“Hỏng sao?” Lâm Tĩnh Minh nhìn khoảng cách giữa hai người, xê dịch mông.
Lạc Thư 囧囧, di chuyển hay không cũng không khác gì cả, quan trọng là mông đừng có để gần như vậy a! Tự mình động mông, cơm no áo ấm. Lạc Thư liền dịch mông mình, chỉ là người bên cạnh cũng dịch theo. Cậu xoay người, phát hiện dịch lên không được, dịch xuống càng không xong.
“Lạc Lạc, em không ngủ được à.” Lâm Tĩnh Minh phát hiện Lạc Thư có động tĩnh liền ngượng ngùng nói: “Nếu không ngủ được anh có thể hát ru cho em nghe.”
Sau đó liền vang lên tiếng ca nhẹ nhàng, vừa hát vừa vỗ vỗ lưng Lạc Thư, cuối cùng, người ngủ trước lại là Lâm Tĩnh Minh.
Hát ru cuối cùng lại làm mình ngủ trước. Lạc Thư nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say vô hại của Lâm Tĩnh Minh, nhẹ nhàng cười thành tiếng. Lâm Tĩnh Minh thật sự rất đẹp mắt, Lạc Thư dùng ngón tay chậm rãi miêu tả khuôn mặt Lâm Tĩnh Minh, cuối cùng nhớ đến cái nốt ruồi, hắc hắc, Lạc Thư cảm thấy có một cái nốt ruồi như vậy thực sự rất gợi cảm, người khác đều muốn đi tẩy nốt ruồi nhưng Lạc Thư lại muốn đi cấy một cái.
Người đang ngủ tựa hồ mơ được chuyện gì đó rất tốt đẹp, khóe miệng hơi giương lên, hai tay ôm lấy Lạc Thư lại dùng sức hơn trước. Lạc Thư bật cười, an tâm nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm Lạc Thư vì buồn tiểu mà nghẹn tỉnh, đều do cô Tần nói không truyền nước biển thì sẽ không giống như người bị bệnh nên Lạc Thư vẫn được truyền một chai nước biển, hại cậu nửa đêm muốn đi WC. Cậy bàn tay bên hông mình, nhanh chóng đem gối nhét vào thay thế, Lạc Thư nín thở rón rén đi vào WC.
Giải phóng sau vui vẻ trở về lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Hai chân Lâm Tĩnh Minh không ngừng cọ xát, gối đầu cũng sắp bị kẹp cho bẹp dí, Lạc Thư nuốt nuốt nước miếng, tiến không được mà lùi cũng không xong. Lâm Tĩnh Minh thì thầm gọi ‘Lạc Lạc’ khiến Lạc Thư cảm giác miệng khô lưỡi khô. Thời khắc này mà lại có cảm giác, muốn giết người a!!!
Trong lúc Lạc Thư đang tự hỏi liệu có nên trở lại WC hay không thì Lâm Tĩnh Minh đột ngột ngồi dậy, hai mắt sáng quắc nhìn về phía cậu. Lạc Thư bị dọa sợ, cảm giác khô nóng vừa đến ngay lập tức biến mất, theo sau đó là cơn tức muốn đánh người, nhìn người ta đáng sợ như vậy là muốn người ta sau này không dậy nổi à!!!
Lạc Thư tức giận túm lấy gối của mình trèo lên giường, đẩy Lâm Tĩnh Minh ra nói: “Ngủ.” Sau đó cậu lấy chăn bọc kín mình thành bánh chưng không thèm để ý đến Lâm Tĩnh Minh.
Lạc Thư nghe thấy tiếng Lâm Tĩnh Minh lục tục đi xuống giường, một lát sau mới trở lại, hai tay ôm lấy Lạc Thư, vùi đầu vào cổ cậu, hỏi: “Em thấy được?”
“Thất được cái gì?” Lạc Thư giả ngủ.
“Anh thích em.” Lâm Tĩnh Minh hôn cằm Lạc Thư, chậm rì rì nói tiếp, “Anh chỉ có cảm giác đối với mình Lạc Lạc.”
Sao tên này càng ngày càng nói chuyện buồn nôn vậy hả, Lạc Thư mặc niệm “kim mộc thủy hỏa thổ” cố gắng xem nhẹ loại thông báo này thế nhưng Cấp cấp như thuật lệnh của Thái Thượng Lão Quân cũng không có tác dụng, Lâm Tĩnh minh một chữ cũng không nghe vào tai.
“Lạc Lạc, em, có cảm giác với anh không?” Lâm Tĩnh Minh chần chừ hỏi.
“ZZZZ…..”
“Lạc Lạc, anh biết em không ngủ. Anh thấy được,” Lâm Tĩnh Minh ngượng ngùng đỏ mặt, “Vừa mới em cũng có phản ứng, nhưng lại hết.”
“ZZZZ….” Phắc, Lạc Thư trong lòng thầm mắng Lâm Tĩnh Minh mấy trăm lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống giả vờ làm heo ngủ. Lâm Tĩnh Minh còn nói thêm một lát, thấy Lạc Thư không có phản ứng gì đành phải tiếp tục tìm một vị trí thoải mái ôm lấy Lạc Thư để tiếp tục ngủ, đáng thương thay cho Lạc Thư không ngủ được, trợn tròn mắt đến hừng đông.
Vừa đến h, Lạc Thư lập tức chạy đến văn phòng của Tần Mộc Miên yêu cầu lập tức xuất viện, hôm nay là chủ nhật, Lâm Tĩnh Minh ở lại bệnh viện cùng Lạc Thư.
Tần Mộc Miên vừa thay áo blouse trắng, nhìn chằm chằm vào hai mắt gấu trúc của Lạc Thư, thầm nghĩ nhất định là do bệnh viện nhàm chán nên khiến cậu không muốn ở lại. Suy nghĩ một chút liền đồng ý, Lạc Thư liền vui vẻ gọi điện thoại cho Hà Thục Phương, nghe giọng mẹ có biết bao nhiêu nhớ Lạc Lạc, mấy ngày nay Lạc Lạc không ở nhà Hà Thục Phương buổi tối đến phòng Lạc Thư kiểm tra có hay không đá chăn ra mới nhớ là Lạc Thư không ở nhà.
Lại nghe được Tần Mộc Miên khẳng định không có vấn đề gì, buổi chiều tan tầm có thể đến đón Lạc Thư thì Hà Thục Phương mới an ổn trở lại.
Lạc Thư mừng rỡ cảm ơn sau đó mới đi thang máy về phòng bệnh. Bởi vì quá vui vẻ liền xuống nhầm tầng. Bệnh viện tuy rằng cơ sở vật chất tốt lắm nhưng có một chỗ không tốt chính là tầng trên có phòng , tầng dưới cũng có phòng , sau đó Lạc Thư trong lúc cố gắng trở lại phòng bệnh của mình liền thấy được một cảnh ‘nóng’ thiếu nhi không được xem.
Nam sinh ngồi bên giường bệnh hẳn là lớn hơn so với Lâm Tĩnh Minh một chút, tùy ý ôm lấy thắt lưng của nữ sinh, nam sinh thấy Lạc Thư liền dừng động tác lại, ánh mắt nghiền ngẫm. Nữ sinh đưa lưng về phía Lạc Thư có lẽ là động tình bởi vậy mà xoay xoay mông hôn lên miệng của nam sinh.
Lạc Thư đỏ mặt lập tức quay đầu lại về đường cũ, hai má đỏ bừng.
“Ngô Hạo, anh làm sao vậy?” Nữ sinh lúc này mới nhận thấy nam sinh phản ứng khác lạ, giọng nói mang theo một chút động tình.
“Không có việc gì,” Ngô Hạo cười cười, nhẹ nhàng tách khỏi đôi môi tham lam của Ô Mai Mai ra xa, vẻ mặt đạm mạc, “Tôi cần phải đi trước.”
