Trường Thái năm thứ tư, tại Càn An Cung.
Phòng Thuyền giơ tay lau mồ hôi trên trán, thấp thỏm bất an mà đi tới trước giường.
Tỉ mỉ bắt mạch cho Tiêu Duệ xong, sắc mặt Phòng Thuyền tốt lên không ít. Thân thể Hoàng đế so với trong tưởng tượng của ông khá hơn nhiều, thai cũng phát triển khỏe mạnh, chỉ cần điều dưỡng tốt, tránh cho thai nhi quá lớn, khi sinh hẳn là không thành vấn đề.
Thời điểm Tiêu Duệ phát hiện bụng mình không thế giấu giếm được nữa đã dối gạt mọi người đi tới chùa Khô Thiền cầu phúc cho tiên đế.
Phòng Thuyền mỗi lần bắt mạch cho Tiêu Duệ đều nói hết thảy bình thường, làm Ngụy Lễ cùng Đinh Cơ không đến mức khẩn trương. Nhưng là hôm nay, sau khi bắt mạch Phòng Thuyền sắc mặt có vẻ không tốt.
"Có chuyện gì khanh cứ việc nói thẳng, nhìn đông nhìn tây có ích lợi gì?"
"Khởi bẩm bệ hạ, vị trí thai có chút không đúng......"
Giọng Phòng Thuyền khẩn trương cũng có chút run rẩy.
Tiêu Duệ gật đầu, trầm giọng dò hỏi:
"Hoàng nhi chính là đầu ở dưới chân ở trên phải không?"
Phòng Thuyền bị hỏi thì trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói:
"Xin hỏi bệ hạ làm như thế nào biết được?"
"Hoàng nhi đá ta. Mấy ngày trước đây đều đá ở dưới, hai ngày nay đã lên trên rồi."
Tiêu Duệ cảm giác đứa con trong bụng tính tình hoạt bát hiếu động, quơ chân múa tay đặc biệt nhiều.
"Vậy nên làm gì bây giờ? Có cách làm tiểu điện hạ quay lại không?"
Đinh Cơ bất an hỏi.
Phòng Thuyền giơ tay lau mồ hôi, nói:
"Đương nhiên có thể, đây là cần thiết."
Tính theo thời gian, hiện tại bắt đầu điều chỉnh cũng còn kịp, nếu không sẽ thành phiền toái.
"Bệ hạ, xin tha thứ cho vi thần thất lễ."
"Không có việc gì, bắt đầu đi."
Tiêu Duệ biết an toàn của cha con họ phải đặt ở hàng đầu. Nếu đứa bé có chuyện gì hắn sẽ khổ sở vì luyến tiếc. Hắn nếu có bất trắc Cố gia sẽ bị liên lụy.
Nhưng Tiêu Duệ chưa hình dung được điều chỉnh vị trí cho thai nhi thống khổ tới mức nào. Nếu đứa bé ở bên trong cũng phối hợp, tự nguyện chuyển động, sẽ không mang đến đau đớn thống khổ. Nhưng có lẽ vì bị Phòng thái y từ bên ngoài đẩy làm đứa bé không vui nên sinh ra phản kháng.
Bên ngoài gây áp lực, bên trong mạnh mẽ chống cự, cuối cùng người chịu khổ sở chính là Tiêu Duệ. Hắn không kêu ra tiếng, đành phải nắm chặt đệm giường, trong lòng mắng nhiếc Cố An Chi.
"Phòng thái y động tác nhẹ một chút, đừng làm đau bệ hạ."
Đinh Cơ cầm khăn lau mồ hôi cho Tiêu Duệ, mà càng lau càng nhiều.
"Không có gì đáng ngại, cứ làm đi."
So với Đinh Cơ khẩn trương, Tiêu Duệ phản ứng bình tĩnh rất nhiều.
Tiêu Duệ cảm giác mình khó chịu tới cực hạn, trong bụng như có sóng ngầm cuồn cuộn, lục phủ ngũ tạng hình như đều bị dịch chuyển vị trí.
