Sắp đến ngày thành hôn, Tiêu Tụ gửi thư cho Diệp Lan, hắn nói mình cũng muốn tiến cung một chuyến. Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Lĩnh nghe tin này đồng thời cả kinh. Tiêu Tụ có ý gì đây, Diệp Lan lại là có ý tứ gì.
Tiêu Minh Xuyên biết kiếp trước của Diệp Lan chính là Tiêu Lam. Cho nên đã xác định, ở trong lòng Diệp Lan, Tiêu Tụ chính là muội muội. Dù Diệp Lan cùng huynh muội Tiêu Lĩnh Tiêu Tụ không thường lui tới, nhưng hắn đối với huynh muội bọn họ cũng thực quan tâm. Vì thế khi Diệp Lan mới từ Cam Tuyền Cung ra, Tiêu Minh Xuyên liền triệu hắn đi Càn An Cung.
So với Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Lĩnh lo lắng chỉ có hơn chứ không kém. Tiêu Tụ cùng Diệp Lan giống như là thanh mai trúc mã. Nhưng hôn lễ còn chưa đến nửa tháng, lúc trước Tiêu Tụ không chịu nói, lúc này lại đổi ý có phải đã muộn hay không.
Nghe Tiêu Lĩnh nói xong, Tiêu Tụ cười đến không dậy nổi, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu:
“Muội nói ca nghe, sức tưởng tượng của ca quá phong phú, muội cùng Diệp Lan không có gì. Nếu muội thật sự yêu hắn, thì lúc tuyển Phò mã sẽ náo loạn, sao kéo dài tới hiện tại?”
“Vậy muội mời Diệp Lan vào cung không sợ Phượng Diệu hiểu lầm cái gì sao?”
Tiêu Lĩnh nửa tin nửa ngờ nhíu nhíu mày. Tiêu Tụ cố nén cười, che miệng nói:
“Huynh ấy có cái gì để hiểu lầm, chẳng qua là một dựng phu mà thôi. Bọn muội có thể làm cái gì?”
Tiêu Lĩnh sợ ngây người, chần chờ một lát, miễn cưỡng tìm về thần trí.
“Tụ Nhi, muội đang nói ai? Ai là dựng phu?”
Bởi vì tuổi chênh lệch, Tiêu Lĩnh cùng Diệp Lan không lui tới nhiều. Nhưng Diệp Lan là Thế tử Định Quốc Công, Tiêu Lĩnh đối với hắn vẫn là có sự chú ý. Mà Diệp Lan còn là con của Diệp Tranh và cô cô Thư Vân, cô cô Thư Vân cháu của ngoại của lão Tấn Dương Vương.
Tiêu Lĩnh đã từng hiểu lầm quan hệ của Diệp Lan cùng Tiêu Tụ, bởi vì hai người xem như tương đối thân cận. Tiêu Lĩnh cũng hoài nghi chính mình có phải suy nghĩ nhiều hay không, vì Tiêu Tụ không phải người có tính tình chịu nhẫn nhục. Nếu nàng thật sự không hài lòng danh sách đề cử Phò mã thì sẽ có phản kháng. Tiêu Lĩnh cũng không thể tưởng được, Tiêu Tụ cùng Diệp Lan lại có quan hệ " thâm sâu " như vậy. Những chuyện bí mật của Diệp Lan hình như Tiêu Tụ đều biết.
Phải biết rằng, với xuất thân của Diệp Lan, hôn sự tuyệt đối không thể im hơi lặng tiếng. Xưa nay tin tức của Tiêu Lĩnh rất nhanh nhạy, nhưng lại chưa từng nghe nói qua Diệp Lan đính hôn, chứ đừng nói là thành hôn.
Tiêu Tụ chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nhướng mày nói:
“Còn có thể là ai? Đương nhiên là nói Lan Nhi.”
Tiêu Tụ cùng Diệp Lan khi còn nhỏ đã gặp qua, lúc ấy liền rất hợp ý. Sau này Diệp Tranh về kinh kế thừa vị trí Định Quốc Công, Diệp Lan cũng đi theo trở về, hai người một lần nữa tiếp tục tình bạn khi còn nhỏ.
Thấy Tiêu Tụ cùng Diệp Lan có thư từ qua lại thân thiết, Cố Đông Nhi đã từng hỏi qua Tiêu Tụ, rốt cuộc là thích Diệp Lan hay vẫn thích thiếu niên áo trắng bắn cung lúc trước. Lúc ấy, Tiêu Minh Xuyên còn chưa có cho Tiêu Tụ danh sách chọn lựa Phò mã, Tiêu Tụ cũng còn chưa biết thân phận chân thật của người tình trong mộng.
Tiêu Tụ không chút do dự nói từ trước đến nay nàng chỉ rung động đối với một người, chính là thiếu niên áo trắng ở thảo nguyên Khang Lặc năm ấy.
Sau này khi Tiêu Tụ biết được thiếu niên đó chính là Phượng Diệu, còn chọn hắn làm Phò mã. Nhưng trong quá trình ở cùng Phượng Diệu, Tiêu Tụ phát hiện một chuyện là Phượng Diệu tuy rằng rất tốt lại không giống nàng tưởng tượng.
Diệp Lan nói rằng người Tiêu Tụ yêu chính là Phượng Diệu trong tưởng tượng mà không phải con người thật của hắn. Tiêu Tụ không nói gì phản bác. Nhưng nàng không thể phủ nhận người đầu tiên làm trái tim của nàng đập thình thịch chính là Phượng Diệu.
Diệp Lan lại nói, mặc dù là tưởng tượng cũng không quan trọng, bởi vì không phải ai cũng có thể làm cho ta sinh ra tưởng tượng như vậy. Tiêu Tụ có chút bị Diệp Lan làm ngốc. Hắn đây là ủng hộ nàng cùng Phượng Diệu hay là không ủng hộ ……
Bất quá thái độ của Diệp Lan cũng không quan trọng, Tiêu Tụ đã nghĩ kỹ rồi, nàng sống đến mười chín tuổi, ngoài Phượng Diệu ra chưa có ai làm nàng động tâm. Có lẽ nàng chưa hiểu hết về Phượng Diệu, nhưng năm đó có thể làm nàng rung động như vậy, tất nhiên là người có sức hấp dẫn đặc biệt, nàng sẽ nỗ lực đi khai quật.
Tiêu Tụ nghĩ thông suốt rồi, nàng cùng Phượng Diệu không phải không có cảm tình. Nhưng vấn đề của Diệp Lan mới thật sự lớn, hắn thích một người không muốn gả đến Diệp gia. Càng khó khăn vì Diệp Tranh cùng Thư Vân đều còn chưa biết Diệp Lan mang thai. Tiêu Tụ ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu.
“Đứa bé là của ai?”
Tiêu Lĩnh theo bản năng hỏi, ai có thể áp đảo Diệp Lan, Thái tử điện hạ tỏ vẻ rất hiếu kì.
Tiêu Tụ nghịch ngợm khẽ cười nói:
“Ca cũng biết, từ nhỏ đã cùng lớn lên.”
“Muội nói cái gì?”
Hôm nay Tiêu Lĩnh kinh ngạc vô số lần. Tiêu Lĩnh luôn ở trong cung, những người từ nhỏ cùng lớn lên trừ bọn đệ đệ bướng bỉnh thì đó chính là tiểu cữu cữu. Nhưng Diệp Lan dù là cùng ai ở bên nhau, Tiêu Lĩnh cũng cảm giác thực khó tin.
Khi Tiêu Lĩnh còn miên man bất định, Tiêu Tụ cười nói:
“Ca không quen thuộc Diễn Chi sao?”
Thẩm Mậu chữa bệnh cho Tiêu Lĩnh lâu năm, ông ta đi đến nơi nào đều đem theo Thẩm Diễn Chi. Thẩm Diễn Chi từ nhỏ đã ra vào cung, Tiêu Lĩnh đối với hắn không hề xa lạ.
Tiêu Lĩnh nghe xong nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng nghi ngờ càng sâu. Thẩm Diễn Chi thoạt nhìn rất ôn hòa, sao bắt được Diệp Lan, dung mạo thật sự của Thẩm Diễn Chi ngoài sư phụ hắn thì chưa ai thấy.
So với huynh muội Tiêu Lĩnh tò mò, Tiêu Minh Xuyên lại cảm giác toàn bộ thế giới đều không tốt.
Hắn sống hai đời, đến lúc này mới biết được Tiêu Nguyên Sóc kỳ thật chính là cháu ngoại mình. Khó trách Thẩm Diễn Chi đối với Tiêu Nguyên Sóc tốt như vậy, mọi việc luôn tận tâm tận lực. Vốn là con ruột của mình nên Thẩm Diễn Chi không đối tốt với Tiêu Nguyên Sóc thì phải đối tốt với ai.
Cũng khó trách Thẩm Diễn Chi ở đời trước lại tỏ ra hận ý đối với Tiêu Minh Xuyên không hề che dấu. Kiếp trước Tiêu Lam vì hắn mà chết, Thẩm Diễn Chi không hận hắn thì hận ai.
Tiêu Minh Xuyên cảm thấy không thể tưởng được, Thẩm Diễn Chi rốt cuộc tốt cỡ nào mà cả hai đời đều làm Tiêu Lam và Diệp Lan mê muội đến muốn chết muốn sống.
“Là chính miệng ngài đã nói, con có yêu cầu gì chỉ cần nói ra, phụ hoàng……”
Giọng Diệp Lan đè thấp, đồng thời lại tăng thêm ngữ khí, hai chữ “Phụ hoàng” thốt ra biểu tình hoàn toàn coi như là nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Minh Xuyên đối với Tiêu Lam rất có lỗi, rồi lại không cách nào bồi thường. Bởi vì Diệp Lan đặc biệt kháng cự Tiêu Minh Xuyên, có thể không tiến cung liền không tiến cung, thật sự luôn trốn tránh Tiêu Minh Xuyên, chưa bao giờ chính diện giao tiếp cùng hắn. Diệp Lan vào cung một mình hay cùng phụ thân cũng chỉ tìm Cố Du hay Tiêu Tụ nói chuyện.
Hôm nay Diệp Lan từ Cam Tuyền Cung ra, Tiêu Minh Xuyên lập tức phái người đi truyền, nhưng Diệp Lan tới hay không, hắn cũng không có nắm chắc. Ai ngờ Diệp Lan ngoan ngoãn tới. Tiêu Minh Xuyên vui mừng quá đỗi, vì thế hào phóng nói nếu Diệp Lan có yêu cầu gì hắn khẳng định sẽ thỏa mãn. Diệp Lan đã không còn họ Tiêu, chỉ cần hắn muốn thứ gì không phải ngôi vị Hoàng đế, Tiêu Minh Xuyên tin tưởng sẽ cho hắn được.
Tiêu Minh Xuyên nằm mơ cũng không thể tưởng được, Diệp Lan đưa ra cho hắn một vấn đề khó khăn như vậy.
Diệp Lan muốn Tiêu Minh Xuyên ban hôn cho hắn, đối tượng là Thẩm Diễn Chi.
Chỉ hôn Thẩm Diễn Chi cho Diệp tranh không phải việc khó, vì sư phụ Thẩm Mậu của Thẩm Diễn Chi là ân nhân cứu mạng của Tiêu Lĩnh, chỉ cần Hoàng đế đồng ý ra mặt nói phu thê Diệp Tranh không thể không đồng ý. Chẳng qua……
Diệp Lan nói không phải Thẩm Diễn Chi gả cho hắn, mà là hắn phải gả cho Thẩm Diễn Chi.
Tiêu Minh Xuyên trợn tròn mắt, cái hôn sự này hắn làm như thế nào ban. Diệp Tranh cùng Thư Vân có ba đứa con là Diệp Lan và hai muội muội. Tiêu Minh Xuyên hạ chỉ đem Diệp Lan gả đi, tước vị Định Quốc Công làm sao đây. Chưa nói trong lòng Diệp Tranh sẽ nghĩ như thế nào, chỉ sợ Cố Du cũng sẽ cảm giác hắn bị động kinh.
Không chờ Tiêu Minh Xuyên lấy lại tinh thần, Diệp Lan lại đánh một cú mạnh vào đầu Tiêu Minh Xuyên.
