Ở hoa điền thêm một lúc, thẳng đến khi Lộ Ảnh Niên tiểu phúc lên tiếng chống cự, hai người mới sực nhớ là từ lúc chiều vẫn còn chưa ăn cơm.
Phúc: Bụng.
Cười hắc hắc nắm lấy tay Tào Thanh Thiển trở lại xe, lúc rướn người qua thắt đai an toàn cho nàng, Lộ Ảnh Niên thuận miệng hỏi: "Dì muốn ăn gì?"
"Về nhà đi! Ta nấu mì cho Niên ăn." Nhịn không được vươn tay vỗ nhẹ gương mặt Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển khoé môi gợi lên mạt thiển ý cười: "Hay là muốn ăn gì khác?"
"Huh?" Ánh mắt sáng lên, phát động xe rời đi được một lúc, Lộ Ảnh Niên thanh âm dị thường hưng phấn: "Liền ăn mì!"
Xe dừng lại ở bãi đỗ của Lộ Gia, hai người nắm tay bước vào trong, vừa vào cửa thì nhìn thấy nam nhân ngồi trong phòng khách, nét vui vẻ trên gương mặt lập tức biến mất.
Mộc Vũ ngồi bên cạnh sô pha đầu tiên là đem tầm mắt chăm chú nhìn đôi tay hai người đang nắm chặt, ngay sau đó dần lướt lên biểu cảm hiện rõ trên mặt Lộ Ảnh Niên, cô hẳn nhiên không vui, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản, có chút hứng thú khi thấy người gặp hoạ mà đưa tay lên sờ sờ mũi che dấu tiếu ý, cố cưỡng chế không để cho người ta phát hiện mình đang rất muốn cười.
"Thanh Thiển, em về rồi." Nam nhân ngồi trên sô pha nhìn sắc mặt Tào Thanh Thiển dần thay đổi, nhưng vẫn tươi cười niềm nỡ chào đón, hắn đứng dậy bước về phía nàng, Tào Thanh Thiển nhíu mi, khẽ gật đầu, thả đôi tay đang nắm lấy tay Lộ Ảnh Niên: "Ta vào phòng bếp."
"Con cũng đi." Vừa mới thổ lộ cách đây không lâu, nàng không có cự tuyệt, lại còn có thể quang minh chính đại chiếm nhiều tiện nghi như vậy, Lộ Ảnh Niên khi nào bỏ được vừa về đến nhà lại cùng nàng tách ra, nhưng Tào Thanh Thiển không nói gì chỉ quăng cho cô cái nhìn oán trách đầy ý vị, Lộ Ảnh Niên đành phải ngây ngô cười gãi gãi đầu bước sang một bên ngồi bên cạnh Mộc Vũ: "Vậy con ở chỗ này chờ Dì nga."
Nhìn Lộ Ảnh Niên ngoan ngoãn ngồi xuống, Tào Thanh Thiển mới hài lòng nhướn mày, xoay người bước vào phòng bếp.
"Thu phục?" Liếc mắt nhìn nam nhân vì thái độ lãnh đạm của Tào Thanh Thiển mà ủ dột, Mộc Vũ huých khuỷ tay khều khều Lộ Ảnh Niên, thấp giọng hỏi.
(Làm như Thiển người ta là yêu quái hok bằng -_.
-)
"Ân........!Tạm thời vẫn chưa hoàn toàn......!" Lộ Ảnh Niên chớp hạ mắt, đồng dạng nương theo ánh mắt Mộc Vũ liếc nhìn Lộ Võ, trên mặt ý cười dần tiêu tán: "Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực hơn rất nhiều."
"Thiết........" Trợn trắng mắt, Mộc Vũ tựa người sau lưng ghế, nghĩ nghĩ lại mở mắt ra: "Vậy cậu hai ngày nay......."
"Đương nhiên là phải hảo trấn thủ."
Tuy nói lần này trở về tự tin lên rất nhiều, nhưng lúc nhìn thấy Lộ Võ, trong lòng vẫn cảm thấy có chút nguy ngại, huống chi mẫu thân rất vừa lòng vị nhị thúc này của mình, bao lần nói chuyện điện thoại đều có ý muốn tác thành cho hai người, bốn năm qua nàng không cách nào ngăn cản, hiện tại đã trở về, làm sao có thể mặc kệ mẫu thân nữ cường nhân nhà mình làm Bà Mối?
Vào phòng bếp bận rộn một hồi, rất nhanh mang ra hai bát mì đặt lên bàn ăn, Tào Thanh Thiển hướng Lộ Ảnh Niên vẫy tay, người nào đó sớm đã mỏi mắt mong chờ lập tức há miệng cười hì hì bò lại, vừa ngồi xuống liền giơ hai tay đan vào nhau chống cằm nhìn Tào Thanh Thiển chăm chăm không chịu dời mắt.
Duỗi tay gõ vào sau gáy Lộ Ảnh Niên, đem đôi đũa nhét vào tay cô, Tào Thanh Thiển nhướn mi, ngữ khí nhàn nhạt: "Còn chưa chịu ăn?"
"Hắc hắc! Ân." Gật đầu, ngoan ngoãn cầm lấy đôi đũa gắp mì, cứ nghĩ mì là do chính tay Tào Thanh Thiển nấu lại nhịn không được có chút nhộn nhạo, lén lút đưa mắt nhìn nữ nhân bên cạnh mình cũng đang thưởng thức tương tự, ai ngờ chỉ mới liếc mắt đã bị bắt tại trận, nhìn thấy đôi mắt nàng cảnh cáo nhìn mình, Lộ Ảnh Niên ngây ngô chớp hạ, sau đó cúi đầu cắm cúi ăn.
Khoé miệng hơi giơ lên nhàn nhạt ý cười, bởi vì bộ dáng Lộ Ảnh Niên hiện tại rất giống đứa nhỏ trước kia, Tào Thanh Thiển đáy mắt tràn đầy ôn nhu, trong đó xen lẫn sủng nịch khiến Mộc Vũ ngồi ở xa âm thầm cười xấu, rồi ngưng mắt nhìn Lộ Võ vô cùng ghen tị ngồi thừ người trên sô pha..
Nhưng hắn có thể làm gì đây, thân là chú của Lộ Ảnh Niên, giờ cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, chẳng lẽ mất mặt đến mức cùng cháu gái mình tranh giành tình cảm của một nữ nhân?
Lại nói, Tào Thanh Thiển ôn nhu như vậy, nhưng chỉ dành cho mỗi Lộ Ảnh Niên, yêu thương Lộ Ảnh Niên, thế cũng quá đỗi bình thường đi........?
Tâm tình vừa mâu thuẫn vừa phức tạp, Lộ Võ chỉ có thể ăn vị ngồi nhìn Tào Thanh Thiển gắp vài miếng thịt trong bát mình cấp cho Lộ Ảnh Niên, rồi với tay lấy khăn giấy lau miệng cho cô.
Có lúc còn thân mật nhu nhu lấy lỗ tai cô tỏ vẻ tức giận không hài lòng, hắn lại không thể làm gì được.
Gần đến giờ ngủ, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du bận rộn nguyên cả ngày cũng về tới, nhìn thấy Lộ Võ cùng Lộ Ảnh Niên và Mộc Vũ đều ở nhà, thần sắc bỗng vui vẻ hẳn lên, Lộ Văn thậm chí hưng phấn đến mức kéo Lộ Võ vào phòng khách uống trà tán dóc một phen, còn Tào Cẩn Du thì ngồi xuống kéo Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ lại hỏi xem gần nữa tháng nay các nàng sinh hoạt thế nào.
Tào Thanh Thiển ở bên cạnh ngồi nghe, nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên làm nũng với Tỷ tỷ, lại nhớ tới thời điểm lúc chạng vạng cùng cảnh tượng vô cùng lãng mạn........!trong lòng nhất thời rất buồn cười, nhưng lại vì Tào Cẩn Du vẻ mặt cảm khái vuốt tóc Lộ Ảnh Niên mà nhất thời tiêu tán không còn một mảnh.
Mày liễu hơi ninh hạ sau đó rất nhanh giản ra, Tào Thanh Thiển vẫn duy trì dáng vẻ điềm đạm ngồi nghe hai mẹ con cô nói chuyện, lại không biết một thoáng thất thần vừa rồi cũng không tránh được pháp nhãn của Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ.
Đêm càng lúc càng khuya, Tào Cẩn Du rốt cuộc cũng lên phòng tắm rửa, Tào Thanh Thiển cũng trở về phòng mình, Lộ Ảnh Niên nhìn theo bóng lưng nàng, hơi chút xuất thần, Mộc Vũ ở bên cạnh đột nhiên tiến sát vào tai cô: "Vừa rồi cũng thấy đi?"
"Ân...!" Gật đầu, ngắn gọn đáp lời, Lộ Ảnh Niên đâm chiêu nhìn cánh cửa phòng Tào Thanh Thiển, sau đó lại lần nữa nhếch môi cười: "Không sao, từ từ cũng sẽ tới."
————————————
Hôm sau là thứ bảy, thừa dịp thiên chưa lượng lẻn vào phòng Tào Thanh Thiển, rón ra rón rén bước tới mép giường, cúi đầu xuống hôn lên hai mảng môi mềm, rất nhanh liền nghe thấy nhịp tim của người nào đó đáng lẽ đang ngủ say lập tức đập dồn dập liên hồi.
Trời chưa sáng.
Lộ Ảnh Niên xấu xa cười cười, chân tách ra quỳ xuống vây lấy Tào Thanh Thiển, chà đạp môi nàng một phen, sau đó lại di chuyển xuống cằm, lần xuống cổ, ở trên da thịt bóng loáng liếm rồi lại mút, rõ ràng cảm nhận được người dưới thân khẽ run, liền tiếp tục đặt tay lên ngực nàng nhẹ nhàng xoa lấy.
Lòng bàn tay cách một lớp váy ngủ cọ lấy viên thịt mềm đang có dấu hiệu trỗi dậy, hơi thở nàng càng lúc càng rối loạn, sau đó.........!phát ra thứ âm thanh như ma chú câu dẫn lòng người, cuối cùng Lộ Ảnh Niên ở xương quai xanh nàng lưu lại một vệt dỏ giống như que kẹo hồ lô.
"Sớm, Thanh Thiển!" Lần trước trộm hương đã qua nữa tháng rồi, mỗi ngày lúc tỉnh dậy trong quân ngũ, Lộ Ảnh Niên đều tưởng niệm đến nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng mình, Lộ Ảnh Niên đôi tay càn rỡ được một tấc lại muốn tiến một thước dần lướt xuống bụng nhỏ vỗ về chơi đùa một phen, đột nhiên cảm nhận người dưới thân như hít vào sâu một hơi sau đó đình chỉ.
Nén cười, một lần nữa hôn lên môi nàng, câu quấn lấy lưỡi, Lộ Ảnh Niên truyền khí sau đó lại tiếp tục vuốt ve mộ thồi mới tính toán vén váy ngủ lên, nữ nhân từ nãy giờ đang giả vờ ngủ thoáng chốc mở bừng mắt, đôi tay chống xuống nệm giường hoảng loạn ngồi dậy, nhưng lại bởi vì Lộ Ảnh Niên đang ở trên người mình mà tái ngã xuống nệm giường.
"Niên Niên......." Giọng nói nhu thanh giờ phút này nghe thấy dị thường mê người, Tào Thanh Thiển vừa thẹn vừa không biết phải làm sao, nàng cắn môi, nhưng không chịu làm rõ: "Niên......!Sao lại ở đây?"
Giơ tay sờ sờ cằm, không nghĩ tới đến giờ mà nàng còn muốn tiếp tục giả vờ, Lộ Ảnh Niên cũng không muốn làm khó nàng, cô đơn giản nghiêng mình nằm xuống, đem nàng ôm vào trong ngực: "Vừa rồi có Hái hoa tặc muốn khinh bạc Dì, con đến đuổi nàng đi rồi."
