Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Thư gần đây vô cùng nhớ Lâm Tĩnh Minh, nhớ tới mức muốn uống trà không muốn ăn cơm, đến cả người suy nghĩ chậm chạp như Lý Duệ cũng nhìn không được, cố gắng an ủi.

“Lạc Thư, cậu đừng than thở như vậy nữa, cứ thế không tốt cho tâm lý, tâm lý không tốt thân thể cũng sẽ không tốt, thân thể không tốt càng khiến cho tâm lý không tốt, cứ luẩn quẩn mãi như vậy, Lâm Tĩnh Minh nhìn cũng khó chịu.”

Lạc Thư thở dài lần thứ , “Aish, tớ cũng không muốn. Nhưng cậu nói tớ một người mỗi cuối tuần phải đóng vai hai nhân vật, tớ dễ dàng sao?” Gần đây Lâm gia đại gia trưởng không biết làm sao, Lạc Thư còn chưa kịp cảm thấy kì cục đã bị kéo đi bắt buộc mỗi cuối tuần phải ở Lâm gia một ngày.

Hà Thục Phương nói đó là Lâm lão gia tử rất nhớ cháu trai, bắt Lạc Thư phải ở cùng với ông. Lạc Thư lại không cảm giác Lâm lão gia tử nhớ Lâm Tĩnh Minh, nhìn sinh hoạt phong phú của ông, Lạc Thư rất khó tin việc người này có thời gian để nhớ cháu trai nhà mình.

Buổi sáng đi công viên gần nhà tập thể dục, tiện thể cùng với mấy ông cụ chơi cờ vua, trong tiếng đo Lạc Thư trở thành người cung cấp máu cho các bạn muỗi. Tập thể dục xong, Lâm lão gia tử trở về chỗ Thẩm Bồi Kì ngồi đến giữa trưa nhìn học sinh tập võ, thỉnh thoảng lại nói vài câu, dù cho không ai để ý đến cũng làm không biết mệt. Hứng lên lại bắt Lạc Thư tập vài động tác, khổ thật không biết cách nào kể cho hết.

Ăn cơm trưa xong, Lâm lão gia tử chỉ ngủ nửa giờ, Lạc Thư cũng không thể rời đi. Lâm lão gia tử nói trước kia Lâm Tĩnh Minh sẽ quạt cho ông ngủ, không nghe thấy ông sẽ không ngủ được. Lạc Thư vô cùng nghi ngờ cháu trai trong miệng Lâm lão gia tử có phải là ông tự bịa ra hay không, Lạc Thư tận mắt nhìn thấy vào giờ ngủ trưa Lâm Tĩnh Minh có tám chín phần mười lôi kéo Lạc Thư đi ngủ, lúc này còn có thể chạy sang phòng ông quạt quạt?

Buổi chiều còn phấn khích hơn buổi sáng rất nhiều, mạt chược, tập bài múa dành cho người già, xem tin tức quốc gia, nghe Trịnh Nghĩa nói chuyện giờ đồng hồ. Lạc Thư không thể đi mà phải ngồi bên cạnh, cảm ơn giờ đồng hồ này, Lạc Thư biết hết được những người có quyền thế trong thành phố. Đợi đến ăn xong cơm chiều, Lâm lão gia tử liền xem phim truyền hình, gần đây ông thích một bộ phim tình cảm hào môn thời dân quốc, nhìn đến mấy nữ thứ liền tức giận, như thể mỗi tuần không mắng các cô một câu liền không thoải mái.

Một ngày của Lạc Thư kết thúc như thế, tưởng rằng có thể ngủ ngon một giấc, Lâm lão gia tử lại đưa cậu vào phòng Lâm Tĩnh Minh, mở đèn bàn, nói: “Được rồi, cố gắng học tập đi, Tĩnh Minh hồi xưa là phải học đến rạng sáng.” Sau đó liền hừ hừ câu hát gì đó đi ra, Lạc Thư nhìn theo sau, miệng mãi không khép lại được, đây rốt cục là — cái gì?

Lạc Thư tức giận nói chuyện này với Lâm Tĩnh Minh thì anh chỉ an ủi cậu rằng đây là thời gian tốt để lấy lòng gia gia, bảo Lạc Thư không ngừng cố gắng, Lạc Thư chỉ hận không thể mặc quần lót đỏ ra ngoài bay đi đá Lâm Tĩnh Minh mấy cái, cuối cùng vẫn là thôi. Tuần nào cũng phải đi, lấy lòng Lâm lão gia tử rồi thuận tiện lấy lòng Lâm gia hai vợ chồng.

Thành tích trung học của Lạc Thư là thành tích do bản thân cậu cố gắng mà đạt được, cũng không giữ lại chút nào, kì thật là chẳng có mấy để giữ lại. Cũng may bạn cùng phòng là Lý Duệ nên giảm đi rất nhiều thời gian ôn tập không chính xác, Lạc Thư có một lần được sao may mắn phù hộ, kết quả thi vào được top trong trường, theo kết quả này cậu cũng có cơ hội vào đại học Q, Hà Thục Phương biết tin chỉ vung tay áo bảo Lạc Thư tiếp tục cố gắng, Lạc Thư mới không thèm để ý đến mẹ, học tập vẫn cần cù chăm chỉ, so với trước đây Lạc Thư có thể xem như cố gắng hơn, Hà Thục Phương rất vui lòng với điều này.

Hôm nay Lạc Thư vừa trở về liền đụng thẳng vào người bác cả, gói to trên tay Hà Kiến Minh rơi xuống đất, ông lập tức nhặt lên ôm lại vào lòng cười ‘ha ha’ với Lạc Thư rồi đi tiếp.

Lạc Thư vừa vào nhà liền hỏi: “Mẹ, vừa nãy bác cả đến à?”

Hà Thục Phương từ phòng bếp trả lời ‘Ừ’. Nghe giọng điệu có vẻ không được tốt cho lắm, Lạc Thư cũng không hỏi lại. Đến khi ăn cơm chiều mới biết được là bác cả đến vay tiền.

“Anh ấy nói là muốn mở rộng đất đai, thuê hết đất xung quanh, nhưng em thấy vẻ mặt đó chẳng giống như người muốn làm một phen sự nghiệp gì, cảm giác như làm việc xấu hổ lắm không bằng.” Hà Thục Phương xơi cơm cho Lạc Dũng, cô chưa có sự đồng ý của Lạc Dũng đã cho vay tiền, tuy rằng biết Lạc Dũng sẽ không nổi giận nhưng Lạc Dũng vào lúc ăn cơm dễ nói chuyện hơn những thời gian khác nên Hà Thục Phương đều chọn lúc này để nói chuyện.

Lạc Dũng quả thật không nổi giận, việc này cũng không có gì để tức giận, người nhà với nhau vay tiền vốn chính là chuyện bình thường. Nhưng nghe vợ mình nói thế, ông nghĩ nghĩ: “Có cần anh gọi điện hỏi mẹ với anh hai xem không, bọn họ ở đấy, anh cả có hành động gì hẳn bên đấy cũng biết một ít.”

“Em gọi từ lâu rồi, nhưng bọn họ đều không biết gì cả, công việc của anh cả cũng không tệ lắm, nhưng chị hai nói gần đây chị cả không hay ra khoe khoang nữa, cũng không biết tại sao lại thế.”

“Nếu như vậy hẳn là không phải chuyện lớn gì, em cũng đừng nghĩ nhiều. Dù sao cũng chỉ có chút tiền, chúng ta còn dư dả, giúp đỡ được là được.” Lạc Dũng tiếp tục ăn cơm.

Lạc Thư ngồi nghe bên cạnh, bỗng nhiên nói: “Mẹ, bác cả có viết giấy vay không?”

Lạc Thư vừa hỏi Hà Thục Phương mới ngớ người ra, vỗ trán, “Không viết giấy tờ gì cả.”

