Chuyện Quách Danh Sinh bị điều nhiệm cũng không ai để ý đến, mọi người lúc này đang dồn lực chú ý vào chuyện của Trịnh Hải Dung và Vu Tiểu Phái.
Vu Tiểu Phái là hoa khôi của trường học nên chuyện này bị chú ý cũng không cần giải thích nhiều, mà Trịnh Hải Dung bởi vì là “Học bá”, trong trường cũng khá có danh tiếng.
Liên tục hai năm liền Trịnh Hải Dung đều đạt được học bổng cao nhất cấp quốc gia, còn đảm nhiệm chức vị quan trọng trong hội học sinh, cũng có thể xem như một nhân vật có bối cảnh. Hiện giờ hắn mắc phải sai lầm như vậy có lẽ năm nay sẽ không được vào danh sách xin cấp học bổng nữa. Chuyện lần này cũng sẽ bị ghi lại vào hồ sơ của hắn trở thành vết nhơ cả đời có lẽ sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn với tiền đồ của Trịnh Hải Dung sau này.
Mọi người còn bàn tán một số chuyện xoay quanh việc Trịnh Hải Dung theo đuổi Vu Tiểu Phái, Lâm Hạo Sơ nghe bọn họ nói chuyện đại khái cũng đoán được đời trước Trịnh Hải Dung có thể cưa đổ được Vu Tiểu Phái, mà đời này lại không có cách nào ôm được mỹ nhân về.
Vu Tiểu Phái là một phụ nữ khá coi trọng vật chất. Sau khi Trịnh Hải Dung trở thành gia sư của Lâm Hạo Sơ bắt đầu có thu nhập cao nên nhanh chóng theo đuổi cô ta.
Những nơi hai người hẹn gặp đều là những nhà ăn cao cấp xa hoa. Ở những nơi đó Trịnh Hải Dung vẫn có thể gánh vác chi phí nhưng dần dần Vu Tiểu Phái cũng mơ nhận ra gia cảnh Trịnh Hải Dung không tốt lắm, có lẽ không đủ điều kiện để đáp ứng nhu cầu cao của mình liền hành động trước đúng lúc từ chối Trịnh Hải Dung.
Về phần đời trước Lâm Hạo Sơ nhớ rõ mình vì lấy lòng Trịnh Hải Dung sẽ thường xuyên chuyển tiền vào tài khoản cho Trịnh Hải Dung. Lần đầu tiên Trịnh Hải Dung từ chối nhưng dưới sự cố chấp của hắn sau này vẫn yên lặng nhận tiền.
Lâm Hạo Sơ còn nghĩ bởi vì đời trước hắn mê luyến Trịnh Hải Dung vô cùng, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên có lẽ muốn Trịnh Hải Dung không đối xử với hắn quá tuyệt tình để hắn vẫn còn hi vọng tiếp tục tự cho là Trịnh Hải Dung cũng yêu mình, không chừng cũng cho Trịnh Hải Dung không ít thứ tốt.
Bởi vậy tuy rằng đời trước gia cảnh của Trịnh Hải Dung bần hàn nhưng lúc ấy hắn đã có không ít vốn liếng, đây là cũng là nguyên nhân Vu Tiểu Phái nguyện ý chấp nhận hắn. Trịnh Hải Dung đối xử với Vu Tiểu Phái thực sự rất tốt, Vu Tiểu Phái bởi vì cảm động trước tình cảm của hắn cho dù nhiều lần bị Lâm Hạo Sơ đe dọa vẫn là kiên trì với đoạn tình cảm này.
Chỉ tiếc cả đời này Trịnh Hải Dung xem như có tiềm lực kinh tế hơn những bạn học khác nhưng vẫn không lọt được vào trong mắt Vu Tiểu Phái. Ngay cả một cơ hội cô cũng không chịu cho hắn.
Vu Tiểu Phái rất hiện thực, có thể nói là lý trí, Lâm Hạo Sơ không đánh giá, chính là hắn khó tránh khỏi có chút cảm khái. Đời trước có hắn không ngừng gây khó dễ phá hoại tình cảm của bọn họ nhưng Trịnh Hải Dung và Vu Tiểu Phái vẫn có thể kiên trì đi đến hôn nhân. Còn đời này giữa bọn họ rõ ràng không có trở ngại, hai người lại trở mặt thành thù …
Lâm Hạo Sơ cũng thật không thể ngờ bởi vì gia cảnh bần hàn nên Trịnh Hải Dung vẫn luôn khắc chế thế nhưng cũng có thể có suy nghĩ đẩy người khác vào trong hồ nước, hơn nữa lại là sau khi bị Vu Tiểu Phái từ chối, lại còn vứt bỏ tự tôn dây dưa lấy lòng Vu Tiểu Phái lâu như vậy.
Xem ra Trịnh Hải Dung thật sự thực thích Vu Tiểu Phái.
Hắn đột nhiên có loại cảm giác thế sự đổi thay. Đời trước hắn đối với Trịnh Hải Dung chấp mê bất ngộ, cả đời này cũng là Trịnh Hải Dung bám riết không tha Vu Tiểu Phái …
Ngay tại lúc tâm trạng Lâm Hạo Sơ có chút phức tạp, di động của hắn đột nhiên vang lên.
Trên màn hình điện thoại là một dãy số xa lạ, Lâm Hạo Sơ ấn nút nhận cuộc gọi ngay lập tức có một giọng nói lười biếng truyền đến từ đầu bên kia: “Bình thường tôi không đi thư viện tự học.”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, đối với lời dạo đầu như vậy không hiểu ra sao, nhưng ngươi nào đó không tự giới thiệu hắn vẫn biết được đó là ai.
Lâm Hạo Sơ: “…”
“Nhưng tôi vẫn luôn đứng trước cửa thư viện.” Cái tên ở đầu bên kia vẫn tiếp tục nói.
Lâm Hạo Sơ: “…”
“Nhưng vì sao tôi vẫn không thể nhìn thấy cậu?” Giọng nói của Tả Trạm Vũ vẫn lười biếng không chút để ý như thường ngày, nhưng giọng điệu nghe ra có chút chua chua và… cố tình gây sự.”Chẳng lẽ cậu không tin tưởng cảm thấy kỹ thuật của tôi không đủ dùng?”
Lâm Hạo Sơ: “…”
Trong trường đại học H, sau khi Tả Trạm Vũ dùng tốc độ nhanh như gió xem xong quyển sách tiếng Anh về More Effective C++ chuyên nghiệp liền cầm lấy di động đi ra hành lang gọi điện thoại cho người kia.
“Đến chỗ nào rồi?” Hắn lười biếng tựa vào ghế ngồi, khóe mắt không tự giác mà hơi giương lên, tận lực đè thấp thanh âm từ tính mang theo chút ma mị.
Nếu như giọng nói cũng có thể trở nên quyến rũ như vậy, chỉ cần Tả Trạm Vũ đồng ý thì chỉ bằng giọng nói thôi hắn cũng có thể khiến người khác làm việc cho mình.
Có rất nhiều nữ sinh và nam sinh đều nhìn trộm nam thần… Các nam sinh rất tò mò xem nam thần đang nói chuyện với ai. Tuy rằng nam thần đã đè thấp thanh âm khiến bọn họ không nghe được. Nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt tuấn mỹ kia có thể thấy tâm trạng nam thần có vẻ rất tốt.
Chẳng lẽ nam thần đang nấu cháo điện thoại với người yêu? Tất cả mọi người không khỏi sinh ra suy nghĩ này từ trực giác, đều hận vì sao nam thần không thể nói to hơn chút nữa, không cần sợ quấy rầy bọn tui đâu, bọn tui đâu có đọc sách đâu…
Lúc này Lâm Hạo Sơ vừa mới quẹt thẻ, đạp chân ga chậm rãi đi vào khuôn viên đại học H, chạy đến thư viện.
“Vừa mới đến, sắp tới rồi.” Lâm Hạo Sơ trả lời. Vừa lái xe hắn vừa nghĩ có phải đầu óc mình xảy ra vấn đề rồi hay không, chỉ vì một cuộc điện thoại của Tả Trạm Vũ mà lái xe đến thư viện đại học H.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn thì sau giờ học đến luyện đề trước khi thi, chứ không phải đến sớm như bây giờ.
Bên này Tả Trạm Vũ bình thản ngồi giữa hàng loạt ánh mắt, tính thời gian đi từ cơ sở đến trụ sở chính, khóe môi khẽ cười thản nhiên nói: “Tôi ra cửa đợi cậu.”
“Đợi? Không cần đâu…” Lâm Hạo Sơ vừa muốn từ chối thì Tả Trạm Vũ đã cúp điện thoại.
Lâm Hạo Sơ không khỏi cảm thấy mạc danh kỳ diệu, nghĩ thầm rằng không phải Tả Trạm Vũ chỉ cần nói số tầng cho mình thôi sao?
Tả Trạm Vũ cúp điện thoại xoay người khi đến cửa. Ánh mắt hóng chuyện của mọi người xung quanh sáng như tuyết, gật đầu với nhau ở trong lòng yên nói: “Quả nhiên là người yêu, nhìn nam thần tự mình xuống đón kia kìa!”
Khi Lâm Hạo Sơ dừng xe, quay người lại liền nhìn thấy Tả Trạm Vũ hai tay đút túi, không chút để ý mà đứng ở cửa thư viện cười như không cười nhìn hắn.
Lâm Hạo Sơ rõ ràng cảm giác quanh thân Tả Trạm Vũ có vô số ánh mắt hâm mộ. Rất nhiều người vì nhìn thấy Tả Trạm Vũ xuất hiện tại thư viện, đều cảm thấy không thể nói gì, vui sướng đến phát ngất.
Bình thường những sinh viên có thành tích tốt thường hay ra vào thư viện hoặc phòng tự học nhưng Tả Trạm Vũ tuyệt đối là một ngoại lệ. Hắn hiếm khi ra vào thư viện, có vào cũng chỉ mượn một lần chục quyển sách rồi đi luôn.
Đa số người sẽ đến những nơi yên tĩnh để đọc sách nhưng Tả Trạm Vũ lại không tồn tại hạn chế như vậy. Hắn có sự tự chủ hơn mức bình thường. Chỉ cần hắn muốn làm một chuyện gì đó, cho dù xung quanh ồm ào hắn vẫn có thể tập trung.
Các bạn học đều sôi nổi tò mò nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, nghĩ thầm rằng hắn đến tột cùng là đang đợi ai? Nhìn đến Tả Trạm Vũ lại có cảm giác rằng —— hắn hẳn là muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Lâm Hạo Sơ vừa đi vừa cảm thấy dạ dày run lên, quả nhiên khi hắn dần dần tới gần Tả Trạm Vũ những người khác cũng nhìn thấy hắn, ngay lập tức khiến cho mọi người khẽ thì thầm.
“Ế, đây không phải là nam thần ở trường cơ sở cùng nam thần của chúng ta liếc mắt đưa tình đấy sao?!”
“Đúng rồi đúng rồi, quả nhiên hai người có gian tình nha! Nam thần vừa mới từ thư viện đi ra, rõ ràng là cố ý đón hắn. Này tuyệt đối là người yêu mới có đãi ngộ như vậy thôi!”
“Oa, bọn họ rất đẹp đôi đó! Tiểu thụ tao nhã quý khí, tiểu công yêu nghiệt mị hoặc, đáng yêu quáaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Mọi người đều nhìn chằm chằm hai người, hai mắt phát sáng…
Lâm Hạo Sơ vẫn luôn có kế hoạch tìm vợ trong tương lai không khỏi đau đầu đỡ trán, nghĩ thầm rằng các em gái thích thú gán ghép nam nam như vậy có bao giờ nghĩ nếu như đàn ông gay hết các cô nên làm cái gì bây giờ không?
Còn có, vì sao hắn lại ở phía dưới hả?!
Có chút buồn bực đi đến trước mặt Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn Tả Trạm Vũ âm thầm nghĩ chẳng lẽ là là bởi vì Tả Trạm Vũ cao hơn hắn sao?
Đúng vậy, vóc dáng Tả Trạm Vũ rất cao so với Lâm Hạo Sơ gần m vẫn cao hơn nửa cái đầu.
Tiếng nghị luận xung quanh vãn vang lên, thậm chí càng ngày càng có xu thế gia tăng. Lâm Hạo Sơ rốt cục ý thức được Tả Trạm Vũ đến cửa thư viện đợi mình là có âm mưu!
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Vì cái gì Mạnh Tường Hằng còn gọi cậu là “Sơ nhi” hả?”
Lâm Hạo Sơ: “Tôi đã nói rồi, tại hắn không nghe.” Không để bụng mà móc lỗ tai…
Tả Trạm Vũ: “Ồ…” Híp mắt…
Mạnh Tường Hằng: “Tha mạng! Tôi không dám! ~~o(>_