Khang Đồng Thành, tuổi, không cha mẹ, chỉ có một người chị sống nương tựa lẫn nhau, người đó là Khang Đồng Hân. Giờ phút này Khang Đồng Thành có khả năng lý giải được, mà chuyện kì thực cũng không biết nhiều. Nhưng cảnh ngộ của Khang Đồng Thành, so với chính mình lúc trước có nhiều điểm giống nhau. Duy không giống nhau đó là, có một người chị vì để cậu đến trường đi học mà không ngừng làm việc ngày đêm.
Trên bàn cơm đơn giản vài món rau, nhưng hương vị lại rất ngon. Khang Đồng Thành cúi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng giương mắt nhìn cô gái đối diện. Khang Đồng Hân tuổi, đã đi làm được hai năm. Khang Đồng Hân tuổi đã bỏ học để chuyên tâm kiếm tiền nuôi gia đình. Một cô gái lương thiện như vậy, cùng với người phụ nữ trong ấn tượng của cậu, vì tiền mà rời bỏ vị hôn phu của mình hoàn toàn không giống.
Nếu không phải cậu đã xem qua lịch, nhìn thấy chiếc TV chỉ có thể được trưng bày ở bảo tàng, có lẽ cậu thật sự cho rằng mình đã sai. Hiện tại là năm , cùng cuộc sống trước kia của Khang Đồng Thành kém đến năm. Khó có thể tin được điều này, thậm chí sau một thời gian dài, cậu vẫn còn lo lắng sẽ tỉnh lại ở gian phòng trong Khương gia.
– ” Tiểu Thành, tiểu Thành? Em làm sao vậy? ” Gọi vài tiếng mà em trai vẫn không đáp lại, Khang Đồng Hân không khỏi lo lắng, từ khi phát sốt Khang Đồng Thành thường xuyên lâm vào trầm tư.
– ” Em không sao. Có chuyện gì vậy chị? ” Khang Đồng Thành lấy lại tinh thần đối khuôn mặt xinh đẹp kia hỏi.
– ” Ngày mai em đi học nhé! Tiểu Thành, chị xin cho em nghỉ một tuần, ngày mai đã là ngày cuối cùng rồi.” Khang Đồng Hân nói, đũa chạm đến món ăn mặn duy nhất trên bàn, là rau cần xào với thịt, gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Khang Đồng Thành.
– ” Vâng, được ạ!” Khang Đồng Thành thuận theo mà gật đầu, cậu không biết Khang Đồng Thành thật sự phải như thế nào, nhưng xem phản ứng của Khang Đồng Hân thì hẳn là không có khác mấy.
Lại nói tiếp, Khang Đồng Hân đối với Khang Đồng Thành mà nói là một người chị tuyệt vời. Nếu cậu không trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu cậu không biết thái độ cùng hành động sau này của Khang Đồng Hân, có lẽ cảm thấy đây thực là một gia đình ấm áp.
– ” Chị cũng biết em vừa qua cơn sốt, đầu óc sẽ không linh hoạt, đường đi đến trường có lẽ …” Đem thịt xào nhét vào trong miệng, Khang Đồng Thành không hề trở ngại hỏi.
Bởi vì ngay từ đầu cậu đã phản ứng “bất thường”, tuy rằng đã trở lại “bình thường” nhưng rất nhiều sự việc lại không nhớ rõ. Hiển nhiên đối với Khang Đồng Hân mà nói, em trai của mình có thế mạnh khỏe, quên một hai sự kiện nhỏ tựa hồ cũng không tính là nghiêm trọng.
“Ồ? Việc này cũng không nhớ rõ sao? ” Khang Đồng Hân đứng dậy chuẩn bị thu dọn chén bát trên bàn đột nhiên hỏi ngược lại, thấy vẻ mặt Khang Đồng Thành nhíu mi thống khổ, liền nói: “Đau đầu thì không cần nghĩ nữa, ngày mai chị chỉ đường cho. Đúng rồi, thời khóa biểu còn nhớ rõ không?”
Khang Đồng Thành lập tức lắc lắc đầu.
– ” Thời khóa biểu của em ở trên bàn học, mặt trên có tên lớp cùng ngành học linh tinh các thứ ” Khang Đồng Hân nói xong lại lộ ra vẻ mặt lo lắng: ” Em như vậy thật sự không vấn đề gì chứ? Tiểu Thành! Muốn hay không vẫn là đi kiểm tra một chút. “
– ” Không cần đâu chị, đi bệnh viện rất tốn tiền, huống hồ hiện tại thân thể em đã khỏe lắm rồi, chính là dễ quên mà thôi, không có vấn đề gì cả. Đúng rồi, em đi xem thời khóa biểu! ” Khang Đồng Thành chưa nói hết câu đã chạy vào phòng mình.
Dựa lưng vào cánh cửa, Khang Đồng Thành thở dài một hơi, không cần đối với cậu quá tốt, bằng không đến lúc đó cậu sợ chính mình sẽ không ra tay được. Cậu không biết Khang Đồng Thành trong mối quan hệ của Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân thì sắm vai diễn loại nào, nhưng cậu biết hiện tại Khang Đồng Thành sau đó gặp được Khương Hàn sẽ làm cái gì. Tay chạm vào mặt, tuy rằng so với trước kém cỏi hơn, nhưng cũng được coi là thanh tú!
Sáng sớm ngày hôm sau, Khang Đồng Thành cầm trong tay bản đồ giao thông do Khang Đồng Hân đưa liền tự đi đến trường. Khang Đồng Thành luôn cho rằng đại học là trọng điểm của thời đại này, cho dù là năm sau cũng rất có tiếng. Chương trình học của đại học cũng không nhiều, đối với Khang Đồng Thành mà nói là không thể tốt hơn, cậu thậm chí nghĩ nên tìm Khương Hàn trước Khang Đồng Hân một bước. Đón xe bus, đối mặt với cánh cửa theo phong cách cổ xưa, Khang Đồng Thành có điểm không quen. Ở thân thế trước, cậu không có cơ hội bước vào vườn trường đại học, cho dù sau đó chiếm được sự cưng chiều của Khương Hàn, cũng chỉ là ở trong nhà được mời gia sư đến để dạy. Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên vai cậu, làm cho Khang Đồng Thành cả kinh, nghiêng đầu liền thấy một khuôn mặt tươi cười sáng lạn, cực kỳ đẹp trai.
– ” Khang Đồng Thành, bạn có khỏe không?” Nam sinh thu lại nụ cười, trong mắt lộ ra ý quan tâm hỏi.
Khang Đồng Thành hơi hơi nghiêng đầu, cậu không biết nên đáp lại nam sinh kia như thế nào, cũng không biết quan hệ của Khang Đồng Thành cùng nam sinh kia như thế nào. Hơi nghiêng bả vai, tránh bàn tay đang khoát lên vai, cậu không thích bị người xa lạ đụng vào, cho dù thân thể này không phải của cậu nhưng hiện giờ xúc cảm này là của chính cậu.
– ” Đã không có việc gì nữa!” Nếu tìm không ra đối sách, Khang Đồng Thành chỉ có thể dùng cách thản nhiên trả lời một câu, rồi liền bước vào lớp.
Trường này vẫn nổi tiếng đến năm sau hẳn là có đạo lý của nó, hàng trăm cây cổ thụ hình thành một khu rừng râm mát. Hẳn là ngô đồng của Pháp hoặc cây bào đồng, lá cây rất lớn, giống như quạt hương bồ, chẳng qua là mùa đông, thân cây cứng cáp thưa thớt ít lá có vẻ lạnh lẽo.
– ” Uy, Khang Đồng Thành, tôi cũng không có ác ý, không nên lãnh đạm như thế đi?” Nam sinh không buông tha đi theo, bởi vì Khang Đồng Thành lãnh đạm mà có vài phần xấu hổ nhưng lại che dấu bằng tươi cười. Nguyên lai Khang Đồng Thành chính là như thế sao? Nhìn thấy vẻ mặt nam sinh không có chỗ nào khó xử, cậu nghĩ như vậy. Vì thế Khang Đồng Thành càng thêm lớn mật dò hỏi: “Tên của cậu là gì? ” Hơi hơi nhíu mày, lộ ra bộ dáng trầm tư, Khang Đồng Thành hỏi.
Quả nhiên vẻ mặt nam sinh lộ rõ thất vọng, nhưng cũng không phải kinh ngạc: ” Tôi là Lăng Hạo Triết, bạn không nhớ tôi sao? Lúc sinh viên mới đọc diễn văn, tôi đứng bên cạnh bạn mà.” Lăng Hạo Triết cười cười nói.
Không thể không thừa nhận nụ cười của Lăng Hạo Triết rất có sức lôi cuốn, là loại tươi cười sáng rực rỡ như ánh mặt trời, chẳng qua đối với Khang Đồng Thành lúc này mà nói, không có hiệu quả mà thôi, bất quá cũng không có phản cảm! Khang Đồng Thành lắc lắc đầu, cậu quả thật không nhớ.
– “Vậy lần này phải nhớ kỹ đó.”
– ” Ừ “
Đi đến cuối khu rừng có thể nhìn thấy dãy phòng học theo kiểu kiến trúc cổ xưa, trong đó có mấy dãy phòng trên tường bám đầy dây thường xuân đã héo rũ. Khang Đồng Thành hơi nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên nhớ tới trước kia ở trong Khương Gia, căn nhà cũ ở bên cạnh trên vách tường cũng có dây thường xuân bám vào như vậy, vào mùa hè xanh rờn một mảng. Khương Hàn rất thích sau giờ trưa đem một cái ghế nằm ra gần vách tường, ghế dựa hơi lay động, lá cây cũng nhẹ nhàng đong đưa theo.
– ” Sao không đi nữa? Muộn học mất!?” Lăng Hạo Triết nhắc nhở. Khang Đồng Thành gật gật đầu, tiết thứ nhất học ở lầu A phòng S. Ngẩng đầu nhìn số lầu, Khang Đồng Thành liền rời đi.
– ” Bạn học ở A phải không? Tôi ở A, ở mặt sau bên trái so với phòng bạn, lần sau gặp nhớ phải gọi tên của tôi đấy!” Lăng Hạo Triết đã chạy đi vài bước, liền phất tay với Khang Đồng Thành, sau đó liền chạy xa. Khang Đồng Thành nhìn theo bóng dáng thon dài kia, thật đúng là một đứa nhỏ đơn thuần! Là thích Khang Đồng Thành sao? Chẳng qua bên trong Khang Đồng Thành hiện tại đã thay đổi.
Cậu đã ở bên cạnh Khương Hàn năm, lúc đó cậu mới tuổi, đến khi Khương Hàn mất, cậu cũng mới chỉ tuổi. Tuy rằng không lớn hơn so với Khang Đồng Thành thật sự và nam sinh kia là bao, nhưng cậu cũng đã trải qua không ít chuyện. So với họ, cậu trưởng thành hơn rất nhiều. Khóe miệng Khang Đồng Thành hơi hơi nhếch, một ý cười thản nhiên, trong lòng dấy lên một ít thương cảm.
Thời khóa biểu một ngày chấm dứt, Khang Đồng Thành thu dọn tập sách chuẩn bị về nhà. Kỳ thật cậu nên cảm thấy may mắn, chỗ cậu đang học chính là đại học, mà đại học trừ bỏ những người trọ trong trường, thì cùng với bạn học cùng lớp không có nhiều liên hệ, học sinh ngoại trú đều là học xong liền rời trường. Mà trong ngày hôm nay, Khang Đồng Thành cũng đã biết được tính tình của thân thể này so với bản thân khá hợp nhau, cũng với bạn học cũng chỉ là giao tiếp hời hợt, không có gần gũi, có lẽ học tại đây sẽ không ai hỏi đến cậu, có thể tán gẫu vài câu thôi là sẽ không nói nữa. Như vậy rất tốt, tránh cho cậu gặp phiền toái.
Ở đỉnh cao của nhồi nhét, năm sau xe bus hoàn toàn bị đào thải, sau một hồi chen chúc cuối cùng Khang Đồng Thành với vẻ mặt tái nhợt cũng trở về được chỗ ở của mình, đã thấy dưới lầu một chiếc Mercedes màu đen đậu ven đường. Chiếc xe đậu ở chỗ rách nát này hoàn toàn không phù hợp, Khang Đồng Thành nhìn chiếc xe, trước kia Khương Hàn cũng thích xe hiệu này, bất quá tựa hồ là dài hơn Hummer, đầu xe so với chiếc xe trước mắt mượt hơn một chút, nhìn cũng thoải mái hơn một chút. Nhưng vào lúc đó Khương Hàn đã già, trừ bỏ đến công ty, ông ấy căn bản không dùng đến xe. Vừa nghĩ, Khang Đồng Thành vừa bước lên cầu thang. Bọn họ hiện tại ở lầu trong căn nhà trò kiểu cũ, cầu thang tráng xi măng, có vài chỗ xi măng tróc ra từng mảng, có thể nhìn thấy màu đỏ của gạch ở bên trong. Ở góc cầu thang lầu có một thùng rác rất lớn, bên trong toàn rác rưởi bởi vì không kịp thời rửa sạch nên tản ra từng đợt tanh tưởi.
Khang Đồng Thành cau mày, cuối cùng khi đến được lầu , lại phát hiện cửa phòng nhà mình hé mở. Ở cửa có một đôi giày của Khang Đồng Hân và một đôi khác đặt song song là giày da màu đen mặt bóng lưỡng, kiểu của nam! Khang Đồng Thành đẩy cửa, cúi đầu cởi giày, bởi vì thiết kế có vấn đề, từ cửa vào bên trong có một đoạn ngắn rất hẹp, một bên vách tường ngăn với phòng khách bên cạnh. Khang Đồng Hân hẳn là một người chị tốt xứng với chức danh hiền thê lương mẫu, bởi vì trên sàn phòng cũng là xi măng, mà bọn họ không có tiền để lót gạch hoặc sơn lên, chị ấy liền đi mua những tấm nhựa bọt biển để gắn gạch men sứ lại với nhau, màu sắc gạch men sứ rực rỡ, lúc dơ có thể tháo ra mang tẩy rửa, cho nên tuy rằng không tươi sáng nhưng cũng cực kỳ sạch sẽ, đương nhiên trọng yếu hơn là vấn đề vệ sinh, mùa đông mang dép lê dẫm nát mặt trên vẫn không lạnh. Phòng khách truyền đến giọng của Khang Đồng Hân. cúi đầu tựa hồ mang theo một chút ngượng ngùng.
Khang Đồng Thành bước tới vài bước, qua khỏi vách ngăn, liền thấy một người đàn ông ngồi đưa lưng về phía cậu ở chiếc bàn trong phòng khách, tựa hồ là đang giúp Khang Đồng Hân kiểm đồ ăn. Một thân tây trang đen, vai lưng dài rộng, mái tóc đen bóng. Bởi đang ngồi nên không thể nhìn thấy người đàn ông cao bao nhiêu, bất quá dựa vào nửa người trên, hẳn phải là một người cực kỳ cao lớn. Khang Đồng Hân vốn là cúi đầu kiểm đồăn, giờ phút này vừa ngẩng đầu lên thì thấy em trai, trên mặt lập tức lộ ra vui sướng: ” Tiểu Thành, em đã về? “
Người đàn ông theo ánh mắt của Khang Đồng Hân cũng nhìn lại, sau đó đứng lên. Thình thịch! Thình thịch! Khang Đồng Thành chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên đập rất nhanh, trong nháy mắt thế nhưng đau đến nói không ra lời.
Là ông ấy, là Khương Hàn!
Cho dù khuôn mặt rất trẻ, trán không có nếp nhăn, cũng không có màu vàng đục trong mắt. Cho dù lúc tuổi già với thời điểm này có điểm chênh lệch nhưng cái loại khí phách này hẳn là Khương Hàn. Nhưng thật sự quá đột ngột, môi Khang Đồng Thành khẽ run, trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.
– ” Làm sao vậy, tiểu Thành? Sao mặt của em lại khó coi vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Nhìn thấy sắc mặt em trai trắng bệch, Khang Đồng Hân lập tức đứng lên nhưng bất đắc dĩ, chân của cô bị thương, động tác đột phát như vậy. Lập tức mất đi thăng bằng mà ngã về phía trước. Mà ngay lúc Khang Đồng Hân sắp ngã, người đàn ông bước một bước dài, đỡ cô lên.
– ” Cám ơn, cám ơn Khương tiên sinh.” Sắc mặt Khang Đồng Hân có chút ngượng ngùng, cô nói cảm ơn, rồi ánh mắt lập tức dừng ở Khang Đồng Thành: ” Tiểu Thành, làm sao vậy? “
Khang Đồng Thành lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn thấy hai người trước mắt, Khương Hàn quả nhiên rất cao, trong ấn tượng của cậu Khương Hàn là một ông lão ngồi xe lăn, giờ phút này đã đứng trước mặt mình cùng với người chị trên danh nghĩa, ở cùng một chỗ quả thực xứng đôi.
– ” Em không sao. ” Thanh âm run rẩy, ngay cả chính cậu cũng có thể nhận ra, không biết vì cái gì, rõ ràng muốn nhìn thấy Khương Hàn đến thế. Nhưng giờ phút này khi đã gặp rồi lại cảm thấy không thoải mái.
– ” Em về phòng trước, em có chỗ không khỏe, chị không cần lo, rất nhanh sẽ ổn.” Giống như chạy trốn, Khang Đồng Thành xoay người chạy vào phòng.
– ” Tiểu Thành. ” Khang Đồng Hân còn muốn nói nhưng Khang Đồng Thành đã chạy vội vào phòng.
Dựa vào cửa, Khang Đồng Thành thở gấp, thật nhanh, thật sự thật nhanh. Nguyên bản nghĩ chậm rãi tìm kiếm, nhưng không nghĩ Khương Hàn cùng Khang Đồng Hân như vậy liền gặp nhau.
– ” Cậu ấy là em trai của cô?” Ngoài cửa truyền đến giọng của Khương Hàn, Khang Đồng Thành lập tức dán tai trên cửa, khẩn trương đến độ ngay cả thở cũng muốn ngừng.
– ” Đúng vậy, bất quá trước có bị bệnh, sau đó thân thể liền có chút vấn đề” Khang Đồng Hân nói trong giọng nói chứa đầy lo lắng.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng giờ phút này một tay Khương Hàn khoát lên vai Khang Đồng Hân vỗ về an ủi, hình ảnh kia thật ấm áp ngọt ngào. Khang Đồng Thành bỗng nhiên biết mình vì cái gì mà sợ hãi, đúng vậy, cậu sợ hãi, bởi vì cậu vẫn khờ dại nghĩ rằng tìm được Khương Hàn thì hai người bọn họ có thể ở cùng một chỗ. Lại quên lúc này Khương Hàn đối với Khang Đồng Hân hoàn toàn là yêu thương, nếu không phải là yêu, sao lại như thế nào hận nhiều đến thế, lại như thế nào ngay cả dũng khí để yêu cũng đều không có.
– ” Là em trai ruột sao?” Khương Hàn lại hỏi, trong giọng nói tựa hồ có chút kinh ngạc.
– “Đúng vậy, làm sao a Khương tiên sinh?” Khang Đồng Hân nhìn Khương Hàn, cũng có điểm kinh ngạc.
– ” Không, không có gì.” Khương Hàn nhìn cánh cửa đã đóng, tựa hồ như muốn tự hỏi cái gì đó, sau lại thong thả lắc lắc đầu.