"Tiểu hỗn đản, con nghe cho rõ đây, còn dám nhích tới nhích lui, chờ con sinh ra, trẫm sẽ đánh vào mông con, ai cũng không bênh vực được đâu."
Tiêu Duệ bình thường cũng hay nói chuyện với tiểu Xuyên Nhi, vì thế liền dùng chiến thuật uy hiếp nó. Không ngờ cách này có hiệu quả. Những lần điều chỉnh vị trí sau đó tiểu Xuyên Nhi thật sự không còn lộn xộn. Có điều mỗi ngày đều luyện tập tay đấm chân đá, so với lúc trước càng hăng hái hơn khiến cho Tiêu Duệ có chút ăn không tiêu.
Khi gần đến ngày sinh, Đinh Cơ càng khẩn trương:
"Bệ hạ, phải làm sao?"
Hoàng đế sắp sinh, mà thái độ của Cố Hoàng hậu lại có vẻ rất kỳ quái, Khương Thái hậu lại không ở trong cung. Đinh Cơ lo lắng Phó Chiêu nghi có hành động gì.
"Nàng yên tâm đi, có Hoàng hậu ở trong cung, Phó Chiêu nghi sẽ an phận."
Phòng thái y tin tưởng rằng thân thể Hoàng đế vẫn tốt, lúc sinh hẳn là không có vấn đề. Ai ngờ tới thời khắc mấu chốt lại phát sinh tình huống ngoài ý muốn, làm mọi người hoảng loạn.
Tiêu Duệ đau hơn nửa ngày, sản khẩu cũng mở ra nhưng đứa bé chết sống không ra.
Đinh Cơ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy hỏi:
"Phòng thái y, rốt cuộc là chỗ nào không đúng?"
"Sao lại thế này? Nói thật đi, trẫm không trách khanh."
Thời điểm không có ai có thể dựa vào, biểu hiện của Tiêu Duệ dị thường trấn định.
"Thưa.... thưa bệ hạ, có.... có khả năng là cuống rốn vòng qua cổ thai nhi......"
Tiêu Duệ nghe vậy ánh mắt buồn bã.
"Bệ hạ, muốn mời......"
Muốn mời Hoàng hậu lại đây không? Đinh Cơ có chút luống cuống, nàng sợ Tiêu Duệ mất đi ý thức không ai có thể làm chủ. Nhưng mà Đinh Cơ còn chưa nói xong, Tiêu Duệ đã nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, trầm giọng nói:
"Trẫm tự có chủ ý."
Hiện tại vấn đề không phải do thể lực của Tiêu Duệ không đủ, mà là đứa bé bị cuống rốn quấn quanh cổ. Hắn dùng lực thì đứa bé ở bên trong liền liều mạng giãy giụa, như là nhắc nhở Tiêu Duệ, nói cho hắn biết không thể dùng sức.
Phòng thái y thấy tình hình như vậy, không dám để Tiêu Duệ dùng lực. Vạn nhất làm không tốt, còn có khả năng khiến cho ra máu nhiều, như vậy bản thân Hoàng đế cũng sẽ nguy hiểm.
Tiêu Duệ phải chịu đựng đau bụng mãnh liệt, lại phải chống cự bản năng, khống chế chính mình không được dùng sức, cái tư vị này tương đối khó chịu.
Ở đây tất cả mọi người đều nghe lệnh hắn, Tiêu Duệ liều mạng nói với chính mình tuyệt đối không thể loạn.
"Phòng Thuyền, trẫm nghe nói sư phụ khanh ngày xưa cũng gặp được tình huống.... ui da...... ông ấy đã dùng kim châm cưỡng bách thai nhi xoay người, dùng cách đó để Xuyên Nhi thoát khỏi cuống rốn, ui a......"
Tiêu Duệ lúc trước chọn Phòng Thuyền cũng chính là vì biết ông ta có sư phụ là cao nhân.
Phòng Thuyền do dự, chắp tay nói:
"Thần có nghe sư phụ nói qua việc này, nhưng thần chưa từng có thao tác qua."
"Vậy hôm nay thử xem, a......"
Xuyên Nhi giãy giụa càng thêm mạnh, Tiêu Duệ đau đến khó nhịn.
"Vi thần tuân chỉ."
Phòng Thuyền nói cho Tiêu Duệ biết, kim châm không phải vạn năng, có khả năng châm kim rồi mà đứa bé cũng không xoay người. Bất quá lúc này điều đó không quan trọng nữa, bọn họ phải đánh cuộc, đây chính là cách duy nhất.
Vì để thai nhi có đủ không gian xoay người, Phòng Thuyền đẩy cái đầu đã thò đầu ra trở vào trong.
Tiêu Duệ cắn chặt môi dưới, ở trong lòng nhủ thầm, tiểu Xuyên Nhi à, con nếu muốn tận mắt nhìn thấy thế giới phồn hoa này thì phải nỗ lực phối hợp.
Phòng Thuyền dùng ba kim châm. Hai kim châm đầu đâm xuống thai nhi liền đá mạnh như muốn đem bụng Tiêu Duệ phá ra. Cũng may kim châm thứ ba rốt cuộc có hiệu quả, tiểu hoàng tử ở bên trong cọ tới cọ lui xoay vòng, thoát khỏi cuống rốn.
Thể lực của Tiêu Duệ có chút chịu đựng không nổi, nhưng hắn không dám để mình ngất xỉu.
"Bệ hạ, có thể rồi, có thể dùng sức rồi!"
Phòng Thuyền kích động đến phát khóc, giọng nói cũng khàn đi.
"A......!"
Tiêu Duệ dùng hết sức lực kêu to một tiếng.
"Oa oa...."
Quả nhiên là tiểu hỗn đản, không uy hiếp thì không nghe lời.
"Thật xấu! Trên mặt đều là thịt......"
Hắn tuy nói như vậy, nhưng đáy mắt lại là một mảnh nhu hòa.
Người khác sinh con đều có thể an tâm tĩnh dưỡng, Tiêu Duệ lại không có được đãi ngộ như vậy, chỉ một ngày đã phải xuống giường.
Dựa theo kế hoạch của Tiêu Duệ, Tiêu Minh Xuyên sẽ ở cùng Đinh Cơ đến đầy tháng, sau đó hắn sẽ đem Tiêu Minh Xuyên đi Khôn Ninh Cung.
Ai ngờ vị Nhị hoàng tử này mới sinh đã biết bắt bẻ, không cảm giác được Tiêu Duệ bên cạnh liền bắt đầu khóc thét. Nhị Hoàng tử lai lịch không bình thường, Đinh Cơ cũng không dám có sơ xuất, nên đem Tiêu Minh Xuyên đến Càn An Cung.
Tiêu Minh Xuyên tới Càn An Cung liền không khóc, có thể ăn có thể ngủ, chỉ mấy ngày liền lớn phổng.
Cố An Chi nghe nói Tiêu Duệ tự mình nuôi Nhị hoàng tử cũng không thấy kỳ lạ. Nhưng lại không nghĩ đến, Tiêu Minh Xuyên còn chưa có đầy tháng, Tiêu Duệ liền đem Tiêu Minh Xuyên ôm tới Khôn Ninh Cung, nói là giao cho Hoàng hậu nuôi nấng.
"Hoàng hậu chính là chủ lục cung, có bổn phận nuôi dưỡng Hoàng tử. Đinh Tiệp dư phân vị không đủ cho nên Xuyên Nhi phải nhờ tới Hoàng hậu thôi."
Cố An Chi nhìn đứa trẻ bụ bẫm quơ chân múa tay hỏi:
"Bệ hạ yên tâm giao lại cho thần sao?"
"Khanh là Hoàng hậu của trẫm, trẫm đương nhiên yên tâm."
Tiêu Duệ nói xong chọc chọc gò má béo của Tiêu Minh Xuyên, rồi xoay người bỏ đi.
Đứa trẻ mới sinh nhìn không xa, nhưng Tiêu Minh Xuyên sinh ra liền đi theo Tiêu Duệ, sớm đã quen thuộc hơi thở của hắn, phát hiện phụ hoàng không bên cạnh lập tức khóc lớn. Tiếng khóc to thiếu chút nữa làm nóc nhà Khôn Ninh Cung bay đi.
Cố An Chi chưa từng có chăm sóc trẻ con, đối với việc Tiêu Duệ ép buộc giao Tiêu Minh Xuyên cũng không hứng thú lắm. Hắn đứng xa xa nhìn đứa bé khóc rồi bảo nhũ mẫu đem Tiêu Minh Xuyên ôm đi xuống.
Tiêu Duệ không nghĩ tới Cố An Chi đối với Tiêu Minh Xuyên lại hờ hững như thế. Hắn nhìn không ra Xuyên Nhi lớn lên rất giống hắn sao.
Trường Thái năm thứ chín, Từ Ninh Cung.
"Hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu......"
Tiêu Minh Xuyên chạy vào Từ Ninh Cung, khuôn mặt nhỏ tươi cười hớn hở.
"Nhị hoàng tử, xin chậm thôi, đừng để bị ngã!"
Theo sau Tiêu Minh Xuyên là một đám thái giám cung nữ, mỗi người đều thở hồng hộc.
Khương Thái hậu vừa nghe động tĩnh liền biết là Tiêu Minh Xuyên tới, cười tủm tỉm gọi người ra đem Tiêu Minh Xuyên đón vào.
"Hôm nay Xuyên Nhi vui như vậy có phải lại được sư phó khen ngợi không?"
Tiêu Minh Xuyên tính cách không giống Tiêu Duệ, mọi việc đều muốn tranh hạn nhất, nếu thua liền nỗ lực để thắng trở lại. Khương Thái hậu rất thích điểm này của Tiêu Minh Xuyên. Bà thường nói Tiêu Minh Xuyên rất giống Tiên đế.
Không giống Tiêu Minh Thanh gặp chuyện không buồn không vui, không cho ai biết hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt cũng thường xuyên tối tăm hoàn toàn không hợp tuổi. Khương Thái hậu thích Tiêu Minh Xuyên hoạt bát hiếu động, sau này lại phát hiện Tiêu Minh Xuyên giống tiên đế thì càng thích hơn.
Tiêu Minh Xuyên trên danh nghĩa là con Đinh Tiệp dư, nhưng từ nhỏ lớn lên ở Khôn Ninh Cung, dường như không có tiếp xúc với Đinh Tiệp dư. Cố An Chi nuôi dưỡng Tiêu Minh Xuyên, chỉ chú ý học tập, rèn luyện thân thế, ăn mặc hàng ngày cho Tiêu Minh Xuyên, nhưng không hề thân cận.
Trẻ nhỏ đều rất mẫn cảm, ai đối với mình tốt liền đối tốt với người đó. Nhận thấy mẹ đẻ và mẫu hậu đối với mình đều không thân thiện, Tiêu Minh Xuyên chỉ yêu thương Tiêu Duệ cùng Khương Thái hậu.
Tiêu Duệ bận việc triều đình không có khả năng lúc nào cũng bên Tiêu Minh Xuyên. Cho nên có rảnh Tiêu Minh Xuyên chạy đến Từ Ninh Cung. Dù sao hoàng tổ mẫu luôn luôn hoan nghênh Xuyên Nhi. Bà sẽ cùng chơi, sẽ kể chuyện xưa cho Xuyên Nhi. Bà cũng sẽ không bảo phải tuân thủ quy tắc, không được tùy hứng, chỉ cần Xuyên Nhi vui là được.
"Hoàng tổ mẫu, sư phó khen con viết chữ đẹp."
Tiêu Minh Xuyên đắc ý lấy ra bài học hôm nay. Khương Thái hậu tiếp nhận xem, còn tươi cười tán dương, gật gật đầu.
Mới cầm bút nói viết chữ đẹp thì không chính xác. Bất quá chữ của Tiêu Minh Xuyên tuy rằng có vẻ thực non nớt, nhưng lộ ra khí phách làm Khương Thái hậu phi thường vừa lòng.
Khương Thái hậu khi còn nhỏ sống ở Giang Nam, cách xa Tiên đế ngàn dặm, hai người chỉ liên lạc qua thư từ. Thời điểm hai người còn chưa biết đọc biết viết chỉ vẽ hình nguệch ngoạc như bùa chú. Sau đó Đoan Kính Hoàng hậu còn giúp ghi chú giải, lại còn giúp sửa chữ sai trong thư tình. Khương Thái hậu rất hiểu, cũng rất quen thuộc các loại bút tích của Tiên đế.
Sau khi Tiên đế băng hà, Khương Thái hậu thường đem những lá thư cũ ra xem, một lá lại một lá chậm rãi xem.
Khương Thái hậu trước đây cảm giác tính cách Tiêu Minh Xuyên giống Tiên đế, hiện giờ nhìn chữ càng cảm thấy rất giống. Nếu nói về bút pháp, Tiên đế không tính là đứng đầu. Nhưng xét về kết cấu bao quát thể hiện được độ biến hóa tung hoành, thưa dầy hợp lý, khí mạch thông suốt một dòng, đặc biệt là toát lên được cá tính và phong cách riêng của Tiên đế.
Dù trước bị Tiêu Duệ lừa dối lầm tin Tiêu Minh Xuyên là do Đinh Cơ sinh ra. Nhưng Khương Thái hậu là người thông minh, bà cẩn thận quan sát thái độ của Tiêu Duệ đối với Tiêu Minh Xuyên đã đoán ra được thân thế Tiêu Minh Xuyên không bình thường.
Khương Thái hậu quản lý hậu cung vài chục năm, đối với tâm tư đế vương có chút hiểu biết. Nếu nói hiện tại có người mà Hoàng đế con mình thật sự yêu thương Hoàng hậu không đứng đầu thì không có ai cả.
Tiêu Duệ đối với Tiêu Minh Xuyên yêu thương không thể nào chối cãi, nhưng đối với Đinh Cơ nửa điểm sủng ái cũng không ra.
Đinh Cơ xuất thân không đủ, chỉ cần Tiêu Duệ thích nàng thì không có khả năng không nghĩ ra cách tăng phân vị cho nàng để nàng có thể tự mình nuôi nấng Hoàng tử. Không thể có chuyện đem con nàng cho Hoàng hậu nuôi nấng, mà hai mẹ con cũng không nhìn thấy mặt nhau.
Người khác có lẽ không hiểu, nhưng Khương Thái hậu lại hiểu, Đinh Cơ bất quá là bình phong do Tiêu Duệ dựng lên.
Nhưng mà Khương Thái hậu không rõ phụ thân khác của Tiêu Minh Xuyên là ai, là Cố An Chi, hay là Tiêu Thù......
Nếu như Khương Thái hậu sớm biết chuyện này, khẳng định bà sẽ tìm cho ra chân tướng. Nhưng khi Khương Thái hậu phát hiện, Tiêu Minh Xuyên đã biết chạy, còn ngọt ngào gọi bà là hoàng tổ mẫu, còn biết làm nũng. Bà liền mềm lòng. Rốt cuộc Tiêu Duệ cùng Tiêu Minh Xuyên đều bình an không có việc gì, bà kiên quyết tìm ra chân tướng thì sao, có lẽ sẽ làm tất cả mọi người chịu tổn thương.
Người kia là Cố An Chi......
Khương Thái hậu gạt ngay ý niệm mới vừa xuất hiện trong đầu mình. Cố An Chi đối với Tiêu Minh Xuyên quá lãnh đạm, cái loại lãnh đạm từ trong xương cốt lộ ra ngoài. Người bình thường sẽ không đối đãi con mình như vậy.
Nếu người kia là Tiêu Thù......
Khương Thái hậu càng không thể tiếp thu. Tiêu Duệ cùng Tiêu Thù đều đã thành thân, sự tình trước kia cũng nên buông bỏ. Bọn họ còn ở bên nhau sao? Không phải là có lỗi với Cố An Chi và Ân Dung sao?
Khương Thái hậu không muốn vì chuyện kia làm mình buồn phiền, dứt khoát không theo đuổi nữa. Mặc kệ nói như thế nào, Tiêu Minh Xuyên là con Tiêu Duệ, là cháu bà, vậy là được rồi. Tiêu Duệ có chủ ý của mình bà không muốn can thiệp.
"Chờ lát nữa con cho phụ hoàng xem, khẳng định phụ hoàng sẽ thật vui."
Tiêu Minh Xuyên trước kia còn đem khoe với Cố An Chi, sau đó phát hiện mẫu hậu không thèm để ý, nên không làm như vậy nữa.
"Xuyên Nhi thật ngoan."
Khương Thái hậu xoa xoa đầu Tiêu Minh Xuyên, càng nhìn càng cảm thấy cháu mình đáng yêu.
Tiêu Minh Xuyên trời sinh tính tình hiếu động, ở bên cạnh Khương Thái hậu một lát liền muốn đi chơi diều. Khương Thái hậu vội gọi người theo sát Tiêu Minh Xuyên.
Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên mới ra cửa không lâu, liền nghe được cung nữ Từ Ninh Cung kinh hoảng hô to:
"Nương nương, nương nương, người đâu mau truyền thái y!"
Tiêu Minh Xuyên đột nhiên dừng lại, ném diều xuống đất, chạy trở vào.
Khương Thái hậu luôn khỏe mạnh, nhưng sau khi Tiên đế băng hà tinh thần sa sút hơn nửa năm. Bà bị bệnh, bệnh tình lại rất nghiêm trọng, các thái y xem qua nói cho Tiêu Duệ biết chỉ sợ Thái hậu không chịu được bao lâu.
Tiêu Duệ nghe tin bình tĩnh đến gần như quỷ dị, không nhìn ra một chút hoảng loạn.
Khương Thái hậu bệnh nặng qua đời, lại đến quốc tang, trên mặt Tiêu Duệ trừ bình tĩnh không có biểu tình khác.
"Phụ hoàng, đừng khổ sở, híc híc......"
Tiêu Minh Xuyên từ sau lưng ôm lấy Tiêu Duệ, nước mắt nước mũi dính ướt lưng áo phụ hoàng.
Đã lâu Tiêu Duệ chưa thấy qua con mình khóc thê thảm như vậy. Đem Tiêu Minh Xuyên từ trên lưng kéo xuống, ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu nói:
"Xuyên Nhi đừng khóc, phụ hoàng không khổ sở. Hoàng tổ phụ đợi Hoàng tổ mẫu nhiều năm như vậy, bọn họ rốt cuộc có thể gặp mặt, phụ hoàng vì cái gì phải khổ sở?"
"Nhưng mà.... nhưng mà phụ hoàng về sau không còn mẫu hậu, hu hu hu......"
Tiêu Minh Xuyên không có gặp qua Tiên đế, nhưng biết hoàng tổ mẫu thương yêu nhất chính là mình cùng phụ hoàng. Bà không còn nữa bản thân mình rất khổ sở, vậy phụ hoàng sao có thể không khổ sở.
Một câu của Tiêu Minh Xuyên như đòn chí mạng đánh vào Tiêu Duệ, hắn ôm chặt Tiêu Minh Xuyên, thân thể run lên nhè nhẹ.
Cố An Chi đứng ở ngoài cửa, nghe Tiêu Minh Xuyên gào khóc còn Tiêu Duệ nức nở, biểu tình rất phức tạp. Hắn vươn tay, muốn gõ cửa, nhưng tay đặt ở trên cửa, lại chậm chạp không có động tác, không có đẩy, cũng không có gõ.
"Phụ hoàng không cần khổ sở, về sau Xuyên Nhi sẽ bảo vệ phụ hoàng."
Tiêu Minh Xuyên kỳ thật cũng không hiểu, trước khi hoàng tổ mẫu lâm chung vì sao muốn mình bảo vệ phụ hoàng. Bất quá Tiêu Minh Xuyên đã hứa với hoàng tổ mẫu, đã nói được thì làm được.
"Ừ, phụ hoàng còn có Xuyên Nhi...... Phụ hoàng cũng chỉ có Xuyên Nhi......"
Giọng Tiêu Duệ thấp đến không thể nghe thấy.
Trầm mặc thật lâu sau, Cố An Chi từ bỏ ý định đi vào, xoay người yên lặng rời khỏi.