Ô Mai Mai cắn răng, mặc dù biết không có cách cứu vãn nhưng bản thân vẫn chưa từ bỏ ý định, “Em còn có… một cơ hội khác nữa sao?”
“Không có.” Ngô Hạo nói đầy đạm mạc, “Dù sao tôi cũng đã hoàn thành nguyện vọng của cô, dù sao cũng là giúp cô giữ thân xữ nữ thêm một thời gian nữa.”
Ô Mai Mai biết hiện tại bản thân hẳn là nên cảm thấy may mắn, nhưng vẫn không nhịn được khổ sở, cay đắng.
Lạc Thư hổn hển chạy về phòng bệnh của mình không hiểu sao nhìn hình ảnh Lâm Tĩnh Minh đang thu dọn đồ đạc bỗng trở nên thân thiết hơn hẳn.
“Anh biết rồi à?” nhìn Lâm Tĩnh Minh thu dọn đồ đạc hẳn là đã biết tin cậu phải xuất viện.
“Lạc Lạc?” Lâm Tĩnh Minh buông quần áo, cau mày đi đến bên người Lạc Thư, “Sao lại ăn mặc như vậy?” Vừa nói anh vừa giúp Lạc Thư cài lại nút áo, trang phục bệnh nhân luôn có kiểu dáng rộng thùng thình, đến nút buộc cũng lớn. Lúc này Lạc Thư mới nhận ra cúc áo của mình đều tuột ra hết, bởi vì chạy bộ mà cổ áo mở rộng, nhìn thấy hết cả g ngực.
Lâm Tĩnh Minh giúp Lạc Thư cài cúc áo, “Sao mặt hồng lên như vậy, lần sau đừng chạy nhanh nữa, biết chưa?”
“Biết rồi.” Lạc Thư nghiêm mặt trả lời, không thể nói là mình gặp phải ‘cảnh nóng’ nên bị dọa sợ đi, nhưng nhìn tuổi người kia cũng không lớn, Lạc Thư lần đầu tiên ‘khai trai’ cũng đã đến tuổi thành niên cơ! Lạc Thư lắc đầu, xem ra không chỉ là hậu sinh khả úy! Đợi đến khi Lâm Tĩnh Minh buộc xong nút áo cuối cùng, Lạc Thư mới nhớ đến chuyện đi về, “Này, buổi chiều em xuất viện rồi không phải giờ nên thay quần áo sao?”
“À, cô Tần vừa nãy còn muốn… truyền thêm một chai nước biển. Um, thuốc cũng đưa đến rồi.”
“Lại nữa? Em cũng có bệnh đâu.”
“Cái này dù sao cũng tốt cho sức khỏe.” Lâm Tĩnh Minh ấn đèn báo để gọi y tá đến.
Nằm trên giường bệnh Lạc Thư vô cùng phiền muộn, chỉ nhớ lần cuối cùng mình truyền nước biển là để thi vào trường cao đẳng, xem ra không thể giả bệnh được!
Trở lại trường học, Lạc Thư được đổi ban, trong lòng vô cùng đắc ý vì xem ra mình cũng coi như có quyền có thể nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh chuyển lớp. Không thể không nói hành động của Lâm Tĩnh Minh rất hợp ý Lạc Thư, chuyển cậu đến lớp có một giáo viên ngữ văn giỏi làm chủ nh
iệm, đây là giáo viên nổi tiếng trong trường, dạy học chỉ mất phút, phút còn lại cùng học sinh nói chuyện trên trời dưới đất.
Cùng chuyển ban một ngày với Lạc Thư còn có một nữ sinh, ban Sơ nhất lập tức sôi trào khoe mẽ nói lớp mình chuyển đến hai mỹ nhân. Nữ sinh chuyển đến với lý do khác Lạc Thư, nữ sinh này là từ trường khác chuyển đến, cụ thể trường gì cô không nói, chỉ đơn giản giới thiệu tên và mong muốn cùng mọi người học tập vui vẻ.
Người có vẻ bề ngoài đẹp luôn được thiên vị, câu nói của nữ sinh lập tức dành được sự ủng hộ của tập thể nam sinh trong lớp, hơn nữa cô khác hẳn với đám bạn học, vóc dáng cao gầy, mang theo vị đạo thành thục của thiếu nữ. Cô gái này về sau phỏng chừng sẽ không sống khá giả được, Lạc Thư thầm nghĩ, mà sự thực về sau đúng là như vậy.
Về sau Lạc Thư giúp giáo viên viết danh sách học sinh mới biết cô hơn mình tuổi, lẽ ra lúc này phải học Sơ tam. Lạc Thư có chút hiếu kì, cho tới về sau có kết quả điểm thi hàng tháng mới biết lý do, liên tục có vị trí đệ nhất đếm ngược từ dưới lên trong trường mà sắc mặt vẫn không thay đổi, điều này không phải ai cũng làm được.
Lạc Thư trong trường cũng xem như nổi danh, hơn nữa trước khi tiến vào trường đã bị phủ tầng tầng lớp lớp lời đồn đãi. Đại bộ phận lời đồn đều đến từ ban Sơ tam của Lâm Tĩnh Minh truyền ra.
Tỉ như, nam sinh A vẻ mặt bát quái: Nghe nói thanh mai trúc mã của lớp trưởng Lâm chúng ta sắp tới.
Nam sinh B vẻ mặt không tin: Thật sao?
Nữ sinh A: Đương nhiên là thật, tớ nghe bạn học nói lớp trưởng vẫn đưa đón thanh mai trúc mã của mình suốt, mà lớp phó thể dục rất lợi hại Tôn Thắng Siêu lớp bên cạnh là bảo vệ.
Nam sinh C tổng kết cười xấu xa: Thế không phải là con dâu nuôi từ bé sao?
Nữ sinh B vẻ mặt ước ao: Đúng đúng, nghe nói nhà hai người cũng gần nhau, bình thường cuối tuần lại cầm tay nhau đi chơi phố! ( =]])
….
Mọi việc như thế khiến mọi người hình dung Lạc Thư hoàn toàn trở thành vợ Lâm Tĩnh Minh nuôi trong nhà từ nhỏ, thế cho nên ngày đầu tiên Lạc Thư được Lâm Tĩnh Minh đưa đến trường đã có người huýt sáo nhìn chằm chằm Lạc Thư, “Đây hẳn là vợ Lâm Tĩnh Minh nuôi từ bé trong nhà nhỉ!”
Lạc Thư ngay lập tức đấm tên kia, không thèm đợi Lâm Tĩnh Minh mà đi đến lớp của mình. Lâm Tĩnh Minh đối với việc này không tỏ thái độ, trên thực tế ngoại trừ mỉm cười anh hoàn toàn không làm gì, có điều Tôn Thắng Siêu gặp một người liền đánh một người. Đến sau này mọi người biết Lạc Thư là nam thì cũng đã được ‘dạy dỗ’ không trêu chọc cậu.
Thời buổi này trẻ em thuần khiết vẫn chiếm đa số, Lạc Thư lập tức được cho thành em trai cưng của Lâm Tĩnh Minh, thư tình đều thay Lâm Tĩnh Minh nhận có thể xếp thành chồng lớn.
Bạn học mới của Lạc Thư là một nam sinh béo béo đen đen, tên gọi Ngô Tiểu Hòa, trên bàn đặt một cuốn Máy tính sơ cấp, hai mắt tỏa sáng, một chút cũng không nhìn sang Lạc Thư ngồi cạnh mình.
“Lạc Thư có người tìm!” Lạc Thư vừa ngồi xuống đã bị gọi lớn, lập tức cả lớp đều nhìn về phía Lạc Thư.