“Tính tình của phụ thân con ngài cũng biết mà, nếu con chưa thành thân mà có con, ông ấy có thể đem con cùng đứa bé giết chết.”
“Nếu trẫm ban hôn, thì phụ thân con sẽ hận trẫm đến chết. Hoàng hậu cũng sẽ cảm thấy trẫm bị điên rồi……”
Tiêu Minh Xuyên đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói:
“Lan Nhi, đúng ra còn mười năm nữa Nguyên Sóc mới sinh ra, con gấp gáp làm cái gì?”
“Sao có thể không vội? Cái gì cũng thay đổi, Diễn Chi cũng thay đổi, hiện tại không đem người nắm chặt, hắn chạy mất thì làm sao bây giờ?”
Thẩm Diễn Chi đi theo Thẩm Mậu tới Thượng Kinh, sinh hoạt hoàn cảnh cùng kiếp trước hoàn toàn khác nhau. Diệp Lan có chút bất an. Mặc kệ Thẩm Diễn Chi có phải là Thẩm Diễn Chi kia hay không, hắn đều phải bắt lấy chặt chẽ.
Dù kiếp này Diệp Lan cùng Tiêu Minh Xuyên đã không có quan hệ huyết thống, cũng chẳng sợ sau này có phản bội, hay binh biến. Nhưng Tiêu Minh Xuyên cũng cho rằng con Diệp Lan là cháu mình.
Hai người cùng trọng sinh, Diệp Lan lại không muốn tiếp xúc cùng Tiêu Minh Xuyên, Tiêu Minh Xuyên cũng chưa bao giờ miễn cưỡng hắn. Chỉ cần Diệp Lan vui vẻ là tốt rồi.
Bỗng nhiên biết được Tiêu Nguyên Sóc là do Tiêu Lam vì Thẩm Diễn Chi sinh ra. Tiêu Minh Xuyên trong lòng bực muốn chết. Thái tử văn võ song toàn của hắn vì cái gì không chịu thành thân, thế nhưng vì một tiểu tử bình thường mà đích thân sinh con cho hắn.
Không đợi Tiêu Minh Xuyên còn buồn bực, hắn lại bị thái độ khẩn trương của Diệp Lan kích thích.
“Thẩm Diễn Chi rốt cuộc có chỗ nào tốt? Đáng giá cho con vì hắn trả giá như thế?”
Ấn tượng của Tiêu Minh Xuyên đối Thẩm Diễn Chi cũng không tồi. Kiếp trước, hắn ân nhân chăm sóc Tiêu Nguyên Sóc. Kiếp này, hắn từ nhỏ đi theo Thẩm Mậu ra vào cung, cũng coi như là Tiêu Minh Xuyên nhìn hắn lớn lên.
Thẩm Diễn Chi không thích nói chuyện, gặp được người không thân sẽ cúi đầu, tránh đi ánh mắt của đối phương. Nhưng nếu là người quen thuộc sẽ ngượng ngùng cười. Tiêu Minh Xuyên cảm thấy Thẩm Diễn Chi vừa đáng yêu vừa đáng thương, còn cố ý dặn dò mấy đứa con trai nghịch ngợm nhà mình là không được chọc phá hắn.
Khi Thẩm Mậu trị hết hoàn toàn cho Thẩm Diễn Chi, hắn bắt đầu không mang mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn tú ôn hòa.
Thẩm Diễn Chi ở trong lòng Tiêu Minh Xuyên bảo trì ấn tượng là đứa trẻ ngoan ngoãn mười mấy năm. Nhưng sau khi nghe Diệp Lan nói mấy câu ấn tượng đó bị xóa sạch.
“Phụ hoàng kỳ thật ngài chưa từng yêu phụ thân con, đúng hay không?”
Khi Tiêu Minh Xuyên còn do dự, Diệp Lan tự mình trả lời:
“Phụ thân cũng chưa từng nghĩ sẽ tiến cung, ngài nếu thật sự yêu ông ấy sẽ không bắt buộc ông ấy. Cho nên con sẽ không bức Thẩm Diễn Chi phải gả, giống Thái tử ca ca cũng không bức Hàn Thế Nam tiến cung. Chỉ có không yêu mới không để ý suy nghĩ của đối phương.”
Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn ngơ ngẩn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Diệp Lan nói là đúng, hắn không nói gì phản bác.
“Trước kia ngài muốn phụ thân tiến cung không phải bởi vì ngài yêu, mà chỉ muốn có người trợ giúp. Sau đó ngài không cần phụ thân tiến cung, cũng không phải bởi vì yêu, đó là bởi vì ngài yêu Hoàng hậu. Nhưng mà phụ hoàng, nếu người không muốn tiến cung là Hoàng hậu, ngài có ép buộc không?”
Diệp Lan hùng hổ doạ người.
Tiêu Minh Xuyên chần chờ một lát, bình tĩnh nói:
“Nếu A Du không muốn tiến cung, quan hệ của bọn ta sẽ không có về sau.”
Hắn đối với Cố gia hiểu lầm quá sâu, nếu không có Cố Du kiên trì, có lẽ tới rất nhiều năm sau mới có thể ý thức được mình đã từng yêu người đó.
“Thẩm Tiên sinh tới kinh thành, mọi thứ trở nên khác trước kia. Ở kiếp trước, Diễn Chi vào tuổi này trên mặt còn sẹo, hiện tại hoàn toàn không có. Ở kiếp này, từ lần gặp đầu tiên đã không có……”
Nói cách khác Tiêu Minh Xuyên gặp Thẩm Mậu, không chỉ có chữa khỏi cho Tiêu Lĩnh, cũng chữa khỏi cho Thẩm Diễn Chi. Thẩm Mậu y thuật cao, nhưng lại quá nghèo, có nhiều dược liệu mua không nổi. Khi đến kinh thành mở y quán mọi thứ đều có đủ, vết sẹo kia của Thẩm Diễn Chi đâu có gì đáng kể.
“Trên mặt Thẩm Diễn Chi là sẹo sao?”
Tiêu Minh Xuyên cảm thấy y thuật của Thẩm Mậu đặc biệt giỏi, vượt qua tưởng tượng của hắn.
"Trước mặt người khác Diễn Chi đều giấu đi, đương nhiên ngài không biết rồi.”
Hiện giờ Thẩm Diễn Chi không chỉ không có sẹo trên mặt, tính tình cũng khác kiếp trước. Diệp Lan có chút nóng vội, sợ hắn chạy mất, thế cho nên không thể không tiến cung tìm Tiêu Minh Xuyên xin giúp đỡ.
Tiêu Minh Xuyên do dự, thấp giọng hỏi:
“Thẩm Diễn Chi không người thân, cũng chỉ có sư phụ. Con đồng ý vì hắn làm như vậy, sao hắn không thể vì con mà gả vào Quốc công phủ?”
Diệp Lan xấu hổ đến lỗ tai cũng đỏ hồng, giọng khàn khàn:
“Vốn dĩ hẳn là không thành vấn đề, nhưng mà……”
Kiếp trước, Tiêu Lam cùng Thẩm Diễn Chi không tồn tại vấn đề, cũng không phải Thẩm Diễn Chi có nguyện ý gả vào Đông Cung hay không, mà là Tiêu Lam rất rõ ràng Tiêu Minh Xuyên sẽ không chấp nhận Thẩm Diễn Chi làm Thái tử Nội quân. Cho nên hắn chỉ có thể nỗ lực kéo dài, hy vọng tới thời cơ chín mùi Tiêu Minh Xuyên nhượng bộ. Ai ngờ không có về sau.
Kiếp này Diệp Lan là con Diệp Tranh cùng Thư Vân cũng không gặp phải vấn đề lễ nghi phiền phức. Chỉ cần Diệp Lan gặp người tình đầu ý hợp, phu thê Diệp Tranh sẽ không phản đối hôn sự. Chỉ tiếc……
Diệp Lan quá nóng vội, từ Phúc Hải trở lại Thượng Kinh liền vội vàng đi tìm Thẩm Diễn Chi, sau đó thành công dọa người ta sợ hãi. Bởi vì sợ Thẩm Diễn Chi thật sự chạy mất, Diệp Lan hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng, dứt khoát liền đem gạo nấu thành cơm.
Bây giờ Thẩm Diễn Chi không chịu gặp hắn, Diệp Lan muốn tìm người phụ trách cũng tìm không thấy, chỉ có thể ngầm sinh hờn dỗi.
Ngẫm lại chuyện trước kia, Tiêu Minh Xuyên hoàn toàn có thể lý giải chấp niệm của Diệp Lan. Trầm mặc một lát, Tiêu Minh Xuyên trầm giọng nói:
“Lan Nhi, con nói cho trẫm biết một sự việc, trẫm sẽ tứ hôn cho con.”
“Chuyện gì?”
Diệp Lan có chút hoảng hốt, hắn cảm giác chuyện Tiêu Minh Xuyên hỏi không phải chuyện tốt.
“Vì cái gì muốn tự sát? Vì cái gì không trở lại gặp trẫm?”
Tiêu Minh Xuyên thực tức giận việc Tiêu Lam tự tiện khởi binh. Dù Cố Du thuyết phục hắn, nói là Tiêu Lam không có ý làm phản. Hắn chỉ là vì tự bảo vệ mình bởi vậy hắn không có lựa chọn khác.
Sau cơn giận Tiêu Minh Xuyên ra bảy thánh ý, hạ lệnh không ai được tổn thương Thái tử, phải đem người bình an mang về Thượng Kinh. Nhưng cuối cùng hắn nhận được thi thể Tiêu Lam cùng Tiêu Nguyên Sóc ốm yếu trong tã lót.
Tiêu Lam tự sát đã làm cho Cố Du bị bệnh chết, đến chết Cố Du cũng không có tha thứ cho Tiêu Minh Xuyên.
Nghe được Tiêu Minh Xuyên hỏi, Diệp Lan bỗng nhiên trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng.
“Tự sát? Con tự sát khi nào? Ai nói con tự sát?”
Diệp Lan không tự giác cất cao giọng.
Tiêu Minh Xuyên luôn luôn cảm thấy tố chất tâm lý của mình thực tốt, nhưng giờ khắc này hắn có chút hoài nghi chuyện này. Cho tới nay, Tiêu Minh Xuyên chỉ biết Tiêu Lam tự sát, thánh chỉ đến muộn một bước.
Hiện giờ nghĩ lại, thánh chỉ có khả năng không có tới muộn, mà là thái độ của hắn chuyển biến quá nhanh, làm các tướng lĩnh phụng mệnh tróc nã Thái tử sợ Tiêu Minh Xuyên tìm bọn họ tính sổ đã ra tay bức tử Tiêu Lam.
Cũng có thể Tiêu Lam binh bại bỏ mình trước khi thánh chỉ còn chưa tới, chờ thánh chỉ tới thì hết thảy đều đã muộn.
Chân tướng đến tột cùng là như thế nào đã không còn quan trọng. Tóm lại Tiêu Minh Xuyên là hy vọng Tiêu Lam về cung, Tiêu Lam cũng có ý trở về.
Thật lâu sau, Tiêu Minh Xuyên nhẹ giọng nói:
“Lan Nhi, chuyện khác con cũng đừng quan tâm, chỉ cần lo cho Nguyên Sóc, trẫm cam đoan sẽ làm Thẩm Diễn Chi ngoan ngoãn cùng con thành thân.”
“Ngài không được ức hiếp Diễn Chi, nếu như bị con biết……”
Diệp Lan uy hiếp Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên bĩu môi:
“Có cái gì đáng để uy hiếp, để Lĩnh Nhi cùng hắn nói chuyện là được.”
Nghe Tiêu Minh Xuyên nói để Tiêu Lĩnh đi làm chuyện này, Diệp Lan tức khắc liền an tâm.
Trước khi Diệp Lan chuẩn bị về phủ, Tiêu Minh Xuyên vội dặn dò.
“Con về nhà tĩnh dưỡng, vì sức khỏe của Nguyên Sóc.”
Diệp Lan nhướng mày cười nói:
“Tên Nguyên Sóc, ngài nên để lại cho con của Thái tử ca ca thì tốt hơn, con của con bây giờ chưa có tên chỉ gọi nhủ danh là Quả Quả.”
Vừa rồi hai lần nghe được Tiêu Minh Xuyên nói “Nguyên Sóc”, hắn cũng đoán được đó là tên kiếp trước của Quả Quả. Là Nguyên ( vốn là, chỉ có một ), lại là Sóc (là chủ , người coi sóc ), tên này quá chính thống, không phải con trưởng của Thái tử thực sự có chút gánh không nổi.
Ai ngờ Tiêu Minh Xuyên lại nói:
“Tên Nguyên Sóc là do A Du chọn, con Lĩnh Nhi sau này tám chín phần chính là tên này.”
Diệp Lan nghe vậy âm thầm thấy may mắn, may mắn là hắn chỉ nghĩ ở trong lòng, không có đem nói ra, bằng không thì thực có lỗi với mẫu hậu.
Diệp Lan cảm thấy mỹ mãn cáo từ về nhà, chỉ còn lại Tiêu Minh Xuyên một mình bi thảm. Tiêu Minh Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên gọi Tiêu Lĩnh tới.
Tiêu Lĩnh từ chỗ Tiêu Tụ đã biết Diệp Lan mang thai, muốn cùng Thẩm Diễn Chi thành thân. Điều làm Tiêu Lĩnh cảm thấy khó hiểu chính là vì cái gì phụ hoàng phải tứ hôn cho Diệp Lan. Mà trước khi tứ hôn còn phải đi thuyết phục Thẩm Diễn Chi, chuyện này quá không hợp với lẽ thường.
Thấy vẻ mặt Tiêu Lĩnh đầy hoài nghi, không bình tĩnh như ngày thường, nhưng quan hệ của mình cùng Diệp Lan là không thể giải thích cho hợp lý. Tiêu Minh Xuyên chuyển sang đánh phủ đầu.
“Lĩnh Nhi, con xem…… Diệp Lan nhỏ hơn con vài tuổi, vậy mà sắp làm cha, con cũng nhanh lên đi.”
Nhìn ra được Tiêu Minh Xuyên không tính giải thích, Tiêu Lĩnh cười nói:
“Vậy sao? Phụ hoàng cũng muốn ôm cháu ngoại à?”
Tiêu Minh Xuyên nhướng mày:
“Cháu ngoại của trẫm chỉ có con của Tụ Nhi, con đừng nhiều lời, sớm rước người về sinh đi.”
Kiếp trước đứa cháu trai chính là Thái tử sinh. Bây giờ không thể để chuyện như vậy xảy ra, với thân thể Tiêu Lĩnh, Tiêu Minh Xuyên nghĩ thôi cũng sợ hãi chết khiếp.
“Phụ hoàng, ngài không muốn con hỏi thì con không hỏi. Hôm nào con tìm Diễn Chi nói chuyện, nhưng cha ……”
Có một số việc hắn có thể không so đo, nhưng cha cũng sẽ như vậy sao? Tiêu Lĩnh không có nắm chắc, hắn chỉ nhắc nhở phụ hoàng còn có người đang chờ được giải thích.
Cố Du nghe nói Tiêu Minh Xuyên muốn đem Diệp Lan gả đi, liền hỏi một câu:
“Nhị ca đem Diệp Lan gả đi, tước vị của Diệp gia phải làm sao đây?”
“Thời Vạn Xương có Thế tử Anh Quốc Công là con trai độc nhất gả đi, con trai trưởng theo họ cha sau này kế thừa vị trí Anh Quốc Công.”
Diệp Lan cũng là con trai độc nhất, có thể theo cách đó mà làm. Cố Du cũng không có hỏi thêm cái gì nữa.
Tiêu Lĩnh có tài ăn nói tốt hơn so với Tiêu Minh Xuyên chờ mong. Không chỉ thuyết phục Thẩm Diễn Chi đồng ý thành thân, còn khiến hắn đồng ý gả đến Diệp gia. Vì thế Tiêu Minh Xuyên vô cùng vui vẻ hạ chỉ ban hôn. Định Quốc Công phủ thân phận cũng không thấp, Diệp Lan cưới sẽ dễ nghe hơn gả đi. Hắn cũng không phải nhọc lòng đi thu phục phu thê Diệp Tranh.
Dù sao Thẩm Quả Quả đã sắp giấu không được nữa, Diệp Tranh cùng Thư Vân không đồng ý cũng không được.