Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

chương 14: hiểu lầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong cung yến tiệc xưa nay là nam nữ đặt riêng hai nơi, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Bởi vì Cố Thái hậu cùng Cố Hoàng hậu đều là nam, Tiên đế cùng Hoàng đế cũng đều không có tỷ muội, cho nên Cố An Chi cùng Cố Du mời nghĩa muội Tiên đế là Lan Lăng công chúa vào cung tiếp đón các mệnh phụ.

Lan Lăng công chúa vốn là tỷ tỷ Anh Quốc Công. Phụ thân Anh Quốc Công là biểu đệ của phụ hoàng Tiên đế. Ông chỉ có một đứa con là Tiên đế thấy cháu gái họ đáng yêu liền thu làm nghĩa nữ, phong làm Lan Lăng công chúa.

Tuy rằng không tham gia phía bên nữ quyến, nhưng Cố Du danh chính ngôn thuận là chủ nhân hậu cung, đi đến cùng Lan Lăng công chúa tiếp đón khách cũng là tất yếu. Cho nên Cố Du đi cùng hai vị phu nhân Cố gia.

Lan Lăng công chúa đã tới rồi, đang ngồi ở chủ vị cùng vài vị phu nhân nói chuyện. Mà ở cách đó không xa, một vị trung niên mỹ phụ quần áo hoa lệ ngồi cô đơn một mình, tựa hồ không ai dám tiến lên cùng người này nói chuyện.

Cố lão phu nhân nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay áo Cố Du, nhỏ giọng nói:

“Đó là Trắc phi của Vinh Thân Vương.”

Cố Du hơi gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ, khó trách không ai nguyện ý tiếp chuyện cùng vị phu nhân đó. Ở hàng ghế đầu đều là mấy vị Vương phi của năm đại gia tộc và phu nhân của quan lớn quyền cao trong triều. Trắc phi của Vinh Thân Vương chỉ là thiếp, bên trên còn có Vương phi, các vị chủ mẫu này khẳng định không muốn tự hạ giá trị con người mình cùng thị thiếp giao tiếp.

Nhìn thấy Cố Du tới, mọi người ở đây trừ Lan Lăng công chúa đều đứng dậy hành lễ.

Cố Du mỉm cười miễn lễ cho họ, sau đó lập tức đi đến chỗ Lan Lăng công chúa, khẽ cười nói:

“Hôm nay lại phiền toái cô mẫu, ngày khác có rảnh, chất nhi đơn độc một bàn thỉnh cô mẫu xem như tạ lễ.”

Lan Lăng công chúa nghe vậy cười, nhẹ nhàng hướng tới Cố Du vẫy vẫy tay.

Các vị phu nhân hiểu ý, biết công chúa có chuyện muốn cùng Hoàng hậu nói, chủ động tránh đi. Vừa lúc thấy hai vị Cố phu nhân một đám người xúm lại chào hỏi khách sáo vài câu.

“Cô mẫu có chuyện muốn nói?”

Cố Du hoang mang chớp chớp mắt hỏi.

Lan Lăng công chúa là vị kỳ nữ, văn thao võ lược, không gì không biết, thời trẻ còn đi theo Tấn Dương Vương ra hải ngoại, đi qua Tây Dương. Cũng chính là vì quá ưu tú, đời này tiếc nuối lớn nhất là không tìm được người có thể thành thân.

Tiên đế đã từng cho phép bà tùy chọn người, khắp thiên hạ nam tử chỉ cần là không có thê thất, bà coi trọng ai thì ban hôn cho người đó. Đáng tiếc bà nói việc này tùy duyên mới tốt.

“Tiểu Ngư à, chúng ta mà con nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ. Con xem từ nhỏ đến lớn, ta giúp con không ít việc, con thật muốn cảm tạ, tính từ trước đến nay sao?”

Đột nhiên bị gọi đến nhũ danh, Cố Du ngây ngẩn cả người, theo bản năng mà nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không ai chú ý mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

“Bất quá con thiệt tình muốn cảm ơn ……”

“Chất nhi tất nhiên là thật tâm.”

“Rượu vẫn phải có, chỉ là con không cần lại đây cùng ta, mời Cố Thái hậu đến đây đi, nếu con có thể mời hắn.”

“Mẫu hậu cũng là thực cảm kích cô mẫu.”

Rốt cuộc lúc trước, Cố Thái hậu và công chúa có chuyện gì. Cố Du cảm thấy có chút nghi hoặc, nhưng không có thời gian hỏi lại, chỉ phải yên lặng, tính toán sau này có cơ hội đi hỏi Cố Thái hậu.

Những Hoàng tử Tiêu gia theo quy tắc lúc thành niên sau khi được phong Vương liền ra khỏi cung về đất phong, tỷ như huynh trưởng Tiêu Minh Xuyên, Huệ An Vương Tiêu Minh Thanh, sau khi hắn đăng cơ đã đến đất phong, không có thánh chỉ không được hồi kinh. Cho nên hôm nay tới dự tiệc chủ yếu là những Vương gia không có thực quyền có thể lưu tại kinh thành.

Trừ họ tới chính là các đại thần cùng thân thích hoàng gia. Định Quốc Công Diệp Hồng cũng tới, mang theo con trai Diệp Cẩm. Diệp gia trong vòng năm đời cùng hoàng thất không có thân thích quan hệ, Định Quốc Công sở dĩ có tư cách dự tiệc là bởi vì Diệp Tranh sắp được lập làm Quý Quân của Hoàng đế.

Nhớ tới Tiêu Minh Xuyên thề không để Diệp Tranh tiến cung, Cố Du cảm thấy lạnh thấu xương. Thì ra Hoàng đế chỉ nói cho có lệ, hắn làm sao giống không cần Diệp Tranh tiến cung.

Cố Du đã gặp qua Diệp Tranh từ rất lâu, nhớ lúc nhỏ Diệp Tranh là đứa bé hoạt bát xinh đẹp, còn ngọt ngào kêu mình “Du ca ca”. Sau khi, Diệp Hồng phụng mệnh đóng giữ Bắc Cương, đem Diệp Tranh mang theo thì chưa từng gặp mặt. Cố Du nghe nói Diệp Tranh thiếu niên đã thành danh.

Hôm nay nhìn thấy Diệp Cẩm, Cố Du không tự chủ nhìn không dời mắt. Diệp Cẩm không biết Hoàng hậu đang trộm nhìn mình, hắn vẫn luôn cùng một vị cẩm y thiếu niên nói chuyện, hai người quan hệ nhìn thực thân mật. Cố Du không biết thiếu niên kia là ai, nhưng xem diện mạo cùng khí chất làm người ta cảm giác nổi bật bất phàm, không biết là công tử nhà ai. Cố Du đang muốn kêu người tới hỏi một câu, Tiêu Minh Xuyên đã tới rồi.

Tiêu Minh Xuyên không phải đi một mình tới, cùng đi còn có một vị hoàng thất trưởng bối, Nam Dương Vương Tiêu Thu Chân.

Nam Dương Vương là tiểu Hoàng thúc của Tiên đế nhưng thật ra lớn hơn Tiên đế không đến mười tuổi. Bởi vậy, Nam Dương Vương bối phận tuy cao, tuổi lại không lớn. Ông ta mới hơn năm mươi, bởi vì đã qua ba triều đế vương, nên lời nói rất có trọng lượng.

Nhìn thấy Nam Dương Vương tới, Cố Du không dám chậm trễ, tự mình đi lên đón.

Tiêu Minh Xuyên biết rõ Cố Du không phải tới đón mình, nhưng tâm tình vẫn là thực sung sướng. Không ngờ Cố Du đối với Nam Dương Vương là vẻ mặt ôn hoà, đối hắn lại là……

Cũng không thể nói là lạnh nhạt, chỉ là lễ phép mà làm người khiếp đến hoảng, cái loại xa cách này cảm giác là từ trong xương cốt lộ ra.

Ngay sau đó, Cố Thái hậu cũng tới, Cố Du lại không để ý tới Tiêu Minh Xuyên.

Nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên biểu tình mất mát, Nam Dương Vương mặt vô biểu tình nói:

“Hoàng đế, con đây là lại đắc tội Hoàng hậu sao?”

“Không có.”

Rõ ràng hai ngày trước, Cố Du đối với hắn vẫn không tồi, cùng ăn cơm lại cùng ngủ, ngẫu nhiên còn cười tươi với hắn, sao nửa ngày không gặp, đột nhiên liền……

Buổi sáng hắn từ Khôn Ninh Cung đi ra, Cố Du còn rất tốt, hai người còn cùng dùng bữa sáng, không khí phi thường hòa thuận.

“Hoàng hậu khẳng định đang giận, ta nhìn ra được.”

Nam Dương Vương giọng kiên định.

Tiêu Minh Xuyên không lời gì để đáp lại, ấp úng nói:

“Ngài không phải chưa có thành thân sao? Ngài làm sao biết?”

“Ta là chưa có thành thân, nhưng ta không phải chưa yêu ai, sẽ không sai đâu.”

Tiêu Minh Xuyên sợ ngây người, vẻ mặt như bị sét đánh, nếu như lời Nam Dương Vương nói đúng thì thật tệ.

Không bao lâu, Cúc yến chính thức bắt đầu, Cố Du nhìn cẩm y thiếu niên ngồi xuống bên cạnh Vinh Thân Vương biểu tình trở nên có chút phức tạp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio