Lâm Hạo Sơ bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, hắn chỉ cảm thấy tiếng xương vỡ vụn kia giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng…
Tả Trạm Vũ có lẽ là rất đau, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt trên trán cũng bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
Về phần Lâm Hạo Sơ, sắc mặt cũng không thể nào tốt hơn là bao.
Cũng khổ cho Tả Trạm Vũ trong lúc đau đến chết đi sống lại còn rảnh rỗi phân lực chú ý sang quan tâm Lâm Hạo Sơ. Hắn thấy khuôn mặt Lâm Hạo Sơ xanh như cắt không còn chút máu, vì để cho người kia không lo lắng thêm nữa hắn liền cố gắng nhếch khóe miệng, ra vẻ không sao nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, tôi thông minh như vậy sao có thể để chính bản thân mình rơi vào hiểm cảnh? Vừa nãy có chừng mực, không dùng nhiều lực lắm, nặng nhất chỉ là gãy xương cũng không để lại di chứng gì.”
Lâm Hạo Sơ không nói chuyện, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
Không dùng nhiều lực mà còn bị gãy xương sao? Coi hắn là đứa trẻ ba tuổi mà lừa hả?!
“Bảo bối quan tâm như vậy tôi hạnh phúc lắm đó…” Tả Trạm Vũ nhìn hai mắt đỏ bừng của Lâm Hạo Sơ liền cười nói: “Nhưng lúc này chúng ta phải nắm chắc thời gian, thừa dịp chưa ai đến mau giúp tôi mặc lại quần áo bảo hộ nếu không sẽ lộ!”
Một câu nói mà cái giọng điệu vẫn có chút bất cần đời cùng cà lơ phất phơ, nhưng Lâm Hạo Sơ nhìn Tả Trạm Vũ dù giả vờ thế nào cũng không che giấu được vẻ suy yếu trên mặt, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cậu! Cái đồ khốn này!”
Nói xong, hắn liền giả vờ bụi bay vào mắt vươn tay lau đi sau đó bắt đầu chuẩn bị giúp Tả Trạm Vũ mặc quần áo.
Lúc này hai tay Tả Trạm Vũ đương nhiên không thể dùng sức, Lâm Hạo Sơ nhìn hai tay không có sức lực giống hệt như con rối của hắn, thậm chí khi bị mình nhấc lên còn đung đưa qua lại.
Mũi Lâm Hạo Sơ có chút nghẹn, cố kiềm chế cảm xúc, thật cẩn thận nhét hai tay Tả Trạm Vũ vào trong quần áo.
Toàn bộ quá trình, Tả Trạm Vũ không phát ra tiếng nhưng Lâm Hạo Sơ biết hắn nhất định đau vô cùng.
“Đừng lo lắng, cậu cũng không phải không biết trước đây tôi hay đánh nhau sao? Thương tích lúc đó còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều!” Tả Trạm Vũ tiếp tục trấn an nói, thấy sắc mặt Lâm Hạo Sơ không hề tốt lên liền bất đắc dĩ mà thở dài.
Hắn biết Lâm Hạo Sơ nhiều khả năng có chút giận, giận vì hắn không nói trước kế hoạch này.
Nhưng hắn làm sao có thể nói cho người này? Nếu nói ra người này nhất định sẽ tranh giành với hắn làm cái chuyện tự mình hại mình.
“Nếu không thì cậu thổi cho tôi? Cậu thổi rồi sẽ không còn đau nữa!” Tả Trạm Vũ nửa đùa nửa thật nói.
Lâm Hạo Sơ vẫn là không nói được một lời, nhìn đôi mắt tràn đầy trêu tức của Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ có chút bực bội túm lấy đầu tên nào đó hung hăng hôn lên.
Không có ai biết giờ khắc này trong lòng hắn có bao nhiêu loạn và khó chịu, so với việc nghe Tả Trạm Vũ vì an ủi mình mà tận lực nói đùa hắn càng muốn dùng sức hôn cái tên đó, càng muốn cùng người này môi lưỡi giao hòa!
Tả Trạm Vũ không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ sẽ có hành động như vậy liền ngẩn người, ngay lập tức há miệng, ngoan ngoãn chào đón hắn tiến vào.
Cũng không biết có phải là vì kĩ thuật hôn hít của Lâm Hạo Sơ quá kém hay chỉ là vì muốn giải phóng cảm xúc mà hắn đối với Tả Trạm Vũ thật sự là hết cắn lại gặm, đương nhiên là vẫn chú ý khống chế sức lực. Cái loại hôn hít không có thể thống kết cấu gì này lại khiến Tả Trạm Vũ vô cùng thoải mái.
Tả Trạm Vũ híp mắt say mê nghĩ, đừng nhìn tiểu thụ nhi nhà hắn là hệ cấm dục mà nhầm, tương lai lên giường nhất định là trường phái dã tính nha!
Không bao lâu sau xe cứu thương rốt cục cũng đến, vài nhân viên y tế xuống xe vội vàng nâng hai người bị thương lên cáng, hai cô y tá trong đó nhìn Tả Trạm Vũ và Lâm Hạo Sơ hôn nhau đến thâm tình, với sức tưởng tượng vô cùng phong phú các cô tự làm cho bản thân mình cảm động đến mức muốn rơi lệ.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, hoạn nạn thấy chân tình là đây! Trên đời này còn có cái gì có thể so sánh với tình cảm kinh thiên động địa của những người đàn ông?!
Lâm Hạo Sơ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, lập tức liền buông Tả Trạm Vũ ra. Tả Trạm Vũ lại đột nhiên dí sát lại mặt hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn đi vệt nước khả nghi bên khóe mắt.
Lâm Hạo Sơ cảm thấy dưới đáy lòng chậm rãi dâng lên một chút cảm giác khác thường nhưng lúc này hắn không có thời gian suy nghĩ đó là cảm xúc gì, hắn vội vàng quay đầu lại vô cùng lo lắng nói với vài nhân viên y tế: “Phiền mọi người mau chóng kiểm tra vết thương cho cậu ấy, tay cậu ấy bị thương!”
Khi nói những lời này, giọng điệu của hắn không tự giác mà mang theo sự khẩn cầu.
Tả Trạm Vũ thấy thế hai mắt chợt tối sầm.
Cho dù hắn quen biết Lâm Hạo Sơ còn chưa đến một năm nhưng hắn vẫn có thể xác định được đây là lần đầu tiên trong mười tám năm cuộc đời Lâm Hạo Sơ cầu xin người khác… (mười tám nồi bánh chưng =))))
Lúc này một nam bác sĩ trẻ tuổi đi tới, kiểm tra qua rồi đặt hai tay Tả Trạm Vũ xuống, nói: “Là gãy xương, cụ thể còn phải về bệnh viện kiểm tra. Mọi người nâng cậu ta lên đi.” Bác sĩ nói với hai y tế bên cạnh.
“Mọi người nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận một chút…” Lâm Hạo Sơ nhìn hai nam y tá nâng Tả Trạm Vũ lên cáng, nhịn không được lải nhải dặn dò.
Tả Trạm Vũ thấy Lâm Hạo Sơ thay đổi khác với trước kia, từ công tử cao quý tao nhã biến thành bà thím cằn nhằn liên miên liền bật cười…
__________________
“Con nói cái gì?! Thằng ngu xuẩn kia một chút thương tích cũng không có?!”
Cùng thời gian tại biệt thự Lâm gia cách xa trường đua xe, Chu Văn Vận nằm ở trên giường tức giận đến thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Vâng, mẹ.” Lâm Bác Hiên chi tiết kẻ lại, hiển nhiên cũng tức giận đến không nhẹ.
“Con trai, tiền còn lại không cần trả cho lũ vô dụng kia, tiền đặt cọc lúc trước cũng nghĩ cách đòi lại cho mẹ!” Chu Văn Vận nổi trận lôi đình nói, trên mặt hiện lên sự âm lãnh cùng ác độc.”Thằng ngu xuẩn đó không chết đã khiến mẹ tức giận, thế nhưng ngay cả gãy tay gãy chân cũng không bị, mẹ nhất định sẽ không để cho hai tên vô dụng kia thoải mái!”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không để cho bọn họ lấy được một xu tiền! Ngay cả tiền thuốc men con cũng không trả!” Lâm Bác Hiên cũng mang vẻ ngoan độc nói.
“Nhưng mà mẹ …” Vài giây sau Lâm Bác Hiên nhìn Chu Văn Vận có chút muốn nói lại thôi: “Sau khi tai nạn xảy ra, cái thằng ngu xuẩn cùng Tả Trạm Vũ … hôn môi …”
Chu Văn Vận giật mình, khi nghĩ ra Tả Trạm Vũ là ai, vẻ mờ mịt trên mặt lập tức tan thành mây khói, thay thế chính là vẻ đắc ý cùng vui sướng khi người gặp họa.
“Đứa ngu xuẩn đó thế mà là đồng tính luyến ái?!” Bà ta vui đến mức không nhịn được cười to: “Quả nhiên là thứ ngu xuẩn! Thế nhưng thích đàn ông… Ha ha ha ha…”
Lâm Bác Hiên nhìn mẹ mình vui vẻ đến mức muốn khoa chân múa tay vui sướng trong lòng có chút nặng nề nghĩ mẹ gã sau khi phát hiện mối quan hệ của gã và Trương Hoa liền hận vô cùng đồng tính luyến ái, nhưng hiện tại nhất định bà đang cảm thấy may mắn khi trên đời lại có thứ tình cảm dị dạng này.
Quả nhiên, đối với mẹ gã mà nói con trai cũng không phải là thứ gì quá quan trọng…
“Chính xác là gãy xương, hai tay đều gãy…” Bác sĩ trưởng nhìn phim chụp X quang giải thích: “Phải bó thạch cao ngay, trong khoảng thời gian tiếp theo không được lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt. Chỉ bị gãy xương đã tính là may mắn so với những tuyển thủ được đưa vào trước các cậu, họ có lẽ…”
“Bán thân bất toại.” (liệt nửa người) Bốn chữ này bác sĩ không có cách nào nói ra, cũng không biết làm thế nào lại liếc mắt nhìn Tả Trạm Vũ trên giường bệnh một cái, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trong lòng bác sĩ không hiểu nổi, người trẻ thời nay quá khó hiểu, không có chuyện gì làm hay sao lại đi đua xe? Chưa đến một năm bệnh viện của họ đã có bao nhiêu thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi được đưa vào!
Đó vẫn còn là những đứa trẻ, toàn cái lũ lo sợ mạng mình quá dài! Thật là nên đuổi hết cả lũ quay lại chiến trường kháng Nhật ngày xưa mới biết thế nào là quý trọng sinh mạng!!
“Xin hỏi bác sĩ, tay cậu ấy sẽ không có di chứng gì chứ?” Sau khi Tả Trạm Vũ bó xong thạch cao Lâm Hạo Sơ vẫn có chút không yên tâm, liền nhịn không được hỏi bác sĩ.
“À, sẽ không! Thương thế không nghiêm trọng, nghỉ ngơi cho tốt là ổn! Thương thế ở tuổi các cậu vẫn còn dễ phục hồi, xương cốt khôi phục cũng nhanh.” Bác sĩ trưởng tuy rằng rất muốn nói chuyện giật gân một phen dọa hai đứa trẻ trâu này sợ không dám tham gia đua xe nữa nhưng không có cách nào mà vẫn phải làm theo y đức, đành ăn ngay nói thật.
Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng thở ra một hơi, nhưng vẫn gọi lại bác sĩ tiếp tục dò hỏi gây sức ép: “Vậy có phải ăn kiêng gì không? Ăn cái gì thì tốt?”
“Gãy xương không cần kiêng gì cả, chỉ là ăn ít cay và ít chất kích thích, có thể ninh canh xương bồi bổ cho cậu ta, canh cá cũng không tệ.” Bác sĩ trưởng trả lời.
Lâm Hạo Sơ vô cùng dụng tâm nhớ kỹ, Tả Trạm Vũ nhìn vẻ nghiêm túc của hắn khóe miệng không kìm lòng nổi mà nhếch lên.
Cho dù tay đau đến muốn nhe răng trợn mắt nhưng có thể làm cho tiểu tức phụ quan tâm săn sóc để ý đến mình như vậy hắn cảm thấy hết thảy khổ sở đều đáng giá! Ngẫm lại hắn hiện tại hai tay “tàn phế”, có một số việc đương nhiên tức phụ nhi nhà hắn phải lo đến, ví dụ như đút cơm này, còn đi toilet nữa nha, còn tắm rửa gì gì nữa…
Tả Trạm Vũ nghĩ qua nghĩ lại liền cảm xúc dạt dào, thậm chí có chút tăng xông…
“Tôi vừa mời cho cậu một nam hộ lý…” Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hạo Sơ liền xoay người nói với Tả Trạm Vũ.
Khóe miệng đang cười dâm của người nào đó cứng đờ, sắc mặt bắt đầu từ hưng phấn ửng hồng biến thành một mảng tiêu điều…
Hết chương .
Thấy người iu bị thương là em nó xớn xác hết cả lên =))) và với tui là suốt từ đến giờ chúng nó mới hôn hít, còn trong truyện là chưa tới một năm…..