Tôn Thắng Siêu.
Tôi có một người bố rất nóng tính, nhưng đối với mẹ lại rất ôn nhu rất chu đáo, mẹ chỉ cần trừng mắt lên liền lui lại. Mọi người đều không biết, bởi vì bên ngoài bố giả vờ rất tốt mẹ cũng cho bố mặt mũi. Bố từng ôm tôi lên đùi, niết mặt tôi nói sau này tìm vợ phải tìm người giống như mẹ có thể ở bên ngoài cho tôi mặt mũi, bên trong tận lực sai sử tôi.
Tôi hỏi vì sao, bố nói con cháu Tôn gia chúng tôi đều cần bị đánh đòn. Lúc đó tôi không hiểu, ai có thể trông cậy vào một đứa trẻ tuổi chưa biết gì nghe hiểu được, biết nghĩa của từng từ trong đó đã là giỏi rồi. Sau này tôi hiểu được, cảm giác bố tôi thực sự cần bị đánh.
Sau này gặp A Lạc, A Lạc luôn ghét bỏ tôi, nhưng tôi lại thích loại ghét bỏ ấy, thậm chí còn vui vẻ với nó, có lẽ đấy chính là cần đánh đòn như bố tôi nói.
Từ nhỏ A Lạc đã rất xinh đẹp, lúc trước chưa hiểu được cảm tình của mình, chỉ là biết thích nên cần phải đặc biệt, lúc ấy nghĩ đến làm anh trai của cậu ấy, vẫn nghĩ A Lạc là bé gái, mỗi lần nói với mẹ tôi muốn có em gái tuy rằng sẽ bị đánh nhưng trong lòng rất kiêu ngạo, A Lạc rất xinh đẹp, tôi đều nhịn không được nhìn nhiều hơn mấy lần.
A Lạc nói khẩu âm của tôi không dễ nghe, tôi muốn cậu ấy thích nghe tôi nói chuyện nên nói với mẹ cần học tiếng phổ thông. Lúc tôi muốn nói cho A Lạc nghe lại nhìn thấy A Lạc vào WC nam. Có em trai kì thật cũng tốt. Tuy rằng không biết vì sao trong lòng có đôi chút lo lắng, nhưng vẫn là nghĩ vậy, dù sao là anh trai tôi phải bảo vệ cậu ấy.
Sau khi lớn lên tôi mới phát hiện, thì ra tôi vẫn xem nhẹ một người, bạn tốt của tôi, Lâm Tĩnh Minh. Phải biết, khi tôi bắt đầu sinh ra ý nghĩ kì quái với Lạc Thư, cậu ta liền gạt nó đi, làm hại tôi thương tâm vì đứa con gái di dân kia thật lâu, cũng là do tôi ngốc.
Vào sơ trung tôi cùng huấn luyện viên đi nước ngoài dạo qua một vòng, vốn là bình thường nhưng một buổi tối nọ tôi bị một đám người bao vậy, phỏng chừng là Hoa kiều, dùng tiếng Anh Mỹ nói cướp đồ của chúng tôi, lúc ấy tôi tức giận xông vào đánh, bọn họ tuy rằng nhiều người nhưng đều rất gầy yếu, tôi và huấn luyện viên không sao cả. Nhưng là nhìn theo bọn họ chạy trối chết, tôi ngồi dưới đất không dậy nổi.
Bọn họ bị tôi đánh thế nhưng còn chửi một câu tiếng Trung — con bệnh của Đông Á.
Sau khi trở về tôi liền kiên định vào tương lai của bản thân, cứ việc như vậy không biết cuối cùng sẽ có ảnh hưởng gì, tư duy này cũng sẽ không bởi vì một người nào đó mà biến mất, nhưng đột nhiên nhận ra được có chút gì đó, chúng ta còn muốn cố gắng. Bởi vậy tôi liền mạng học tiếng anh, muốn ra nước ngoài du học.
Thật sự mà nói cũng chỉ là một phút dùng bằng hai phút mà thôi. Tôi không biết vì sao tôi phải khiến bản thân bận rộn như vậy, có lẽ là vì cô đơn, vì nỗi nhớ. Rời đi, tất cả mọi thứ mới trở nên rõ ràng hơn. Loại pub này tôi cũng đi nhiều lần. Trong đầu đều là hình ảnh A Lạc đầy yếu ớt, thế nhưng mỉm cười.
Lúc tôi dồn mọi sức mạnh hỏi A Lạc thấy những người đó như thế nào, có trời mới biết được tôi đã vui vẻ ra sao khi nghe được câu trả lời của Lạc Thư, vui vẻ tới mức cả đêm không ngủ.
Chỉ có điều bỏ lỡ là bỏ lỡ, hiện giờ tôi dù có muốn cố gắng đi chăng nữa, cũng sớm không có cơ hội ấy. Có đôi khi tôi sẽ tự hỏi, thật sự là thua bởi thời gian sao? Làm hại tôi ngay cả tranh cũng không có cơ hội, nhưng không thể không thừa nhận, có lẽ tôi đã sớm ‘yêu’, chỉ là không dám thừa nhận, sợ hãi việc thừa nhận. Cho nên mới có thể bị Lâm Tĩnh Minh lừa gạt như thế.
Việc đã đến nước này, tôi chỉ có thể chúc phúc bọn họ, làm như vậy, thật sự không dễ dàng.
Ngô Hạo
Cuộc sống của tôi không có hạnh phúc, từ nhỏ đã như vậy. Tuy rằng tôi yêu mẹ của tôi, nhưng mẹ tôi không thể cho tôi tình yêu nhiều như vậy, bởi vì bà đưa hết nó cho một người đàn ông khác, người mà tôi gọi là ‘bố’.
Tôi vẫn tưởng rằng mẹ không vui là vì một người kiêu ngạo như thế lại gặp phải ‘ly hôn’. Sự quyết đoán của mẹ khi ly hôn cũng khiến tôi còn nhỏ tưởng rằng đó là vì hận, không có yêu.
Sau này, nhận được tin mẹ chết tôi mới biết, chính là vì kiêu ngạo nên dù mẹ vẫn còn yêu nên có thể dứt khoát dời đi như thế.
Tôi có rất nhiều người con gái, nhưng tôi chưa bao giờ giữ lấy một ai. Bởi lẽ đều là gặp dịp thì chơi, nhìn đủ loại phụ nữ thần phục dưới chân, từng có một thời gian nó khiến tôi đã bớt cô đơn hơn.
Thời điểm nào thích phải Lạc Thư, tôi cũng không rõ ràng, em ấy là một người rất dễ để người ta thích, để người ta bảo hộ. Không thèm để ý đến người ta, sinh hoạt tùy tính, lúc nào cũng cười, khiến tôi không kìm được muốn nhìn em. Nhưng tôi biết người bên cạnh em ấy không phải là tôi, coi như là một trong số ít những điều tôi tự hiểu lấy.
Cường thủ hào đoạt? Có những đêm điên cuồng tôi từng nghĩ tới, nhưng là, tôi càng hy vọng người tôi thích có thể hạnh phúc mỉm cười mỗi ngày, giống như hình ảnh trong những giấc mơ tôi từng mở.
Có lẽ một đời đều sẽ như thế, nhưng là, trong lòng có điểm tựa liền sẽ không cảm giác quá khó chịu, huống chi, tôi có một người đồng bệnh tương liên với mình, so với một người cô độc uống rượu giải sầu tốt hơn rất nhiều.