“Tiểu Sơ, tiểu Vũ, đến đây nếm thử thịt khô dì tự làm…” – Tưởng Hòa Tĩnh mẹ Trần Mộc Sâm vừa nói vừa cầm đũa gắp hai miếng thịt khô lần lượt vào trong bát Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt nhiệt tình.
“Cám ơn dì.” Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ sôi nổi nói chuyện tỏ vẻ cảm tạ, Lâm Hạo Sơ thịt khô trong bát, màu sắc sáng rõ, bên trong trắng tắng hồng hồng nhìn so với đồ sản xuất sẵn thì, Tưởng Hòa Tĩnh làn ngon hơn rất nhiều.
Đã từng có người nói, cho dù là cô gái “mười đầu ngón tay không dính nước xuân thủy” (ý nói không phải làm công việc gì), chung quy vẫn có một ngày vì một người đàn ông nào đó mà rửa tay nấu canh. Lâm Hạo Sơ không kìm lòng nổi mà nghĩ ngợi, khi Tưởng Hòa Tĩnh làm thịt khô, nhất định là vô cùng vui vẻ, bởi vì thịt này là làm cho chồng và con trai, cùng với bạn bè của họ ăn.
Lần đầu tiên tới làm khách ở nhà Trần Mộc Sâm, Lâm Hạo Sơ ngay từ khi bước chân vào đã cảm nhận được bầu không khí gia đình của Trần Mộc Sâm, đúng như hắn từng tưởng tượng, rất trọn vẹn và ấm áp…
“Thế nào, hương vị ngon đúng không?” Tưởng Hòa Tĩnh nhìn Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ, có chút chờ mong hỏi.
“Ăn ngon.” Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ tất nhiên rất nể mặt Tưởng Hòa Tĩnh, không hẹn mà cùng gắp thêm một miếng thịt khô vào trong bát mình.
Trần Văn Đức (ba của Trần Mộc Sâm) thấy vậy, vô cùng tự hào nói: “Dì mấy đứa nấu ăn rất ngon! Về sau hai đứa cứ đến đây, đồ chua bà ấy làm cũng ngon lắm! So với mấy món chua Hàn Quốc kia ngon hơn nhiều!” – Trong giọng nói của ông là sự yêu thương không hề che dấu với vợ.
“Đúng vậy đúng vậy!” – Trần Mộc Sâm đang ngồi một bên lập tức phụ họa nói, bộ dạng cười toe toét nhìn đặc biệt ngu.
“Này, cha con mấy người nói cứ như là ăn món chua Hàn Quốc rồi ấy!” Tưởng Hòa Tĩnh cười nhạo một tiếng, mặt vui mừng.
Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ đều khách khí cười, tầm mắt không tự giác nhìn vào khoảng không.
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đều biết rõ tình huống gia đình nhau, ai cũng đều nhìn thấy trong mắt người kia là cô đơn và hâm mộ. Hâm mộ Trần Mộc Sâm cố một gia đình hạnh phúc, cha mẹ tình cảm ân ái…
Nhưng cho dù trong lòng Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ có chút cô đơn hay không thì bữa cơm này bọn họ ăn rất vui vẻ.
Nói ra cũng buồn cười, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ đến nhà Trần Mộc Sâm làm khách bởi vì tên này ghen tị quấy phá.
Ngày đó sau khi xác định Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hoài nghi chuyện của mình và Trần Mộc Sâm, sau đó Lâm Hạo Sơ có hẹn gặp riêng Tả Trạm Vũ hai lần. Hai người đi tìm đám lưu manh ngày đó Thạch Quang Tĩnh thuê hãm hại Tả Trạm Vũ, sai khiến bọn họ tuồn thông tin của Tả Trạm Vũ cho hai mẹ con kia.
Lâm Hạo Sơ làm như vậy có hai cái lý do, một là muốn dẫn dắt bớt sự chú ý của họ với Trần Mộc Sâm, hắn giả vờ thân thiết cùng Tả Trạm Vũ để Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên tin rằng hắn quen Trần Mộc Sâm thông qua Tả Trạm Vũ. Dù sao Trần Mộc Sâm từng ở phòng bệnh cách vách với phòng của mẹ Tả Trạm Vũ trong bệnh viện, như vậy là có thể để bọn họ không hoài nghi hắn muốn sửa chữa sai lầm nữa. Nếu không có lẽ hai mẹ con này sẽ ngày càng phòng bị hắn, đến lúc đó đối phó họ càng thêm khó khăn.
Thứ hai là Tả Trạm Vũ và người Thạch gia có ân oán, mà hắn là con trai của Lâm Khánh Diệp – anh em kết nghĩa của Thạch Quang Tĩnh, vị hôn phu của Thạch Thư Tình, thế nhưng lại có quan hệ với Tả Trạm Vũ rõ ràng chính là không để người Thạch gia vào mắt, trở thành một kẻ vong ân phụ nghĩa sao?
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên rất kiêng kị Thạch gia nhất là Thạc Tử Thần và Thạch Quang Tĩnh. Cũng là vì Thạch Quang Tĩnh và Thạch Tử Thần từ rất lâu đã nhìn ra âm mưu của họ, biết rằng họ đối xử với Lâm Hạo Sơ không phải thật lòng, nhiều lần nhắc nhở hắn phải đề phòng bọn họ một chút.
Bởi vậy hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên lúc trước mới không ngừng châm ngòi ly gián mối quan hệ của Lâm Hạo Sơ và người Thạch gia.
Hiện tại Lâm Hạo Sơ lại gần gũi với Tả Trạm Vũ – kẻ thù của nhà họ Thạch, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nhất định đang âm thầm vui sướng, nhưng có nơi lỏng phòng bị với hắn hay không thì cũng chưa chắc.
Cho nên, Lâm Hạo Sơ cũng thừa nhận, hắn thực sự tính toán lợi dụng Tả Trạm Vũ…
Còn Trần Mộc Sâm chính vì chuyện Lâm Hạo Sơ hai lần mời Tả Trạm Vũ đi ăn mà không gọi hắn liền nghĩ rằng mình bị cô lập, hôm nay liền nhõng nhẽo muốn mời hai người về nhà ăn cơm.
Tưởng Hòa Tĩnh và Trần Văn Đức đều rất nhiệt tình hiếu khách, sau khi ăn tối xong, lại lôi kéo Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ ăn xong hoa quả tráng miệng mới thả cho hai người đi về.
Lâm Hạo Sơ đương nhiên chính là lái xe đưa Tả Trạm Vũ về nhà, lúc này hắn căn bản liền chưa bao giờ nghĩ qua Tả Trạm Vũ cũng là đàn ông có thể đi xe bus hoặc bắt xe taxi về nhà mà không giống như đám con gái lúc nào cũng muốn con trai đưa về nhà.
Kỳ thật cách đối nhân xử thế của Lâm Hạo Sơ rất giống Lâm Khánh Diệp. Khi Lâm Khánh Diệp vẫn còn tại thế, bất kể là đối với đàn ông hay phụ nữ đều vô cùng thân sĩ và hào phóng, rất để ý chăm sóc người khác.
Lâm Hạo Sơ liền cứ như vậy mà lái xe đưa Tả Trạm Vũ về nhà, thừa dịp Tả Trạm Vũ đang tháo dây an toàn nghĩ thầm mình và Tả Trạm Vũ tính ra cũng không gặp nhau nhiều, liền mở miệng hỏi: “Ngày mai có rảnh không? Gần lãnh sự quán mới mở một nhà hàng Pháp khá ngon, có thể cùng đi ăn.”
Không thể không nói, những nhà hàng Lâm Hạo Sơ đưa Tả Trạm Vũ đi đều là nơi giới thượng lưu hay lui tới. Hắn cảm thấy trước cứ dẫn Tả Trạm Vũ đi để quen thuộc với hoàn cảnh của giới thượng lưu, xem như trả nợ cho hắn. Tuy rằng hai lần trước Tả Trạm Vũ vẫn luôn giữ vẻ lạnh nhạt thản nhiên, có thể đoán rằng Tả Trạm Vũ không cần Lâm Hạo Sơ báo đáp.
Tả Trạm Vũ giống như từ sớm đã đoán được Lâm Hạo Sơ sẽ mời hắn ăn cơm, cũng không có vẻ gì là ngoài ý muốn. Hắn quay sang nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ đang ngồi trên ghế lái, đáy mắt cất giấu sự trêu tức cùng bỡn cợt, nửa đùa nửa thật nói với Lâm Hạo Sơ: “Tôi nói, mỗi lần cậu mời tôi ăn cơm cũng không có gì đặc sắc, nhưng lần sau nếu hẹn hò có thể tặng hoa cho tôi không?”
Lâm Hạo Sơ ngẩn người, đợi hắn tiêu hóa xong liền nhịn không được, mắng lên: “Tặng hoa em gái cậu!”
Mắng ra miệng hắn liền cảm thấy trong lòng một trận thất bại.
Lâm Hạo Sơ phát hiện dưới sự đào tạo của cha, thói quen tốt đẹp mà hắn giữ được chính là không nói tục chửi bậy, nhưng mỗi lần gặp sự công kích của Tả Trạm Vũ hắn liền mất bình tĩnh. Sống gần hai mươi năm, mới nói tục có hai lần, đều là vì tên chết tiệt này.
Như thế kỳ quái, lúc trước hắn cùng một đám hồ bằng cẩu hữu nơi nơi gây chuyện thị phi, đánh nhau ẩu đả, hoàn cảnh tiếp xúc muốn bao nhiêu không văn minh liền có bấy nhiêu văn minh, nhưng không đến mức nghiêm trọng hắn không bao giờ nói bậy, nhưng đến khi gặp Tả Trạm Vũ, hắn không tự chủ được mà văng tục.
Xem ra hắn và cha mình vẫn cách nhau một trời một vực, cha hắn đối với ai cũng không để bị oán giận và cho dù đang đối mặt với người khiến ông tức giận nhưng nửa câu thô tục ông cũng sẽ không nói ra.
Lâm Hạo Sơ trong lòng nghẹn một hơi, nhịn không được lườm Tả Trạm Vũ một cái, lập tức đột nhiên ý thức được mình lạc đề, vội vàng bổ sung nói: “Ai hẹn hò với cậu?!”
Tả Trạm Vũ rốt cục xì một tiếng bật cười, vô cùng hưng trí nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt bất cần đời.
Lâm Hạo Sơ bị người nào đó nhìn đến chột dạ, tim nhịn không được đập nhanh vài nhịp…
Kỳ thật, Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ không phải hẹn hò gì hết, Lâm Hạo Sơ cũng hiểu được Tả Trạm Vũ là đang trêu mình, nhưng không biết tại sao hắn vẫn cảm thấy có chỗ không thích hợp.
“Không tặng hoa cũng được…” Lúc này, Tả Trạm Vũ chậm rì rì mở miệng, không chút để ý nói: “Nhưng bảo Mạnh Tường Hằng kia đừng có một tiếng Sơ nhi hai tiếng Sơ nhi gọi cậu, cũng đừng không có việc gì lại đi quàng vai bá cổ người khác…” (ra là đang ghen =)))))
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, trong đầu bỗng dưng nhớ lại hôm đó sau khi trận đấu kết thúc, Mạnh Tường Hằng vẻ mặt ủ rũ nói với mọi người trong đội: “Thật không hiểu tôi khi nào chọc tới Tả Trạm Vũ, chơi bóng lúc nào cũng công kích tôi!”
Khi đó mọi người đều cười đến ngửa tới ngửa lui, bởi vì Mạnh Tường Hằng từ giữa trận một cú cũng không ném được, đây tuyệt đối là trận thành tích cá nhân của hắn kém nhất. Nhưng lúc ấy, ai cũng không đem chuyện Tả Trạm Vũ nhắm vào Mạnh Tường Hằng để ở trong lòng bao gồm cả Lâm Hạo Sơ. Mọi người đều cảm thấy đây là trùng hợp, nếu tra xét sâu xa, có lẽ chỉ là Mạnh Tường Hằng đen đủi thôi.
Hiện giờ nghe được yêu cầu của Tả Trạm Vũ, trong lòng Lâm Hạo Sơ đột nhiên ngũ vị trần tạp …
Tên này đến tột cùng là muốn gì?
Tả Trạm Vũ nhớ tới trận đấu ngày hôm đó, Mạnh Tường Hằng vô cùng thân thiết ôm cổ Lâm Hạo Sơ, hai người không cần phải nói có bao nhiêu thân mật khăng khít, trong lòng hắn liền vô cùng không thoải mái.
“Tặng hoa, hay làm chuyện kia thì tự cậu chọn.” – Hắn lạnh nhạt nói, biểu tình bất cần đời trên mặt đã tan thành mây khói.
Lâm Hạo Sơ không ngờ rằng người nào đó đột nhiên trở nên lạnh lùng (hờn dỗi xD), hắn ngẩn người lại phát hiện vẻ mặt Tả Trạm Vũ lạnh tanh, hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
Trong lời nói của Tả Trạm Vũ có ẩn ý Lâm Hạo Sơ như thế nào nghe không hiểu? Hoặc là tặng hoa, hoặc là bảo Mạnh Tường Hằng không gọi hắn là “Sơ nhi” nữa, cũng bỏ cái kiểu ôm cổ kia đi nếu không Tả Trạm Vũ sẽ không gặp hắn nữa?
Lâm Hạo Sơ đột nhiên ý thức được, Tả Trạm Vũ có khi đã đoán được chuyện mình lợi dụng hắn …
Hết chương .
Lâu quá rồi nên xin nhắc lại chuyện của Boss và Thạch gia ạ:v đầu tiên thì Thạch Thư Tình kia ngoại tình với cha của Boss, sau này lại đến tận nhà ép mẹ Boss phải ly hôn khiến cho mẹ Boss bị trầm cảm phải vào viện. Thạch Thư Tình sử dụng phải mỹ phẩm giả, khuôn mặt bị hủy. Người Thạch gia nghi ngờ do Boss làm nhưng không có nhân chứng. Quá cay cú, ông cha của Thạch Thư Tình tìm đầu gấu muốn trả thù Boss (muốn cắt xxx của ảnh) nhưng may mắn giữa đường có Sơ nhi ra ngăn cản.