“A? Giống với cô gái mà cậu thích?” Lý Tích Phàm đột nhiên ghé sát vào Trần Mộc Sâm, trên mặt tràn ngập bỡn cợt. Giọng điệu của y như thói quen mà lộ ra chút trêu tức, nhưng chỉ có y tự mình biết, ngay khi nghe Trần Mộc Sâm nói ra một câu kia, nội tâm của y hệt như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, không cách nào bình tĩnh lại.
Kỳ thật Lý Tích Phàm nói ra những lời này, nhấn mạnh chữ “Thích” trong câu nói, nhưng Trần Mộc Sâm lại cho rằng Lý Tích Phàm để ý chuyện hắn nói y giống phụ nữ, liền vội vàng ấp a ấp úng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm… Tôi là nói anh giống cô ấy, thật sự không cố ý nói anh… Ẻo lả … Anh không hề giống con gái, anh… Anh lớn lên thực xinh đẹp, giống … giống cô gái tôi thích”
Hắn vừa nói, vừa chân thành nhìn vào Lý Tích Phàm, như là từ trong bóng dáng của y, hoài niệm về người đã gặp trong buổi tối hôm đó, cô kéo tay hắn cùng ca hát, cô cũng từng mềm mại nép sát vào người hắn.
Lý Tích Phàm ngay lập tức cong môi mỉm cười, sau nhiều năm rời xa quê hương như vậy, đây là lần đầu tiên y thực sự mỉm cười, nụ cười chạm sâu vào đáy mắt.
“Chuyện kia, anh vì sao lại muốn đi giả là người bị tai nạn xe?” Trần Mộc Sâm nhìn Lý Tích Phàm, nhịn không được hỏi.
“Mẹ của tôi đang bị bệnh, trong nhà thiếu tiền, cứ như vậy….” Lý Tích Phàm giống như không mấy để ý nói ra, sau khi nói xong mới kịp phản ứng, sao mình lại nói hết chuyện ra với cái đứa ngốc mới gặp mặt có hai lần chứ.
Y không phải nên nói là “Ông đây thiếu tiền tiêu”, sau đó đuổi thằng nhóc ngốc kia đi hay sao?
Lý Tích Phàm đột nhiên liếc mắt nhìn Trần Mộc Sâm một chút, trong ánh mắt có chút phức tạp, sau đó thấy tên ngốc kia mang vẻ mặt thương cảm nhìn mình, thậm chí ánh mắt đong đầy sự quan tâm. Y dừng một chút, sau đó lập tức dời mắt, cảm giác trong lòng xáo trộn, không cách nào bình tĩnh lại được.
Lý Tích Phàm cũng không nói dối, mẹ của y thật sự bị bệnh, y cũng đang rất túng quẫn.
Quả thực y cùng với ông chủ quán Karaoke là Hà ca có quan hệ mập mờ không rõ. Hà ca đối với y cũng rất phóng khoáng, không cần y phải “làm việc” lại bao ăn, mặc, ở, đi lại, nhân tiện còn cho y vài tên đàn em để sai vặt. Nhưng Hà ca chưa từng cho y một đồng tiền nào. Nói cách khác, y ăn cơm ở đâu, muốn đi chỗ nào chơi, muốn mua cái gì, đều sẽ có người mua giúp, nhưng tiền kia, tuyệt đối không rơi được vào tay y.
Lý Tích Phàm không biết Hà ca có phải lo lắng y “cánh cứng”, đối với vấn đề kinh tế quản lí vừa thả lỏng nhưng cũng rất nghiêm khắc. Nhưng y cũng đã xác định được, Hà ca không nghĩ sẽ giúp đỡ người mẹ đang nằm viện của y, bởi vì khi y đề cập đến chuyện của mẹ mình, Hà ca cũng chỉ thản nhiên “ừ” một tiếng, sau đó không còn gì nữa.
Trong thời gian vài năm sau khi rời nhà, Lý Tích Phàm vẫn luôn sống trong sinh hoạt hổn loạn, đại khái bởi vì y không có hy vọng gì cho tương lai, cứ ngày nào đến thì biết ngày đó, cho nên y chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tiết kiệm tiền.
Kết quả, giờ y đã khắc sâu bài học của các bậc cha ông —— người không có nỗi lo xa, cũng có cái lo gần.
Mẹ của y một tháng trước đột nhiên nổi mẩn và lên mụn nước. Loại này bệnh này không thể trị khỏi, phải chữa trị cả đời, tiền chữa bệnh một tháng ít nhất cũng lên đến một hai vạn, số tiền này đối với y cũng không tính là gì, dù sao tiền sinh hoạt phí mỗi tháng của y đều không dừng lại tại con số đó, nhưng không có sự giúp đỡ của Hà ca, y ngay cả một xu để tiêu chưa chắc đã có. Cho nên bí quá hóa liều y đành phải dùng phương pháp này để kiếm tiền, bởi vì đây là cách kiếm tiền khá nhanh, bị bắt cũng sẽ không bị phạt nặng.
Máu mủ tình thâm, trên đời này không có cha mẹ nào từ bỏ được đứa con, mà con cái lưu lạc bên ngoài cuối cùng cũng sẽ nhớ nhà. Lý Tích Phàm rời nhà đi ba năm, cuối cùng nhịn không được vẫn để một tên đàn em mà Hà ca đưa cho cứ hai tháng sẽ trở về nhà y một chuyến, sau đó quay về thuật lại tình huống trong nhà cho y, đây cũng là lí do vì sao y biết được mẹ mình sinh bệnh.
Đều nói thời gian có thể chữa khỏi hết mọi vết thương lòng, đối với chuyện lúc trước cha mẹ mình cho rằng đồng tính luyến ái là không bình thường mà cùng thôn dân dùng roi tra tấn y, Lý Tích Phàm đã không còn hận như trước nữa, dù sao y cũng hiểu rõ ràng, bọn họ cũng chỉ vì quá mức lạc hậu và mê tín, đối với những lời thầy cúng nói là hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng đối với xã hội vẫn luôn kỳ thị đồng tính luyến ái này, Lý Tích Phàm vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi…
Bác sĩ lần này trình độ rất tốt, mới hai ba mũi đã khâu xong vết thương của Lý Tích Phàm. Sau đó, bác sĩ quay ra ghi bệnh án cho y, khi bác sĩ khép bệnh án lại, Lâm Hạo Sơ vẫn luôn chú ý chợt phát hiện phía trên trang đầu ghi tên Lý Đại mà không phải Lý Tích Phàm.
Lâm Hạo Sơ không xác định trong hai tên này đâu mới là tên thật của y, cũng có khả năng cả hai đều không phải. Nhưng nếu “Lý Đại” thực sự là tên thật của người kia, hắn cảm thấy người đặt ra cái tên này cũng quá vô trách nhiệm.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua Trần Mộc Sâm vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía Lý Tích Phàm, nghĩ thầm rằng cho dù trên bệnh án có ghi tên là Lý Tích Phàm, tiểu tử này chỉ sợ cũng cho rằng y và người mình yêu trùng tên trùng họ, nói không chừng còn sẽ gãi đầu, ngây ngô nói: “Thật kì diệu…”
Haizzzzzzzzzzzzz!
Sau khi lấy sổ khám bệnh, Lý Tích Phàm đang chuẩn bị đi nộp phí, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng cởi áo ra, đưa lưng về phía bác sĩ: “Bác sĩ, thuận tiện thì xem luôn chỗ này giúp tôi?”
Phía bên phải cột sống của y có một vết thương hẹp dài, quanh miệng vết thương sưng tấy, tại những chỗ đã liền vảy đang có dấu hiệu nhiễm trùng nghiêm trọng.
Đây là Lý Tích Phàm bị thương trong một lần đâm xe khác trước đây, khi đó sau khi y lấy được tiền của tài xế lại không chịu trích một phần tiền ra trị liệu vết thương, hiện tại vừa lúc có khả năng chạy chữa.
“Vết thương đã bị nhiễm trùng, tại sao khi bị thương không đến bệnh viện ngay!” – Bác sĩ vừa nghiêm khắc chỉ trích Lý Tích Phàm vừa đeo găng tay bắt đầu khử trùng vết thương.
Trần Mộc Sâm nhìn miệng vết thương, phải va chạm mạnh đến mức nào mới có thể gây ra vết thương như vậy, lại nhịn không được bắt đầu lau nước mắt.
“Khóc cái rắm! Ông đây còn chưa chết đâu!” Lý Tích Phàm hét lớn.
“A.” Trần Mộc Sâm ngoan ngoãn hít hít cái mũi, nước mắt lập tức dừng lại.
Lý Tích Phàm quay đầu không cho Trần Mộc Sâm nhìn thấy mặt mình, trên lưng truyền đến từng đợt đau đớn làm y không khỏi nhíu mày. Y cắn răng, không cho mình phát ra thanh âm đau đớn…
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Trường hạng ba, cơ sở của đại học H, thỉnh thoảng sẽ được người ta nhắc đến: “À, là cái trường quý tộc đó sao…”, hiện giờ đã trở thành đề tài bàn tán của người dân thành phố —— chẳng hạn như…
“Có nghe nói gì không? Ở cái trường quý tộc đó, một học sinh lái xe tại trong sân trường sau đó đâm người khác đến tung bay, vô cùng máu me… Chậc chậc…”
“Thật sự là nghiệp chướng! Ở trong trường học mà dám lái xe nhanh như vậy, lũ trẻ con nhà có tiền thực sự là vô kỷ luật!”
Lại như ——
“Lúc ấy cậu cũng có mặt sao? Thật sự thật là đáng sợ! Trước kia còn cảm thấy trong sân trường vô cùng an toàn, về sau khi qua đường nhất định phải chú ý.”
“Đúng vậy! Tôi cũng phải nhắc nhở mấy người trong lớp, về sau ở trường học thì lái xe chậm một chút…”
Chỉ sau một đêm, cơ sở của đại học H còn nổi tiếng hơn cả trụ sở chính, vô luận là những học sinh đã tốt nghiệp ra ngoài xã hội, hay vẫn còn đang học trong trường và cả giảng viên, đều đang sôi nổi bàn luận về vụ tai nạn xảy ra trong trường.
Lâm Hạo Sơ đeo túi sách từ trong trường đi ra, dọc đường đi nghe được không ít người đang không ngừng cảm thán về vụ tai nạn trước đó, một nam sinh nói rằng hắn thường nhìn thấy có người lái xe trong trường học, hiện tại rốt cục cũng có chuyện? Ngay sau đó một nữ sinh khác cũng nói, luật cấm phóng xe trong trường trước đó tuy ban hành nhưng lại không có kết quả, lãnh đạo trường học cũng không làm gắt, bây giờ có lẽ đang hối hận đến xanh ruột đi.
Lâm Hạo Sơ vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc đi trên đường, làm người khác không thể nào ngờ rằng hắn chính là người đứng sau màn của vụ tai nạn kia.
Ngay hôm qua, Lý Tích Phàm cùng Lâm Hạo Sơ thuê một tài xế trẻ tuổi, trong khuôn viên của cơ sở trường đại học H diễn một màn tai nạn chấn động, bởi vì vụ việc xảy ran gay trên đường đến giảng đường, cho nên lúc ấy rất nhiều người chứng kiến, nạn nhân bị đâm đến mức cả người toàn là máu, lâm vào hôn mê, cuối cùng nhanh chóng được đưa đi bệnh viện, về phần người gây tai nạn sợ đến mức hồn vía lên mây, đã bị cảnh sát mang đi.
Lâm Hạo Sơ cũng không để Lý Tích Phàm tử vong, dù sao nếu có liên quan đến mạng người sẽ làm mọi người sợ hãi, khi giải quyết sau này cũng phức tạp hơn. Hơn nữa cũng không cần có tai nạn chết người thì vụ tai nạn kia cũng đủ để gây khiếp sợ cho mọi người.
Vụ tai nạn lần này khiến cho sở giáo dục thành phố chú ý, hiện tại các trường học trong thành phố cũng bắt đầu nghêm túc chỉnh đốn lại vấn đề giao thông trong trường, về phần các học sinh, không quản là có xe hay không, đều cảm thấy thấy bất an, có thể nói hiệu quả Lâm Hạo Sơ làm ra không tồi…
Trong phòng bệnh của Tô Duy.
“Lúc đấy là vào giờ kiểm tra môn Kỹ thuật điện tử, tôi chỉ đọc lại lý thuyết một lần, hắn liền có thể từ đó mà bắt đầu tính ra đáp số…” Trần Mộc Sâm hai ba cái đã bóc xong vỏ chuối, cắn một miếng to, vừa ăn vừa nói: “Hạo Sơ thật sự rất thông minh!!”
Tả Trạm Vũ nhướng mày, vẫn như cũ, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào màn hình trước mắt, ngón tay thon dài linh hoạt vẫn thuần thục thao tác trên màn hình, cũng không biết hắn có để ý đến lời Trần Mộc Sâm vừa nói hay không.
Trần Mộc Sâm tuy nói chuyện dông dài nhưng hắn cũng không nhất định bắt người khác phải tiếp lời mình, Tả Trạm Vũ lạnh nhạt như vậy cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của hắn. Trần Mộc Sâm ăn nốt quả chuối, tạm dừng vài giây, bỗng dưng nghĩ tới điều gì, càng thêm hưng phấn nói: “Đúng rồi, Hạo Sơ nhận được rất nhiều thư tình! Sáng hôm qua ngay cả hoa khôi của trường cũng đã tỏ tình với hắn rồi!”
Hai tay Tả Trạm Vũ vốn đang thao tác bỗng chốc dừng lại. Mắt chiến sĩ trong trò chơi nhanh chóng bị một đám quái bao vây, hai tay của hắn lại tiếp tục thao tác, chiến sĩ lại lần nữa duy ngã độc tôn tiến lên giết sạch quái.
Trần Mộc Sâm ăn xong mang vỏ chuối ném vào thùng rác, bởi vì rất muốn được Tả Trạm Vũ đáp lời, hắn cố ý đứng phía sau Tả Trạm Vũ thừa nước đục thả câu: “Trạm Vũ cậu nói xem Hạo Sơ có nhận lời của hoa khôi không?”
“Không có.” Tả Trạm Vũ không cần nghĩ đã trả lời.
“Làm sao cậu biết?! Chẳng lẽ Hạo Sơ nói cho cậu nghe?” Trần Mộc Sâm vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Không có.” Tả Trạm Vũ thản nhiên trả lời. Từ sau vụ tai nạn xe cộ kia, hắn cùng Lâm Hạo Sơ không tiếp tục liên lạc với nhau, bọn họ ngay cả số điện thoại của đối phương cũng không biết
Hiện tại Tả Trạm Vũ rất rõ ràng, Lâm Hạo Sơ thật sự không có hứng thú gì với hắn hết nhưng hắn lại càng ngày càng có hứng thú với Lâm Hạo Sơ…