"Lĩnh Nhi, phụ hoàng cùng cha không ở trong cung, con phải chiếu cố cho Lạc Lạc cùng bọn đệ đệ, biết chưa?"
Bởi vì Cố Du không chịu nói, Tiêu Minh Xuyên đành phải căng da đầu nói chuyện với con mình, biểu tình cùng ngữ khí đều lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Khi Tiêu Lĩnh bảy tuổi, Tiêu Minh Xuyên chính thức lập Tiêu Lĩnh làm Thái tử. Từ đó Tiêu Lĩnh ngoài việc mỗi ngày đi học, còn phải đi theo Tiêu Minh Xuyên nghe báo cáo và quyết định sự việc. Tiêu Minh Xuyên không chỉ để Tiêu Lĩnh nghe, ngẫu nhiên sẽ cho Tiêu Lĩnh phát biểu ý kiến, nói ra cách xử lý vấn đề.
Tiêu Minh Xuyên coi trọng Tiêu Lĩnh, Cố Du thực vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng. Lĩnh Nhi thân thể thật sự không được tốt lắm, mỗi năm vào mùa thu mùa đông sẽ bệnh một hai lần. Nếu lại mệt thì mất nhiều hơn được.
Cũng may Tiêu Lĩnh thật thông minh, hoàn thành tốt bài học trên lớp, Tiêu Minh Xuyên hỏi cái gì cũng trả lời trôi chảy. Tiêu Minh Xuyên đối với biểu hiện của Tiêu Lĩnh rất vừa lòng. Khi hắn ở tuổi Tiêu Lĩnh cũng chưa chắc lợi hại được như vậy.
Tiêu Lĩnh giỏi hơn mức chờ mong càng làm Tiêu Minh Xuyên yên tâm. Trong cung không thiếu Hoàng tử, còn đều là con Hoàng hậu, nếu Tiêu Lĩnh không thể biểu hiện nổi trội hơn mấy đệ đệ, thì sau này sẽ rất khó khăn.
Chỉ có Thái tử thông minh mới có khả năng làm bọn đệ đệ kính nể và hết lòng vì mình. Giống như lão Tấn Dương Vương Tiêu Thu Thần cùng Nam Dương Vương Tiêu Thu Chân đối với Cảnh Cùng Hoàng đế.
Tiêu Lĩnh là người thông minh, năm nay cũng vừa tròn mười tuổi. Tiêu Minh Xuyên muốn mang theo Cố Du cùng Tiêu Tụ đi Giang Nam chơi, nên phải đến nhờ Thái tử ở lại cung giám quốc. Ngoài ra, hắn còn muốn Tiêu Lĩnh quản lý một đám đệ đệ nghịch ngợm, công việc này có chút nặng nề, khó trách Tiêu Minh Xuyên lại ngượng ngùng.
"Nhi thần đã biết, phụ hoàng cùng cha đi chơi vui vẻ, nhớ phải mang quà về cho Lạc Lạc cùng bọn đệ đệ, bằng không bọn chúng sẽ náo loạn."
Tiêu Lĩnh nói chuyện rất thản nhiên, cũng không đề cập tới phải mua quà gì cho chính mình.
"Lĩnh Nhi không cần quà gì sao?"
Phát hiện Tiêu Lĩnh cũng không để ý việc bọn họ đi ra ngoài chơi, Tiêu Minh Xuyên hơi băn khoăn.
Thật sự là Hoàng đế cùng Thái tử không thể đồng thời ra cung, luôn phải có người lưu lại trong cung trấn thủ. Nói là Tiêu Lĩnh giám quốc, kỳ thật sự vụ hằng ngày đều là Tiêu Minh Sở quán xuyến. Văn kiện thì đưa đến Thái Bình Cung, nơi Tiêu Duệ cùng Cố An Chi đang ở tĩnh dưỡng.
"Lĩnh Nhi không cần nhắc nhở, phụ hoàng cùng cha sẽ không quên."
Tiêu Lĩnh cong khóe môi, lộ ra nụ cười.
Dù trong cung có thêm vài tiểu Hoàng tử, nhưng ở trong lòng Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du trưởng tử có vị trí đặc biệt, cũng là đứa con được yêu thương nhất. Tiêu Lĩnh cũng biết điều này, cho nên dù phu phu Hoàng đế chỉ mang Tiêu Tụ đi ra ngoài chơi, Tiêu Lĩnh cũng không ăn giấm.
"Phải phải, Tụ Nhi sẽ không quên ca ca, Tụ Nhi sẽ mang món ăn ngon trở về."
Tiêu Tụ là Công chúa duy nhất trong cung, từ nhỏ đã được cưng chiều, mọi người đều xem như bảo bối. Nhưng tiểu Công chúa thích nhất vẫn luôn là Lĩnh Nhi ca ca.
Tiêu Lĩnh ôm lấy Tiêu Tụ, cúi đầu hôn lên trên trán Tụ Nhi, nói:
"Tụ Nhi ra ngoài phải nghe lời phụ hoàng cùng cha, không được chạy loạn khắp nơi, nếu lại bị lạc thì không thể về được."
Có lần Tiêu Tụ cùng Cố Du về Cố phủ, đã đi theo Đông Nhi chuồn ra cửa chơi thiếu chút nữa bị lạc. Tiêu Tụ đối với kinh nghiệm lần trước cũng còn sợ hãi, vội gật đầu nói:
"Tụ Nhi sẽ nghe lời, cam đoan không chạy loạn...."
Tiêu Tụ còn chưa dứt lời, Tiêu Nham cùng Tiêu Nhạc trốn ở sau lưng Tiêu Lĩnh đồng thời nhô đầu ra giả mặt quỷ. Tiêu Tụ nghiêm mặt nói.
"Hai đứa không được làm loạn, nếu không phụ hoàng sẽ mang cả hai ra ngoài."
Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du nam tuần không mang theo Tiêu Lĩnh là có nguyên nhân khách quan, không mang theo Tiêu Nham cùng Tiêu Nhạc vì bọn chúng không muốn đi. Tiêu Tụ biết nhược điểm của bọn đệ đệ, lập tức làm hai đứa sợ tới mức lùi về sau.
Cố Du thở dài, nói khẽ với Tiêu Minh Xuyên:
"Nhị ca, có cảm thấy ganh tị với con mình không?"
Lĩnh Nhi quá lợi hại, khiến cho đệ đệ muội muội đều nghe lời, đứa nào cũng đều thích Thái tử ca ca, luôn đeo bám không khác gì trang sức trên người.
Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du đi Giang Nam, kế hoạch ban đầu là trừ Tiêu Lĩnh phải giám quốc, Tiêu Phong còn nhỏ phải ở nhà, toàn bộ mấy đứa còn lại đều mang theo. Ai ngờ trừ Tiêu Tụ, Tiêu Ý Hành, Tiêu Nham, Tiêu Nhạc đều nhất trí không đi. Nguyên nhân rất đơn giản, Lĩnh ca ca không đi, bọn chúng phải ở lại cùng Lĩnh ca ca.
Tiêu Tụ cũng muốn ở lại cùng ca ca, nhưng mà phụ hoàng và cha không ở trong cung, khẳng định bọn đệ đệ sẽ ồn muốn chết. Lại thêm Lạc Lạc cũng không ngoan ngoãn ở Thái Bình Cung, cứ chạy vào cung ở. Lạc Lạc so với toàn bộ đệ đệ còn muốn phiền hơn, Tiêu Tụ chỉ có thể trốn đi thôi.
Đối mặt tình hình như vậy, Tiêu Minh Xuyên có chút đắc ý, vì không có hắn ở sau lưng hỗ trợ mà Lĩnh Nhi cũng có thể thu phục được bọn đệ đệ. Nhưng ở trong lòng mấy đứa trẻ này địa vị Lĩnh Nhi vẫn cao hơn hắn. Vị phụ hoàng này quả là thất bại.
Nghe Cố Du hỏi Tiêu Minh Xuyên đen mặt.
"Không có đâu, dù sao Nhị ca của Du Nhi cũng chỉ bằng tấm lót đường."
Trong gia đình này, hắn chính là người ít được hoan nghênh nhất, ngay cả Cố Thái hậu cũng có thể xếp trên hắn một hạng.
Hình tượng Cố Thái hậu nghiêm túc đã chấm dứt từ khi Cố Lạc sinh ra. Cố Thái hậu đối với Tiêu Tụ, Tiêu Nham, Tiêu Nhạc, Tiêu Phong rất dung túng, cũng không kém Tiêu Duệ.
Qua hai đời Tiêu Minh Xuyên đúc kết ra một kết luận, hoá ra trong gia đình này Cố An Chi chỉ hung hãn đối với một mình hắn thôi.
Cố Du nghe Tiêu Minh Xuyên nói mình bằng tấm lót đường thì cười không ngừng, cười xong kéo Tiêu Nham Tiêu Nhạc qua dặn dò:
"Nham Nhi, Nhạc Nhi, cha cùng phụ hoàng không ở trong cung các con phải nghe lời Lĩnh ca ca. Không được biến Phong Nhi thành món đồ chơi, chơi đệ đệ khóc các con lại không dỗ dành được. Càng không được đánh nhau cùng Lạc Lạc, các con đánh không lại Lạc Lạc."
Tiêu Nham, Tiêu Nhạc đồng thời gật đầu, ngoan ngoãn nói:
"Chúng con đã biết, cha yên tâm."
Vì đánh thắng Lạc Lạc, bọn họ sẽ nỗ lực.
"Hành Hành, con ngoan nhất. Thái tử ca ca nhiều việc lo liệu không hết, con phải canh chừng mấy đệ đệ, biết không?"
"Dạ, con biết, thúc phụ cùng hoàng thúc an tâm đi chơi."
Tiêu Ý Hành văn võ đều tốt, canh chừng Tiêu Nham và Tiêu Nhạc thì cũng yên tâm.
Cố Du dặn dò một hồi, mới mang theo Tiêu Tụ lên xe ngựa.
Nhìn đoàn người chậm rãi ra cửa cung, Tiêu Nham và Tiêu Nhạc lập tức khôi phục bản tính, cùng kêu lên:
"Đại ca, chúng đệ muốn đi tìm Lạc Lạc."
Tiêu Lĩnh không nói, nhẹ nhàng liếc Tiêu Ý Hành một cái. Tiêu Ý Hành gật gật đầu, tay trái xách lỗ tai Tiêu Nhạc, tai phải nhéo lỗ tai Tiêu Nham, hỏi ngược lại:
"Thêm hai người như hai đệ cũng đánh không lại Lạc Lạc. Tìm hắn làm cái gì?"
Thật là không biết lượng sức.
Tuy rằng là cải trang đi tuần, nhưng phu phu hoàng đế mang theo tiểu công chúa ra ngoài người đi theo vẫn không ít, tốc độ cũng không quá nhanh.
Tiêu Tụ năm nay sáu tuổi, trước giờ chưa đi đâu xa, bây giờ có thể đi Giang Nam, nên thực hưng phấn. Tiêu Lĩnh không thể đi cùng làm Tiêu Tụ có chút tiếc nuối, nhưng bọn đệ đệ nghịch ngợm cũng không đi, tiểu Công chúa có thể độc chiếm cha và phụ hoàng.
Vì quá hưng phấn, tối hôm qua Tiêu Tụ ngủ không được, hôm nay lại thức dậy rất sớm, xe ngựa còn chưa có ra khỏi kinh thành, Tiêu Tụ đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Cố Du xác định Tụ Nhi đã ngủ say, động tác thực nhẹ ôm con đến trên giường, hạ giọng nói với Tiêu Minh Xuyên:
"Nhị ca, chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa được chứ?"
Tiêu Minh Xuyên hơi nhướng mày, khẽ cười nói:
"A Du muốn ngồi cùng một con ngựa sao?"
"Có gì không thể sao?"
Tiêu Minh Xuyên vừa lòng gật đầu cười cười, ý cười hiện lên thâm thúy. Ngay sau đó phân phó xa phu ngừng xe lại. Cố Du xuống xe gọi nhũ mẫu Tiêu Tụ tới ở cùng Tiêu Tụ.
Chờ Cố Du lên ngựa, Tiêu Minh Xuyên phi thân lên. Hai người thúc ngựa đi về phía trước, trừ ảnh vệ không cho ai đi theo.
Tiêu Minh Xuyên giục ngựa chạy như điên, chạy đến một nơi hoang vu vắng vẻ, mới cho ngựa đi chậm rãi lại.
"Đã nhiều năm không tự do đi chơi như thế này. Trước kia còn tưởng rằng cơ hội như vậy sẽ rất nhiều."
Lúc mới vừa trọng sinh, Tiêu Minh Xuyên vì cứu vãn tình cảm với Cố Du mà dốc hết sức lực. Hắn đã từng nghĩ, chỉ cần Cố Du tha thứ cho hắn, bọn họ có thể tìm thời gian đi ra ngoài chơi.
Khi đã thành công lại xuất hiện nguyên nhân cản trở, chủ yếu chính là vì trong cung liên tiếp xuất hiện thêm mấy cái đuôi nho nhỏ.
Kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên rất thiếu con. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình có một đám củ cải nhỏ cuốn lấy làm phiền lòng. Sự thật tàn khốc nói cho Tiêu Minh Xuyên biết không phải mỗi đứa bé đều đáng yêu giống Tiêu Lĩnh, bọn chúng có khi cũng là tiểu ác ma.
Khi Tiêu Tụ hai tuổi, Cố Du sinh Tiêu Nham, Tiêu Minh Xuyên thật vui, Lĩnh Nhi rốt cuộc có đệ đệ cũng không tồi. Một năm sau Tiêu Nhạc sinh ra, ác mộng của Tiêu Minh Xuyên bắt đầu từ đây.
Có lẽ sinh thần bát tự không hợp, Tiêu Nham và Tiêu Nhạc luôn đối đầu. Không phải Tiêu Nham đánh Tiêu Nhạc đến khóc, thì chính là Tiêu Nhạc giả khóc tố cáo Tiêu Nham. Tóm lại hai huynh đệ không gặp thì thôi, gặp rồi thì chính là đánh nhau.
Tiêu Minh Xuyên nhìn thấy như vậy trong lòng nói thầm, hắn cùng Tiêu Minh Thanh khi còn nhỏ cũng không phải là như vậy sao. Không được, hắn phải thừa dịp hai đứa còn nhỏ dạy dỗ chúng biết yêu thương đoàn kết. Bọn chúng là huynh đệ ruột thịt, sao có thể có đối đầu.
Vô luận Tiêu Minh Xuyên ân cần dụ dỗ hay đe dọa, Tiêu Nham cùng Tiêu Nhạc không có thay đổi. Muốn đánh thì đánh, muốn nháo thì nháo, không ai nhường ai. Bất quá hai đứa lại rất nghe lời và ngoan ngoãn khi ở với Tiêu Lĩnh.
Tiêu Minh Xuyên sầu muốn chết. Hắn sợ bọn chúng khi còn nhỏ đánh nhỏ, trưởng thành sẽ đánh thật.
Mà trong cung còn có Cố Lạc, trên danh nghĩa là tiểu cữu cữu của mấy Hoàng tử, trên thực tế là tiểu thúc thúc. Cố Lạc chỉ lớn hơn Tiêu Nham một tuổi, lớn hơn Tiêu Nhạc hai tuổi. Tiêu Lĩnh, Tiêu Tụ, Tiêu Ý Hành ngày thường đều kêu Cố Lạc là Lạc Lạc, vì họ lớn tuổi hơn nên Cố Lạc cũng vui vẻ chấp nhận. Nhưng Cố Lạc không cho Tiêu Nham gọi mình là Lạc Lạc, bắt phải gọi là tiểu cữu cữu mới được.
Tiêu Nham mọi việc học theo ca ca, đánh chết cũng không thay đổi cách gọi, hai đứa liền cãi nhau.
Cố Lạc trời sinh tính tình hoạt bát, lại được Tiêu Duệ cùng Cố An Chi liên thủ cưng chìu, nên càng thêm bướng bỉnh. Thấy Tiêu Nham không gọi mình là tiểu cữu cữu, cũng không đi tìm trưởng bối cáo trạng, mà đánh thẳng vào mặt Tiêu Nham, dùng nắm đấm nhỏ bắt buộc Tiêu Nham sửa cách gọi. Tiêu Nham tính tình ương ngạnh, không chịu thay đổi, kết quả bị tiểu cữu cữu đánh thê thảm.
Đương nhiên, một đứa bốn tuổi đánh một đứa ba tuổi cũng không coi là quá nặng, thuần túy chỉ như đùa giỡn.
Tiêu Minh Xuyên tin tưởng cho rằng Tiêu Nham sẽ tìm mình xin giúp đỡ, ai ngờ nó không có tới. Tiêu Nham trở về dẫn theo đệ đệ Tiêu Nhạc tới cửa khiêu chiến Cố Lạc.
Tuy nói ba cộng hai sẽ lớn hơn bốn, nhưng đứa ba tuổi Tiêu Nham và đứa hai tuổi Tiêu Nhạc, căn bản đánh không đánh lại Cố Lạc bốn tuổi.
Tiêu Minh Xuyên ngoài ý muốn phát hiện, Tiêu Nham và Tiêu Nhạc luôn đối kháng, nhưng khi có "địch" vẫn có thể đồng tâm hiệp lực. Chỉ là hai đứa bọn nó mỗi lần liên thủ đi tìm tiểu cữu cữu đánh, lại bị đối phương đánh đến thảm bại mà về. Tiêu Minh Xuyên cũng không biết nên nói cái gì.
Tuy vậy hai Tiểu ca này cũng không nhụt chí, cách một khoản thời gian là đi tìm Cố Lạc khiêu chiến một trận, nhìn dáng vẻ chính là không thắng thì quyết không bỏ qua.
Năm rồi, Cố Du sinh Tiêu Phong, Tiêu Minh Xuyên có thêm phiền toái mới. Tiêu Nham và Tiêu Nhạc đem tiểu đệ đệ ra làm trò tiêu khiển, cũng không từ thủ đoạn nào. Tiêu Lĩnh và Tiêu Ý Hành lớn hơn bọn chúng vài tuổi sẽ không tham dự trò chơi ấu trĩ đó, Tiêu Tụ thì không hứng thú.
Tiêu Phong vẫn là em bé, sở thích lớn nhất chính là ngủ, bị đánh thức liền khó chịu mà khóc lớn, mỗi lần nhũ mẫu phải dỗ dành mất nửa ngày.
Kể từ đó, Tiêu Minh Xuyên phát hiện, Tiêu Nham không phải cùng Tiêu Nhạc đánh nhau, thì chính là cùng nhau tìm Cố Lạc khiêu chiến, hoặc là đem Tiêu Phong chơi đến khóc, hoặc là ở cùng hai đứa con sinh đôi của Ôn Huyền kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Hai con khỉ nhỏ của Ôn gia cùng Tiêu Nham, Tiêu Nhạc hợp lại muốn lột hết nóc nhà hoàng cung, cộng thêm Cố Lạc vào hoàng cung gần như bị hủy đi. Tiêu Minh Xuyên quả thực muốn điên. Đám tiểu ma đầu này thật sự là đáng sợ.