Đoàn người Tiêu Minh Xuyên tới Từ Ninh Cung bắt gặp Tiêu Duệ cùng Cố An Chi đang tranh luận cái gì đó, cảm xúc hai người đều có chút kích động. Tiêu Minh Xuyên sợ bọn họ bất hòa nên chạy nhanh đến khuyên giải, kết quả phát hiện căn bản không phải như hắn tưởng tượng.
"Khanh liền đồng ý như vậy? Cũng không cùng ta thương lượng một tiếng?"
Chữ cuối Tiêu Duệ hơi cất cao lên, giọng rất tức giận, vừa nghe thấy là biết tâm tình không tốt. Tiêu Minh Xuyên trong lòng không khỏi căng thẳng, bọn họ vì cái gì cãi nhau.
Cố An Chi nghiêng nghiêng liếc Tiêu Duệ một cái.
"Cũng đâu phải đại sự gì, người hai nhà cũng đã đồng ý rồi. Ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền, có cái gì cần thương lượng lại. Chẳng lẽ ta không cho họ thành thân được sao?"
Tiêu Minh Xuyên mơ hồ hiểu một chút. Việc là có hai nhà môn đăng hộ đối vừa ý nhau, tiến cung xin Cố Thái hậu ban hôn.
Ở trong lịch sử Đại Chu, trừ Hoằng Hi Hoàng đế, các đời Hoàng đế cùng Thái hậu sẽ không chủ động tứ hôn. Thế gia đại tộc hôn sự đều đã có sắp xếp, Hoàng đế và Thái hậu không hiểu rõ ràng tình huống, tứ hôn lung tung chỉ có làm cho nhà người ta thêm phiền. Bình thường tứ hôn là do hai bên đã thương lượng xong, nói cách khác là hai nhà đã định xong sau đó tiến cung xin chỉ.
Chính như vậy, tứ hôn chỉ là xin Hoàng đế hoặc Thái hậu đồng ý. Mà Hoàng đế và Thái hậu cũng không nhàn rỗi đến mức không có việc gì lại đi hủy nhân duyên của người khác.
Tiêu Minh Xuyên nghĩ phụ hoàng trước kia cũng từng ban hôn, không có khả năng không rõ đạo lý này, sao phản ứng có chút không phù hợp lẽ thường. Tiêu Minh Xuyên đang cân nhắc ở trong lòng, liền nghe nói:
"Tấn Dương Vương chỉ có một Thế tử, khanh đem Thế tử gả đi ra ngoài, về sau vương vị truyền thừa phải làm sao đây?"
Con trai độc nhất không thể gả, đây là quy tắc nhiều năm qua mọi người đều tuân theo, huống chi còn liên quan đến thừa kế vương vị.
"Không phải ta muốn đem Tiêu Minh Sở gả đi, mà là Tấn Dương Vương phủ đã cùng Cố gia thương lượng ổn thỏa. Tấn Dương Vương không để bụng, ngài cần gì phải để ý như thế?"
Phụ thân nhà mình cùng Ân thúc tiến cung, trong tay cầm thư tay của Tam hoàng thúc, Cố An Chi chỉ có thể đồng ý, không có lựa chọn nào khác.
Nghe được Cố Thái hậu nói đến Tấn Dương Vương, Tiêu Minh Xuyên cảm giác không tốt. Tiêu Thù với phụ hoàng cùng Cố Thái hậu có gút mắt, việc đó bị chôn sâu trong đáy lòng, nếu xử lý không tốt thì sẽ xảy ra đổ máu. Hắn không thể để cho bọn họ nói tiếp.
"Phụ hoàng, ngài nghe con nói, sự tình không phải như thế......"
Tiêu Minh Xuyên đem Tiêu Duệ kéo vào phía sau bình phong, tính toán nói cho phụ hoàng rõ ràng mọi việc. Đồng thời, Tiêu Minh Xuyên cũng hướng tới Cố Du nháy mắt ra hiệu, ám chỉ Cố Du tận dụng thời gian đi trấn an Cố Thái hậu.
Tiêu Duệ không nghĩ tới con mình sẽ dùng chiêu thức này, không khỏi lắc lắc tay, bất mãn trừng mắt nhìn Tiêu Minh Xuyên một cái, trầm giọng nói:
"Xuyên Nhi, con làm cái gì vậy? Định giúp đỡ hắn có phải hay không?"
Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, thành khẩn nói:
"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần lúc nào cũng đứng ở bên ngài."
"Vậy còn không nói hết cho ta biết?"
Tiêu Duệ tuy rằng vẫn xụ mặt, nhưng biểu tình đã không còn âm trầm.
Tiêu Minh Xuyên âm thầm thở dài. Hắn nghĩ thầm, phụ hoàng nói đến Tấn Dương Vương, nếu còn để ngài nói tiếp Cố Thái hậu sẽ uống phải dấm chua. Đến lúc đó hắn cùng A Du không bị liên lụy mới là lạ.
Tiêu Minh Xuyên tâm tư hơi rối nhưng trên mặt biểu tình vẫn tự nhiên. Hắn kéo tay Tiêu Duệ, nhẹ giọng nói:
"Phụ hoàng, chuyện này không có liên quan mẫu hậu. Ngài đừng nghĩ quá phức tạp."
"Con khẳng định các người không có hợp tác với nhau sao?"
Tiêu Minh Sở gả cho Cố Tương đối với Cố gia có lợi, đối với Tiêu Minh Xuyên càng có lợi. Nhưng đối với Tấn Dương Vương phủ một chút cũng không có tốt. Vương vị truyền lại không được nữa, trừ phi Tiêu Thù lập tức nạp thiếp sinh con, nhưng điều này hiển nhiên là không có khả năng.
"Đương nhiên không có."
Tiêu Minh Xuyên khẳng định.
"Phụ hoàng, con nghĩ ngài hiểu lầm. Kỳ thật Sở Sở rất thích Cố Tương, lão Tấn Dương Vương cùng Tấn Dương Vương không phản đối. Sau đó Cố gia cũng chấp nhận hôn sự này. Bây giờ mới tiến cung xin chỉ. Mẫu hậu cùng nhi thần cũng không phản đối, không có ai mưu tính hại Tấn Dương Vương phủ cả."
Thẳng thắn mà nói, bọn họ muốn làm vậy cũng không dễ dàng. Trước mắt mà nói, Tiêu Minh Xuyên tìm không ra người có thể thay thế được Tiêu Thù.
Sự tình không giống như mình nghĩ làm Tiêu Duệ sợ ngây người, sau một lúc lâu ấp úng nói:
"Con không gạt ta?!."
Tiêu Minh Xuyên nói:
"Phụ hoàng, ngài đối với Tấn Dương Vương để ý như thế, mẫu hậu rất dễ hiểu lầm nha."
"Con thấy như vậy?"
Hiện tại đến phiên Tiêu Duệ cảm giác mình thực oan uổng, bản thân thật sự không phải cái ý tứ kia mà.
Khi Cố Dục Á cùng Ân Minh Dĩnh tiến cung, bởi vì Tiêu Duệ còn sống là bí mật, cho nên Cố An Chi một mình gặp bọn họ. Không bao lâu, Cố An Chi liền trở lại, Tiêu Duệ còn trách là Cố lão gia khó có dịp tiến cung sao Cố An Chi không ở cùng ông nhiều một chút.
Ngay sau đó Cố An Chi liền nói hai vị lão gia muốn kết thông gia.
Cố gia cùng Ân gia thân thiết Tiêu Duệ cũng biết. Cố gia có bốn cháu nội trai, Ân gia chỉ có một cháu ngoại trai. Vậy Thế tử cùng ai thành thân, hơn nữa ông ngoại ra mặt có phải có chút danh không chính ngôn không thuận......
Lúc ấy, Tiêu Duệ nghĩ là Cố gia gả Tam công tử Cố Chiết đến Tấn Dương Vương phủ, vì đại công tử Cố Tân đã cưới thê tử, Nhị công tử Cố Tương là tân khoa Trạng Nguyên, Tứ công tử Cố Du là Hoàng hậu.
Tiêu Duệ đang muốn cảm thán, Cố An Chi liền nói rằng đối tượng thành thân là Cố Tương. Tiêu Duệ tức khắc trợn tròn mắt. Sao có thể là Cố Tương. Hắn vừa mới đậu Trạng Nguyên, tiền đồ rất tốt mà Cố gia không cần lại đem đi gả, có phải có chút kỳ cục hay không?!
Sau đó Tiêu Duệ lại biết, Cố Tương không phải gả đi, hắn muốn cưới Thế tử Tấn Dương Vương.
Tiêu Duệ tự nhận mình không phải người bảo thủ, cũng không cảm thấy phu phu cần phải phân rõ ràng ai trên ai dưới. Nếu không bản thân sẽ không tự mình sinh Tiêu Minh Xuyên, còn khuyên bảo Tiêu Minh Thanh đồng ý điều kiện của Tiêu Minh Xuyên để được một nhà đoàn viên.
Nhưng Tiêu Minh Thanh không có thực quyền giảm xuống hay không ảnh hưởng kỳ thật không lớn, chỉ cần thỏa mãn được tâm nguyện là tốt rồi.
Tiêu Minh Sở không chỉ là Thế tử Tấn Dương Vương, mà còn là con một của Tiêu Thù. Trên thực tế hắn sẽ kế thừa mười ba quận Nam Dương, nói là vua một cõi cũng không khoa trương.
Nói là đem Hoàng tử làm con nuôi thật dễ dàng. Nhưng Nam Dương được như hôm nay là nhờ hai đời Tấn Dương Vương vất vả mới có được, Tiêu Thù sẽ cam tâm từ bỏ sao? Nếu hắn không cam lòng, thậm chí có khả năng Nam Dương từ đây liền tách ra khỏi sự quản lý của Trung Nguyên.
Ân Minh Dĩnh cùng Cố gia có quan hệ không bình thường, nếu bọn họ liên kết hại Tấn Dương Vương phủ, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tiêu Duệ chính là nghĩ tới điểm này, mới đưa ra ý kiến của mình, ai biết nói tới nói lui lại cùng Cố An Chi tranh cãi.
"Con thấy vậy."
Tiêu Minh Xuyên rất rõ phụ hoàng cùng mẫu hậu vì sao hiểu lầm. Hắn tạm dừng, lại bổ sung.
"Phụ hoàng, con cảm thấy con cần phải nhắc nhở ngài một câu."
Tiêu Minh Xuyên biểu tình quá nghiêm trang, Tiêu Duệ buồn bực nói:
"Con muốn nói cái gì?"
"Về sau ở trước mặt mẫu hậu không có việc gì cũng đừng nhắc tới Tấn Dương Vương, ông ấy sẽ ghen."
Tiêu Minh Xuyên thật sự là không chịu được, đành phải nói ra câu mà con trai không nên nói với cha mình. Hắn mà không nói lại sợ bọn họ sẽ có ngày nào đó lại gây một trận lớn.
"Cả con cũng không tin ta?"
"Phụ hoàng, đây không phải là tin hay không, vấn đề là người ta đối với người mà mình thích đều có tâm tư độc chiếm."
Tiêu Minh Xuyên vì cái gì để Diệp Tranh đi xa. Chính là sợ Cố Du tâm tình không tốt, ai biểu hắn đã từng hạ chỉ muốn Diệp Tranh tiến cung làm Quý quân. Tiêu Minh Xuyên không có khả năng giải thích với Cố Du, hắn đối với Diệp Tranh không phải yêu.
Lúc trước, Tiêu Minh Xuyên muốn Diệp Tranh tiến cung cũng có nhiều nguyên nhân. Đó là một bằng hữu hắn thích, mà chủ yếu vẫn là phía sau Diệp Tranh có Định Quốc Công phủ, Tiêu Minh Xuyên muốn mượn sức lực của họ.
Nếu không có chuyện hạ chỉ để Diệp Tranh tiến cung, Tiêu Minh Xuyên tin tưởng bọn họ sẽ là quân thần tương đắc, Cố Du cũng sẽ không có ý nghĩ gì. Nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù cuối cùng Diệp Tranh không có tiến cung, Tiêu Minh Xuyên cùng Diệp Tranh cũng không có đường lui.
Dù bọn họ có tuân thủ nghiêm ngặt quan hệ quân thần, nhưng chỉ cần Diệp Tranh còn ở Thượng Kinh, chỉ cần Tiêu Minh Xuyên trọng dụng hắn, mọi người sẽ nghĩ có phải Hoàng đế đối với Thế tử Định Quốc Công tình cũ khó quên hay không?!
Những người khác nghĩ như vậy, Cố Du có thể không nghĩ sao. Càng thích thì càng để ý không phải sao. Cho nên Tiêu Minh Xuyên không bao giờ ở trước mặt Cố Du nhắc tới Diệp Tranh, hắn không cho người kia có cơ hội hiểu lầm.
Tiêu Thù ở trong lòng Tiêu Duệ càng quan trọng hơn so với Diệp Tranh ở trong lòng Tiêu Minh Xuyên. Dù Tiêu Duệ không có ý gì khác, nhưng nghe vào tai Cố An Chi có thể biến thành cái gì cũng rất khó nói. Đặc biệt Tiêu Duệ còn không biết tự giác, cũng chưa bao giờ biết giải thích này nọ.
Nghe lời này, Tiêu Duệ nheo mắt lại:
"Nhưng mẫu hậu con trước nay cũng không để ý Phó Chiêu nghi?"
"Ngài cũng đâu để ý bà ấy, mẫu hậu vì cái gì phải để ý."
Cố Du cũng đâu để ý mấy phi tần kia.
Tiêu Duệ nghe vậy trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói:
"Ta có nên gặp mẫu hậu con để giải thích, ta không phải cái ý tứ kia......"
"Tùy phụ hoàng, dù sao con cảm thấy, con có thể bình an sống đến bây giờ, thật là không dễ dàng."
Tiêu Minh Xuyên trong lòng thở dài. Nếu không phải trời xanh rũ lòng thương, để hắn một lần nữa sống lại, thì hắn cũng không biết thân thế của mình, còn thiếu chút nữa nhận sai phụ thân.
Tiêu Duệ biến sắc, thấp giọng nói:
"Ta không nghĩ tới mẫu hậu con lại không tin......"
Chẳng lẽ nguyên nhân là do bản thân mình nên Cố An Chi sinh ra hiểu lầm như vậy, Tiêu Duệ không xác định.
Tiêu Minh Xuyên tỏ vẻ không quá để ý nói:
"Trước giờ ngài không nói, mà không phải ai cũng có nhãn lực như Lĩnh Nhi."