Tên số hất hàm cười lạnh " Ngươi có biết chen ngang trận đấu là không xem trọng đối thủ hay không ? Đó là một hành động đáng khinh bỉ "
Lâm Hàn mặt lạnh đáp " Nếu đánh trêи sân tập thì ta không có ý kiến , nhưng ngươi đây rõ ràng là kiếm chuyện trả thù riêng . Nếu ngươi muốn đánh thì ta bồi ngươi , đến sân tập " dứt lời cậu liền bước đi về sân tập không cho hắn phản bác.
Đô Viễn nhìn số và số
"...... " hắn cười lạnh , tên gà còm cuối cùng cũng chịu ra tay rồi .
Các học viên nhanh chóng di chuyển đến phòng tập .
Lâm Hàn nhìn cái khí thế bức người của hắn một chút run sợ cũng không có , cậu chưa từng giết người nên không thể cảm nhận hết trêи người hắn có bao nhiêu huyết tinh, chỉ biết ... hắn rất tàn nhẫn.
Đôi bên đối mặt nhau trêи sân , bầu không khí bỗng chốc trở nên nặng nề và lạnh lẽo vô cùng. A Lạp cũng không trị thương mà bon chen theo dòng người chống chọi lại cơn đau quan sát trận đấu , A Khắc Tư cũng vừa đến nơi , nhìn dáng vẻ có chút chật vật liền rất dễ đoán ra lý do hắn đến trễ.
Đô Viễn thấy tên gà còn một chút cũng không sợ hãi , hai mắt khẽ híp lại , sát ý càng thêm sâu.
Phốc ____ bịch bịch __ ầm
Hai người nhanh chóng lao vào nhau , từng cước thi nhau rơi xuống rồi tăng dần tốc độ. Nhanh đến mức gần như chỉ thấy tàn ảnh mà thôi .
Ầm____
Đô Viễn tung một cú đá từ trêи xuống với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng được , nhưng Lâm Hàn còn nhanh hơn ,lách người tránh đi. Trêи mặt đất liền hiện ra một cái hố to.
Một đấm lao đến , Đô Viễn đưa tay đỡ lấy , một cú đá của Lâm Hàn cũng vừa lúc đuổi tới
Đô Viễn " hỏng rồi "____ ầmmmm hắn trúng hư chiêu của cậu liền trả một giá lớn. Cả cơ thể văng ra xa , hắn lộn người trụ lại nhưng vẫn bị trượt thêm một đoạn xa mới dừng lại.
Xương sườn bị gãy , hắn nôn ra một ngụm máu rồi lại xông lên lần nữa.
Tốc độ cấp S ai có thể địch nỗi , hắn lợi dụng điều này để tấn công , hắn bật người xoay trêи không tung ra một cú đá cực mạnh . Lâm Hàn cũng trực diện nghiện đón bằng một cú đá trêи không.
Ầm _____ hai luồng tinh thần lực theo cú đá xung đột nhau tạo thành một trận gió lốc cực lớn hất văng đám học viên đang đứng xung quanh.
Đôi mắt Đô Viễn như muốn nứt ra , gã không thể tin vào mắt mình .... tên này ... cư nhiên có thể khiến hắn bị gãy chân . Cả người hắn bị hất thẳng vào bức tường của học viện tạo thành một cái lỗ lớn rồi nặng nề rơi xuống , hộc một ngụm máu tươi , cố gắng đứng lên nhưng vẫn không thể gượng dậy nỗi.
Thua ..... gã đã thua ....
Số và số nhìn nhau kinh ngạc.
Học viên Sử Lai Khác nhìn nhau rồi ôm lấy nhau hét to " Thắng rồi , chúng ta thắng rồi..." uất ức bao ngày cuối cùng họ cũng giành lại được thắng lợi.
Lâm Hàn nhẹ nhàng tiếp đất một cách hoàn hảo , hơi thở không loạn , gương mặt không hề tỏ ra mệt mỏi. Đôi mắt to đen lúc này phi thường trầm tĩnh , cậu thắng .... chỉ vậy thôi.