“Về sau lại đi tìm viết cũng không sao, mà thôi, anh cả cũng không phải người gian dối.” Lạc Dũng an ủi.

Việc này cũng chỉ có thể như vậy, mà khi Hà Kiến Minh lần thứ hai xuất hiện tại nhà Lạc Thư muốn vay tiền, vài người cũng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau. Hôm nay là ngày nghỉ lễ của toàn quốc, Lâm Tĩnh Minh cũng đặt vé máy bay về hôm nay, Lạc Thư vừa định ra khỏi nhà liền gặp Hà Kiến Minh.

Vì là trẻ con nên Lạc Thư bị mẹ đuổi đi, kì thật cậu rất muốn nghe lén, nhưng xét thấy cửa chống trộm mới lắp của mình chống nghe lén rất tốt nên Lạc Thư chỉ có thể rời đi.

Lên trung học Hà Thục Phương cũng mua cho Lạc Thư một chiếc di động, thế nhưng lại cùng một kiểu với điện thoại mà Lâm Tĩnh Minh mua từ mấy năm trước, đối với việc cản trở sự phát triển của xu hướng thời trang này Lạc Thư tỏ vẻ đầy khinh bỉ, bán chiếc điện thoại của mẹ cho, điện thoại của Lâm Tĩnh Minh liền thành chiếc điện thoại lúc nào cũng ở bên người cậu.

Lạc Thư tự gọi điện thoại đến, “Mẹ già Hà Thục Phương, con trai mẹ cũng muốn vay tiền, mẹ định cho con mượn hay cho bác mượn?”

Hà Thục Phương đầu bên kia giật mình, lập tức nói với Lạc Thư, “Ai nha, xem trí nhớ của chị này, đã bảo muốn vay tiền của em thế nhưng quên, khổ quá dạo này công việc bề bộn, hôm nay mang đến luôn cho chị nhá.”

Lạc Thư lại nghe mẹ bịa chuyện trong chốc lát mới cúp điện thoại, không phải nhà Lạc Thư không muốn cho nhà bác cả mượn mà lần này Hà Kiến Minh thật sự đòi hỏi quá nhiều, nó đụng chạm đến tiền mỗi ngày Hà Thục Phương tích cóp cho Lạc Thư sau này kết hôn, Hà Thục Phương cũng có giới hạn của người mẹ.

Hà Kiến Minh cuối cùng vô cùng thức thời vay số tiền nhiều nhất mà Hà Thục Phương có thể cho vay, lúc gần đi không viết giấy vay nợ, nhưng có ấn dấu tay, hơn nữa là rất không tình nguyện.

Lâm gia bên này bởi vì Lâm Tĩnh Minh đã lâu không gặp Lạc Thư nên lần này vừa thấy mặt khó tránh khỏi nhộn nhạo mong chờ, sáng sớm liền tỉnh, nhưng vì Lạc Thư đã nói là sẽ đến tìm chính mình nên đành phải ngồi nhà chờ đợi mòn mỏi.

“Tròng mắt sắp rơi xuống rồi kìa.” Lâm lão gia tử đeo kính lão xem báo, còn Lâm Tĩnh Minh thì vừa ăn sáng xong liền ngồi ở sô pha, cứ mỗi s lại phải nhìn ra ngoài cửa một cái, Lâm lão gia tử bĩu môi đầy khinh bỉ.

“Lâm Tĩnh Minh!”

Lâm Tĩnh Minh hoàn toàn không nghe thấy Lâm lão gia t

ử nói cái gì, vừa nghe thấy Lạc Thư gọi lập tức lao ra ngoài.

Lạc Thư còn chưa chuẩn bị sẵn sàng liền bị một ‘quả núi’ ôm chầm lấy, cơ bắp đập vào người, Lạc Thư bóp cánh tay, lại bóp cơ mặt đã biến đổi của Lâm Tĩnh Minh, “Ha ha, trên mặt cũng có cơ bắp nhỉ.”

