Thấy Tiêu Minh Thanh không lên tiếng, Tiêu Duệ nói:
“Con sợ con trở về Thượng Kinh, nhận lại con mình, Xuyên Nhi sẽ đối với hắn có phòng bị phải hay không?”
Tiêu Duệ nhìn Tiêu Minh Thanh lớn lên, hắn có tâm tư gì Tiêu Duệ nhìn không ra sao.
Tiêu Minh Thanh rũ mí mắt xuống, tránh tầm mắt phụ hoàng, cũng không nói gì, xem như cam chịu.
Đậu Đậu tuy rằng là con của hắn, nhưng cũng là con của Ôn Huyền, hơn nữa từ nhỏ không ở bên cạnh hắn. Lấy hiểu biết của Tiêu Minh Thanh đối với Tiêu Minh Xuyên, dưới tình huống như thế, Tiêu Minh Xuyên không chỉ có không làm gì Đậu Đậu mà còn sẽ bồi dưỡng để sau này trọng dụng.
Nhưng nếu hắn trở về Thượng Kinh, lại đem Đậu Đậu về bên người, thì trở nên không giống nhau. Tiêu Minh Xuyên không tin hắn, tự nhiên sẽ không tin những người ở cùng hắn. Tiêu Minh Thanh có thể không thèm để ý, nhưng hắn cảm thấy Ôn Huyền sẽ không thể không để ý, Đậu Đậu lớn lên cũng sẽ không thèm để ý sao.
Trước kia, Tiêu Minh Thanh đem chuyện Đậu Đậu mất tích quy tội cho Tiêu Minh Xuyên.
Khi Ôn Huyền đưa thư tới nói cho hắn biết Đậu Đậu tìm được rồi, hắn cũng vẫn tin tưởng vững chắc đây là âm mưu của Tiêu Minh Xuyên, bởi vì sự tình năm đó thật sự là trùng hợp một cách kỳ lạ.
Lá thư thứ hai của Ôn Huyền nói càng kỹ càng tỉ mỉ hơn. Không chỉ nói đến nguyên nhân Đậu Đậu bị mất tích năm đó, mà còn có quá trình Tiêu Minh Xuyên nhặt được Đậu Đậu, cũng nói tình hình gần đây của nó. Hắn nói Đậu Đậu lớn lên đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa thực thông minh, chỉ qua hai ba tháng đã có thể chậm rãi cùng người khác nói chuyện.
Trong nháy mắt, Tiêu Minh Thanh đau lòng như dao cắt. Hắn tin Ôn Huyền nói thật, đó là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu Tiêu Minh Xuyên thật muốn dùng Đậu Đậu uy hiếp hắn có rất nhiều biện pháp. Hắn không cần đem đứa bé nuôi dưỡng ở trong cung, còn đem một đứa trẻ từ dã tính như khỉ con dạy thành người bình thường.
Nhưng mà……
Những sự việc đó vốn không nên để Đậu Đậu trải qua. Một em bé trong tã lót có sinh mệnh ngoan cường bao nhiêu, cùng vận khí tốt thế nào mới có thể lớn lên cùng một đám khỉ. Dù là con nhà phú quý áo cơm đầy đủ còn có không ít đứa bị chết non. Tiêu Minh Thanh căn bản không dám nghĩ lại.
Còn nữa mũi tên kia, Tiêu Minh Xuyên hẳn là xem Đậu Đậu trở thành con mồi, nếu mũi tên kia trực tiếp đâm vào nơi yếu hại, Tiêu Minh Thanh nghĩ đến đây lại không dám nghĩ tiếp. Đậu Đậu rõ ràng có thể cẩm y ngọc thực lớn lên, rốt cuộc là chỗ nào sai, bắt nó phải trải qua tai ách này.
Cuối cùng, Ôn Huyền nhắc tới điều kiện Tiêu Minh Xuyên đưa ra.
Tiêu Minh Thanh nhìn ra được Ôn Huyền dùng từ phi thường cẩn thận, cách hành văn có chút không giống ngày thường.
Ôn Huyền nói bọn họ muốn đón con về là có thể, nhưng trước tiên nên thành thân, có danh phận hợp pháp sẽ nói tiếp.
Điều kiện Tiêu Minh Xuyên đưa ra thoạt nhìn thực khoan dung, hắn thậm chí chưa nói bọn họ ai cưới ai gả, hết thảy hoàn toàn tự bọn họ làm chủ.
Nhưng thực tế, Ôn Huyền không có khả năng gả, dù bản nhân hắn nguyện ý, Ôn gia cũng sẽ không cho phép, trừ phi bọn họ không cần tước vị Đại Quốc công. Chỉ còn lại có một lựa chọn, chính là hắn bỏ thân phận Vương gia, chịu giảm xuống, từ đây con hắn không thể nối dõi, liền không còn là người của Tiêu gia.
Tiêu Minh Thanh không phủ nhận, lúc ban đầu nhìn đến điều kiện của Tiêu Minh Xuyên, hắn có động tâm. Gả cho Ôn Huyền, bọn họ có thể quang minh chính đại ở bên nhau, Đậu Đậu cũng có thể trở lại bên bọn họ. Đây là điều trong quá khứ Tiêu Minh Thanh nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng về sau thì sao, về sau sẽ là cái dạng gì, Tiêu Minh Thanh không thể không suy xét.
Ôn Huyền là trọng thần tâm phúc của Tiêu Minh Xuyên. Bởi vì chuyện của hắn, Tiêu Minh Xuyên sẽ đối xử với Ôn Huyền như thế nào. Còn Đậu Đậu, nó trước mắt chỉ là một tờ giấy trắng tùy ý Tiêu Minh Xuyên sắp đặt. Chỉ cần hắn không trở về Thượng Kinh, Tiêu Minh Xuyên dù cho đối với Ôn Huyền có nghi kỵ, cũng sẽ không liên lụy đến Đậu Đậu cùng Ôn gia.
Nhưng nếu hắn trở về, Tiêu Minh Xuyên sẽ nghĩ như thế nào, hắn có lẽ sẽ không làm cái gì Ôn Huyền cùng Ôn gia, nhưng rất có khả năng không còn tín nhiệm bọn họ giống như trước. Đến lúc đó, Ôn Huyền sẽ nghĩ như thế nào, quan hệ của hắn cùng Ôn Huyền có thể bị ảnh hưởng hay không, Ôn Huyền có thể trách hắn hay không ……
Còn Tiểu Đậu Đậu đáng thương ở Mai Sơn làm khỉ sáu năm, hắn sao nhẫn tâm liên lụy tương lai của có.
Thấy Tiêu Minh Thanh vẫn không nói lời nào, Tiêu Duệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài nói:
“Thanh Nhi, con thật không hiểu đệ đệ mình.”
“Cái gì?”
Tiêu Minh Thanh ngẩng đầu, ánh mắt hoàn toàn là ngạc nhiên. Hắn nghĩ sai rồi sao.
Tiêu Duệ không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc trở nên có chút cổ quái, tạm dừng một chút sau đó mới nói:
“Con nếu biết Xuyên Nhi kiêng kị con, cũng không tính toán cùng hắn đối địch, nên áp dụng phương thức mà hắn có thể yên tâm nhất, không cần phải cố ý cùng hắn đối đầu.”
Tiêu Minh Thanh nghe vậy sắc mặt biến đổi, quả nhiên là hắn nghĩ sai rồi. Còn có cái gì làm cho Tiêu Minh Xuyên yên tâm hơn so với việc con cháu của hắn không hề là người Tiêu gia. Hoàng đế đưa ra điều kiện như vậy đã nói lên hy vọng của hắn là không muốn đeo trên lưng ác danh cưỡng bách huynh trưởng giảm xuống.
“Thanh Nhi, ta không có ý tứ bức bách con, nếu con thật sự không muốn có thể không dùng tới tấu chương.”
Tiêu Duệ thừa nhận mình bất công, nhưng còn không có làm đến mức thái quá. Tiêu Minh Thanh có thể gả là phải để hắn tự nguyện, bằng không hắn sẽ không tha thứ cho Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Thanh lâu lắm không có nhìn thấy Tiêu Duệ, mà phụ hoàng đối với mình vẫn ôn nhu dễ gần như thế. Điều này quả thực là trước đây chỉ có Tiêu Minh Xuyên mới có thể hưởng được đãi ngộ này. Cổ họng nghẹn cứng, cảm giác hốc mắt có chút nóng lên, lại sợ chính mình thất thố, dứt khoát cúi đầu.
“Phó Chiêu nghi bên kia, con cũng đừng nói cái gì, nàng mà biết khẳng định sẽ mắng chết ta.”
Phó Chiêu nghi đã là Phó Thái phi, nhưng Tiêu Duệ vẫn giữ lại xưng hô quen thuộc trước kia. Nếu Phó Chiêu nghi biết Tiêu Duệ khuyến khích Tiêu Minh Thanh gả đi, phỏng chừng sẽ hận Tiêu Duệ không thể nào nguôi.
Tiêu Minh Thanh bật cười, hắn nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, thấp giọng nói:
“Con hiểu được.”
Tiêu Duệ đối với Phó Thái phi xưa nay không yêu, Phó Thái phi đối với Tiêu Duệ cũng là tuân thủ quy tắc.
Thật ra sau khi Tiêu Minh Thanh rời cung cùng Phó Thái phi, cuộc sống bên ngoài so với ở trong cung tự tại hơn nhiều. Hắn thật sự muốn dâng tấu tự xin giảm xuống, hắn lo lắng người khổ sở nhất là Phó Thái phi.
Rốt cuộc là nhiều năm không gặp, điều muốn nói cũng đã nói, Tiêu Duệ cùng Tiêu Minh Thanh ngồi đối diện không nói gì, yên lặng uống trà.
Thật lâu sau, trà từ nóng cũng biến lạnh, Tiêu Duệ nhẹ giọng nói:
“Thanh Nhi, đã trễ lắm, ta phải đi.”
“Phụ hoàng muốn đi đâu?”
Tiêu Minh Thanh biết rõ sẽ không nhận được đáp án, nhưng theo bản năng vẫn lên tiếng hỏi.
Tiêu Duệ đang muốn đứng dậy, nghe vậy động tác dừng lại, trầm giọng nói:
“Có lẽ là Thượng Kinh, có lẽ là Nam Dương, tùy duyên thôi.”
Đợi khi lên bờ gặp được người là số lẻ liền về Thượng Kinh, nếu là số chẵn liền đi Nam Dương.
Tiêu Minh Thanh không lời gì để nói, hoàn toàn vô pháp lý giải hướng đi của phụ hoàng. Hai địa phương này cũng đều quá xa.
“Thanh Nhi, con bảo trọng.”
Tiêu Duệ nói xong liền đứng lên, vội vàng ra khoang thuyền, phi thân lên bờ.
Tiêu Minh Thanh vội đuổi tới bên ngoài khoang thuyền, hắn nhìn theo nhưng người phía trước, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Đáng tiếc khinh công hắn không bằng phụ hoàng nên vô phương đuổi theo, chỉ có thể nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, nhìn theo bóng lưng dần biến mất trong tầm mắt.
Tiêu Duệ vừa đi vừa yên lặng đếm ở trong lòng, rời khỏi Kính Hoa Hà tổng cộng gặp mười ba người.
Dựa theo ý tưởng ban đầu, Tiêu Duệ nên về Thượng Kinh, chỉ là trong những người đó có thai phụ, đứa bé trong bụng có tính không đây.
Khi Tiêu Duệ lâm vào rối rắm, thủ lĩnh ảnh vệ Huyền Minh tới nói một câu:
“Chủ tử, vị thai phụ kia mang chính là song bào thai, ngài tính hay không tính kỳ thật đều giống nhau.”
“Ngươi làm sao biết được?”
Tiêu Duệ ngơ ngẩn, cứ như vậy chẳng phải là không có lý do không quay về.
Huyền Minh mặt không biểu tình nói:
“Chủ tử không tin thì tự mình có thể đi hỏi, thai phụ kia bụng trái tròn phải nhọn, vừa thấy là biết long phượng thai.”
Tiêu Duệ hoàn toàn sửng sốt, một lát mới nói:
“Chúng ta về kinh.”
Đây đại khái cũng là ý trời đi.
Sau đó không lâu, ảnh vệ Chúc Dung hỏi Huyền Minh:
“Ngươi làm sao thấy được?”
Huyền Minh y thuật tốt cũng không tới mức thần kỳ như vậy.
Huyền Minh hờ hững nói:
“Ngươi cảm thấy chủ tử sẽ tự mình chạy tới hỏi sao?”
Tiêu Duệ vì đếm số lẻ, cố ý thả chậm bước chân, chờ đến người này mới quẹo vào, rời khỏi bờ sông, Huyền Minh đương nhiên muốn thành toàn cho chủ tử.
Chúc Dung ngay sau đó lộ ra biểu tình đã hiểu, khó trách Huyền Minh tuổi nhỏ nhất lại là thủ lĩnh ảnh vệ, hắn đã rõ nguyên do trong đó.
Mười lăm tháng giêng, Thượng Kinh cử hành hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu long trọng. Cố Du có thai trong người, không tiện ra cung, Tiêu Minh Xuyên tự nhiên cũng lưu tại trong cung không có đi ra ngoài cùng vui với dân chúng. Dù sao Tiêu Minh Sở cũng ở Thượng Kinh, nhiệm vụ này giao cho hắn thì tốt rồi, Tiêu Minh Xuyên vui sướng mà nghĩ như thế.
Tiêu Minh Sở nhận được nhiệm vụ rất vui vẻ. Hắn từ nhỏ đã nghe song thân nói về hội đèn lồng Thượng Kinh, lại chưa một lần xem qua. Dù Tiêu Minh Xuyên không giao cho hắn nhiệm vụ này, tối nay hắn cũng muốn ra cung xem. Hiện giờ còn có thể để cho Hoàng đế ca ca thiếu hắn một cái nhân tình, thật là không thể tốt hơn.
Một người đi xem đèn không thú vị, vừa cô đơn lại không có sinh khí. Tiêu Minh Sở liền gởi thiếp mời Cố Tương đi cùng hắn.
Mới đầu, Cố Tương từ chối, nói kỳ thi mùa xuân còn không đến một tháng, hắn muốn ở nhà ôn bài, không ra.
Tiêu Minh Sở thực không vui, liền gửi thư cho Cố Tương. Hắn nói đọc sách cũng phải có thời gian thả lỏng, Cố Tương đã bao lâu không ra cửa, nếu còn không ra sẽ phải thành mốc meo.
Cố Tương bị Tiêu Minh Sở quấn lấy không có biện pháp đành phải hồi âm trở lại, nói mình khẳng định đến đúng như giao ước. Tiêu Minh Sở lúc này mới vừa lòng.
Tấn Dương Vương phủ ở Thượng Kinh cũng có phủ đệ, bất quá nhiều năm không người ở, dù có hạ nhân trông coi cũng như không hề có người. Cho nên Tiêu Minh Sở về kinh cũng không ở Vương phủ. Hắn không phải ở trong cung thì là ở tại nhà ông ngoại Ân Minh Dĩnh.
Nhìn thấy Tiêu Minh Sở nhận được hồi âm mặt mày hớn hở, Ân Minh Dĩnh âm thầm thở dài. Đứa nhỏ này không chỉ có bên ngoài giống Thu Đường cùng Dung Nhi, tính tình cũng giống. Tâm tư hoàn toàn không ở con đường làm quan, đem cảm tình đặt lên hàng đầu.
Bất quá Thu Đường cùng Dung Nhi vận khí tốt, thích người vừa lúc cũng thích mình, tình cảm một chút cũng không cần đi đường vòng. Nhưng vị mà Sở Sở coi trọng kia, trước mắt hình như không có cái ý tứ đó. Ân Minh Dĩnh thực rối rắm, ông không biết có nên nói với con mình và con rể không đây.