Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

chương 96: chấm dứt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn dựa vào cái gì?

Tiêu Duệ đúng là nói rất hợp tình hợp lý, điều đó đúng thật là điều đương nhiên không sai. Cố An chi nghe xong lại có vẻ mặt mù mịt.

Từ khi Cố An Chi biết Tiêu Duệ, liền biết ánh mắt Tiêu Duệ nhìn Tiêu Thù không giống như nhìn tất cả mọi người. Cố An Chi đối với việc này rất mong chờ, bản thân luôn hy vọng ánh mắt đó của Tiêu Duệ là dành cho mình. Cho nên khi Cảnh Cùng Hoàng đế hỏi Cố An Chi có nguyện ý tiến cung hay không, Cố An chi không chút do dự liền gật đầu.

Cố Dục Á không thể hiểu được cách làm của con mình. Đường bằng phẳng không đi, một hai phải đi đường nhỏ gập ghềnh. Cố gia đã từng có Đoan Ý Hoàng hậu bị cô tổ mẫu ép buộc nhét vào hậu cung, cuối cùng còn chạy trối chết. Cố An Chi làm ngược lại, chủ động muốn vào trong cung.

Không tán thành thì không tán thành, Cố An Chi là người có chủ kiến, điều đã quyết định rồi thì không đổi. Cố Dục Á cũng không phản đối quyết định của con.

Cố An Chi biết sau khi tiến cung mình phải từ bỏ rất nhiều thứ, nhưng nếu không tiến cung quan hệ của mình cùng Tiêu Duệ vĩnh viễn chỉ dừng ở quân với thần.

Lúc ấy người hầu hạ trong Đông Cung đều nhìn thấy phu phu Thái tử tình cảm thực không tồi, tuyệt đối là " phu phu hòa hợp".

Nhưng Cố An Chi lại cảm thấy không đủ. Bởi vì ánh mắt và cách đối đãi của Tiêu Duệ đối với mình giống như là những bằng hữu cùng chung chí hướng. Có lẽ đại hôn đối với Tiêu Duệ chính là vì hoàn thành nhiệm vụ đối với Cảnh Cùng Hoàng đế mà thôi.

Cố An Chi tuy không cam lòng, nhưng đây là kết quả Cố An Chi có thể dự đoán, nên không có gì oán niệm.

Khi Cảnh Cùng Hoàng đế băng hà, Tiêu Duệ cực kỳ bi thương, không màng cả triều văn võ phản đối thủ tang ba năm.

Phu phu mới tân hôn liền phải giữ đạo hiếu, còn phải chia phòng ba năm, nếu xử lý không tốt tình cảm sau này cũng rất có ảnh hưởng. Bất quá Tiêu Duệ cùng Cố An Chi trong ba năm đó quan hệ vẫn chưa trở nên lãnh đạm, ngược lại hai người càng trở nên thân thuộc.

Sau ba năm chịu tang, so với lúc trước còn khách khí, phu phu Hoàng đế bắt đầu có điểm giống phu phu thật sự.

Tuy rằng ý nghĩ cùng nguyên do đến với nhau là khác biệt, nhưng Cố An Chi đối với tình cảnh này vẫn thực vừa lòng. Có lẽ mỗi người cả đời chỉ gặp và yêu điên cuồng một lần, nhưng không màng tất cả vì tình yêu. Hắn yêu Tiêu Duệ, đáng tiếc người Tiêu Duệ yêu không phải là hắn. Nhưng được cùng sống với Tiêu Duệ cả đời thì còn có cái gì không thỏa mãn chứ.

Tiêu Duệ có thai giấu giếm được rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Khương Thái hậu, bất quá Cố An Chi vẫn biết.

Mới đầu, Cố An Chi vừa mừng vừa sợ, đây là chuyện hắn hoàn toàn không có nghĩ tới. Dựa theo lệ thường, nam nhân tiến cung đều phải dùng đan dược trước một thời gian, nhưng Cố An Chi không có uống. Đương nhiên không phải Cố An Chi không muốn vì Tiêu gia sinh con nối dõi, mà là cảm thấy còn chưa đến thời điểm.

Vô luận là khi vừa tiến cung hay sau khi mãn tang, Tiêu Duệ cùng Cố An Chi đều không có cố kỵ gì (không phân rõ ai trên ai dưới khi làm chuyện vợ chồng), làm sao thoải mái thì họ làm, bọn họ đều không để mình chịu ủy khuất. Không ngờ Cố An Chi đang cân nhắc mình có phải đã đến lúc uống đan dược hay không, lại phát hiện Hoàng đế có thai.

Đan dược muốn có tác dụng ít nhất phải uống trước một năm, nghĩ đến Tiêu Duệ đối với mình có tâm tư như vậy Cố An Chi vui vô cùng.

Nhưng ngay sau đó Cố An Chi biết được một tin tức khác. Tiêu Duệ uống đan dược không phải một năm trước, mà là đã nhiều năm rồi. Đan dược được uống khi Cảnh Cùng Hoàng đế có ý định đưa Tiêu Thù tiến cung làm Thái tử Nội quân, chỉ là sau đó không biết vì sao Cảnh Cùng Hoàng đế lại đổi ý. Biết Tiêu Duệ dùng đan dược là vì Tiêu Thù, vui sướng của Cố An Chi nháy mắt mất đi hơn phân nửa.

Càng chết hơn nữa, Cố An Chi tính toán ngày đậu thai, phát hiện khi đó Tiêu Thù vừa đúng lúc ở Thượng Kinh, mà hai người kia lại thường lui tới thân mật. Cho đến mấy ngày trước, Tiêu Thù mới nhận được tin của Tấn Dương Vương vội vàng trở về Nam Dương, Tiêu Duệ còn vì thế mà buồn vài ngày.

Nghĩ đến mình đã từng tín nhiệm Tiêu Duệ như thế, Cố An Chi cảm giác bực đến không chịu nổi. Thì ra trong lòng Tiêu Duệ vẫn nghĩ về Tiêu Thù.

Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, Cố An Chi đi tìm Tiêu Duệ hỏi cho rõ ràng, lại vô tình nghe được Tiêu Duệ cùng Quân Diệu nói chuyện. Vì thế cái gì muốn hỏi cũng không hỏi, rồi coi như chuyện gì cũng không có phát sinh, đối với sự kiện đó xem như mắt mù tai điếc.

Có câu nói "kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bên ngoài thì tỉnh", Cố An Chi chui vào ngõ cụt không ra được. Tiêu Duệ lại không giải thích. Kết quả quan hệ hai người càng ngày càng căng thẳng.

Khi Tiêu Minh Xuyên từng ngày lớn lên, Tiêu Duệ càng không thể chịu đựng được không khí quỷ dị trong cung, đã dùng cách kim thiền thoát xác chạy trốn.

Có lẽ cảm giác không khí hiện tại trầm mặc quá mức áp lực, Tiêu Duệ cười lạnh nói:

“Ta biết Hoàng hậu muốn nói cái gì, khi đó Tiêu Thù ở Thượng Kinh, khanh hoài nghi ta cùng hắn có mờ ám có phải hay không?”

Dù Cố An Chi đã là Thái hậu hơn mười năm nhưng Tiêu Duệ vẫn theo thói quen gọi Hoàng hậu.

“Phải.”

Tiêu Duệ sắc mặt trầm xuống, trong mắt là oán hận nói không nên lời.

Nhưng không chờ Tiêu Duệ lấy lại tinh thần, Cố An Chi liền bước nhanh tới trước mặt, vươn tay kéo Tiêu Duệ.

“Làm cái gì vậy?”

Tiêu Duệ kinh hô.

Động tác của Cố An Chi quá gấp, Tiêu Duệ nhất thời phản ứng không kịp, tay đánh đổ chén trà trước mặt, làm nước trà bắn lên người.

Cố An Chi không chút nào để ý, trực tiếp đem người kéo đến trước mặt, còn cầm bả vai Tiêu Duệ, không cho người trốn tránh, trầm giọng nói:

“Là ta hiểu lầm ngài, ta sai rồi.”

Khi mới vừa biết chân tướng sự việc, Cố An Chi cảm thấy Tiêu Duệ là cố ý trả thù mình.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Cố An Chi thấy mình sai rồi. Tiêu Duệ yêu thương Tiêu Minh Xuyên như vậy sao có thể đem con trở thành công cụ trả thù. Tiêu Duệ đem Tiêu Minh Xuyên ôm đến Khôn Ninh Cung bất quá là muốn cho hai phụ tử có cơ hội ở chung. Đáng tiếc hắn trước nay không lĩnh ngộ ra ý tứ này.

“Này có phải uống nhằm cái gì hay không?”

Tiêu Duệ bị Cố An Chi chế trụ cũng không có giãy giụa, mà là khó hiểu chớp chớp mắt.

“Không có, ta chỉ là phát hiện mình sai rồi cho nên tới đây xin lỗi.”

Tiêu Duệ trở về nhiều ngày, Cố An Chi chưa có tới. Không phải không muốn tới, mà là đang tự hỏi, gặp Tiêu Duệ nên nói cái gì, làm cái gì mới có thể cho hai người cơ hội làm lại từ đầu.

Hắn đương nhiên có thể tìm Tiêu Duệ tính nợ cũ, nhưng chờ đến khi tính rõ ràng, bọn họ cũng có thể đường ai nấy đi.

Cố An Chi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng học chiêu của Tiêu Minh Xuyên. Trước tiên nhận sai là mình, sau đó mới nói chuyện khác.

Ý thức được Cố An Chi không phải nói giỡn, Tiêu Duệ phì cười, sau khi cười xong hào phóng xua xua tay:

“Được rồi, ta đã biết.”

“Đã biết là có ý gì? Tiếp thu hay là không tiếp thu?”

“Nhưng mà.... ta có thể sao?”

Nài nỉ Linh Hoạt đại sư đã lâu, thật vất vả thuyết phục được ông. Có thể tại đây chấm dứt mọi chuyện cũ với Cố An Chi cũng khá tốt. Tất cả mọi người cũng không phải còn tuổi trẻ sốc nổi, chuyện trước kia không cần thiết nhớ cả đời.

Còn nữa, có thể nghe được Cố An Chi nhận mình sai rồi thật không dễ dàng.

Cố An Chi nhíu nhíu mày, dùng ngữ khí không quá xác định nói:

“Đó chính là không tiếp thu sao?”

“Đây thật là Hoàng hậu của ta sao? Không phải có người giả trang chứ?”

Tiêu Duệ phát hiện mình có chút không hiểu Cố An Chi. Hắn là muốn làm cái gì. Mình tiếp thu hay không tiếp thu lời xin lỗi quan trọng như vậy sao. Chẳng lẽ hắn còn muốn vãn hồi cái gì, giờ đây không phải đã quá muộn?!

“Đúng vậy, không phải.”

Cố An Chi đầu tiên là gật đầu, ngay sau đó lập tức lắc đầu.

Tiêu Duệ bất đắc dĩ thở dài. Cố An Chi chính là có điểm này không tốt, mọi việc đều để tâm, nếu không tiếp thu lời xin lỗi của hắn, hắn không biết còn làm cái gì nữa. Nghĩ đến đây, Tiêu Duệ vội nói:

“Được rồi, đừng nói nữa, ta tiếp thu, có được chưa?”

“Thật sự?”

Giọng Tiêu Duệ quá tùy ý, Cố An Chi có chút khó có thể tin.

Tiêu Duệ hút một hơi, tăng thêm ngữ khí nói:

“Quân vô hí ngôn.”

Cố An Chi vừa lòng gật đầu, lại hỏi:

“Xin hỏi có phòng khách không?”

Tiêu Duệ khó hiểu câu này của Cố An Chi, mở to hai mắt nhìn. Cố An Chi là muốn làm cái gì, được một tấc lại muốn tiến một thước sao.

Chùa Bạch Vân không có người ngoài tới. Ngẫu nhiên có người dưới chân núi tới thắp hương, cũng chỉ đến liền đi, cũng không có đãi cơm chay, sao có phòng khách. Tổng cộng chỉ có hai khu phòng ở hậu viện, một là dành cho Tiêu Duệ cùng ảnh vệ ở, một là Linh Hoạt đại sư cùng đệ tử ở.

Tiêu Duệ chỉ có hai lựa chọn, hoặc là cho Cố Thái hậu ở cùng, hoặc là đem người ném ra ngoài.

Cuối cùng, Cố An Chi thành công chiếm đất. Hắn phát hiện dùng chiêu của Tiêu Minh Xuyên rất hữu dụng.

Cố Thái hậu đi lễ Phật, đã đi lại không trở về, chỉ phái người trở về thông báo nói muốn về cung trễ. Phu phu Hoàng đế trong lòng lo lắng đến ngứa ngáy, đây là có tiến triển hay là chưa triển vậy. Bọn họ chờ đến sốt ruột, lại không dám hỏi. Cũng may Chu Tước trở về nói Cố Thái hậu cùng Tiên đế giao tiếp thực bình thường, không có phát sinh xung đột.

Từ khi Cố An Chi ở lại hậu viện chùa Bạch Vân, Tiêu Duệ tuy rằng không quá vừa lòng, cũng không có đuổi người đi, mà cũng không có ý tứ lại phải đi nơi khác.

Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Đầu tháng ba, kết quả thi Hội đã có, kết quả của Cố Tương không tồi, xếp thứ hai.

Tiêu Minh Xuyên nhớ rõ nhất là Thôi Thanh Phong cùng Ngũ Duyệt Dung, người xếp đầu và người thứ bảy. Mười bài thi dẫn đầu Tiêu Minh Xuyên đều tự mình xem qua, cơ bản đều thể hiện được thực lực, không có vấn đề.

Trong đó, Thôi Thanh Phong cùng Cố Tương rõ ràng là cao hơn những người khác một bậc, hai người sau này là Trạng Nguyên cùng Bảng Nhãn thật xứng đáng. Ngũ Duyệt Dung cũng không tồi, nhưng không có xuất sắc như vậy, sở dĩ năm đó trúng Thám Hoa phần lớn là vì xinh đẹp.

Sau khi trọng sinh, Tiêu Minh Xuyên đã từng nghĩ tới muốn cho Cố gia một Trạng Nguyên. Nhưng hiện tại xem ra lại có chút khó khăn, bởi vì Thôi Thanh Phong so sánh với Cố Tương thực lực xem như ngang nhau, rất khó nói ai tốt hơn.

Kiếp trước, Tiêu Minh Xuyên cố ý chèn ép Cố gia, không cần suy tư liền chấm Thôi Thanh Phong làm Trạng Nguyên, kết quả chó ngáp phải ruồi. Rốt cuộc, Cố gia có Thái hậu cùng Hoàng hậu, nếu thực lực Cố Tương không thể áp đảo mọi người mà đậu Trạng Nguyên cũng sẽ làm người ta đàm tiếu.

Thi Đình là do Hoàng đế tự mình ra đề mục, Tiêu Minh Xuyên do dự phải thay đổi hay giữ nguyên đề kiếp trước.

Không chờ Tiêu Minh Xuyên lấy chủ ý, Khôn Ninh Cung phái người đến đây nói là Hoàng hậu cho mời, xin Hoàng đế mau đến.

Tiêu Minh Xuyên nghe vậy có chút gấp, vội đứng dậy đi ra ngoài, còn hỏi:

“Hoàng hậu có nói là chuyện gì không?”

Người tới lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt, chỉ nói Hoàng hậu phân phó đi gấp, lại chưa nói cụ thể là chuyện gì.

Tiêu Minh Xuyên bước chân nhanh hơn. Ngày thường hắn ở ngự thư phòng phê tấu chương, Cố Du sẽ không quấy rầy hắn. Hôm nay đột nhiên cho người lại đây còn nói gấp, cũng không biết là chuyện gì. Nhưng buổi sáng thời điểm gặp Cố Du cũng không thấy có gì không tốt.

Vô cùng lo lắng chạy tới Khôn Ninh Cung, Tiêu Minh Xuyên dọc đường đi nghĩ ra vô số khả năng, sợ tới mức tim nhảy loạn.

Ai ngờ vào cửa, Tiêu Minh Xuyên phát hiện Khôn Ninh Cung hết thảy như thường, cung nữ thái giám trên mặt cũng không có vẻ hoảng sợ.

Đợi khi vào tẩm điện lại thấy càng náo nhiệt. Tiêu Ý Hành trốn tránh tay nhũ mẫu, nghiêng ngả lảo đảo bước đi, Chu Nhan cùng Thanh Loan ở bên cạnh hò hét " cố lên, cố lên".

Cố Du nằm ở trên giường nệm, cười hì hì nhìn Tiêu Ý Hành. Tiêu Lĩnh ghé vào trên bụng Cố Du, cười đến không dậy nổi.

Thấy Tiêu Minh Xuyên tới, Cố Du vẫy tay, mỉm cười nói:

“Bệ hạ, ngài mau tới đây!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio