Xe dừng lại trước cổng Toà thị chính, Lộ Ảnh Niên chậm rãi bước vào bên trong, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên thường thấy, nhưng ánh mắt không dấu được vui mừng cùng hưng phấn.
Lại hoàn tất một cuộc diễn tập, bất quá hiện tại không phải lúc phong quan bế cảng, Tào Thanh Thiển nếu muốn đến thăm cô cũng được.
Có điều nàng bây giờ là Phó Thị trưởng đại nhân làm sao có thời gian chạy tới thành phố khác chứ.
Cho nên hai người đã một tháng rồi không được gặp nhau.
Ngày thường đều ở tại quân khu, chỉ những khi có diễn tập hay nhiệm vụ gì mới có thể rời đi.
Từ sau khi có Tào Bối, cho dù bận rộn cỡ nào Lộ Ảnh Niên đều mỗi chiều về nhà một chuyến, chí ít trước khi ngủ sẽ không quên.
Tào Thanh Thiển cũng như vậy, vô luận công việc bận thế nào, dù đi công tác bên ngoài mấy ngày vẫn không quên gọi điện thoại nói chuyện với nữ nhi, những khi rãnh rỗi nàng sẽ cùng Lộ Ảnh Niên mang theo Tào Bối đến công viên chơi.
Cả Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, mỗi người đều có chung một suy nghĩ gia đình mới là quan trọng nhất.
Cuộc diễn tập lần này ngay tại N thị, Lộ Ái Quốc đặc biệt gọi riêng cho cô đưa Tào Bối đến ở với ông.
Đợi sau khi hoàn thành cuộc diễn tập ông lại nói muốn giữ cháu gái ở lại thêm một thời gian vì hai ông bà đều rất nhớ nó.
Gia gia muốn chiếm lấy nữ nhi thật khiến Lộ Ảnh Niên không biết làm sao, ít ra cô cũng biết gia gia cùng bà nội lớn tuổi rồi, cho nên muốn gần gũi con cháu cũng là lẽ đương nhiên.
Hơn nữa Lộ Ảnh Niên cũng đang tính toán muốn để nữ nhi ở N thị vài hôm.
"Xin chào! Lộ Trưởng quan, Ngài về rồi?" Hướng thẳng phía văn phòng Tào Thanh Thiển, gặp phải không ít người, bọn họ nhìn thấy Lộ Ảnh Niên lập tức sáng mắt bắt đầu nhịn nọt, đơn giả vì Lộ Ảnh Niên là con gái của Tào Cẩn Du, là cháu gái của Tào Thanh Thiển.
"Mấy hôm trước có nhìn thấy cô cùng các quân sĩ trên TV, lúc diễn tập thực soái nha." Lộ Ảnh Niên nghe mà vô thức gật đầu cho có lệ, nét mặt bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn.
Bắt gặp hắn dường như còn muốn nói gì, cô vội nâng lên cánh tay xem đồng hồ, đánh gãy câu nói của hắn: "Thật có lỗi! Chuyện là......!Tiểu Di đang chờ tôi, cho nên........"
"A......" Nghe cô nói vậy, người nọ nhất thời có chút xấu hổ, hắn lập tức lui sang một bên: "Tào Thị trưởng hiện tại hẳn đang ở văn phòng."
"Được! Cám ơn." Gật gật đầu cảm tạ, Lộ Ảnh Niên đi tới nơi mà cô quen thuộc nhất, chỉ chừa lại gả nọ vẻ mặt quẫn bách đứng tại đó.
Không thèm để ý tới.
Tào Cẩn Du nửa năm trước đã rời E thị, Lộ Văn tuyệt nhiên cũng sắp xếp công việc ở đây nhanh chóng đuổi theo bà.
Vì thế E thị trên thực tế chỉ còn lại Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển hai người.
Tào Cẩn Du tuy không còn là Bí thư thị uỷ nhưng sức ảnh hưởng của bà vẫn không hề sụt giảm, Tào Thanh Thiển năng lực cùng danh vị thì không ai không biết cho nên người nọ muốn nịnh bợ Lộ Ảnh Niên cũng không có gì không đúng.
Tiếng gõ cửa phòng.
Nghe thấy giọng nói bên trong phát ra, Lộ Ảnh Niên liền mở cửa đi vào.
Xác định văn phòng không có ai khác mới lộ ra bộ dáng ngốc hề hề.
Thuận tay đóng cửa lại bước đến bàn làm việc: "Tào thị trưởng!"
Thời gian tan tầm cũng sắp đến, Tào Thanh Thiển đang cầm bút máy phúc đáp mấy sấp văn kiện, một xíu nữa là có thể hoàn thành, lúc nhìn thấy Lộ Ảnh Niên đi vào nàng cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là nhìn cô thì cảm thấy buồn cười, mềm giọng nói: "Chờ ta một lát, sắp xong rồi."
"Ân."
Ngồi xuống sô pha, Lộ Ảnh Niên dáng vẻ mê gái nhìn chằm chằm Tào Thanh Thiển, tầm mắt theo lọn tóc trượt xuống vành tay khéo léo buông xoã lên gương mặt xinh đẹp, một đường uống lượng theo xương quai xanh dần xuống phía dưới, ánh mắt trở nên nóng rực.
"Xong rồi." Công việc hoàn tất, ký tên khép lại sấp văn kiện, Tào Thanh Thiển đóng nắp bút máy bỏ vào hộp đựng bút, vừa ngẩng đầu lên chạm phải ảnh mắt Lộ Ảnh Niên, gương mặt thoáng chốc nóng bừng, trừng mắt nhìn cô không nói câu gì.
"Hắc......." Trơ mặt đứng dậy bước tới, Lộ Ảnh Niên nắm tay nàng hai tròng mắt đen bóng, khoé môi mân khởi một độ cong: "Vài ngày tiếp theo chúng ta có thể hai người một thế giới rồi."
Chuyện Tào Bối ở lại N thị cùng Lộ Ái Quốc và Phó Cẩm Miên Vài ngày, Lộ Ảnh Niên hôm qua đã giải thích với Tào Thanh Thiển, Tào Thanh Thiển cũng đồng ý, cho nên hôm nay nghe cô nói vậy nàng cũng tự nhiên hiểu được.
"Không biết đầu óc Niên cả ngày suy tưởng loạn thất bát tao cái gì." Lộ Ảnh Niên vừa hạ giọng, Tào Thanh Thiển liền thân thủ nắm lấy cái mũi của cô oán trách.
"Hửm? Loạn thất bát tao?" Chớp mắt ra vẻ vô tội, Lộ Ảnh Niên không rõ: "Con nói Bối Nhi ở chỗ gia gia, cho nên mấy ngày nay chỉ có chúng ta hai người ở nhà mà, có gì đâu loạn thất bát tao?"
Khẽ phiết môi, biết cô trưng ra vẻ mặt như vậy là muốn trêu ghẹo mình, Tào Thanh Thiển tức giận liếc mắt: "Nếu vậy thì, buổi tối ngoan ngoãn không được xằng bậy."
Khụ.......!Lộ Ảnh Niên không nghĩ tới nàng nói như vậy, cô trợn mắt thổ lưỡi: "Buổi tối để buổi tối nói, giờ đói bụng quá à.
Chúng ta đi ăn thôi Tiểu Di."
Tào Thanh Thiển thở dài lắc đầu, nhưng lúc nhìn đến cô vẫn không nhịn được nhẹ giọng cười khẽ: "Niên a......!Nghịch ngợm chết được."
Hai người rời khỏi Toà thị chính, gần một tháng không gặp, cho dù Tào Thanh Thiển có muốn đích thân xuống bếp làm cơm cho Lộ Ảnh Niên, cô vẫn không muốn nàng vừa tan tầm lại phải vất vả cả buổi chiều như vậy.
Nhất quyết kéo nàng đến nhà hàng của Lộ Văn dùng cơm.
Nhưng mà......!lúc hai người ngồi vào bàn, thức ăn cũng đã dọn lên rồi, đáng lẽ sẽ có một bữa tối ngọt ngào ấm áp......!Lộ Ảnh Niên nhìn chiếc cổ trắng nõn của Tào Thanh Thiển lại không thể khống chế bản thân.
Kéo tay nữ nhân đang định ngồi xuống oa vào lòng mình, nhân lúc nàng bất ngờ than khẽ liền lập tức cúi đầu hôn trụ môi nàng, lưỡi không chút do dự thâm nhập vào trong trướng doanh, bắt đầu công phá quyết liệt triền miên, Lộ Ảnh Niên hé mở mắt nhìn thấy phía sau sự hoảng hốt chính là hàm ý vui vẻ của nữ nhân, cô nhanh chóng vòng tay ôm chặt thắt lưng nàng, tay phải không hề cố kỵ đặt trên hai ngực mềm mại.
Tựa như không đoán được cô lại ở nơi công cộng dám làm ra chuyện lớn mật, nữ nhân vừa rồi còn thả lỏng thân mình tức thì mở mắt, tay vội ngăn lại cái tay không thành thật loạn náo trước ngực mình, lúc này Lộ Ảnh Niên đã muốn cởi bỏ hai cúc áo nàng, muốn giãy thoát nhưng lại không được, trong mắt biến sắc trở nên lo lắng.
"Ân.....!Niên Niên......" Sau khi nụ hôn chấm dứt nàng gần như không thở được những vẫn miễn cưỡng mở miệng nói chuyện, Tào Thanh Thiển thân mình có chút hư nhược, dụng chất giọng thở dốc muốn ngăn cản hành vi quá phận của Lộ Ảnh Niên: "Không được......"
Tay trái dùng thêm chút lực để nàng dạng chân ngồi trên đùi mình, Lộ Ảnh Niên vùi đầu vào chiếc cổ bóng loáng, ngay tại đó tỉ mỉ mà cắn mút khiến Tào Thanh Thiển một trận run rẩy.
"Niên Niên......" Rõ ràng cảm giác được tay trái của Lộ Ảnh Niên đang đặt lên đùi mình lần mò hướng vào trong tìm kiếm, Tào Thanh Thiên run giật theo từng cái nhích nhỏ nhỏ của Lộ Ảnh Niên, nàng cắn môi lộ ra ánh nhìn mê ly cùng bất lực: "Niên.....!Niên đáp ứng không ở bên ngoài.....!Khi dễ ta...."
Cho dù đây có là khách sạn của Lộ Văn, cho dù nàng có thể xác thực nơi này hoàn toàn không ai đến quấy rầy, nhưng.......!ở bên ngoài làm loại chuyện thế này, nàng vẫn xấu hổ và giận dữ không thôi.
"Đâu phải ở ngoài." Từ sau khi có Tào Bối, Tào Thanh Thiển rõ ràng không dung túng cô giống như trước kia, lúc này khó có được cơ hội, Lộ Ảnh Niên một chút cũng không muốn bỏ qua loại chuyện kích tình thế này, giọng nói khàn đục không hề muốn dừng lại động tác: "Ở đây là bàn ăn, bên trong, không phải ở ngoài."
"Niên....." Ngón tay du tẩu trên người nàng sắp chạm vào mép quần lót, Tào Thanh Thiển gương mặt đỏ sẫm, có chút khó thở lại không biết nên thế nào cho phải, mắt thấy Lộ Ảnh Niên lần này có lẽ nhất quyết không tha mình, nàng lại cắn môi chung quy khuất phục: "Niên Niên! Đừng ở đây, về nhà rồi muốn thế nào đều Tuỳ Niên, có được không?"
"Huống chi....!chúng ta còn chưa ăn đâu." Tiếng thở dốc trầm mê, Tào Thanh Thiển nhận thức được ngón tay Lộ Ảnh Niên hơi do dự, ấp úng nói tròn câu.
Phút chốc dừng lại mọi hành vi xấu xa, lý trí dần trở về.
Nhìn ngắm bộ dáng chật vật của nữ nhân trong lòng mình, cơn dục vọng lại mãnh liệt ùa đến.
Lộ Ảnh Niên cắn chặt răng, nhịn xuống nổi xúc động bức thiết muốn cường Tào Thanh Thiển, cô ôm ghì lấy nàng: "Dì nói! Về nhà con muốn sao cũng được phải không?"
"......!Ân."
Chuyện là như vậy, ngay cả Lộ Ảnh Niên cũng không thể tin được cô lại nhịn được dục vọng, trong khi đã khiến Tào Thanh Thiển thành ra bộ dáng chật vật thế này, càng không thể tin được cuối cùng cô đã nén được xúc động buông tha nàng, buổi cơm chiều đáng lẽ rất ấm cúng lại ám mụi bầu không khí của nhục dục.
- -----------------
"Niên Niên....!Ân....."
Về đến cửa, tuy đã biết sau khi vào trong sẽ phải đối mặt với dục cảm như thế nào.
Vừa bước vào trong thân thể liền trực tiếp bị ấn lên tường, vô lực nhuyễn tại trong lòng người nào đó.
Cơ hồ nhờ hai tay chống đỡ mới không phải yếu đuối ngã sấp trên sàn.
Tạch......!Một tiếng vang khẽ, Lộ Ảnh Niên ấn mở công tác đèn, cả căn phòng hôn ám lập tức sáng bừng, ánh sáng chói đến mức Tào Thanh Thiển không kịp thích nghi phải híp mắt lại, bên hông váy không biết tự lúc nào buông lỏng ra, dọc theo đôi chân thon dài tiếp trên sàn thượng.
"Tiểu Di....." Thấp giọng thì thầm, Lộ Ảnh Niên thích nhất nhìn thấy nàng vì chính mình mê loạn, cô đặt những nụ hôn lên khắp gương mặt nàng, đôi tay linh hoạt giải khai cúc áo, cũng lúc này mở miệng gọi ra xưng hô cấm kị kia.
"Những lúc như vậy....!Niên...." Tào Thanh Thiển không còn quá nhiều lý trí khinh mi, sớm biết cô yêu nhất mỗi khi làm loại chuyện này lại gọi mình Tiểu Di, nàng còn chưa hoàn toàn trầm luân vào khoái cảm sa đoạ, đang há mồm định nói gì, trước ngực bỗng dưng thông thoáng, nội y cũng theo đó rơi xuống.
Dưới ánh đèn sáng, khuôn ngực tuyết trắng vừa đầy đặn vừa mềm mại cực kỳ mê người, Tào Thanh Thiển không cần nhìn cũng biết Lộ Ảnh Niên dùng cảm xúc gì nhìn mình, cắn môi: "Trở về phòng."
"Dì nói về nhà con muốn sao đều tuỳ con." Đang muốn vùi đầu ngậm lấy tiểu mai hồng nhuận, nghe nàng nói vỏn vẹn mấy chữ, Lộ Ảnh Niên không ngẩng đầu lên, cũng không dừng lại động tác, trực tiếp hàm chứa tiểu vật đáng yêu kia, đầu lưỡi khiêu khích lượn lờ, đưa Tào Thanh Thiển vào bể dục.
Cùng với nhau bao lâu rồi, mỗi một chỗ mẫn cảm trên gười Tào Thanh Thiển cô nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần vài lần khiêu khích nàng sẽ lập tức dần mất đi ý thức, Lộ Ảnh Niên khoé môi giương lên nhìn nữ nhân vừa rồi còn có ý ngăn cản mình lúc này đã thở phì phò tuỳ ý mình đùa bỡn, bàn tay còn lại của cô hướng xuống phía dưới tìm kiếm, đến khi chạm được mảnh ướt át đôi mắt đanh lại thêm vài phần thâm thuý, đầu ngón tay nhẹ đẩy ra tầng vải dệt, trực tiếp hoạt nhập vào địa phương tối non mềm.
"Con còn chưa đi vào, Tiểu Di đã vội vã muốn con sao?" Đầu ngón tay mỗi lần chậm rãi loạn nháo canh hờ trước cửa động, cô sớm đã buông tha tiểu vật nhỏ bị liếm lộng đến sưng đỏ mà ngẩng đầu lên, nhìn Tào Thanh Thiển kiều mị híp mắt thở hào hễn, lời nói nói ra khiến người ta vô cùng xấu hổ lẫn giận dữ.
Nghiêng đầu tránh đi, biết những lúc thế này cô sẽ tìm mọi cách khiến mình ngượng ngùng, Tào Thanh Thiển không thèm để ý tới cô, nhưng vẫn dung túng mọi hành vi càn quấy.
Cho dù vô luận nàng phản ứng thế nào, cuối cùng Lộ Ảnh Niên vẫn không nhịn được làm mấy chuyện dục giảo thế này.
Mày khơi mào, Lộ Ảnh Niên sai lệch oai đầu nhìn dáng vẻ Tào Thanh Thiển từ từ nhắm lại hai mắt, nở nụ cười tà ác.
Ngón tay ở nơi khiêu khích thu trở về, ngay lúc nàng nghi hoặc mở mắt ra nhìn cô mới dụng một chút lực bế thốc nàng lên, đi thẳng vào phòng ăn, đặt nàng ngay ngắn trên bàn.
"Niên Niên......" Ý thức được mình hiện tại đang ngồi ở đâu, Tào Thanh Thiển cảm thấy như thể bị treo trên giàn thiêu, nàng cắn môi muốn ngẩng đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, thì thân thể đột nhiên bị uống lại, vốn là tư thế ngồi bệch lập tức biến thành tư thế quỳ nằm úp sấp.
"Lộ Ảnh Niên!" Vừa thẹn vừa giãy dụa muốn đứng dậy, ở trên bàn ăn lại bày ra bộ dáng tu chân thế này......!thậm chí nơi tư mật cũng vì thế mà không được che lấp xuất hiện trước mặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển cố gắng vặn vẹo thân mình muốn thoát khỏi tình cảnh quẫn bách này, nhưng Lộ Ảnh Niên đương nhiên không đồng ý, ngay lúc nàng ra sức giãy dụa, cô cách một lớp vải dệt sớm đã thấm ướt cúi đầu vụng trộm hôn lên khóm hoa nở rộ thẹn thùng trước gió.
"Ah......" Khí lực nháy mắt như bị hút đi, hai tay chống đỡ xuống bàn không cho phép bản thân nàng gục xuống, sợi tóc tán lạn trên vai cùng chiếc áo sơ mi mở rộng ra từ lúc nào, trước ngực đình viện cũng vì vậy mà thoáng đãng đung đưa.
Cũng chính vì đây là bàn ăn, và cũng chính vì mọi động tác của người phía sau mà Tào Thanh Thiển mỗi khi nghĩ tới liền chạm đến đỉnh điểm khoái cảm cao nhất.
Ngẩng đầu nhưng không nhìn rõ được thần sắc của Tào Thanh Thiển lúc này, nhưng lại rất rõ dáng vẻ kia sắp khóc đáng yêu cỡ nào, Lộ Ảnh Niên hít sâu một hơi, cởi luôn sớ vải dệt vướng víu cúi cùng, tay hướng lên phía trên sờ soạng nhu loạn hai luồng nhuyễn thịt, tay phải cô trụ vòng eo hơi chút dùng sức khiến kiều đồn bóng loáng hơi vễnh lên.
Đầu lưỡi ra sức tìm tòi điểm nổi mại nộn, khi thì ra vào khi thì giống như thăm dò mặc tình nhiễu loạn.
"Niên Niên......!Ân....!Không ách......." Cho tới bây giờ nàng vẫn không thể thừa nhận quá nhiều khoái cảm như vậy, khoé mắt rất nhanh tích điểm trong suốt, âm thanh thác loạn không ngừng tràn ra nơi khoé môi mình, bị nữ nhân phía sau tra tấn hết sức điên cuồng, Tào Thanh Thiển đã không thể khống chế chính mình.
Từ việc vừa rồi còn muốn né tránh giờ chỉ còn biết hùa theo phối hợp với mọi động tác của cô, eo nhỏ chậm rãi xoay động, một chút lại một chút, hỗn loạn liên tục gọi tên Lộ Ảnh Niên.
"Thanh Thiển.....!Tiểu Di........" Cúi đầu đồng dạng gọi tên nàng, Lộ Ảnh Niên thu hồi tay phải, ngón trỏ cực kỳ ăn ý với đầu lưỡi rơi vào địa phương nóng ướt, mỗi một lần xâm nhập đều chọc trúng mẫn điểm, mỗi một lần đều mang theo vố số dòng chất lỏng ấm nóng: "Ngoan, chính mình động......."
"Ân.....!Không...!Niên Niên! Không!" Phe phẩy đầu không muốn nghe những gì Lộ Ảnh Niên vừa nói, nhưng thân thể lại phản nàng không chịu kiểm soát.
Tào Thanh Thiển liên tục khinh suyễn, ngay lúc đầu lưỡi của Lộ Ảnh Niên điên cuồng giảo lộng.
Tấm lưng tuyết trắng ngạnh sinh thẳng tắp, đầu óc hoàng toàn chìm vào khoảng không hư ảo.
Vài phút sau, không gian im lặng chỉ còn lại tiếng hít thở vô cùng dâm mỹ.
"Lộ Ảnh Niên!" Nâng tay ghìm lấy bả vai cô.
Tào Thanh Thiển toàn thân nhuộm sắc hồng vựng, trên trán vài sợi tóc che phủ, nhan dung dị thường xinh đẹp, giọng nói cũng mị như thế: "Niên rốt cuộc đã học được loạn thất bát tao gì, vì cái gì........"
Vì cái gì mỗi lần đều nghĩ đến mấy phương thức kỳ quái ép buộc nàng.
Trong nháy mắt bế thốc nàng lên, cũng lười sửa soạn lại bàn ăn, không để ý tới vệt chất lỏng cùng chiếc quần lót nho nhỏ ở bên cạnh chúng.
Lộ Ảnh Niên vững bước một đường ôm Tào Thanh Thiển vào trong phòng ngủ, cẩn thận đặt nàng lên giường mới nhẹ giọng cười cười, giọng nói vô cùng mềm mỏng: "Dì phải biết rằng! Con trãi qua mười mấy năm, mỗi một ngày cảm thấy mình lớn hơn một chút, trong đầu con đều chỉ toàn là bóng dáng của Dì, Tiểu Di thân ái."
"Niên......." Nghe những lời này thật không biết phải đáp lại thế nào.
Tào Thanh Thiển trầm ngâm giây lát liền xoay lưng lại, kéo chăn che kín người: "Ta muốn ngủ."
Nhưng Lộ Ảnh Niên làm sao bỏ qua cho được, thời điểm cô muốn để Tào Bối ở N thị thêm vài ngày một khắc đó, cô chính là đã hạ quyết tâm trở về hảo hảo yêu thương Tiểu Di nhà cô một phen.
Cái gọi là Ba mươi như lang, bốn mươi như hổ không phải sao? Nàng là ngoại sinh nữ phi thường yêu thương Tiểu Di nha.
Sau một tiếng kêu thất thanh, chăn bị bỏ lại dưới giường, vẫn là tiếp diễn một cuộc chiến khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Có lẽ.
Những Cuộc chiến thế này sẽ kéo dài mãi cho đến khi Tiểu Tào Bối lớn lên, sẽ không vì sự phát triển của đứa nhỏ mà gián đoạn.
_____________________
_____________________
Tác giả chân chính muốn nói: Được rồi! Phiên ngoại rốt cuộc viết xong, thiên văn hoàn toàn kết thúc, đã khiến mọi người đợi lâu như vậy, thực sự xin lỗi a.
Có chút luyến tiếc Niên Niên cùng Tiểu Di.......!ếy.
Mà nói vậy thì khác gì trước đó ta luyến tiếc Tiểu Diễm cùng Miểu Miểu đâu, ta sẽ không để Miểu Miểu cười nhạo a?
Mỗ Vu: Ah rốt cuộc cũng hoàn rồi [chấm nước mắt]!!! Thực sự hoàn nhé.
Còn PN về chuyện của Đông Phương Vân ở kiếp trước khi nào quỡn Mỗ sẽ úp êu êu!!! Thật vui vì các bạn theo dõi bộ truyện!!! Feliz!!!.