Lâm Hạo Sơ bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, mà lúc này cô gái có lẽ đã hát mệt, dựa sát vào bên người Trần Mộc Sâm thì thầm vài câu, liền dắt tay Trần Mộc Sâm đi tới chỗ bọn họ.
Trần Mộc Sâm vẻ mặt say mê, còn đắm chìm trong âm thanh của nữ thần khi cô dựa vào thật gần lúc nãy.
“Xin chào, ta tên là Lý Tích Phàm, mộc tử lý, trân trọng điều đáng tiếc, bát phàm không tầm phàm.” – Khóe miệng cô gái kéo lên một nụ cười thản nhiên, nhìn Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ tự giới thiệu nói, đôi mắt ấy, hữu ý vô ý mà toát ra một cỗ phong tình, quả nhiên là xinh đẹp câu nhân.
Lý Tích Phàm? Lâm Hạo Sơ ở trong lòng yên lặng thì thầm, ngay cả tên cũng trung tính như vậy…
Cô lôi kéo Trần Một Sâm ngồi xuống ghế sa lông khuất bóng bên phải, dùng cây tăm chọc hai miếng xoài, một miếng đút cho Trần Mộc Sâm, một miếng tự mình ăn, tiếp đó hệt như chim nhỏ nép vào trong lòng Trần Mộc Sâm, vẻ mặt thích ý.
Trên mặt Trần Mộc Sâm nhất thời bị nhấn chìm trong hạnh phúc, thỏa mãn hết như hắn đã có cả thế giới. Chỉ thấy hắn thật cẩn thận mà giang hai tay ôm bả vai Lý Tích Phàm, làm hai người dựa vào nhau càng thêm thân mật, miệng cười rộng ngoác đến tận mang tai.
Lâm Hạo Sơ có chút không nhịn được mà quay mặt đi.
Trần Mộc Sâm là một trai thẳng không thể nghi ngờ, nếu hắn biến người mình ôm trong ngực thực ra là đàn ông, không biết sẽ có cảm giác gì…
Trong phòng vẫn phát ra tiếng nhạc không dứt, Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ đều không nói được một lời, ngồi chết lặng trên ghế mà ôm đủ loại suy nghĩ, còn Trần Mộc Sâm cùng Lý Tích Phàm thì ngược lại, nóng như lửa.
Trần Mộc Sâm cảm thụ ôn hương nhuyễn ngọc mình đang ôm trong ngực, chỉ hận thời gian sao không dừng lại tại khoảnh khắc này, chỉ tiếc điện thoại trong túi áo hắn đột nhiên vang lên, là mẹ hắn gọi, dặn dò hắn buổi tối đừng về muộn.
Tuy rằng hắn rất lưu luyến Lý Tích Phàm, nhưng từ nhỏ đến lớn Trần Mộc Sâm là đứa con thành thật luôn nghe lời cha mẹ, cuối cùng sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt đau khổ nói với Lý Tích Phàm mình phải về nhà, trong mắt tràn ngập lưu luyến không rời.
Lý Tích Phàm giật mình, ngược lại không có làm nũng hoặc giữ hắn lại, mà là lập tức ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh, chứa đầy tình ý mà nhìn Trần Mộc Sâm, khiến trong lòng Trần Mộc Sâm như bị ai đó nhéo một phát.
Trần Mộc Sâm đi theo Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ ra ngoài, mỗi bước đi đều chậm chạp. Khuôn mặt Lý Tích Phàm dưới ánh đèn mờ ảo có vẻ hết sức điềm đạm đáng yêu, Trần Mộc Sâm cảm thấy lòng mình sắp tan chảy rồi.
Hành lang không dài lắm, cho dù Trần Mộc Sâm có cố gắng đi chậm bao nhiêu, cũng rất nhanh đã đến cửa thang máy.
“Ta… Ta đi đây…” Trần Mộc Sâm đứng trước cửa thang máy, nói với Lý Tích Phàm đứng cách đó không xa.
Lý Tích Phàm dường như có chút khó hiểu, nhưng vẫn tươi cười vẫy tay tạm biệt Trần Mộc Sâm, Lâm Hạo Sơ lại nhìn ra được ánh mắt hung ác, có chút nham hiểm của người này…
Khi bóng dáng Trần Mộc Sâm biến mất trong thang máy, nụ cười nhu thuận đáng yêu trên mặt Lý Tích Phàm, liền biến mất không còn thấy bóng dáng, thay thế, là vẻ mặt lạnh như băng khắc không cảm xúc.
Lúc này một nam nhân ăn mặc lòe loẹt đi tới, cao thấp đánh giá một thân đang mặc đồ nữ của Lý Tích Phàm, vươn tay nâng cằm hắn không có ý tốt nói: “Sao, đêm nay không đi ra ngoài qua đêm hả? Ngươi ra tay còn có thể thất bại?”
Lý Tích Phàm lạnh lùng quét mắt nhìn người kia một cái, vuốt ve tay hắn xoay người đi vào trong, trong đầu không nhịn được lại nhớ đến bộ dáng hàm hậu trung thực của Trần Mộc Sâm. Hắn không khỏi nhớ đến, mình cũng đã từng là một người đơn giản thật thà như vậy, khi đó là bao nhiêu năm trước, hắn phát hiện mình có nghĩ bao nhiêu cũng không nhớ ra được…
Thật lâu sau, hắn mới khẽ mở miệng, nhìn chằm chằm nửa mâm trái cây còn thừa trên bàn thủy tinh, thản nhiên trả lời: “Mẹ hắn nhắc hắn về nhà ngủ.”
“Phốc ——” – Đỗ Tiếu Mục không nhịn được mà cười to, theo chân Lý Tích Phàm vào trong phòng.
Nhưng Lý Tích Phàm một chút cũng không thấy buồn cười, vươn ra chân dài gác lên mặt bàn, từ trong túi Đỗ Tiếu Mục móc ra bật lửa cùng thuốc lá, thuần thục đốt lửa.
Trong căn phòng mờ tối, lóe lên một ánh lửa chớp tắt. Những hành động liên tiếp của Lý Tích Phàm, tư thế đang ngồi của hắn, cùng với quần áo thiếu nữ ngoan ngoãn và tóc dài trên người hắn, thực sự không hề phù hợp với nhau.
Đỗ Tiếu Mục không nói nữa, chính mình cũng châm một điếu thuốc, chậm rì rì hút rồi không khỏi nhớ lại hắn đã từng cố ý hỏi thăm những chuyện mà Lý Tích Phàm đã trải qua.
Nghe nói, Lý Tích Phàm sinh ra tại một vùng núi xa xôi, nơi đó hẻo lánh phong tục tập quán lạc hậu, đến tận bây giờ, nếu trong làng có phụ nữa không chồng mà chửa, đều sẽ bị bỏ vào lồng heo. Có thể tưởng tượng được trong mắt con người ở đó thì đồng tính luyến ái là chuyện đại nghịch bất đạo vô cùng.
Lý Tích Phàm đến tột vì sao bị phát hiện ra là đồng tính luyến ái Đỗ Tiếu Mục cũng không rõ ràng, chỉ nghe kể là người dân ở đó nhốt Lý Tích Phàm lại, ngày nào cũng mời thầy về cúng bái, buộc hắn ăn phân trâu nước tiểu ngựa, trừ tà bắt quỷ các loại hình thức. Mà ngay cả cha mẹ hắn, cũng hiểu được hắn là quái vật, tham gia vào hàng ngũ những người lấy danh nghĩa trừ tà mà đánh đập hắn…
Trải qua những chuyện như vậy, Đỗ Tiếu Mục chỉ nghe kể lại những vẫn thấy nổi da gà, cả người phát lạnh.
Sau đó, Lý Tích Phàm trốn thoát khỏi thôn, duyên phận đưa đẩy đến câu lạc bộ đêm này nhận Hà ca làm cha nuôi.
Cha nuôi, là một danh xưng làm cho người ta phải suy nghĩ, Hà ca nam nữ đều ăn, Lý Tích Phàm cùng Hà ca có quan hệ thân mật mờ ám.
Hà ca vô cùng dung túng Lý Tích Phàm, đối với Lý Tích Phàm nam mặc đồ nữ đi câu dẫn người khác, vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí còn an bài vài tên tiểu đệ hỗ trợ hắn làm chuyện xằng bậy.
Đỗ Tiếu Mục cũng không xác định, Lý Tích Phàm có phải hay không đang trả thù xã hội này kỳ thị đồng tính luyến ái, chuyên chọn trai thẳng câu dẫn, mang người đi thuê phòng, sau khi cởi quần áo, chỉ cần người kia mắng hắn là đồng tính luyến ái, quái vật, biến thái, bệnh thần kinh, hắn nhất định sẽ gọi mấy tên tiểu đệ vào, đem đối phương đánh đến chết, sau đó bắt buộc người ta làm ra những động tác vô cùng biến thái, chụp ảnh lại rồi gửi vào email công ty họ.
Lý Tích Phàm như vậy, người khác thấy còn tránh không kịp, trong câu lạc bộ đêm thỉnh thoảng vẫn có người lén lút thảo luận, nói hắn trước đây đã bị người nhà tra tấn đến mức tâm lý sinh ra vặn vẹo …
Trong thang máy.
Nét mặt của Trần Mộc Sâm hiện tại đau xót bi thương hệt như phải xa cách vợ sau ngày cưới, Lâm Hạo Sơ thấy thế có chút hối hận vì đã dẫn Trần Mộc Sâm đến câu lạc bộ đêm.
Hắn nhìn về phía Tả Trạm Vũ, hy vọng Tả Trạm Vũ có thể nói cái gì đó.
Tuy rằng cùng Trần Mộc Sâm ở chung còn chưa đến một ngày, nhưng Lâm Hạo Sơ biết người này sùng bái Tả Trạm Vũ đến mù quáng.
Nhưng Tả Trạm Vũ chính là hai tay đút túi quần, thanh lãnh ngạo kiều đứng một góc, hoàn toàn không có ý định mở miệng, không biết hắn cảm thấy Trần Mộc Sâm chắc chắn sẽ không có gì cùng Lý Tích Phàm, hay là tin tưởng rằng Lâm Hạo Sơ sẽ làm tốt nhiệm vụ khuyên bảo Trần Mộc Sâm.
Lâm Hạo Sơ nhìn mặt nghiêng của Tả Trạm Vũ, phát hiện Tả Trạm Vũ quả thật có chút lạnh lùng. Hắn rất kỳ quái, vì cái gì Tả Trạm Vũ lạnh lùng như vậy, lại được nhiều bạn bè yêu quý như vậy? Chẳng lẽ là bọn họ cũng sùng bái hắn mù quáng như Trần Mộc Sâm?
Không biết thế nào, Lâm Hạo Sơ biết cũng chỉ có thể tự hắn mở miệng nhắc nhở Trần Mộc Sâm:”Đối với mấy cô gái làm việc ở chõ này, đừng quá tin thật.”
Trần Mộc Sâm nghe vậy, có chút tức giận khi Lâm Hạo Sơ nói xấu Lý Tích Phàm, ánh mắt lập tức trợn thật lớn, nhưng thực nhanh hắn liền ý thức được Lâm Hạo Sơ nói cũng không sai, đành phải cúi đầu thì thào: “Ta hiểu, ba mẹ ta chắc chắn sẽ không đồng ý …”
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, lại còn muốn ra mắt gia đình?
Thật may, Trần Mộc Sâm thoạt nhìn chính là con trai ngoan ngoãn, chắc chắn sẽ đem ý kiến của cha mẹ lên trên hết, chắc sẽ không có quan hệ gì với Lý Tích Phàm nữa đâu.
Kỳ thật, trong lòng rất nhiều người, ý kiến của người thân chiếm vị trí rất quan trọng. Đời trước, hắn cũng rất tin tưởng lời nói của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, cố chấp mà cho rằng Trịnh Hải Dung cũng yêu mình, mới có thể một bước sai, từng bước sai…
Lúc này vẫn chưa đến tám giờ tối, đây mới là thời điểm bắt đầu của những người có cuộc sống về đêm. Trên đường đông đảo các nhóm thanh niên trai gái ăn mặc thời trang sặc sỡ, nối liền không dứt ra vào các câu lạc bộ đem, chỉ có ba người bọn Lâm Hạo Sơ đi ngược lại, từ câu lạc bộ đêm đi ra.
Trần Mộc Sâm đi ở cuối cùng, không để ý con đường trước mặt, cứ không ngừng được mà ngoái đầu nhìn lại khối kiến trúc treo biển hiệu đèn màu rực rỡ phát sáng đằng sau.
Lái xe của Lâm gia vô cùng đúng giờ đem xe đến địa điểm được chỉ định trước, Lâm Hạo Sơ nhìn thoáng qua mái tóc hoa râm của lão Từng lái xe, nghĩ nghĩ, đơn giản tiếp nhận chìa khóa xe, để lão Từng về nhà sớm nghỉ ngơi, chính mình thì xoay người nói với Trần Mộc Sâm và Tả Trạm Vũ: “Ta trước đưa các ngươi về.”
Trần Mộc Sâm rốt cục phục hồi lại tinh thần, bỗng chốc quên đi chút u buồn ban nãy, hưng trí bừng bừng nói: “Được! Vừa lúc nhà ta cùng Trạm Vũ rất gần!” – Giọng điệu tự hào kia, cứ như chuyện nhà hắn và Tả Trạm Vũ gần nhau là chuyện vô cùng vinh dự.
Lâm Hạo Sơ thấy thế bất đắc dĩ mà cười cười, nghĩ thầm nhà hai người này cùng một hướng, đưa bọn họ trở về cũng tiện. Hắn đang muốn gọi hai người lên xe, không ngờ Tả Trạm Vũ mở miệng đánh gãy: “Ta đêm nay muốn đi bệnh viện, ngày mai sẽ đi thành phố G một chuyến.” – Chỗ hắn ở cách nhà ga rất xa, bình thường cũng ít xe taxi đi qua, giao thông không thuận tiện.
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, nhìn Tả Trạm Vũ bị bóng tối che khuất, cảm thấy một cảm xúc tối tăm áp lực không ngừng tỏa ra trên người hắn.
“Thành phố G? Ngươi ngày mai muốn đi thành phố G” Trần Mộc Sâm nghe vậy thì kinh ngạc.”Chiều mai không phải ngươi còn phải tham dự chung kết điện tử gì đó sao? Nếu đi thành phố G sẽ không về kịp!”
Thành phố G cách thành phố H một ngàn km, mà thành phố G khá lạc hậu, ở bên cạnh vài thành phố lớn nhưng không có sân bay, bởi vậy ngồi máy bay cũng không thuận lợi. Mà nếu đi xe, qua lại cũng ít nhất mười mấy tiếng. Nếu mai Tả Trạm Vũ đi thành phố G tuyệt đối không thể đến kịp giờ bắt đầu trận chung kết, mà trận chung kết yêu cầu tuyển thủ phải tự mình ra tay.
Nhưng mà so với sự khẩn trương của Trần Mộc Sâm, Tả Trạm Vũ là đương sự lại tỏ vẻ không mấy bận tâm.
“Không kịp về thì thôi.” Tả Trạm Vũ cụp mắt, giọng điệu vẫn bình thản như ngày thường.
Lần này, ngay cả Lâm Hạo Sơ cũng cảm thấy chấn kinh rồi.
Trần Mộc Sâm vừa rồi nhắc tới trận đấu, hắn đã đoán ra rất có thể là cuộc thi “Thiết kế thiết bị điện tử toàn quốc”, nghe nói những người đoạt giải sẽ đại diện đi thi đấu với những học sinh nước ngoài, bởi vậy mà ngay cả trung ương Bộ giáo dục đều cực kỳ coi trọng.
Loại thi đấu quan trọng này, học sinh ở cơ sở nhỏ của đại học H không có khả năng tham gia, nhưng bình thường bọn họ vẫn luôn chú ý. Lâm Hạo Sơ nhớ lại chiều nay nghe thấy bạn học trên lớp thảo luận, nói thời gian chung kết không biết vì sao tự nhiên lại tổ chức sớm hai ngày.
Lâm Hạo Sơ nghĩ Tả Trạm Vũ trước khi tham gia chung kết, nhất định không ngờ rằng sẽ phát sinh thay đổi, mà khi hắn nhận được thông báo, chắc là ngày hắn quyết định đi thành phố G, có lẽ hắn tính toán lập tức trở về bắt xe đi thành phố G, có lẽ hắn sẽ không kịp tham gia trận đấu.
Lâm Hạo Sơ vô cùng ngạc nhiên. Bị lỡ trận đấu là một việc hệ trọng, nhưng từ xế chiều đến hiện tại, Tả Trạm Vũ lại không biểu hiện ra điểm bất thường.
Chính là Tả Trạm Vũ làm sao có thể sẽ không quan tâm trận đấu?
Có thể vào đến chung kết, Tả Trạm Vũ nhất định cũng bỏ ra ít nhiều công sức, mà trận ngày mai cùng với cơ hội thi đấu quốc tế sau này, tương đương với việc sẽ được những công ty điện tử hàng đầu để mắt, nếu có thể bộc lộ tài năng ở giải quốc tế năm sau, cơ hội làm việc trong những công ty đó là rất cao.
Cho dù không đạt được danh hiệu tại cuộc thi quốc tế, trong trận đấu ngày mai cũng có không ít các công ty nổi tiếng trong nước tham gia tài trợ.
Còn có lãnh đạo thành phố H, thậm chí cả sở giáo dục thành phố, chắc hẳn đều kỳ vọng vào Tả Trạm Vũ, nếu hắn đến muộn hoặc bỏ thi đấu, hắn nhất định sẽ bị khiển trách, thậm chí là bị xử phạt?
Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ vẫn đang rất bình tĩnh, hoàn toàn không có chút sốt ruột nào, không khỏi tò mò hắn ngày mai nhất định phải đi thành phố G vì chuyện gì. Hắn nghĩ Tả Trạm vũ không phải không coi trọng trận đấu, mà là việc kia đối với Tả Trạm Vũ mà nói, có thể quan trọng hơn trận đấu rất nhiều …