"........." Vốn chỉ không muốn Lộ Ảnh Niên phát hiện bản thân mình thanh tỉnh, chưa từng nghĩ tới cái người này lại mặt dày còn có thể nói ra những lời đó, Tào Thanh Thiển trong lòng một trận buồn bực, một lúc lâu cũng không nói được gì.
"Giờ an toàn rồi, Thanh Thiển, Dì tiếp tục ngủ đi." Vuốt ve lưng nàng, Lộ Ảnh Niên ngữ điệu rất ư là chính khí: "Có con ở đây, không ai dám đến ăn đậu hủ của Dì đâu."
Trong bóng đêm, Tào Thanh Thiển hai mắt trợn trắng, thực sự không biết phải nói cái gì, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương le lói dần hiển lộ, bỗng dưng tức giận: "Trời sáng rồi, Hái hoa tặc gì đó hẳn là sẽ không tới nữa, Niên trở về phòng đi.
"Huh?" Nên chiếm tiện nghi gì cũng đã chiếm rồi, lúc này lại được ôm Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên cảm thấy có chút mệt đi.
Nghe nàng nói vậy, tức khắc nhớ đến cái gì liền chôn đầu vào ngực nàng làm nũng: "Con bảo vệ Dì lâu vậy, hiện tại rất mệt ah........!Con ngủ rồi.........!Khò.......!khò........"
Bảo hộ đã lâu?
Tào Thanh Thiển vừa khí vừa buồn cười, mọi xung động trong thân thể rốt cuộc hoàn toàn bình ổn, nàng vòng tay ôm lấy Lộ Ảnh Niên, nhìn nàng giả vờ giống như chú gấu con đô thanh, mở mắt thêm một lát, sau đó cũng cảm thấy dường như vẫn còn buồn ngủ, cũng theo cô nhắm mắt lại, một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Cho nên.........!Mộc Vũ ở bên ngoài chờ cả buổi cũng không thấy Lộ Ảnh Niên ra chạy bộ với mình.
Hai người ngủ giấc này, là đến giữa trưa.
Sau khi ăn cơm trưa, Tào Thanh Thiển có chút việc phải ra ngoài, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ ngồi trên sô pha trong phòng khách, chán chường bật mở TV.
"Cậu sẽ không.......!Buổi sáng liền hành quyết........." Lương Di không ở đây, Lộ Võ cũng tìm vài người bạn uống cà phê tán dóc, giờ thì cả căn nhà to đùng chỉ còn lại hai người, Mộc Vũ có chút cổ quái nhìn Lộ Ảnh Niên: "Cậu hôm qua không phải nói........"
"Đầu óc cậu thực không thuần khiết!" Lộ Ảnh Niên vẻ mặt khinh bỉ, nơi nào còn bộ dáng xấu xa mới vừa tờ mờ sáng đi trộm hương: "Chúng tôi chỉ cùng ngủ, đơn giản chính là ngủ."
"Phải không?" Nghiêng đầu liếc mắt nghi ngờ, nhớ lại biểu hiện Tào Thanh Thiển lúc dùng cơm trưa cũng không quá giống như bị xử rồi.........!Hơn nữa, nếu là buổi sáng bị lăn qua lăn lại thì buổi chiều còn tinh thần gì mà bước ra cửa?"
"Đương nhiên!" Nhướn mi, Lộ Ảnh Niên một mực ta đây là quân tử: "Tôi rất thành thật."
"Xuỳ.........!"
Hai người nói chuyện một hồi, điện thoại di động đặt trên bàn Lộ Ảnh Niên reo vang.
Cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình hiển thị, Lộ Ảnh Niên hơi nhăn mày, đợi reo thêm một lát mới tiếp nhận, nghe người trong điện thoại nói gì đó, cô hơi chút do dự: "Vâng! Tỉnh Vi tỷ........!Ân, buổi tối gặp."
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực vẫn có tâm nha!........!Các ngươi không thể lúc nào cũng nghĩ đến thịt thịt thịt a.....!Sẽ béo đó!!!!!.