Tả Trạm Vũ lại một lần nữa để Lâm Hạo Sơ cảm nhận sức chiến đấu siêu cường và lực kéo dài của mình, mãi cho đến khi Lâm Hạo Sơ cảm thấy tay mệt muốn gãy Tả Trạm Vũ mới liên tục gọi tên Lâm Hạo Sơ mấy lần rồi ra…
Lâm Hạo Sơ vốn còn miễn cưỡng có thể chống lại người nào đó suốt ngày cố ý ái muội với mình, nhưng tên này lại dí sát vào lỗ tai hắn thở dốc, lại còn nghe được người ta nóng bỏng gọi tên mình khiến tay hắn không ngừng run rẩy, trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tả Trạm Vũ gắt gao ôm Lâm Hạo Sơ, lười biếng tựa vào vai hắn, hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng bỏng phả lên tai khiến Lâm Hạo Sơ cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình khó hiểu mà tăng lên.
Thân thể cứng đờ, Lâm Hạo Sơ ý thức cảm giác của hắn với Tả Trạm Vũ đang diễn ra sự thay đổi nào đó…
Hắn không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mà ngay lúc này Tả Trạm Vũ đột nhiên càng dùng sức ôm chặt hắn giống như chỉ muốn cơ thể hai người hòa làm một, nơi nào đó trên cơ thể còn không ngừng chọt lên bụng Lâm Hạo Sơ.
Lâm Hạo Sơ rõ ràng cảm nhận được huynh đệ của ai kia đang rục rịch, tuy rằng hắn là người lạnh nhạt trên phương diện kia nhưng có lẽ vì cũng là nam nên hắn cũng hiểu mình chỉ dùng tay Tả Trạm Vũ không thể nào thỏa mãn, người này thật ra còn muốn nhiều hơn…
Trong lòng Lâm Hạo Sơ run rẩy, cảm thấy ngày hắn bị ăn sạch không còn xa!
Ngay tại lúc Lâm Hạo Sơ cho rằng Tả Trạm Vũ nhất định còn muốn gây sức ép thêm lần nữa lại không ngờ Tả Trạm Vũ lại lập tức buông hắn ra, vẫn lười biếng nhìn hắn nói: “Không còn sớm nữa, cậu mau về đi.”
Cái giọng điệu vân đạm phong khinh, dương dương tự đắc, một chút cũng nhìn không ra tình ái, nếu không phải giữa cặp chân thon dài của hắn còn lồi ra một túp lều trại Lâm Hạo Sơ còn thật sự tưởng mình suy nghĩ nhiều.
Lâm Hạo Sơ biết thật ra Tả Trạm Vũ giành giật từng giây, dù sao này quá trình nghiên cứu nọ kia trước đó hắn chưa từng tham dự hơn nữa những thành phần để cấu tạo những hợp chất kia không có sẵn, hắn chỉ có thể thông qua thành phần và cấu tạo nguyên tử cùng với một vài chất liên quan để suy đoán, bởi vậy đến tột cùng phải tốn bao nhiêu thời gian ngay chính Tả Trạm Vũ cũng không biết.
“Thật sự không cần ta hỗ trợ sao?” Lâm Hạo Sơ nhịn không được lại một lần nữa hỏi.
Tả Trạm Vũ nhếch khóe môi, cười nói: “Không cần, cậu mau về đi, miễn cho hai mẹ con kia nghi ngờ.”
Lâm Hạo Sơ đang muốn nói mình trước kia còn đi chơi cả đêm không về nên đêm nay không về cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng khi chạm được ánh mắt như cười như không của Tả Trạm Vũ hắn đột nhiên ý thức được Tả Trạm Vũ khi nãy nói như vậy thật ra là để không tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Học cấp hai cấp ba hắn vô tri vô giác, đối với mấy môn hóa học và vật lý có thể nói là dốt đặc cán mai, nếu vào phòng thí nghiệm nhất định sẽ kéo chân sau Tả Trạm Vũ. Nếu là cản trở thì là chuyện nhỏ, lỡ như lại làm phát nổ hay tạo ra khí độc thì hai người bọn họ nói không chừng đều toi mạng hết.
Lâm Hạo Sơ lần đầu tiên thống hận mình lại học kém như vậy, nhưng hắn cũng hiểu nếu còn ở lại sẽ làm lãng phí thời gian của Tả Trạm Vũ nên chỉ có thể thật sâu mà nhìn Tả Trạm Vũ rồi gật gật đầu, xoay người đi ra cửa.
Một giây trước khi đóng cửa, Lâm Hạo Sơ mới làm được một nửa bỗng dừng bước, xoay người nhìn thoáng qua Tả Trạm Vũ ở trong nhà.
Lúc này Tả Trạm Vũ đã ngồi trước máy tính, điều khiển chuột máy tính nhìn không chuyển mắt vào các loại số liệu trên màn hình lâm vào trầm tư.
Lâm Hạo Sơ không khỏi ngơ ngác mà nhìn một hồi lâu mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đi xuống nhà dưới.
Một đoạn thời gian kế tiếp Lâm Hạo Sơ đều không đi tìm Tả Trạm Vũ, nhưng là mỗi ngày đều đặt cơm ở nhà hàng năm sao đưa đến chỗ Tả Trạm Vũ, hơn nữa vì phòng ngừa sẽ để lộ tiếng gió nhà hàng kia vẫn là sản nghiệp của Tần gia, người đưa hàng cũng là tâm phúc của Tần gia.
Tần Mộ Thi đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trêu chọc Lâm Hạo Sơ, mỗi khi nhớ đến hôm chụp ảnh đó, sinh động như thật, cái gì mà tư thế tiêu hồn, cô đều không nhịn nổi phun máu mũi…
Lâm Hạo Sơ hơi có chút xấu hổ rời khỏi nhà Tần Mộ Thi. Tần Mộ Thi nhìn bóng dáng rời đi mất tự nhiên của Lâm Hạo Sơ cười tủm tỉm nghĩ da mặt mỏng như vậy, khẳng định bình thường bị cái tên Tả Trạm Vũ không biết xấu hổ kia ăn sạch.
Bốn giờ, nụ cười trên mặt Tần Mộ Thi trong nháy mắt tan thành mây khói, thay thế chính là vẻ mặt “muốn die”.
Cô trước đó vì sao lại lắm miệng nói cái gì mà Tả Trạm Vũ thu vào còn chưa đủ nhiều, sau đó liền xong đời, tên này làm việc khiến cô máu chó đầy đầu! Tả Trạm Vũ cái đồ âm hiểm giảo hoạt này làm việc xong lại còn thu phí cao như vậyyyyyyyyyyyyy…
Vẫn chờ đợi đến hai ngày trước khi trận đấu diễn ra, Tả Trạm Vũ vẫn luôn bặt vô âm tín cuối cùng cũng liên hệ với Lâm Hạo Sơ.
Lâm Hạo Sơ không thể đè nén tâm tình kích động, một đường lái xe không dừng đến nhà Tả Trạm Vũ.
“Bảo bối nhi, nhớ chết tôi!” Tả Trạm Vũ vừa mở cửa đã đem Lâm Hạo Sơ ôm chặt vào lòng, Lâm Hạo Sơ lúc này ngược lại tùy ý Tả Trạm Vũ ôm mình, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng lại không nói ra lời.
Đợi Tả Trạm Vũ buông ra Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ trước mắt nhận ra trong mắt hắn phủ kín tơ máu, hai bọng mắt thâm xì, hiển nhiên mấy ngày nay không được ngủ tử tế.
Tả Trạm Vũ nhìn rất rõ trong mắt vẻ mặt phức tạp của Lâm Hạo Sơ liền càng cố ý muốn hắn đau lòng vì mình, vừa không chút để ý lại như có như không nhấn mạnh: “Mỗi ngày tôi chỉ ngủ ba tiếng, trừ ăn ra thì đều ở trong phòng thí nghiệm. Nếu không phải cậu muốn tới buổi sáng thì chắc còn kịp cạo râu. Có phải rất cảm động không Bảo bối nhi?”
Lâm Hạo Sơ nhếch khóe môi, bộ dạng lúc này của Tả Trạm Vũ như vậy khiến hắn không khỏi nghĩ tới cái tên này từng vô cùng đáng ghét nói, “Tôi đối xử tốt với cậu cũng phải làm cho cậu có biết.”
Trong lòng ấm áp nên Lâm Hạo Sơ cũng không để ý Tả Trạm Vũ dùng cái biệt danh sến súa như vậy để gọi mình…
Tả Trạm Vũ hôm nay liên hệ với Lâm Hạo Sơ đương nhiên là đã cải tạo xong trang bị của xe đua. Lâm Hạo Sơ nhìn quần áo và mũ bảo hiểm dùng khi đua xe ở trên bàn có bề ngoài nhìn qua không khác gì những sản phẩm bán trên thị trường liền biết ngay bên trong có ảo diệu.
Xem ra kết quả nghiên cứu rất thuận lợi, chỉ thấy Tả Trạm Vũ đứng phía sau Lâm Hạo Sơ phá lệ dào dạt đắc ý giới thiệu thành quả của mình: “Mũ bảo hiểm này là dùng nguyên liệu phi tinh chế tạo thành, với mũ công nghiệp bình thường còn có thể phòng chống cháy nổ, điểm nóng chảy của vật liệu cũng rất cao, hai lớp trong ngoài đều là hợp kim, đồng dạng có thể thừa nhận lức tác động vào và nhiệt độ cao. Về phần xe, nguyên lý cũng khác mấy.”
Lâm Hạo Sơ cầm lấy mũ giáp cảm thụ một chút, nhận thấy quả nhiên Tả Trạm Vũ là người có thể suy xét chu đáo mọi việc.
Bọn họ cũng không phải chỉ đơn giản lựa chọn tạo ra vật liệu có độ cứng lớn nhất, điểm nóng chảy cao nhất bởi vì còn phải suy xét đến vẻ ngoài và mật độ. Nếu mật độ quá lớn trọng lượng của mũ cũng lớn, người sử dụng đội trên đầu sẽ khó chịu.
Nhưng cái mũ bảo hiểm này trọng lượng cũng không khác mũ bình thường là bao.
“Vậy quần áo mặc lúc đua xe đâu?” Lâm Hạo Sơ hỏi.
“Trang phục này được chế tạo từ một chất lỏng đặc biệt, có thể làm giảm lực tác động vào, mặc chúng cho dù có bị một chiếc xe tải đang đi nhanh vài chục km/h đâm vào thì thân thể cũng chỉ bị bầm tím mấy chỗ mà thôi.”
Đối với kết quả kinh người như vạy Lâm Hạo Sơ đều không nghi ngờ, chỉ là nhịn không được nghĩ thật ra sự phát triển của khoa học kỹ thuật còn nhanh hơn chúng ta nghĩ, bởi vì mỗi lĩnh vực đều có không ít thiên tài luôn nghiên cứu ở những nơi mọi người không biết. Nhưng bọn họ lại mang thành quả nghiên cứu của mình bán cho những kẻ phạm pháp, hoặc là chính là tình nguyện mang vào trong quan tài cũng không chịu công bố ra bên ngoài.
Tả Trạm Vũ ngày đó kể cho Lâm Hạo Sơ về một thiên tài vật lý học, người này vài thập niên qua đã lý giải được những vấn đề chưa có lời giải, nghe nói đã có vài phát hiện quan trọng nhưng thế nào cũng không chịu để người thứ hai biết.
Tả Trạm Vũ nói, người này thuần túy chỉ là vì sở thích bản thân hoàn toàn không có gì ý muốn vì quốc gia, vì khoa học làm ra ý tưởng nhưng lại đặc biệt hưởng thụ loại khoái cảm khi cả thế giới chỉ có mình mình biết.
Thiên tài cũng chỉ cách kẻ điên một vạch kẻ, Lâm Hạo Sơ nghĩ có lẽ chính là như vậy!
Lâm Hạo Sơ khó tránh khỏi vừa tiếc nuối vừa thay quần áo.
Lâm Hạo Sơ mặc quần áo đua xe khác xa với mặc quần áo hưu nhàn thường ngày, hai chân có vẻ càng thêm dài, thắt lưng càng thêm gầy, khí chất cũng càng bùng nổ bừng bừng phấn chấn.
Đôi mắt Tả Trạm Vũ lại bắt đầu lóe ra màu xanh sâu kín, chỉ thấy hắn cao thấp nhìn lướt qua Lâm Hạo Sơ, vô cùng mờ ám nói: “Có phải rất vừa người không? Tôi đã sớm sờ soạng rõ ràng số đo ba vòng của cậu, ngực , thắt lưng , mông…”
“Dừng dừng dừng!” Lâm Hạo Sơ nhanh chóng đánh gãy hắn, thật sự rất không còn gì để nói: “Cậu là nam thần được vạn người kính ngưỡng mà lại hèn như vậy, thật sự không sao chứ?”
“Cũng chỉ có cậu mới được nhìn thấy tôi hèn,…” Tả Trạm Vũ khẩu khí vô cùng sâu xa.
Lâm Hạo Sơ nhất thời không biết phải nói lại cái gì, ánh mắt đảo qua mới đột nhiên kinh ngạc phát hiện trong phòng thế nhưng còn có một bộ trang phục đua xe.
Hắn giật mình, lôi ra bộ trang phục vừa thấy, quả nhiên to hơn của mình một số, hiển nhiên là Tả Trạm Vũ chuẩn bị cho chính mình mặc.
“Sao lại nhiều ra một bộ?” Lâm Hạo Sơ mở miệng hỏi, lông mày khẽ nhíu.
“Mặc đồ tình nhân với cậu!” Tả Trạm Vũ đương nhiên nói.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua hai cái mũ bảo hiểm cùng hai bộ quần áo đua xe, màu sắc và kiểu dáng quả thật là cùng một loại, nhưng mà, hắn mới không tin Tả Trạm Vũ thật sự chỉ là muốn mặc đồ tình nhân với mình.
“Cậu không cần đi.” Lâm Hạo Sơ thần sắc nghiêm túc, rõ ràng Tả Trạm Vũ đây là muốn đi thi đấu cùng hắn.
Hắn một chút cũng không muốn Tả Trạm Vũ mạo hiểm cùng mình.
“Sợ cái gì, còn chưa tin thành quả nghiên cứu của tôi sao?” Tả Trạm Vũ nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng của Lâm Hạo Sơ, tâm tình rất sung sướng. Hắn nhướng mày, dần dần cất đi vẻ không để ý trên mặt rồi nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ vô cùng nghiêm túc nói: “Tin tưởng tôi, tôi đi tuyệt đối có mục đích và suy xét.”
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra thấy Tả Trạm Vũ hoàn toàn không giống đang nói đùa, tuy rằng không rõ ràng lắm hắn đến tột cùng có mục đích gì nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tiểu kịch trường:
Tả Trạm Vũ: “Đua xe đếy, lại muốn bị em quyến rũ đến thần hồn điên đảo …”
Hết chương .
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không biết mọi người có đoán được vì sao Tả công đại nhân lại muốn tham gia trận đấu không~~~·