Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– “Ồ, tiểu Thành, em dậy sớm vậy? Sao không ngủ thêm một lát nữa?” Bảy giờ sáng, Khang Đồng Hân đang làm điểm tâm liền nghe thấy cánh cửa phòng Khang Đồng Thành ‘cùm cụp’ một tiếng mở ra, vì thế liền kinh ngạc quay đầu lại. Thấy Khang Đồng Thành đã mặc quần áo chỉnh tề, xoa xoa ánh mắt đi ra.

– “Vâng.” Khang Đồng Thành gật gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, huyết áp hơi thấp, lúc đầu có hơi say sẩm mặt mày.

Khang Đồng Hân từ phòng bếp đi tới.

– “Phải ra ngoài sao?”

– “Vâng.” Khang Đồng Thành gật đầu.

– “Hạo Triết muốn em cùng cậu ấy đến cửa hiệu sách, sau đó đi đến sân vận động chơi bóng.” Khang Đồng Thành nói xong liền ngã đầu úp sấp trên mặt bàn, hai ngày nay cậu ngủ không ngon, sớm như vậy đã thức giấc làm cho phía sau gáy co rút đau đớn không ngừng.

– “Làm sao vậy?” Khang Đồng Hân nhìn thấy thế liền hỏi.

Khang Đồng Thành lắc đầu:

– “Mệt.” Rồi sau đó lắc lắc đứng gậy đi đến toilet rửa mặt chải đầu.

Khang Đồng Hân đứng ở phía sau cậu bất đắc dĩ lắc đầu ‘đồ lười’, cô không biết mấy ngày nay cậu không được ngon giấc nên mới tự kết luận như vậy ở trong lòng.

Lúc ăn điểm tâm xong, Khang Đồng Hân vội vã mặc đồng phục đi làm rồi chuẩn bị ra ngoài, trước khi đi nói:

– “Muốn đến trung tâm thành phố sao?”

– “Vâng.” Khang Đồng Thành gật đầu.

Khang Đồng Hân tìm trong túi xách đưa ra hai trăm nguyên cho Khang Đồng Thành – – “Em cầm đi, muốn mua cái gì thì mua.”

– “Không cần, em còn tiền tiêu vặt.” Vội vàng khoát tay áo, Khang Đồng Thành nói.

– “Cầm đi, trung tâm thành phố với chỗ này không giống nhau, tùy tiện ăn một chút cũng rất đắt, em ra ngoài chơi, cũng không thể không mua chút gì đó, không ăn gì đó, nếu tiền không đủ thì thật khó coi! Mau cầm đi! Chị sắp muộn giờ làm rồi!” Đem tiền nhét vào tay Khang Đồng Thành, Khang Đồng Hân xách túi màu đen hướng ra cửa.

Khang Đồng Thành nhìn tiền trong tay, có chút bất đắc dĩ nhưng bất kể thế nào cũng là tâm ý của Khang Đồng Hân, cậu để tiền vào trong túi rồi sau đó đem chén bát trên bàn đi rửa sạch.

Đi ra khỏi phòng bếp liền nghe được một trận tiếng gầm rú của ô tô khi khởi động, Khang Đồng Thành đi đến cửa sổ nhìn xuống. Một chiếc Humer đang rời đi, bởi vì hiện tại người trên đường không ít, tốc độ xe không nhanh, đương nhiên cũng bởi vì chiếc xe sang trọng này đưa đến không ít chú ý.

Không phải là ngày đầu tiên, từ ngày Khương Hàn tìm cậu về sau, mỗi ngày Khương Hàn đều đưa đón Khang Đồng Hân đi làm. Xem ra hắn thật có lòng, dẫu sao đối với hắn chiếu cố giấc ngủ kỳ thật là rất trọng yếu.

Khang Đồng Thành nhìn thấy chiếc xe đã sắp khuất bóng, trên đường nhiều người đối với chiếc xe cùng với người bước lên xe đều bàn tán xôn xao, có ghen tị lại hâm mộ, có lời khó nghe cũng có châm chọc. Người ta luôn như vậy, ở hoàn cảnh khó khăn luôn suy nghĩ đến người khác càng thêm xấu xa, mới có thể xem như vừa lòng.

Khang Đồng Thành đứng ở cửa một lát, sau đó cũng đi xuống lầu.

Một mình chậm rãi đi đến trạm xe bus, trong đầu bởi vì không ngủ ngon nên hỗn độn một mảnh, tựa hồ nghĩ tới cái gì lại tựa hồ cái gì cũng không nghĩ tới.

‘Ba’ một tiếng, trên vai bị vỗ thật mạnh một cái, nguyên bản Khang Đồng Thành đang ngẩn ngơ lập tức bị kinh ngạc mà nhảy dựng lên.

– “Sao cậu lại ở đây?” Khang Đồng Thành quay đầu liền thấy Lăng Hạo Triết, kinh ngạc hỏi, bọn họ đã hẹn gặp ở trước cổng trường rồi mà.

– “Thức dậy sớm, nghĩ chờ ở cổng trường cũng không có gì vui, nên đón xe lại đây trước, cậu không biết chứ sáng sớm trên xe chẳng có ai, chỉ có mình tôi thôi.” Lăng Hạo Triết khoe khoang một chút nói.

– “Thật khí phách nha! Người ta đều chen lấn xô đẩy, còn cậu một mình một xe.” Khang Đồng Thành thuận theo trêu đùa nói.

Lăng Hạo Triết gật đầu.

Lúc này đúng là giờ cao điểm đi làm, bên cạnh họ người đứng chờ xe ngày càng nhiều, Lăng Hạo Triết quay đầu lại nhìn phía sau có ít nhất một trăm người, trên mặt có biểu tình thống khổ.

– “Hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi.” Khang Đồng Thành nhìn sườn mặt cậu, không khỏi buồn cười nói:

– “Như thế này thì cậu có thể thử cảm giác đi trên một chuyến xe toàn là người, cam đoan kích thích hơn so với đi một mình một xe.”

– “Làm sao lại nhiều người như vậy chứ?” Hiển nhiên chưa từng đi xe bus, Lăng Hạo Triết oán giận nói:

– “Nhiêu đây có thể nhét hết?”

Khang Đồng Thành nhìn cậu chăm chú một lát rồi nói:

– “Cũng không có ai quản việc này, xe đến cứ việc đi lên là được! Ngàn vạn lần đừng nhường cho ai!”

Lăng Hạo Triết có chút kinh ngạc nhưng vẫn gật gật đầu.

Nhưng sự thật, Lăng Hạo Triết có muốn nhường cũng không có cơ hội. Xe bus vừa mới dừng lại, đám người ở phía sau bọn họ giống như lên dây cót không ngừng tiến về phía trước. Lăng Hạo Triết chỉ kịp giữ chặt lấy tay Khang Đồng Thành đã bị dòng người cuốn lên xe rồi.

Trước sau hai cửa xe đều mở, mà đứng ở đầu xe Lăng Hạo Triết cùng với Khang Đồng Thành tuy rằng bị ép lên trước nhưng cuối cùng hết thảy đều ổn, đã có chỗ đứng.

– “Thực khủng bố.” Lăng Hạo Triết trong lòng còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, hiện tại nghĩ lại còn sợ, cuối cùng biết cái gì gọi là sự kiện giẫm đạp lên nhau rồi.

– “Còn chưa có xong đâu!” Khang Đồng Thành rút cánh tay bị nắm đến đỏ bừng về, có chút ý tứ trêu chọc nói.

– “Cậu… A! Này!” Lăng Hạo Triết vừa định hỏi Khang Đồng Thành có ý gì, cậu đã cảm giác được.

Cửa phía trước tuy rằng đã bị tài xế đón lại nhưng cửa phía sau còn chưa, tất cả ghế trên xe đã ngồi kín cả, chỗ có thể đứng cũng đều là chân, nhưng người vẫn không ngừng chen lên. Lăng Hạo Triết đứng ở đối diện Khang Đồng Thành, cũng chính là đối mặt với cửa sau, bị những người chen lên hung hăng đụng phải, trong lúc nhất thời mất đi thăng bằng, cậu hướng về phía Khang Đồng Thành ngã vào, cũng may cậu phản ứng kịp thời, chống được thanh sắt hai bên của Khang Đồng Thành, ‘phanh’ phát ra một tiếng rất to.

Lái xe ngồi ở bên cạnh, trong miệng cắn đầu lọc.

– “Thằng nhóc, cẩn thận chút đi!” Hiển nhiên không phải hắn lo lắng cho người mà là lo cho chiếc xe bus cổ xưa này của hắn.

– “Quá tải rồi, nhiều người như vậy phải…Này…”

Lăng Hạo Triết vốn bị chen đến sắp phát hỏa, hiện tại bị lái xe nói một câu, dĩ nhiên là cơn tức giận bùng phát, há mồm nói thế, chỉ là chưa có nói xong liền bị bàn tay Khang Đồng Thành che lại.

– “Thằng nhóc, không muốn ngồi xe thì xuống đi.” Lái xe phun tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, sắc mặt rất không tốt.

– “Thật sự xin lỗi, bác tài, cậu ấy là lần đầu tiên đi xe nên không biết.” Khang Đồng Thành lập tức giải thích, vừa nháy mắt với Lăng Hạo Triết, rồi sau đó buông bàn tay đang che miệng cậu ấy ra.

Lăng Hạo Triết chỉ có thể cúi đầu nhận sai.

Ô tô khởi động, Lăng Hạo Triết tựa hồ mới phát hiện cực khổ lúc này chỉ vừa mới là màn mở đầu, chân chính còn ở phía sau.

Xe cứ chạy một chút lại thắng, đám người ngã trái ngã phái, hai người đứng ở đầu xe không thể nghi ngờ chính là chỗ để những người khác chống đỡ.

Lăng Hạo Triết liều mạng lấy tay chống lấy thành xe mới có thể duy trì cơ thể đứng vững không ngã vào người Khang Đồng Thành, xe mới đi được nửa giờ, quần áo Lăng Hạo Triết đã ướt đẫm mồ hôi, dính dấp trên lưng, rất không thoải mái.

– “Muốn đổi chỗ không?” Khang Đồng Thành nhìn sắc mặt Lăng Hạo Triết không tốt, liền hỏi.

Lăng Hạo Triết dĩ nhiên là lắc đầu, trong lòng nghĩ cậu còn chịu không nổi huống chi là Khang Đồng Thành có vẻ yếu đuối kia, cậu sớm quên rằng Khang Đồng Thành hằng ngày đều đến trường như thế.

Vốn chỉ phải mất nửa giờ đi xe mà ở buổi sáng như vậy, phải mất đến gần hai giờ. Lúc xuống xe đã gần giờ.

Lăng Hạo Triết thở hổn hển cố hít lấy không khí trong lành, may mắn buổi sáng không có ăn cái gì nếu không thật sự vì say xe mà ói ra.

– “Cậu không sao chứ?” Khang Đồng Thành lo lắng hỏi, lần đầu tiên cậu đi xe cũng có cảm giác bản thân sẽ chết trong xe, bất quá may mắn là cậu thích nghi rất cao.

Áo khoác trên người hai người đã ướt sủng. Khang Đồng Thành vẫn như trước mặc áo lông màu xanh đen, bên trong là áo màu trắng làm do làn da của cậu trắng thêm vài phần, bởi vì vừa rồi chen chúc trên xe nên hai bên thái dương có chút mồ hôi, hai má ửng đỏ, khí sắc so với bình thường tốt hơn chút.

Lăng Hạo Triết mặc cái áo khoác ngắn vải nỉ, bên trong là áo lông cao cổ màu xám, cả người thập phần anh tuấn.

Khang Đồng Thành nhìn Lăng Hạo Triết lúc này mới nhớ mình quên chuyện gì, nhân tiện nói:

– “Vừa mới định đem trả cậu khăn quàng cổ cùng với bao tay và mũ, xem ra chỉ có thể để lần sau.”

– “Không việc gì, cậu dùng đã lâu rồi để lại dùng đi, nhà của tôi còn!” Lăng Hạo Triết vẻ mặt không thèm để ý cười cười nói.

Khang Đồng Thành nghe thấy thế trong lòng không nghĩ thế, nhất định phải trả lại cho Lăng Hạo Triết.

Đứng trên đường một lát sau hai người mới đi đến cửa hiệu sách!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio