Cảnh Cùng năm thứ , lớp học trong cung.
Sau khi Tiêu Duệ sinh ra cả triều văn võ đều ngóng trông phu thê Hoàng đế sớm có thêm đệ muội cho Thái tử. Chỉ một Hoàng tử thì quá ít thực là làm người ta bất an.
Cũng may Tấn Dương Vương cùng Thanh Dương Vương đều có con xấp xỉ tuổi tiểu Thái tử, ba anh em bà con ở bên nhau lớn lên cũng sẽ không quá cô đơn.
Tiểu Thái tử đi học, biểu ca biểu đệ đương nhiên cũng bị Hoàng đế Tiêu Thu Nhiên bắt vào cung học.
Ngày nhập học đầu tiên, sư phó rất vừa lòng về Thái tử. Hoàng Hậu nương nương quả nhiên không hỗ danh là đệ nhất tài nữ Thượng Kinh. Tiểu Thái tử vừa mới bốn tuổi đã được Hoàng hậu dạy lễ nghĩa thật sự không tồi.
Nói về đương kim Hoàng hậu Khương Mi cũng là một truyền kỳ. Nghe nói năm đó Hoàng tử Tiêu Thu Nhiên vừa mới ba tuổi đi cùng phụ hoàng đến Giang Nam, vừa thấy đã thích tứ tiểu thư Khương gia. Hai người trở thành thanh mai trúc mã từ đó.
Khi Tiêu Thu Nhiên được lập làm Thái tử, thánh chỉ ban hôn cũng đưa tới Khương gia. Phụ thân của Khương Mi xuất thân là Trạng Nguyên nên từ nhỏ đã dạy dỗ con gái rất tốt, bất kể là khí chất hay học thức Tứ tiểu thư Khương gia đều vượt trội các tiểu thư khuê các bình thường. (Có lẽ ông cũng đoán được con gái sẽ là Hoàng hậu tương lai )
Tiểu Thái tử Tiêu Duệ có cơ sở vững chắc, cũng thông minh lanh lợi nên các sư phó dạy học tất nhiên cũng yêu cầu tương đối cao.
"Từ Từ ca ca, cái chữ này đọc làm sao, ta không biết."
"Đây là " huyền " của Thiên Địa Huyền Hoàng."
"Từ Từ ca ca, ba cộng năm bằng mấy, ta không tính được."
"Là tám, đệ có thể bẻ ngón tay tính."
"Từ Từ ca ca, ngón tay không đủ đếm làm sao bây giờ?"
"Tay trái không đủ thì sang tay phải."
"Nếu tay phải cũng không đủ thì sao? Phải dùng ngón chân sao?"
Tiêu Duệ đang đếm ngón tay bị lời Ân Dung hỏi liên tiếp "Từ Từ ca ca" làm gián đoạn.
Ân Dung là con Tứ hoàng thúc Thanh Dương Vương Tiêu Thu Đường, nhỏ hơn Tiêu Duệ bốn tháng, diện mạo cực kỳ xinh đẹp. Tiêu Duệ lúc ban đầu nhìn thấy Ân Dung đã nghĩ là muội muội. Mặc dù có chút tiếc nuối vì Ân Dung không phải muội muội, nhưng Tiêu Duệ cũng vẫn thích biểu đệ này.
"Dung Dung ngốc, sư phó giảng bài không chịu chú ý gì cả."
Tiêu Duệ cười cười, tiếp tục làm bài tập của mình.
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Duệ buồn rầu dừng bút. Xong đời, biết thế này không nên chê cười Dung Dung, hiện tại Tiêu Duệ cũng không tính được.
Tiêu Duệ thoáng nhìn Ân Dung đã trở lại chỗ ngồi làm bài. Nhìn lại đề bài, trong lòng Tiêu Duệ bắt đầu lo lắng. Có nên đi hỏi Từ Từ hay không.
"Từ Từ ca ca, cái đề này tính như thế nào, ta không......"
Giọng Tiêu Duệ rất thấp gần như không nghe thấy.
Từ Từ lấy đề qua nhìn, cũng không cần nghĩ ngợi liền nói ra đáp án.
Tiêu Duệ kinh ngạc mở to hai mắt:
"Từ Từ ca ca, làm như thế nào tính vậy?"
Tiêu Duệ đã tính vài lần, mỗi lần tính ra một đáp án không giống nhau, sao Từ Từ xem một cái liền tính ra.
"Cái này......"
Thấy Từ Từ nói không nên lời, Tiêu Duệ cũng không hỏi nữa, cười nói cám ơn, rồi hôn một cái trên mặt người ta, xong liền chạy về chỗ ngồi.
Vào lúc ấy trong mắt Tiêu Duệ cùng Ân Dung, Từ Từ chính là vạn năng. Bọn họ không biết làm bài tập đều có thể hỏi Từ Từ, nhất định sẽ có đáp án chính xác nhất. Sư phó nhìn bài tập họ nộp lên còn khen bọn họ có tiến bộ.
"Từ Từ ca ca, tay ta đau quá giúp ta viết bài hôm nay được không?"
Ân Dung lộ vẻ đau khổ. Mỗi ngày bị bắt viết rất nhiều chữ, mà sư phó yêu cầu lại rất cao, muốn bọn họ viết nhiều chữ còn chưa nói, còn để trên cổ tay một hòn đá nhỏ, đúng là làm mệt người ta.
Từ Từ cảm thấy làm như vậy không đúng, nhưng nhìn bộ dáng Ân Dung xoa xoa cổ tay rất đáng thương, liền như ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
"Cám ơn Từ Từ ca ca."
Ân Dung vui vẻ ôm Từ Từ dùng sức hôn một cái trên trán.
So với Ân Dung, Tiêu Duệ học hành nghiêm túc hơn. Mà bài tập của Tiêu Duệ cũng nhiều hơn hai người kia, nên mỗi ngày đều là người nộp bài cuối cùng. Thấy tiểu biểu đệ có Từ Từ hỗ trợ, mỗi ngày đều là người đầu tiên hoàn thành bài tập, Tiêu Duệ trong lòng bắt đầu ganh tị.
"Từ Từ ca ca, có thể cũng giúp ta một chút hay không, bài tập của ta cũng thật nhiều, cũng không có thời gian chơi."
Từ Từ nghĩ Dung Dung không thích học, Duệ Duệ thì bài tập quá nhiều. Mà Duệ Duệ tính toán cũng chậm khó trách không có thời gian. Mà mấy bài tập này đối với Từ Từ chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không thể giúp một người không giúp một người khác, vậy là không công bằng. Vì thế Từ Từ đều đáp ứng hết, cũng bởi vậy Từ Từ có thêm kỹ năng mới là viết bằng hai tay.
Ngày nọ, Tiêu Thu Thần hẹn Tiêu Thu Đường vào cung, hai người cùng Tiêu Thu Nhiên nói xong chính sự, liền đi đến lớp học trong cung nhìn xem bọn trẻ học. Hoàng đế muốn đến đột xuất đương nhiên là không thông báo trước.
Tiêu Duệ cùng Ân Dung đẩy hơn phân nửa bài tập cho Từ Từ, tất nhiên là rảnh rỗi vô cùng nên chạy ra bên ngoài chơi.
Nhìn thấy tình cảnh này, ba huynh đệ đều có chút kinh ngạc.
Bởi vì Hoàng đế biết bài tập của Tiêu Duệ nhiều hơn so với người khác không lý nào có thời gian đi chơi mà Từ Từ còn chưa làm bài xong. Tiêu Thu Đường biết rõ Ân Dung giống mình, đối với tứ thư ngũ kinh hoàn toàn không hứng thú, vào cung học chỉ là vì được chơi cùng các biểu ca mà thôi.
Tiêu Thu Thần càng không hiểu vì sao Từ Từ không ra sân chơi đùa. Không phải Từ Từ là đứa ham chơi sao, ở nhà thường hay mang muội muội ra chọc cho khóc mới thôi, vào cung học chẳng lẽ biến thành ngoan ngoãn.
Tiêu Thu Nhiên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ý bảo hai đệ đệ đừng lên tiếng, họ rón ra rón rén vào phòng.
Từ Từ đã làm xong bài tập của mình, đang phấn đấu hoàn thành bài tập cho hai vị biểu đệ. Tay trái Từ Từ viết chữ cho Ân Dung, chữ viết ra rất giống của Dung Dung. Bên tay phải là tính toán cho Tiêu Duệ. Bên trái viết xong một tờ liền chuyển qua một tờ mới, động tác rất thành thục.
Tiêu Thu Thần chớp chớp mắt, khó hiểu nói:
"Lớp học trong cung cho nhiều bài tập như vậy sao?"
