Cảnh Cùng năm thứ mười chín.
Màu đỏ hỉ sự tràn ngập Đông Cung. Đôi nến long phượng đang cháy trong phòng hoa chúc chiếu sáng đôi mắt đen của Tiêu Duệ.
“An Chi, đây là……”
Không phải hôm nay Tiêu Duệ mới biết được Cố An Chi trở thành Thái tử Nội quân của mình, chỉ là có rất nhiều nghi vấn ở trong lòng, lại không thể nào mở miệng.
“Điện hạ thực thất vọng vì hôm nay nhìn thấy thần sao?”
Cố An Chi nhướng mày, ra vẻ lơ đãng hỏi.
Tiêu Duệ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Ta không phải ý này……”
Trước kia, Tiêu Duệ một lòng chờ đợi Long Kỳ Nhiệm, nhưng cuối cùng lại ôm thất vọng.
Thời gian Tiêu Duệ làm Thái tử cũng rất dài, tuy chẳng rõ ràng toàn bộ tâm tư phụ hoàng, cũng biết phụ hoàng làm như vậy là vì suy xét đến đại cục. Nhưng chờ mong quá nhiều, khi không có được khó tránh khỏi thất vọng.
Tiêu Duệ không còn chờ mong, cũng sẽ không cố ý vắng vẻ người bên cạnh. Vì không có huynh đệ, Tiêu Duệ rất cần có con.
Phó Lương viện xuất thân danh môn, tài mạo song toàn, được Khương Hoàng hậu chọn lựa kỹ càng. Tiêu Duệ đối với nàng lại không hề có cảm giác. Tiêu Duệ nghĩ Thái tử phi sau này có lẽ xuất thân, tướng mạo tài năng so với nàng càng xuất sắc hơn.
Dù nghĩ như thế nào Tiêu Duệ cũng không nghĩ tới Cố An Chi sẽ trở thành Thái tử Nội quân. Cố An Chi không phải nên một lòng một dạ kiến công lập nghiệp quang tông diệu tổ sao, hắn sao có thể tiến cung?
“…… Ta chỉ là không nghĩ tới.”
Tiêu Duệ do dự, rồi nói thực lòng mình.
“Không nghĩ thì đừng nghĩ, điện hạ không có không chào đón thần là tốt lắm rồi.”
Cố An Chi đứng dậy đi đến bên bàn, bưng bầu rượu rót đầy hai ly.
Tiêu Duệ theo bản năng lắc đầu, trợn tròn mắt nhìn Cố An Chi đem một ly rượu đưa tới trong tay mình.
Cố An Chi cầm một ly hướng tới Tiêu Duệ giơ giơ lên, khẽ cười nói:
“Điện hạ, đây chính là rượu giao bôi.”
Tiêu Duệ thất thần cắn cắn môi, phối hợp động tác cùng Cố An Chi, tay khoác tay, uống cạn ly rượu.
Uống xong rượu giao bôi nên làm cái gì, Tiêu Duệ đương nhiên là biết, Tiêu Duệ tỏ vẻ chính mình còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng.
Không đợi Tiêu Duệ lấy lại tinh thần, Cố An Chi cũng đã bỏ đi áo ngoài, đem hắn ấn ngã xuống giường.
“An Chi, khanh làm cái gì?”
“Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, điện hạ chẳng lẽ định lãng phí sao?”
Cố An Chi cúi xuống hôn lên khóe môi Tiêu Duệ, hai tay chống ở hai sườn, từ trên cao nhìn xuống.
Tiêu Duệ mơ hồ phát hiện tình huống như vậy có chút không đúng, nhưng hắn lại nói:
“Dưới chăn có đồ vật cộm quá!”
Cố An Chi nghe vậy dở khóc dở cười, một tay kéo Tiêu Duệ lên, tay kia đem chăn giương lật lên. Táo đỏ đậu phộng bị đẩy xuống đầy sàn nhà.
Một lát sau, Cố An Chi lại ôm lấy Tiêu Duệ nằm trên giường.
“Điện hạ, như vậy vừa lòng chưa?”
Tiêu Duệ mờ mịt chớp chớp mắt, cảm thấy mình nói cái gì cũng không đúng.
“Điện hạ, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian.”
Cố An Chi lại không cho Tiêu Duệ có thời gian miên man suy nghĩ.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Duệ dậy rất sớm. Hắn ôm chăn, nhìn Cố An Chi ngủ say bên cạnh, biểu tình vô thố.
Tuy nói động phòng hoa chúc đương nhiên phải làm cái đó nhưng Tiêu Duệ lại không thể nào xuống tay. Ai ngờ không chờ Tiêu Duệ phục hồi tinh thần lại, Thái tử Nội quân đã ăn hắn sạch sẽ. Rõ ràng là Cố An Chi gả cho hắn sao hắn lại bị ăn, thật là không nên.
Tiêu Duệ mím môi, lén lút đứng dậy, cảm thấy mình nên tìm một chỗ để bình tĩnh một chút.
Cố An Chi biết Tiêu Duệ rời đi. Xem ra Thái tử điện hạ không phải không thể tiếp thu chuyện đêm qua.
Sau đó, phu phu Thái tử tôn trọng nhau như khách.
Cố An Chi từng làm thư đồng cho Thái tử nên cùng Tiêu Duệ rất có tiếng nói chung. Hai người sinh hoạt bên nhau thời gian dài, bọn họ cũng không phải thật sự cái gì cũng không có làm. Sau đêm tân hôn, Tiêu Duệ cũng không để ý, chỉ là ngẫu nhiên hai người sẽ vì vị trí trên dưới mà phát sinh tranh chấp.