Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lạc Thư, nói cho các anh chị bạn gái của lão đại là ai đi mà. Ở trường tên kia ai cũng không tìm, mọi người đều nghi ngờ tên đó là –” Một nam sinh lấm lét nói, Lạc Thư nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực của mình, mọi người đều gọi cậu bằng em.

“Đó là làm sao, không phải rất tốt sao, trên đời này không có cô gái nào có thể xứng với lão đại của chúng ta được.” Một nữ sinh khác nói, trong trường nữ sinh không nhiều nhưng đều chiếm được vị trí nhất định trong các ban ngành của sinh viên, các ban ngành cũng lấy việc có nhiều nữ mà lấy làm tự hào, không cần biết là khủng long hay mỹ nữ.

Lạc Thư vô cùng cảm ơn những cô gái đó tồn tại, vì xã hội hài hòa làm bao nhiêu cống hiến tốt đẹp! Cậu hắng giọng, “Về việc này, lão đại của các anh chị đã sớm có người rồi. Vẫn là thanh mai trúc mã nhá.”

“Thật sao, người đó xinh đẹp không?”

“Đẹp, đẹp vô cùng luôn ấy. Da cũng đẹp, tính cách tốt, còn rất biết chăm sóc người khác nữa.”

Lạc Thư vừa nói thế mọi người đều hô hào muốn gặp mặt, nhìn ảnh chụp cũng được.

Lạc Thư đứng lên, “Xem em là đủ rồi, thế nào, thừa xứng với lão đại nhà mọi người đi.”

Ai nấy đều ồ lên, “Họ hàng em đúng không! Thảo nào lão đại đối tốt với em như thế, vẫn là cậu em vợ!” Được đến tin tức mọi người mới dần trở về vị trí công việc của mình, Lạc Thư cười, “Còn chưa trả lời em có xứng hay không hả! Thật sự là lợi dụng xong liền đi.”

“Cái gì xứng hay không?” Lâm Tĩnh Minh đi tới.

“Không, em nói bộ quần áo em mặc xứng hay không. Đúng rồi, anh xong xuôi chưa? Em đói bụng, chúng mình đi ăn khuya đi.”

“Ừ.”

Lâm Tĩnh Minh mang Lạc Thư đi ăn hoành thánh, hai người một bát, Lạc Thư muốn ăn tôm hùm, ăn xong hoành thánh mới có cảm xúc nói, “Em đến đón anh hiền lành như vậy sao anh không tỏ vẻ gì hả, rõ là bủn xỉn nữa chứ!”

“Anh không bủn xỉn, buổi tối ăn nhiều không tốt, em lại không thích vân động. Về nhà anh bồi thường cho.” Môi lơ đãng xẹt qua bên tai Lạc Thư, máu cậu lập tức dồn lại nơi đó, vừa về nhà liền chạy vội vào phòng khách.

Lạc Thư chạy chậm, chưa gì đã bị Lâm Tĩnh Minh chặn ngang ôm lấy ném trên giường.

“Ha ha.” Lâm Tĩnh Minh hà hơi vào cổ Lạc Thư, ngứa ngứa khiến cả người cậu vặn vẹo, hai người vốn đang trêu đùa chẳng biết lúc nào liền biến vị.

Bàn tay Lâm Tĩnh Minh tiến vào trong quần áo của Lạc Thư, bởi vị lạnh người cậu rụt lại, cũng đem tay mình vào theo, Lâm Tĩnh Minh sờ chỗ nào cậu liền sờ chỗ đấy.

“Lạc lạc, đừng đùa –”

“Em đâu có đùa!” Lạc Thư thở hổn hển, hơi thở còn không ổn định bằng Lâm Tĩnh Minh.

Lâm Tĩnh Minh nghiêng người ôm lấy Lạc Thư, “Lạc Lạc, nếu em muốn chủ động thì anh sẽ cho em nằm phía trên, anh cũng, rất thích.”

Lạc Thư lập tức nghẹn

đỏ mặt, chuyện này vẫn còn nhớ sao!

“Ách –” Chân Lạc Thư bị tách ra, quần bị kéo xuống dưới đầu gối, một tay Lâm Tĩnh Minh nâng Lạc Thư, tay kia vuốt ve bé Lạc Thư đang dần cứng rắn lên, “Lạc Lạc, ngồi lên đi, được không?”

“Em sợ đau, chỗ đó của anh còn biến lớn, căn bản không giống như lúc trước!” Lạc Thư nhìn thứ kia liền phát hoảng, “Hay là, để em dùng miệng nhá?”

“Lạc Lạc!”

“Rồi rồi rồi!” Lạc Thư vô cùng buồn khổ, sao tự dưng lại cảm giác kiếp trước mình mới là người thiếu nợ Lâm Tĩnh Minh, có khi còn thiếu từ kiếp trước nữa.

Lạc Thư đỡ thứ kia chậm rãi đi vào, trơn làm rất tốt, vào một nửa cũng không quá khó, nhưng khi muốn vào tiếp lại cảm giác đau.

Lúc này cậu rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, thượng đế lẽ ra nên cho cậu nơi đó mềm mại một chút mới phải, hoặc là thêm của nữ giới cũng được.

Bị kẹt lại một nửa, cả Lâm Tĩnh Minh và Lạc Thư đều không dễ chịu, Lạc Thư cắn răng, ngồi mạnh xuống.

Cả hai đều kêu lên, một lát sau, Lâm Tĩnh Minh lau mồ hôi trên trán Lạc Thư, Lạc Thư cắn môi Lâm Tĩnh Minh, phía dưới cũng co rút lại, Lâm Tĩnh Minh lúc này mới hoạt động.

“Chậm, chậm một chút –” Lạc Thư bị đỡ eo di chuyển lên xuống, cảm giác lục phủ ngũ tạng như có kiến cắn, “Anh, nhanh lên đi!”

“Rốt cuộc em muốn nhanh hay muốn chậm.” Lâm Tĩnh Minh dừng lại, cười nhìn Lạc Thư. Lạc Thư ghét bỏ làm bộ muốn đứng dậy, Lâm Tĩnh Minh lúc này mới giữ chặt cậu lại.

“Được rồi, theo đúng yêu cầu của em là được chứ gì.”

Ban đầu Lạc Thư còn muốn cười, chỉ trong chốc lát sau chẳng còn sức lực nào cả. Cậu không biết vài sao hai người làm vận động trên giường lại giống như chơi mèo vờn chuột, Lâm Tĩnh Minh hôm nay tâm trạng vô cùng tốt, liên tục làm hai lần, khiến eo nhỏ của Lạc Thư sắp gãy.

Thanh lí xong cho Lạc Thư Lâm Tĩnh Minh liền ôm lấy cậu nằm nói chuyện phiếm, Lạc Thư lấy tay sờ môi Lâm Tĩnh Minh bị mình cắn, có lẽ ngày mai nó sẽ trở thành chủ đề cho mọi người tán chuyện, không khỏi bật cười.

“Lạc Lạc, em rất xứng với anh, bởi vì da em tốt, tính cách tốt, còn rất biết chăm sóc người khác. Hơn nữa em vợ của anh là Tiểu Hổ, không phải em.” Lúc Lạc Thư sắp ngủ Lâm Tĩnh Minh nói, Lạc Thư chỉ có thể nhắm mắt lại vờ không biết gì.

Vào lần diễu hành ở trường Lâm Tĩnh Minh, Lạc Thư nhìn thấy Ngô Hạo, trước đó cậu bị Lâm Tĩnh Minh giao cho Kim Sảng trông coi, Lạc Thư ngồi ở ngoài cùng, Kim Sảng ngồi phía trong. Lạc Thư liền hỏi: “Người kia là ai thế, vừa đi vào bên trong liền ầm ĩ.”

“Là anh Ngô Hạo, nghe nói trong nhà làm to lắm, Ngô Hạo cũng không tham gia hoạt động trong trường, nhưng không biết vì sao nhân duyên rất tốt, có nhân cách mị lực lại còn khiến người khác cảm giác tạo nên ‘tình nghĩa huynh đệ’, phải biết là trong trường có nhiều nam sinh như vậy muốn làm được thế rất khó.”

“Nhân cách mị lực? Nhân duyên?” Lạc Thư rất tò mò người này có phải là Ngô Hạo mà cậu biết hay không.

“Anh ấy đến kia. Em nhìn xem đi, rất đẹp trai, khác hẳn với kiểu đẹp trai của Lão đại nhá.”

“Vậy anh bảo hai người phong cách như thế nào?”

“Một là nho nhã, một là tà — mị —. Em chào anh Ngô Hạo.” Thân thể béo lùn chắc nịch của Kim Sảng cũng dịch đến, Lạc Thư liền đẩy anh ta ra.

“Cẩn thận.” Ngô Hạo đỡ lấy Lạc Thư, “Đã lâu không thấy, Lạc Thư.”

“Lạc Thư tỉnh táo lại Ngô Hạo đã rời đi. Cậu giật mình, Ngô Hạo lẽ ra không biết tên của cậu mới phải. Cậu cảm giác có chút bất an,

“Đến Ngô Hạo em cũng quen à!” Kim Sảng vỗ đầu, hai cục mỡ trên mặt cũng rung rung lên, “Các em cùng quê với nhau mà nhỉ, đúng là địa linh nhân kiệt, hay là cho anh giới thiệu đi, con gái nhá?”

Lạc Thư nghiêm túc suy nghĩ, “Kì thật em quen con gái không nhiều, một có bạn trai, một thì to lớn giống Ngô Hạo, còn có một là vị thành niên…”

“Thôi thế thôi.” Lâm Tĩnh Minh xong việc, Kim Sảng thấy thế liền kêu Lạc Thư đứng lên, Lạc Thư liền được dẫn đến chỗ ngồi của mình, đèn tối sầm lại, biển diễn văn nghệ tiến hành, Lạc Thư phát hiện bên tay trái của mình có một người ngồi vào, người đó là Ngô Hạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio