ mà.
Có thể vì nhận ra ánh mắt của ba ba, Tiểu Hôi lập tức khép hai chân lại, chỉ chừa lại cái đuôi lắc lư, lúc này La Tố hoàn toàn quên mất một chuyện… ở liên minh, bất luận là giống cái hay giống đực, kết cấu cơ thể không khác nhau là bao, điểm bất đồng duy nhất là khung xương giống cái nhỏ gầy hơn một chút, hơn nữa còn có năng lực sinh đứa nhỏ mà thôi, bởi vì Tiểu Hôi là hình thái hồn thú nên không thể nhìn ra.
“Không, cũng không phải…” La Tố còn chưa kịp giải thích xong thì tiếng chuông cửa đã vang lên, có lẽ ngửi thấy hương vị của phụ thân, Tiểu Hôi nhanh chóng phóng xuống khỏi người La Tố, là người đầu tiên nhảy tới cạnh cửa.
“Ngao ô~ ngao ô~” Tiểu Hôi nhiệt tình lắc đuôi, nghênh đón phụ thân đã đến.
Khoảnh khắc cửa mở, Tư Lôi Tạp cùng Tu Lôi cúi đầu nhìn thấy ấu lang đang ngơ ngác, trên đầu còn cột hai chỏm lông, cả người liền cứng ngắc một giây.
Cuối cùng là Tư Lôi Tạp lấy lại tinh thần trước, anh ngồi chồm hổm xuống ôm lấy Tiểu Hôi, đi tới chỗ La Tố trong phòng khách.
“Hai người cùng nhau trở về à?” Ôn Tư Đặc đã làm xong tất cả món ăn, đang dọn ra bàn tròn ngoài phòng khách.
“Sao có thể?” Tu Lôi xem nhẹ đáp: “Chẳng qua vừa lúc đụng ngay cửa thôi, đúng rồi, Tư Lôi Tạp, đứa con của anh từ lúc nào có bộ dáng ngu xuẩn này?”
“Ô~” Đây là lần đầu tiên Tiểu Hôi nhìn thấy Tu Lôi, bé cảm thấy hơi thở trên người người này thực đáng sợ, vì thế bé rụt đầu vào lòng phụ thân.
Đối với tật xấu độc mồm độc miệng của Tu Lôi, La Tố đã quen rồi, cậu không ngốc tới mức tranh luận vấn đề này với Tu Lôi, hiển nhiên, Tư Lôi Tạp cũng nghĩ vậy.
“Thật có lỗi, quấy rầy.” Tư Lôi Tạp là người có nề nếp, vì thế trước khi tới đây anh còn ghé mua ít hoa quả.
“Với quan hệ của tôi và A Tố, anh không cần khách khí như vậy.” Ôn Tư Đặc cười nói.
“Làm ơn nhận lấy.” Tư Lôi Tạp nghiêm túc nói.
“A Tố… tôi có thể hỏi cậu rốt cuộc nhìn trúng anh ta ở điểm nào không?” Ôn Tư Đặc chỉ Tư Lôi Tạp hỏi.
“Anh có thể tự tưởng tượng.” La Tố buông tay.
Mọi người quây quần bên bàn, chuẩn bị dùng cơm, Tư Lôi Tạp đột nhiên mở miệng: “Tố, có cần gọi Tiểu Bạch xuống không?”
‘Loảng xoảng——’ Chiếc đũa La Tố rơi xuống bàn, cậu rốt cuộc nhớ ra mình quên cái gì rồi! Cậu hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Tiểu Bạch!
Giờ phút này Tiểu Bạch đang suy yếu nằm trong góc tường, hai mắt lờ mờ nhìn trần nhà, nó… nó đói quá a! La Tố, cái tên kia sao còn chưa trở về! Chẳng lẽ muốn để người vĩ đại như nó đói chết? ! Cái tên ác ma kia…. cái tên nam nhân đáng xấu hổ kia, cái… tóm lại là ai cũng tốt! Nó thực sự đói quá a a a a!