“A —— a —— “
Khi Lâm Hạo Sơ về đến nhà quả nhiên nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế đầy giận dữ của Chu Văn Vận, thật là vang vọng khắp biệt thự Lâm gia.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, Lâm Hạo Sơ bình tĩnh tắt máy mở cửa xe. Khi xuống xe hắn thấy những người làm trong nhà đều dùng vẻ mặt quái dị nhìn tình huống trên lầu, không còn tâm trạng làm việc nữa.
“Trần tẩu, phu nhân không phải là điên rồi đi?” Bảo vệ mới đến của Lâm gia tiểu Trần nghe tiếng chợt khóc chợt mắng trên lầu cùng tiếng cùng đồ vật ầm ầm bị đập vỡ, sao cũng không nhịn được phải hỏi ra.
“Nói bậy bạ gì đấy?” Trần tẩu thấy rất nhiều người xung quanh đều đang nhịn cười vội vàng quát lớn với tiểu Trần.
Tiểu Trần này là bà con xa của Trần tẩu, tháng trước vừa mới thành niên, có thể kinh nghiệm va chạm xã hội còn chưa tích lũy nên khi nói chuyện không hề biết thế nào cho đúng mực.
“Cháu cũng có nói quàng đâu! Trần tẩu, cháu nói cho cô biết, một hàng xóm nhà ông cháu đầu óc cũng có bệnh. Một khi phát bệnh cũng loạn như phu nhân vậy, đập phá đồ đạc, có khi còn đánh người nữa! Thật đáng sợ!! Chồng bà ta đưa bà ta đi chữa bệnh nhưng đi đâu cũng không khả quan, loại này bệnh đặc biệt khó trị, phu nhân nếu như cũng bị bệnh này…” Tiểu Trần ngây thơ không hiểu cảnh cáo của Trần tẩu, tiếp tục nói cố.
“Aha ha ha ——” nhất thời những người làm việc trong Lâm gia không nhịn được cười.
“Trời ơi, mày cái thằng này mau ngậm miệng lại cho cô!!!” Trần tẩu gấp đến độ nhịn không được đánh lên người tiểu Trần mấy cái, sợ rằng nếu những lời truyền đến tai Lâm Bác Hiên thì mình cũng bị liên lụy tai ương.
Trần tẩu ở Lâm gia ỷ mình làm việc lâu nhất, lại được Chu Văn Vận coi trọng nên đối với những người làm khác đều kêu đến hét đi vênh mặt hất hàm sai khiến. Bởi vậy mọi người đều không quá thích bà ta, tiểu Trần nói chuyện không dùng não này cũng là bà ta đưa vào, lỡ như bị người có tâm hãm hại túm được sơ hở thì không xong.
Trần tẩu hối hận chính mình lúc trước cũng bởi vì thu của cha tiểu Trần năm vạn đồng mà giới thiệu việc cho tiểu Trần. Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy chính mình lúc ấy hẳn là lú lẫn, chỉ năm vạn đồng mà đã đồng ý? Cái thằng ngốc này đúng là liên lụy họa từ miệng mà ra!
Trần tẩu vẻ mặt chán ghét lườm tiểu Trần một cái, trừng trừng, mới phát hiện dư quang nơi khóe mắt hình như có một bóng dáng cao gầy đang lẳng lặng đứng phía sau bọn họ.
“Nhị… Nhị thiếu gia?!” Trần tẩu nhất thời quá sợ hãi, cũng không biết Lâm Hạo Sơ đã về nhà được bao lâu, có nghe được những gì tiểu Trần đã nói hay không. Tuy rằng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vẫn luôn ở trong bóng tối mưu hại Lâm Hạo Sơ nhưng Lâm Hạo Sơ vẫn còn tưởng bọn họ là tốt với mình!
Những người làm khác trong Lâm gia cũng hoảng sợ, chột dạ cúi đầu cung kính gọi một tiếng “Nhị thiếu gia”.
Bọn họ khi nãy chỉ chú ý đến động tĩnh trên lầu, thế nên đều không chú ý tới Nhị thiếu gia đã về từ lúc nào.
Lâm Hạo Sơ sắc mặt như thường mà gật gật đầu, cau mày hỏi: “Phu nhân đây là làm sao vậy?”
“Ây dà, Nhị thiếu gia cậu không biết sao! Phu nhân bà ấy…” Trần tẩu nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, nhìn thoáng qua những người khác đang hai mặt nhìn nhau: “Các người còn không mau đi làm việc?! Ngốc hết ở đây làm gì?!”
Mọi người nghe vậy, lập tức tản đi, trong lòng đều ẩn chứa phẫn và bất mãn với Trần tẩu.
Sau khi Trần tẩu thấy tất cả mọi người đều rời đi, liền hạ giọng ra vẻ thật sự lo lắng cho Chu Văn Vận nói: “Nhị thiếu gia, hôm nay phu nhân không biết bị làm sao vừa về đến nhà liền đập đồ, vừa khóc vừa mắng chửi. Thậm chí đem cả đá quý, nếu không phải tôi đỡ mấy bảo bối này đã có thể… haiz!”
Nàng nói xong, thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt Lâm Hạo Sơ.
Đá quý này là hàng điêu khắc nổi tiếng mang từ nước ngoài về, Lâm Khánh Diệp khi còn sống rất yêu thích, tốn không ích công sức mới có thể mua từ tay một người bạn nào đó về.
Đối với tâm tư của Trần tẩu Lâm Hạo Sơ sao lại không nhận ra?
Kỳ thật Trần tẩu nói ra chuyện này ngoại trừ kể công thì cũng đã vô tình nói ra ý tứ muốn bán Chu Văn Vận.
Đây đối với Lâm Hạo Sơ mà nói xem như chuyện tốt, cho thấy Trần tẩu không “trung thành tận tâm” với Chu Văn Vận, phản chiến là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lâm Hạo Sơ đương nhiên sẽ không cô phụ sự chờ mong của Trần tẩu, lập tức cảm kích mà cười nói: “Thật đúng là phiền Trần tẩu quá! Trước đây bình thanh hoa xảy ra chuyện, hôm nay nếu đá kia có chuyện nữa chắc tôi sẽ tức đến mức đêm nay không ngủ được mất!”
“Ấy ấy, nào có nào có…” Trần tẩu nhất thời mặt mày vui vẻ, tại giống như có điểm lo lắng nói: “Nhị thiếu gia, phu nhân cũng không biết đã gặp phải chuyện gì, chốc nữa cậu lên xem sao, tôi thật sự lo lắng bà ấy sẽ có chuyện.”
Lâm Hạo Sơ nhìn rõ bộ dạng giả dối trung tâm hộ chủ của Trần tẩu ở trong mắt, tất nhiên là cũng không vạch trần bà ta, hắn gật gật đầu nói: “Được.”
“Vậy tôi đi gọi người cất xe vào trong gara cho cậu?” Trần tẩu nói xong, liền lập tức gọi thiếu niên ngây ngô thành thật đứng cách đó không xa: “Tiểu Trần! Lại đây giúp thiếu gia cất xe vào trong gara đi!”
“A a a đến đây!” Tiểu trần vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lâm Hạo Sơ liền có chút khiếp đảm tiếp nhận chìa khóa trên tay hắn.
“Đã làm phiền anh rồi.” Lâm Hạo Sơ cười nói.
“Không phiền, không phiền…” Tiểu Trần vội vàng nói, có thể đã nhận ra mình vừa nói sai, biểu hiện có chút khẩn trương thái quá.
Lâm Hạo Sơ cười cười với tiểu Trần, lúc xoay người vào phòng còn nghĩ cuối tháng lúc bác Vương phát tiền lương sẽ tăng cho tiểu Trần một chút. Những gì tiểu Trần vừa nói khiến hắn nghe xong cũng vô cùng sung sướng!!!
Phòng Chu Văn Vận ở tầng bốn, trang trí những bức tranh xanh vàng rực rỡ xa hoa lộng lẫy. Lâm Hạo Sơ đánh giá trang trí xung quanh, nghĩ thầm rằng thật sự rất hợp với chủ nhân của nó, của nặng hơn người, lợi ích là trên hết.
Nói đến cũng buồn cười, trước khi cha qua đời Chu Văn Vận là một phụ nữ thường xuyên đứng trong phòng vẽ tranh. Tuy rằng trải qua một lần hôn nhân thất bại, tuy rằng một mình một người mang theo con nhỏ nhưng khi ấy bà ta vẫn tràn ngập ước mơ theo đuổi.
Khi đó, tuy rằng bà cũng thích túi xách hàng hiệu, trang sức xa hoa, trang phục thời thượng và giầy dép nhưng hơn tất cả vẫn sẽ đưa cha hắn đi xem triển lãm tranh. Sau khi gả vào nhà bọn họ, bà còn nói mình thích cách trang trí như vậy, thanh nhã đơn giản.
Lâm Hạo Sơ lúc này nghĩ lại, năm đó cha mình chắc là thích ước mơ nhiệt tình mà cố chấp của Chu Văn Vận đúng không?
Nhưng mà ai có thể dự đoán được, tài năng hội họa chẳng qua là nước cờ đầu tiên của Chu Văn Vận để gả vào nhà giàu đây?
Sau khi cha hắn qua đời, Chu Văn Vận hiếm khi vẽ tranh, hơn nữa sau tang kỳ không bao lâu bà liền tìm lý do sửa chữa lại phòng mình và hành lang lối đi trên tầng bốn. Phong cách trang trí hiện giờ mới thật là sở thích của bà ta.
Lâm Hạo Sơ nghe tiếng khóc rống, tiếng la hét cuồng loạn của Chu Văn Vận truyền tới từ sâu trong hành lang liền nghĩ thầm, một người đàn bà lòng dạ thâm sâu như vậy, muốn đối phó, hắn nhất định phải càng sử dụng những thủ đoạn thâm sâu hơn…
Chỉnh lại tâm trạng, Lâm Hạo Sơ nhấc chân đi đến phòng Chu Văn Vận.
Ngoài ý muốn, cửa phòng Chu Văn Vận chỉ khép hờ, xuyên qua khe hở Lâm Hạo Sơ thấy Chu Văn Vận đang ở trong phòng nóng nảy đi qua đi lại. Hai bàn tay thon dài xinh đẹp giờ phút này trong đáng sợ như xương khô đang hung hăng cào đầu tóc của mình, bộ tóc được tỉ mỉ chải chuốt giờ rối loạn không ra hình dạng.
Xem ra tiểu Trần cũng không nói sai, Chu Văn Vận là người hướng tới hình tượng cao quý tao nhã, nhưng bộ dạng hiện giờ thật sự không phải là người điên sao?
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ lặng lẽ nhếch lên, nghĩ nghĩ, cuối cùng hắn gõ gõ cửa phòng sau đó đẩy cửa vào, giả vờ không biết chuyện nói: “Mẹ, có chuyện gì xảy ra vậy? Mẹ không sao chứ?”
Chu Văn Vận nghe thấy động tĩnh lập tức xoay người lại, khi nhìn thấy Lâm Hạo Sơ, đôi mắt giăng đầy tơ máu của bà ta bỗng nổi lên vô vàn sát ý.
Lâm Hạo Sơ giật mình nhận ra chuyện này quả nhiên là một đả kích lớn với Chu Văn Vận, lớn đến nỗi người đàn bà tràn ngập tâm cơ này cũng không còn tâm trạng giả vờ trước mặt hắn nữa, không cẩn thận liền để lộ ra ý muốn hãm hại hắn, thậm chí là tâm tư âm độc muốn hắn chết…
Mà lúc này Chu Văn Vận cũng là sửng sốt một chút, dường như nhận ra mình mới vừa rồi đã phạm phải một sai lầm lớn, vội vàng kích động che dấu nói: “Tiểu… Tiểu Sơ… Mẹ… Mẹ không có chuyện gì… Trước đó… Trước đó chơi mạt chược… Có người bắt nạt nên… bị… bị tức thành như vậy…”
Lần đầu tiên người đàn bà luôn bịa ra những lời nói dối lại nói ra một cách khó nhọc như vậy.
Lâm Hạo Sơ nhìn khuôn mặt dường như đã già đi mười mấy tuổi của Chu Văn Vận ngay trước mắt, ở trong lòng cười lạnh, tất nhiên hắn cũng không có ý định vạch trần lời nói dối vụng về này mà chỉ giả vờ không nghi ngờ gì, nói: “À vậy sao, mẹ đừng tức giận, chỉ thua chút tiền thôi!”
“Đúng đúng đúng, mẹ không giận, không giận… Chỉ là cảm thấy người nọ cho rằng mẹ dễ bắt nạt cho nên mới khống chế không được…” Chu Văn Vận thấy Lâm Hạo Sơ hẳn là không nhìn ra vấn đề gì, mới trộm thở ra.
“Tiểu Sơ, con cứ đi làm việc của mình trước đi, mẹ muốn đi rửa mặt đã.” Trong đầu Chu Văn Vận lúc này vẫn vô cùng hỗn loạn, thật sự không có tinh thần để đối phó Lâm Hạo Sơ, ôn ngôn mềm giọng đã là cực hạn, hình tượng người mẹ thiện lương từ ái lúc này bà ta không diễn nổi, cho nên vẫn là nhanh chóng để Lâm Hạo Sơ đi mới là tốt nhất.
“Vâng.” Lâm Hạo Sơ ngoan ngoãn lên tiếng, liền đi ra ngoài.
Lâm Hạo Sơ sắc mặt bình tĩnh đi trên cầu thang, hắn nghe thấy từ sâu trong hành lang lại truyền đến tiếng đồ sứ bị đập vỡ, mà dường như là đồng thời bóng dáng hốt hoảng thất thố của Lâm Bác Hiên cũng xuất hiện nơi cuối cầu thang.
Khi Lâm Bác Hiên nghe thấy tiếng đập đồ của Chu Văn Vận thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Hạo Sơ ở lối cầu thang thì càng là tâm phiền ý loạn.
“Anh… anh sao vậy?” Lâm Hạo Sơ vẻ mặt kỳ quái nhìn Lâm Bác Hiên quần áo có nhiều nếp nhăn và hai má bầm tím, cố ý giả vờ như nghi hoặc hỏi: “Anh không phải là… đánh nhau với người ta đó chứ?”
Vấn đề này vừa mới ném ra sắc mặt Lâm Bác Hiên lập tức thay đổi, “A” vài tiếng gã mới ấp a ấp úng trả lời: “Anh sao lại… sao lại đánh nhau với người khác được… Chỉ là hôm qua quên không dặn người ta mang tây trang đi giặt… Mặt… Mặt là không cẩn thận đụng phải bàn… Vậy, tiểu Sơ, mẹ… hiện tại thế nào?”
Lâm Hạo Sơ đem sự sợ hãi của Lâm Bác Hiên xem ở trong mắt, mặt không đổi sắc mà đáp: “Mẹ chơi mạt chược bị thua, hiện tại đang nổi nóng.”
“Thua?” Lâm Bác Hiên ngẩn người, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng, sắc mặt cực mất tự nhiên nói: “Đúng đúng đúng… À mẹ giận người ta nên gọi điện cho anh mắng người đó một hồi, giờ anh về là để khuyên nhủ bà ấy, miễn lại giận quá sinh bệnh.”
“À à, vậy anh mau đi đi!” Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc nói, nhưng ở trong lòng châm chọc nghĩ hai mẹ con này đều ở trong lòng giấu hắn chuyện “gièm pha” này mà không biết rằng người chỉ đạo diễn xuất, đạo diễn cùng biên kịch phía sau màn chính là hắn…