Lâm Tĩnh Minh cũng cười, nhìn bốn phía không có ai, hôn Lạc Thư một cái sau đó mới ôm lấy cậu về nhà, Lâm lão gia tử đang đứng tại cửa sổ cũng buông rèm xuống, bước nhanh trở về sô pha tiếp tục đọc báo.

“Cháu chào ông.”

Lâm lão gia tử chỉ được một câu chào hỏi của Lạc Thư ngoài ra cái gì cũng không có bởi chắc chắn là cháu trai nhà mình kiểu gì cũng bị cháu trai tương lai Lạc Thư tương lai mang đi, từ đầu đến cuối đều không nhìn.

“Ê ê ê, anh uống phải thuốc kích thích à!” Lạc Thư vừa vào phòng liền bị ôm lên giường, mặt bị cắn dính dấp lau mãi không hết.

Lâm Tĩnh Minh hì hì cười, “Lạc Lạc, chúng mình làm một lần đi, được không?”

“Làm làm làm, muốn chết à!” Lạc Thư nghiến răng nói, “Đây là nhà anh, dưới lầu còn có gia gia đấy!”

“Không sao, lúc trước vì không muốn quấy rầy anh học bài nên phòng ở được sửa lại rồi, hiệu quả cách âm rất tốt, Lạc Lạc–”

Kì thật Lạc Thư cũng nhớ Lâm Tĩnh Minh, nhưng không phải nên tỏ vẻ ngượng ngùng một chút sau, nhưng nếu Lâm Tĩnh Minh yêu cầu nhiều lần — Lạc Thư chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.

“Làm cũng được, nhưng anh phải nhẹ nhàng.”

“Nhất định.”

……

Lâm Tĩnh Minh đồng ý nhanh như vậy, đến lúc làm thật sự sao có thể chú ý hết được?

“Anh ăn phải cái gì mà sao sức lớn thế hả?” Sau khi kết thúc Lạc Thư nằm trong lòng Lâm Tĩnh Minh, cắn cắn ngực anh. Bởi vì đều là cơ bắp nên Lạc Thư không cắn được nhiều nhặn gì, chỉ đủ để Lâm Tĩnh Minh lại có phản ứng. Nhưng nghĩ đến Lạc Thư gần đây không vận động gì chỉ ngồi học bài, Lâm Tĩnh Minh sao dám làm nhiều?

Lạc Thư thật sự rất hài lòng điều này của Lâm Tĩnh Minh, thật sự là rất tốt. Xoa mông, cảm giác tốt hơn hai người mới đi xuống lầu, Lâm lão gia tử vẫn ngồi chỗ cũ đọc báo, đến khi hai người ra khỏi cửa mới nói, “Sắp đến sinh nhật bố cháu rồi, kiềm chế một tí.” Tiện thể nhìn chằm chằm mông hai người.

Lâm Tĩnh Minh lần này trở về ngoại trừ nhớ Lạc Thư còn là vì sắp đến sinh nhật của Lâm Hải, năm nay là năm tuổi của ông, lại thêm quan hệ tốt đẹp với Mạc Lâm nên có ý tưởng cả nhà cùng ăn một bữa cơm với nhau.

“Em không đi,” Lạc Thư lại đi đến công viên trong khu ở của Lâm Tĩnh Minh, ngồi trên ghế đá, Lạc Thư nói, “Em đi làm cái gì.” Theo lời Lâm Tĩnh Minh mà nói đây chính là một lần gia đình gặp mặt, cậu đi có ý gì.

“Không sao, bố anh nói muốn mời cả nhà em đến.” Kì thật là lúc Lâm Hải bàn bạc chuyện này Lâm Tĩnh Minh nói, “Hình như cũng sắp đến sinh nhật của chú Lạc Dũng.” Đây không phải là lời nói dối, hai người một người là theo lịch âm, một người theo lịch dương, năm nay năm tuổi lại vừa vặn gần nhau.

“Lạc Lạc, em có quên mất sinh nhật của chú Lạc Dũng không hả?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio