Thời điểm dùng cơm chiều Lộ Văn - Tào Cẩn Du phu thê hai người đều không về nhà, Lộ Võ đương nhiên sẽ ở lại, còn Ngôn Lặc Ninh thì được Tào Thanh Thiển mời lại dùng cơm.
Lộ Ảnh Niên nhìn thấy hai người này thì vô pháp bình tĩnh, bất cứ ai khi đối mặt với tình định đều không khỏi bức rức, vậy mà còn phải tiếp tới hai người.
Rốt cuộc kiếp trước: Một người là nam nhân được chọn đối tượng kết hôn của Thanh Thiển, một người là người yêu kiếp trước của nàng.
Cho dù phải đối mặt với ai, cô cũng cảm thấy không chút tự tin.
Lúc vào phòng thay đồ xong trở lại dưới lầu, Lộ Ảnh Niên sớm đã không còn bộ dáng khó coi như vừa rồi, vẫn cố gắng khắc chế bản thân, an tĩnh dùng xong bữa cơm, nói với mọi người vài câu liền hồi lại phòng, mở ra chiếc máy tính xem lại mấy bức ảnh buổi chiều mình chụp được, muốn tìm xem còn bỏ sót dấu vết gì hay không.
Ôm laptop ra khỏi phòng, quả nhiền nhìn thấy mẹ vẻ mặt mệt mỏi đang bước về phía mình, Lộ Ảnh Niên vi ngẩn một hồi, ngay sau đó liền đem thần tình suy sụp cùng vô lực vứt bỏ: "Mẹ?!?" Từ lúc trọng sinh đến giờ chỉ lo nghĩ cùng Tào Thanh Thiển chung một chỗ, hao hết tâm tư cho việc ngăn cản nàng cùng Lộ Văn và cả Ngôn Lặc Ninh quen biết, chung quy cũng không có kết quả gì, đã vậy còn không có ý định sử dụng phần ký ức có được làm chút gì đó cho ba mẹ.
"Ảnh Niên." Bà dừng lại bước chân, thấy nữ nhi vẻ mặt lo lắng nhìn mình, Tào Cẩn Du miễn cưỡng tươi cười, duỗi tay sờ sờ đứa nhỏ không biết từ khi nào đã muốn cao hơn mình: "Sao con còn chưa ngủ, gần đây ôn tập có mệt hay không?"
"Dạ không có!" Lộ Ảnh Niên nói như vậy, một tay ôm lấy máy tính, một tay ôm cánh tay bà: "Con cho mẹ xem cái này."
"Huh?" Gương mặt nữ nhân hằng lên sự mệt mỏi không biết nữ nhi muốn cho mình xem thứ gì, chỉ là nhìn biểu tình tinh quái khó hiểu của con, bà cũng không muốn chọc đứa nhỏ mất hứng, tuỳ ý cô kéo tay mình vào trong phòng.
"Thanh Thiển, uống chút sữa, ngủ sẽ thoải mái hơn." Ngay lúc Lộ Ảnh Niên kéo tay mẫu thân vào phòng, dưới lầu chợt phát ra âm thanh của Lộ Võ, bước chân có chút sững lại, bản năng nắm thật chặt tay bà, ngay sau đó ý thức được gì liền hai bước vào phòng đóng cửa lại.
Đem máy tính đặt lên bàn.
Mầy ngày liền cứ lo lắng về vụ án, trong lòng không ngừng nghĩ ngợi việc trượng phu có lẽ sẽ vì chuyện này chịu không ít giày vò, dù cho có cường thế sắc bén thế nào, Tào Cẩn Du giờ phút này cũng vô phương nhìn ra Lộ Ảnh Niên có gì đó không ổn, ngưng mắt nhìn đứa nhỏ lăng rê con chuột chọc phá gì đó mà thở dài.
"Em uống rồi." Tào Thanh Thiển nhìn ly sữa trong tay Lộ Võ túc hạ mi: "Em về phòng, anh cũng nghĩ sớm đi."
Túc: gom lại, thu hẹp lại
"....!Ừm." Cầm lấy ly thuỷ tinh, theo bóng Tào Thanh Thiển bỏ lại một câu rồi bước lên lầu, Lộ Võ ngơ ngẩn nhìn nàng, tâm tình thập phần uể oải, nhưng rất nhanh khôi phục.
Bước ngang qua phòng Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển thói quen dừng bước, xuyên qua khe cửa còn chưa khép chặt nhìn vào bên trong, cô đang đùa nghịch máy tính.
Nàng cắn môi, trừu động bước chân nhanh chóng tiến vào phòng mình.
"Mẹ, mẹ xem cái này." Đem bức ảnh quan trọng nhất phóng to ra, sau đó xoay người hướng Tào Cẩn Du chỉ chỉ vào màn hình, nhìn thấy mẹ mình bước đến bên ghế ngồi xuống.
Lộ Ảnh Niên nhanh nhảu vọt ra phía sau giúp bà xoa bóp bả vai, bất quá mới xoa được vài ba cái, nữ nhân vừa mới ngồi vào ghế liền lập tức đứng dậy, một chút nghiêm nghị điềm tĩnh của Cục trưởng Cục kiểm sát ngày thường cũng không: "Bức ảnh này từ đâu con có?"
Cười hắc hắc nhìn tia khinh nghi trong mắt mẹ mình, Lộ Ảnh Niên cầm chuột chuyển thêm vài ảnh: "Còn có nhiều nữa nè."
Chốc lát liền khôi phục bình tĩnh, Tào Cẩn Du nhíu mi nhìn nữ nhi lần lượt trình chiếu mấy tấm ảnh chụp, biểu tình càng lúc càng ngưng trọng.
"Hình xăm trên tay gã này con đã từng thấy." Đem bức ảnh phóng to hình xăm trên tay gã nam nhân, Lộ Ảnh Niên nói: "Lúc trước con từng cứu một chị kia, trên tay mấy tên đuổi bắt chị ấy cũng có hình xăm này."
Nhìn bức ảnh mà trầm ngâm chốc lát, Tào Cẩn Du vỗ vỗ đầu nữ nhi, sau đó thẳng bước rời khỏi phòng cô.
Có chút không hiểu nổi mẫu thân nhà mình, Lộ Ảnh Niên trong lòng thầm nghĩ bà có phải hay không tìm đến ba xin lỗi? Nhưng không ngờ không lâu lắm Tào Cẩn Du đã trở lại, trên tay còn cầm theo USB.
Nhìn nàng đem toàn bộ ảnh chụp chuyển qua, Lộ Ảnh Niên ngồi trên mép giường chi cằm: "Mẹ, người không muốn tìm ba sao?"
Động tác rê chuột dừng lại một chút, Tào Cẩn Du đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cũng không xem đến nữ nhi, trầm mặc trong chốc lát thì nói: "Con lo đọc sách là được rồi!"
Nhún vai, đối với chuyện xảy ra giữa ba mẹ cô quả thực không có chỗ chen chân vào, Lộ Ảnh Niên cũng không nói thêm gì, dù sao hiện tại thái độ của mẫu thân so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, đại biểu phong ba đã nguôi ngoay.
Cái gì phụ thân nuôi dưỡng tiểu tình nhân, còn đem tội chứng giao cho cô ta.
Loại cố tình vu oan gán hoạ này cũng có thể khiến tâm tình mẫu thân rối loạn, quả nhiên tình yêu gì đó có thể đánh cướp lý trí của mọi người.
Đang miên man suy nghĩ, chợt cảm nhận đầu mình bị gõ hai cái, Lộ Ảnh Niên vừa ngẩn lên liền thấy Tào Cẩn Du híp mắt nhướng mài liễu nhìn đến mình: "Ảnh chụp rốt cuộc ở đâu mà con có?"
"Ngạch!" Gãi đầu, cũng không nghĩ sẽ gạt mẫu thân, dù sau lúc mình nói với mẹ muốn xin nhảy lớp, nịnh nọt người vài câu đã sớm khiến mẫu thân cảm thấy bản thân mình không thành thật, Lộ Ảnh Niên bước xuống kéo lấy ba lô, từ bên trong móc ra ống nhòm cùng máy ảnh, sau đó còn có cả máy nghe lén bày ra trước mắt mẫu thân, ha ha cười mà không nói lời nào.
Cầm lấy máy nghe lén quan sát một hồi, Tào Cẩn Du biểu tình đanh lại, nhìn chằm chằm Lộ Ảnh Niên: "Ai cho con?"
"Con tìm Huấn luyện viên." Chớp hạ mắt, đương nhiên biết một đứa nhỏ mới mười bốn tuổi như cô thì tuyệt đối không thể nào có được mấy thứ này, Lộ Ảnh Niên người lớn nói, sau đó lại cố tình ôm lấy mẫu thân, lắc lắc cánh tay bà làm nũng: "Mẹ, con lớn rồi mà."
Thở dài, cũng không biết phải răng cái gì, Tào Cẩn Du vẫn trân mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, nhưng sớm đã không còn sự xét nét dè chừng như vừa rồi, tay giơ lên khẽ vỗ đầu nàng rồi bất giác im lặng.
"Chuyện này mẹ sẽ điều tra, con cố gắng học cho tốt." Rời khỏi phòng Lộ Ảnh Niên, Tào Cẩn Du lần nữa liếc mắt nhìn mấy món đồ trên giường, hơi nhướng mài: "Tuần sau phải thi rồi, đừng có suy nghĩ nhiều nữa."
"Dạ biết." Nhìn bóng dáng mẫu thân rời đi, Lộ Ảnh Niên đem mọi thứ thu thập lại, sau đó nằm ình ra giường, mở to mắt nhìn trần nhà mà phát ngốc.
Nếu mẹ đã nói vậy, hẳn không có gì đi, dù sao cũng có chứng cớ chứng mình ba không liên can, vụ việc này nhanh chóng sẽ kết thúc.
Còn có Ông ngoại, ông nhất định rất chú tâm đến vụ án.
Nằm một lát thì bụng đột nhiên có chút đói, lúc này mới nhớ là buổi tối mình ăn không được bao nhiêu.
Lộ Ảnh Niên đứng dậy rời khỏi phòng xuống cầu thang, đúng lúc cửa lớn mở ra, nam nhân bước vào vẻ mặt không dấu được vui mừng, vừa vào liền lập tức chạy thẳng lên lầu.
"Tiểu Niên, sao con còn chưa ngủ?" Ở công ty ngủ một đêm lại rất nhớ chiếc giường mềm mại ở nhà cùng vợ mình, mặc dù cùng bà giận dỗi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thế nào bản thân ông cũng không đúng, Lộ Văn sớm đã có ý niệm giảng hoà với thê tử, hay hơn là bà chủ động gọi điện thoại cho mình, mặc kệ ngữ khí lãnh lạc tới đâu, ông cũng vội vả rời công ty trở về.
Vừa nhìn thấy bộ dáng hí hửng của ba thì biết, Lộ Ảnh Niên cười trộm, ngó ông hối hả muốn lên lầu gặp lão bà đại nhân nhưng vẫn dừng lại quan tâm mình, trong mắt ý cười xấu xa chợt loé: "Ba, mẹ nói ba phải đem theo ván giặt đồ mới được lên gặp mẹ đó."
Sắc mặc ngưng trệ, Lộ Văn lướt mắt nhìn cánh cửa trên lầu đóng chặt, chần chừ một lát nhìn về phía nữ nhi: "Mẹ con thực nói vậy?"
"Dạ!" Dùng sức gật đầu lia lịa, vẻ mặt cực kỳ vô tội nhưng trong lòng sớm đã cười đến lăng bò, Lộ Ảnh Niên đứng đắn kèm thêm ánh mắt đồng tình nhìn phụ thân.
Cắn răng, rồi lại quan sát nữ nhi, Lộ Văn sờ sờ đầu cô, ho khan một tiếng: "Con mau ngủ đi."
"Dạ.
Con xuống bếp uống sữa chút." Nhanh nhảu đáp lời, Lộ Ảnh Niên hướng phòng bếp đi đến, sau đó lách mình núp một góc, nhìn phụ thân cầm theo ván giặt đồ bước lên lầu, thấy ông bước vào phòng ngủ rốt cuộc nhịn không được phụt một tiếng.
Đang nghĩ tới bộ dáng đáng thương của ba sau đó, cùng biểu tình kinh ngạc của mẹ khi nhìn thấy ba vào còn mang theo ván giặt đồ, thì không khỏi buồn cười.
Đột nhiên sau lưng truyền đến thanh âm lãnh đạm của người nào đó khiến cô cả người cứng đờ ra, vô pháp nhúc nhích.
"Thực buồn cười lắm sao?"
-----------------------
-----------------------.