Lâm Hàn bước đến bên cạnh A Lạp nhìn hắn nở một nụ cười " Đi đến phòng y tế thôi "
A Lạp đang vắt người trêи vai A Khắc Tư nhếch môi cười " uk .... tiểu Hàn nhỏ bé của chúng ta lợi hại nhất " hắn liếc mắt nhìn tên thảm hại kia cười hả hê trong lòng.
Mọi người "......" chả trách cậu ta tự tin như thế .
Sau đó
" Đậu ..... cậu ta thật mạnh , mạnh như thế mà luôn đứng top mười , ẩn nhẫn lâu như thế .... Thật may là tôi không có chọc giận cậu ta " lúc trước hắn nắm trong nhóm người thường xuyên tìm cậu sinh sự. Bây giờ hắn mới nhận ra cậu đã nhẹ ta với hắn như thế nào.
" Thiên a .... cậu ta chịu ra mặt sớm thì tốt biết bao .... thật sự là mạnh không tưởng , hahaha cậu xem mặt bọn chúng đều đen cả rồi hahaha"
" Thật sảng kɧօáϊ làm sao "
Số tên là Mục và số tên Thiên , lúc này bọn chúng đã rời khỏi , trong lòng vẫn đang cố gắng đánh giả học viên tên Lâm Hàn kia.
Vừa rồi rõ ràng trêи người kia không có sát khí , năng lực dao động lại biến hoá khôn lường . Có thể khẳng định cậu đã là cấp S nhưng ... kẻ có thể giấu thực lực ... thì càng khó phán đoán .
Mục đi bên Thiên lạnh lùng nói " Muốn hắn thực sự ra tay ... e rằng phải đụng đến giới hạn của hắn " nếu hôm nay Đô Viễn không động đến bạn của Lâm Hàn thì chưa chắc cậu đã ra tay.
Thiên gật đầu không đáp , trong lòng hắn cũng có suy nghĩ tương tự.
Lâm Hàn cũng đoán được họ đã nắm được điểm yếu của cậu. Xem ra .... cậu không có thời gian ẩn nhẫn nữa rồi ,cây to thì đón gió lớn ...
Đúng như cậu đoán , Mục đã nhắm vào bạn cậu mà ra tay , trước đó là A Lạp ,sau đó là A Khắc Tư . Lần này là đấu giao lưu cơ giáp . Trước đó Mục đã thành công ngược cậu nhưng gã vẫn không thoả mãn.
Nhưng ai nó cho cậu biết cái ly do gì bạn cậu dùng cơ giáp cấp nhưng tên khốn kia dùng cơ giáp cấp ?
Hắn viện một lý do hết sức rác rưởi rằng hắn không quen sử dụng cơ giáo cấp thấp .
Lâm Hàn khẽ siết chặt nắm tay " Chết tiệt "
Cơ giáp cấp của hắn nhìn là biết đã Trãi qua nhiều lần cường hoá , thêm khả năng điều khiển bằng tinh thần lực càng không phải bàn đến kết quả.
A Lạp vỗ vai cậu nhỏ giọng " Không sao đâu , chúng ta hãy tin cậu ấy. Quan sát trước đã , nếu cậu ta thua .... vẫn còn có cậu" Hắn tin người bạn này của mình còn mạnh hơn những gì cậu thể hiện.
Lâm Hàn "..... ukm " nắm tay cậu dần thả lỏng , chỉ cần A Khắc Tư không vấn đề thì cậu đều có thể nhịn nhưng nếu bọn chúng đi quá giới hạn .... đáy mắt cậu léo lên Hàn ý .
Trong sân đấu hai cơ giáp đã bắt đầu giao chiến , hai khẩu pháo liên tục bắn về phía đối phương . A Khắc Tư lách người tránh đòn lại mạnh mẽ xông lên , định vị ,liên tục tung pháo viễn trình để tấn công.
Mục hừ lạnh . Hắn không tránh mà cất súng rồi lấy trường thương đã cường hoá trực tiếp chém nổ tất cả đạn pháo
Ầm Ầm Ầm_____
Mục xuyên qua làn khói mù còn chưa Tan vừa bắn súng lazer vừa tiến hành áp sát . Trường thương lấy tốc độ sét đánh mà chém thẳng về phía buồng điều khiển .
A Khắc Tư rút nhanh trường đao ra chống trả , một đau lại một đau nối tiếp nhau.
Dù A Khắc Tư có giỏi đến mấy thì thao tác bằng tay cũng không thể so sánh với điều khiển bằng tinnh thần lực.
Trường đao của cậu đã có vết nứt rất rõ ràng , mọi người bên ngoài tim đã treo tận họng mà nhìn từng sát chiêu không ngừng trút xuống khoang điều khiển rõ ràng muốn lấy mạng người .
Mục bám sát mục tiêu tung người chém từ trêи cao xuống
Keng____ Ầmmmm
Sau khi đỡ cú chém trường đao của A Khắc Tư gãy đôi.
Hắn nhanh chóng là hd người tránh ra xa rút trọng pháo bắn liên tục để kéo khoảng cách đôi bên. Cơ giáp Trãi qua cường hoá càng thêm chắc chắn , đạn pháo gần như không để lại chút vết tích nào.
A khắc Tư cắn răng " Chết tiệt " mồ hôi không ngừng chảy , đôi tay thoăn thoắt không ngừng lướt đi nhưng vẫn không bắt kịp tốc độ của cơ giáp cấp .
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn của khoang điều khiển từng chút từng chút bị rạn nứt . Chỉ thêm một lần nữa là hắn thật sự tiêu đời. Tiếng báo hỏng của cơ giáp liên tục vang lên , nút phóng cũng hỏng nốt. A Khắc Tư cắn răng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Lúc này bên ngoài sân đã có rất nhiều tiếng kêu gào dừng trận đấu nhưng đều không có tác dụng , Mục đã gần như chém nát tứ chi của cơ giáp , trường thương xoay tròn trong tay nhắm thẳng vào khoang điều khiển mà đâm tới.
" Khônggggggg" một mảng thất thanh tràn ngập sân đấu cơ giáp.
Keng______
Thanh trường thương xoay tròn cách cửa khoang điều khiển của A Khắc Tư chỉ một cm liền bị hất văng khỏi tay gã rồi văng ra xa.
Nữa thanh dao gãy cắm sâu vào đất cách đó không xa , chính nó đã đáng lệch hướng tấn công vừa rồi.
" ........" tất cả mọi người đều nín thở nhìn người vừa cản đòn tấn công.
Ở một nơi khác bàn tay xiết chặt của viện trưởng cùng các nhân viên cấp cao khác thoáng thả lỏng.
Một người nhịn không
được lên tiếng mắng " Thật quá đáng , hắn thật sự muốn ra tay giết học viên của chúng ta, chúng ta còn phải nhịn đến bao giờ ?"
Viện trưởng im lặng nhìn màn hình theo dõi đáp " Không cần phải nhịn . Cậu cứ chờ xem đi"
Cùng lúc , một người khác đang định ra tay cứu người liền bị người khác ta tay trước "........" ra tay quá nhanh rồi , ta thật sự không theo kịp tốc độ của hắn.
Đám học viên năm nhất không còn lạ mặt với Lâm Hàn nữa , tâm tình phi thường kϊƈɦ động và chờ mong cậu sẽ lại lập nên kỳ tích , bốn bề liền tràn ngập tiếng hét đồng thanh
" Lâm Hàn hạ hắn đi , cậu nhất định phải cho hắn bài học , hạ hắn đi ..."
Mục nheo mắt nhìn kẻ vừa dùng tay không ném nữa thanh trường kiếm cản đường đao của hắn. Khoé môi khẽ câu lên " Không tệ ... nhóc con có muốn so đấu một trận với ta không? Ngày hôm qua ta đối với người đã rất nhẹ tay "
Lâm Hàn nhìn thẳng vào khoang điều khiển nhếch môi " Nếu ngươi đã thích ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu như vậy ... thì ta sẽ phụng bồi"
Cậu nhìn sang A Khắc Tư . Tuy cơ giáp bị hư hỏng nặng đến không thể phóng lòng phòng hộ ra khỏi cơ giáp nhưng xem tình trạng của hắn vẫn ổn.
A Khắc Tư được đỡ ra khỏi cơ giáp , mệt mỏi gật đầu với cậu một cái.
Cậu quay sang nhìn Mục nói " Ngươi có muốn đổi cơ giáp khác hay không ? Ta không muốn ngươi chốc nữa lại khóc lóc bảo ta ỷ lớn hϊế͙p͙
nhỏ"
Mục cười lớn " Hahaha không cần vờ vịt với ta , ngươi muốn dùng cái dạng gì thì cứ việc lấy ra. Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là chết"
Lâm Hàn gật đầu " Được , vậy ta cũng không phải khách sáo nữa. Ta chỉ có hai chiếc cơ giáp nhưng hôm qua ngươi đã làm hỏng nó rồi. Vậy nên .... ngươi đừng hối hận " cậu nở một nụ cười đầy thâm ý nhưng thực vui vẻ. Vì đó là kỷ niệm vui của cậu cùng mọi người .
Nhớ tới chiếc cơ giáp cấp rách nát của Lâm Hàn tâm tư A Lạp liền thấy thực sự toang cmn rồi. Hắn vô thức đưa tay đỡ trán rêи rĩn" xong rồi , xong rồi .... cậu ta thì có cái gì để chơi với người ta chứ ?"
A Khắc Tư nhìn Lâm Hàn lòng tràn đầy lo lắng .
Mục lười dong dài với cậu liền gắt giọng " Còn không mau nhanh lên ,đừng lề mề nữa. "
Hắn lúc này cũng đã thay đổi một chiếc cơ giáp cấp mới .
Đám học viên Sử Lai Khắc
choáng váng một trận , đám học viên này cư nhiên có tận hai cái cơ giáp cao cấp hiếm có , lần này hy vọng thực sự quá mong manh rồi. Đám người này ngoại trừ so thực lực còn muốn so độ giàu có luôn chắc ?
Lâm Hàn ngược lại hết sức
bình tĩnh , cậu đưa tay sờ lên không gian nút trêи cổ áo .
Một chiếc cơ giáo màu bạc sừng sững xuất hiện trước mắt một người với tư thế khuỵ một gối , tay nâng lên trước ngực. Cửa khoang mở ra ,Lâm Hàn nhẹ nhàng bật nhảy vào bên trong , cửa khoang nhanh chóng khép lại , cả quá trình chút mất hai giây.
Mục "........"
Thiên "........."
Mọi người bên ngoài sân và phòng theo dõi "........."
Mọi người nhìn cơ giáp cấp màu bạc đứng sừng sững uy nghiêm giữa sân cằm đều muốn rớt tới nơi. Bầu không khí như bị đông lại vài giây .
Học viên Sử Lai Khắc lấy lại tinh thần đầu tiên hò reo rung trời " Hoan hooooo..."
Lần này thì đủ lấy cả vốn lẫn lời luôn , trong lòng cả đám người thầm hào thét ... này thì khoe mẽ ... cho các người đều muối mặt.
Mục "...... " đầu óc hắn nhất thời trống rỗng . Đó là cỗ cơ giáp hắn chỉ dám mơ chứ không bao giờ nghĩ sẽ được chạm tay đến , thế mà một
học viên quèn lại sở hữu nó. Không , hắn không phục . Cơ giáp cấp thì sao chứ . So tình thần lực chưa chắc hắn đã thua.
Hai mắt mục đỏ ngầu , gầm lên giận giữ rồi rút trường đao lao đến tốc chiến tốc thắng. Súng hạng nặng , thủ pháp lúc này đều vô dụng , cơ giáp cấp mười kia cũng đã được cường hoá đến cấp độ hoàn mỹ rồi.
Lâm Hàn nhếch môi cười , hết sức nhàn nhã mà tiếp đón từng đợt tấn công , không phải cậu nhanh mà là hắn thật sự ra tay rất chậm.
Tinh thần lực của Lâm Hàn đã không còn ở cấp S nữa.
Trong phòng giám sát , rất nhiều quản lý cấp cao âm thầm xoa tay gõ bàn tính " Thân thủ tốt , tinh thần lực mạnh mẽ , thật là một hạt mầm tốt , nhất định phải mang người này về dưới trướng. "
Còn có ... đài cơ giáp cấp mười kia họ cũng muốn điều tra thêm...
Hiệu trưởng Reb liếc mắt nhìn đám hổ đói đang thèm thuồng miếng thịt thơm trêи tay của Đại tướng Lâm Lôi âm thầm cười lạnh.
Thân phận của Lâm Hàn hiển nhiên không ai biết nhưng ... thân làm chiến hữu , đồng sinh cộng tử việc này lẽ nào còn cần phải hỏi sao ? Hơn hết , gương mặt kia ông sao có thể nhận lầm , đôi mắt đen lạnh lùng của Red bỗng trở nên ấm áp. Ông thật nhớ cậu học viên xuất sắc năm nào !
Keng keng ..., ầm ..... đùng....
pằng ..... ầm ...... đùng....
Hai chiếc cơ giáp với màu sắc đối lập đang giao thủ kịch liệt trêи không trung .
Thời gian giao chiến càng dài sẽ càng để lộ điểm yếu Về tinh thần lực , Mục liên tục tung chiêu hiểm để đánh nhanh thắng nhanh nhưng hắn chưa từng có nữa điểm cơ hội. Trán hắn đẫm mồ hôi, cơ thể đã đến cực hạn nhưng đối thủ tựa hồ đang đùa giỡn với hắn.
Thấy đối thủ càng nôn nóng Lâm Hàn càng vui vẻ , Cậu liên tục khiêu khích để Mục thêm điên cuồng .
Cuối cùng thì cậu cũng tìm được sơ hở , Lâm Hàn trở trường đau chém trực diện vào Mục , hắn nâng đao lên đỡ cậu liền thuận thế quăng người ra sau lưng cho hắn một loạt pháo hạng nặng.
Đùng .... Ầm.... cơ giáp đập mạnh vào cách tường phòng hộ , còn chưa kịp rơi xuống đất thì cơ giáp bạc phía trêи không trung bất ngờ biến mất rồi xuất hiện trước mặt Mục , một đau nối tiếp một đau chặt đứt tứ chi của cơ giáp .
Ầm_______ cỗ cơ giáp chỉ còn thân người rơi thẳng xuống mặt đất, mũi trường đau vững vàng chỉ thẳng vào khoang điều khiển.
Lâm Hàn nhàn nhạt nhìn hắn " Cậu thua rồi " , thu lại trường đau cùng cơ giáp , Lâm Hàn xoay người rời khỏi sân đấu.
Mục chật vật bò ra khỏi khoang điều khiển , hai mắt đỏ ngầu đầy sát ý nhìn theo . Hắn nhất định phải giết kẻ dám sỉ nhục hắn ngày hôm nay.
Trưởng quan Từ Viên đứng quan sát trận đấu từ đầu đến cuối không khỏi tức giận trong lòng , hai nắm tay xiết chặt phát ra tiếng kêu rắc rắc.
Thật không ngờ lời nguyền hai mươi bốn năm trước vẫn ám ảnh hắn, hai mươi bốn năm về trước hắn là người dẫn đoàn , học viên điều là những người có thực lực mạnh nhất nhưng đến cuối cùng đều bại dưới tay một kẻ vô danh .
Hắn đã ra sức lùng sục truy sát cái kẻ tên Lâm Viễn kia nhưng tin tức về hắn như rơi vào làn sương mù hư ảo.
Hai mươi bốn năm sau hắn manh theo đội ngũ mạnh nhất trêи toàn tinh hệ , vậy mà lại nhảy ra một tên Lâm Hàn .
Từ Viên tức giận rít qua kẻ răng " Họ Lâm khốn kiếp "
Thiên lạnh lùng đứng nhìn tên nhóc con với vẻ ngoài sạch sẽ và vô hại. Nếu cả hai gặp nhau ở một hoàn cảnh khác hắn rất vui lòng cùng Lâm Hàn kết bạn. Hắn tôn trọng kẻ mạnh và trêи người Lâm Hàn có thứ mà hắn thưởng thức .
Thời gian giao lưu chớp mắt đã trôi qua hơn nữa tháng , thời gian chỉ còn lại năm ngày , bình yên tạm thời trở lại sau những màn thua thảm hại của trường quan đội Thác Bạc. Nhưng kẻ mạnh nhất là Thiên vẫn áng bình bất động , điều này khiến trái tim của toàn bộ học viên vẫn tiếp tục treo lơ lửng.
Ánh mắt của mọi người luôn lơ đãng rơi trêи thân ảnh nhỏ nhắn vô hại của Lâm Hàn.
Lâm Hàn bị nhìn đến cảm thấy hít thở không thông " Haizd tôi mong một tháng mau chóng trôi qua , nếu không tôi sẽ bị nhìn đến mức cả người toàn lổ "
A Lạp cười " Hắc hắc họ nhìn thì cứ để họ nhìn đi , cậu bây giờ chính là niềm hy vọng của toàn trường Sử Lai Khắc . Tôi tin cậu có thể
đánh bại bọn chúng " hắn vỗ lên vai cậu mấy cái thực cao hứng .
A khắc Tư cũng nhìn cậu bằng ánh mắt mười phần tin tưởng.
Lâm Hàn cười khổ nhìn hai thằng bạn rồi nhìn mất ánh mắt nóng bỏng xung quanh ".........Thôi được rồi .... nhưng mọi người đừng quá kỳ vọng ở tôi. Tôi thật sự .... thật sự không nắm chắc phần thắng , hắn thật sự rất mạnh..." cậu khẽ gảy gảy mũi ngại ngùng. Được người khác quá xem trọng cũng không có gì là tốt đẹp .
Mọi người " Hahaha ....." một câu chuyện hài họ đã nghe đến quen thuộc. Ít nhất đã nghe đến hơn mười lần và mỗi lần đều là cậu thắng .
Lâm Hàn xụ mặt " Tôi nói thật .... tôi không nắm chắc phần thắng . Vậy nên đến lúc đó mọi người cũng đừng quá thất vọng a"
Một tay đàn anh bên bàn ăn khác hướng về phía cậu nói to " Chúng tôi biết cậu rất yếu , vậy nên cứ đánh hết mình , chúng tôi không ai trách cậu cả hahaha"
Mọi người lại có dịp cười " hahaha.."
A Lạp cũng bật cười , anh cũng không lạ gì cái kiểu trư ăn thịt hổ này của cậu.
Lâm Hàn lắc đầu thở dài , tiếp tục gục mặt ăn cơm không tham gia tranh luận nữa.
Những buổi học cuối cùng cho kỳ giao lưu dần khép lại . Không một tên Thác Bạc nào dám tìm bạn của Lâm Hàn khiêu chiến nữa , trừ bỏ Đô Viễn và Mục liên tục hướng về cậu tìm ngược thì những kẻ khác chỉ dám ra tay với những kẻ cậu không thân cận. Mặc dù vậy sự tồn tại của Lâm Hàn vẫn là một sự uy hϊế͙p͙ vô cùng đáng sợ , nếu có kẻ dụng tâm hại người liền vinh quang nằm vào khoang trị liệu .
Thời gian trôi Không có kẻ làm phiền , tâm tư Lâm Hàn dần thả lỏng , Thông thả lắc lư vào phòng trọng lực .
Thiên vẫn luôn đứng bất động quan sát cậu ở một góc bỗng nhiên di chuyển . Hắn hướng thẳng đến phòng trọng lực .
Lâm Hàn chậm rãi xoay người đối diện với hắn cười xả giao nói " Cậu muốn so đấu với tôi ở đây sao ?"
Thiên thấy cậu không hoảng hốt lại thực bình tĩnh , lòng càng thêm hài lòng .
Hắn gật đầu đáp " Phải , chúng ta so ở đây đi. Cậu không phiền nếu tôi nâng nó lên mức cao hơn một chút chứ?"
Lâm Hàn sảng kɧօáϊ " Được , cậu cứ tuỳ ý " cậu chỉ tay về bàn điều khiển ra thế mời.
Mọi người bên ngoài thấy một màn này liền muốn đau tim ..... nhưng còn quá sớm để nói trước kết quả , họ thập phần chuyên chú mà quan sát.
Thiên khẽ mĩm cười hài lòng , bước đến bàn điều khiển đưa ngón tay thon dài tinh tế mà hữu lực đặt lên nút điều khiển .
-
-
-
-
- đôi bên vẫn dững dung như thường . Nhưng bên ngoài thì không được như
vậy , phần lớn đều muốn tái mặt , đàn anh năm ba năm bốn thậm chí còn chưa chắc sẽ chịu nỗi mức độ này , đừng nói đến dáng vẻ nhàn nhã như hai người bên trong phòng trọng lực.
-
-
- shtttttt tiếng hít khí vang lên.
-
- Đám học viên hoàn toàn chết lặng.
Thiên rút tay rời khỏi nút điều chỉnh , xoay người nhìn Lâm Hàn mĩm cười " Sức chịu đựng quả nhiên không tệ. Chúng ta so vài chiêu chứ ?" Hắn làm ra cái thủ thế mời hết sức nghiêm túc.
Lâm Hàn nhìn đôi mắt nâu trong suốt của đối phương . Không có sát khí , không có địch ý . Đáp lại hắn bằng một nụ cười thực sự " Được "
Hai người bắt đầu lau vào nhau quyền đấm cước đá , tốc độ nhanh dần đến khi gần như xuất hiện tàn ảnh. Không ai sử dụng tinh thần lực , đây thực sự là một cuộc đấu công bằng .
Đánh một lúc lâu đôi bên mới dừng động tác , hoà nhau là cái kết đẹp nhất lúc này. Hai người bắt tay nhau , đôi bên đều rất thưởng thức thực lực của đối phương.
Thiên xoay người rời khỏi phòng trọng lực , không tức giận lại rất vui vẻ.
Lâm Hàn sau khi điều chỉnh lại trọng lực mới rời đi trước anh mắt nóng hơn bao giờ hết .
Mọi người nhìn cậu từ trêи xuống dưới ... mặt không đỏ , hơi thở không loạn. Sau đó là một tràn âm thanh quỷ khóc thần sầu của nhóm người không với tới nỗi mức .
A Lạp , A Khắc Tư bế tắc lời mà đứng nhìn. "......" trong đầu chỉ vờn quanh hai chữ " biến thái "
Đám quan chức trong phòng hiệu trưởng đều rớt hết cả cằm, hiệu trưởng vui vẻ híp mắt cười " quả là hổ phụ sinh hổ tử , mà tựa hồ còn lợi hại hơn "
Cũng lâu rồi ông không tâm sự với bạn cũ , vừa hay lại có đề tài để nói , Reb nở một nụ cười nhạt khó phát hiện.