Hắn nhớ rõ khi mình bằng tuổi Từ Từ, bài học rất đơn giản, mỗi ngày chơi còn nhiều hơn học, sao bây giờ con của hắn bận rộn đến như vậy.
Tiêu Thu Nhiên cùng Tiêu Thu Đường cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, sau đó bọn họ liền chậm rãi đi qua.
Từ Từ viết thật sự nghiêm túc, căn bản không nhận ra có người sau lưng mình, chờ đến khi viết xong một đoạn ngẩng đầu lên, trong phút chốc hóa ngốc.
"Long Kì Nhiệm, có biết mình đang làm cái gì hay không?"
Tiêu Thu Thần cầm lấy tờ giấy nhìn, tức khắc giận dữ.
Từ Từ phát hiện tình hình không ổn, chạy đến trốn sau lưng Tiêu Thu Nhiên.
"Hoàng bá phụ, cứu con!"
Tiêu Thu Nhiên bất đắc dĩ cười cười, bế Từ Từ lên, che chở không cho Tiêu Thu Thần đánh, đồng thời khuyên nhủ:
"Thần Thần, đệ bình tĩnh một chút, có chuyện gì từ từ nói, đừng làm đứa nhỏ sợ."
Tiêu Thu Đường thấy Tiêu Thu Thần thật sự nổi giận, cũng đi đến bên cạnh khuyên nhủ:
"Tam ca bình tĩnh một chút, Từ Từ là do huynh sinh, đánh rồi lại đau lòng."
Nghe được động tĩnh trong phòng, Tiêu Duệ cùng Ân Dung dừng trò chơi, lần lượt chạy vào.
"Tam hoàng thúc, đừng đánh Từ Từ ca ca, là do con nhờ huynh ấy làm giúp."
Tiêu Duệ ôm lấy chân trái của Tiêu Thu Thần.
"Tam bá bá, đừng đánh Từ Từ ca ca, hu hu....."
Ân Dung ôm chân phải của Tiêu Thu Thần liền bắt đầu khóc.
Huynh trưởng cùng đệ đệ khuyên, hai đứa cháu ôm chân cầu xin, Tiêu Thu Thần chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Sau khi Từ Từ cùng Ân Dung đã về nhà, Tiêu Thu Nhiên gọi Tiêu Duệ lại hỏi:
"Duệ Duệ, vì sao để Từ Từ giúp con làm bài?"
Tiêu Duệ bất an vặn vẹo thân thể, cúi đầu nhìn mũi chân không nói lời nào.
"Duệ Duệ đừng sợ, phụ hoàng sẽ không phạt con."
Tiêu Thu Nhiên bế Tiêu Duệ lên, giọng càng thêm nhu hòa.
Tiêu Duệ nhớ lại mỗi lần mẫu hậu tức giận muốn trách phạt mình, phụ hoàng luôn luôn ôn nhu, trong lòng cũng thấy không sợ hãi, cho nên thấp giọng nói:
"Từ Từ ca ca giúp Dung Dung viết chữ, con làm bài quá nhiều.... không xong liền......"
"Duệ Duệ, con là làm không xong, hay là không làm?"
Tiêu Duệ ngẩn người, nhỏ giọng nói:
"So với con Từ Từ ca ca nhanh......"
Tiêu Thu Nhiên nghe vậy thở dài, trầm giọng hỏi:
"Duệ Duệ, biết chính mình sai ở nơi chỗ nào không?"
"...... Không nên để Từ Từ ca ca giúp làm bài của mình?"
Tiêu Duệ chần chờ rồi nói, có chút không xác định được mình nói là đúng hay sai.
"Không chỉ có bài tập, không nên làm chuyện gì cũng đều nhờ người khác hỗ trợ."
Tiêu Duệ không có huynh đệ tỷ muội, ngày thường thân nhất ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu cũng chính là Từ Từ cùng Dung Dung. Huynh đệ thân nhau không sai, nhưng hiện tại Tiêu Thu Nhiên phát hiện con của mình chưa nhận biết rõ thân phận Thái tử là như thế nào, đây là chuyện không tốt.
"Dạ, con đã biết thưa phụ hoàng."
Tiêu Duệ ngây thơ gật gật đầu.
Cùng thời gian, ở Tấn Dương Vương phủ.
Từ Từ thấp thỏm bất an đi theo Tiêu Thu Thần trở về phủ, trước tiên liền tìm Long Kích, hy vọng phụ thân có thể che chở mình.
"Được rồi, đừng tìm nữa, phụ thân đã mang theo muội muội đi Quốc Công phủ dùng bữa tối rồi, không ở nhà."
Tiêu Thu Thần liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư con mình, không chút do dự vạch trần.
"Chúng ta cũng đi Quốc công phủ phải không? Con nhớ tổ phụ và tổ mẫu."
Tiêu Thu Thần nhướng mày cười cười, nhìn đứa con đang muốn bỏ trốn, nghiêm mặt nói:
"Chúng ta hôm nay nơi nào cũng không đi, ở nhà dùng bữa tối."
Vốn là bọn họ cũng phải đi Quốc công phủ, bất quá hiện tại Tiêu Thu Thần cảm thấy việc giáo dục con mới là quan trọng.
"Dạ......"
Từ Từ cúi đầu, thở dài, phụ vương hôm nay quá nghiêm túc thật đáng sợ.
Tiêu Thu Thần bình thản nói:
"Từ Từ, phụ vương đáp ứng Hoàng bá phụ sẽ không đánh con, khẳng định sẽ không động thủ, con ngồi đi, trả lời ta vấn đề này."
Trước đây Tiêu Thu Thần không nỡ đánh con, sau đó lại phát hiện không đánh không được. Khi Từ Từ ba tuổi đã leo lên nóc nhà lật ngói, mà cũng không phải ngói nhà bình thường, đó là nóc Hàm Nguyên Điện, nơi cử hành đại triều. Từ Từ còn không đi một mình kéo cả tiểu Thái tử cùng đi.
"Phụ vương thật sự không đánh con sao?"
Nghe nói hôm nay sẽ không bị đánh, Từ Từ thả lỏng rất nhiều.
"Từ Từ, con nghĩ thế nào mà giúp Duệ Duệ cùng Dung Dung làm bài tập vậy?"
Từ Từ khi còn nhỏ thích ức hiếp đệ muội. Tiêu Duệ, Ân Dung và muội muội đều bị chọc ghẹo, Tiêu Thu Thần nhìn thấy mà phiền lòng. Hiện giờ lại quá bảo hộ đệ đệ, còn chịu khổ nhọc làm bài tập giúp, Tiêu Thu Thần càng phiền hơn.
Từ Từ nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói:
"Phụ vương nói con là ca ca phải giúp đệ đệ, con liền giúp cho bọn họ. Mà Dung Dung không muốn luyện chữ, Duệ Duệ không thích làm tính toán, con liền giúp làm, dù sao những thứ đó cũng không khó."
"Đệ đệ không làm được, con có thể dạy mà, vì sao phải làm thay?"
"Con có dạy, nhưng bọn họ nghe không hiểu, con tự mình làm tương đối nhanh hơn."
Phát hiện con dùng sai phương pháp, Tiêu Thu Thần nhẹ giọng nói:
"Từ Từ, về sau Duệ Duệ lại không làm được, con có thể dạy, dạy không hiểu liền đi hỏi sư phó, cũng có thể hỏi phụ vương cùng Hoàng bá phụ, nhưng tuyệt đối không thể làm thay, biết không?"
"Dung Dung thì sao, Dung Dung cũng như thế sao?"
Kỳ thật Từ Từ giúp Dung Dung nhiều hơn so với Duệ Duệ, vậy mà phụ vương chỉ nói Duệ Duệ, không có nói đến Dung Dung, có phải giúp Dung Dung thì không sao
"Còn về Dung Dung à. Cho dù Dung Dung viết thiếu một vài chữ cũng không sao đâu."
Tiêu Thu Thần nhớ tới khi còn đi học, Tiêu Thu Đường luôn ở bên cạnh nằm ngủ. Thật là cha nào con nấy. Dung Dung một chút cũng không giống phụ thân Trạng Nguyên của nó.
Duệ Duệ là tuyệt đối không thể giúp, Dung Dung là không cần hỗ trợ. Từ Từ đã nhận ra trong đó có khác biệt nên hỏi:
"Phụ vương, vì sao Duệ Duệ cùng Dung Dung không giống nhau?"
"Bởi vì Duệ Duệ là Thái tử, tương lai làm Hoàng đế, con cả đời phải nguyện trung thành."
Tiêu Thu Thần nhấn mạnh từng chữ một.