Trọng Sinh Chi Tiểu Di Dưỡng Thành Ký

chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bang một tiếng, bàng tay vỗ vào sau ót, Mộc Vũ ngồi đối diện, nhìn tiểu gia hoả dần hồi phục lại tinh thần, hơi nhướn mày: "Lại phát ngốc."

Gãi gãi đầu, sớm đã thành thói quen bị Mộc Vũ đối đãi như vậy, Lộ Ảnh Niên lúc này có chút ngượng ngùng: "Vài ngày rồi không có về nhà......"

Bị Gia gia điều từ bộ đội đặc chủng trở về quân khu ở E thị, không có nghĩa là cô có thể tuỳ thời làm bậy mà ngây ngốc ngồi lì ở nhà chỉ biết Canh chừng Tào Thanh Thiển.

Tối hôm đó lúc tiễn Lộ Võ lên máy bay, vốn dĩ muốn cùng Tào Thanh Thiển nói lời âu yếm một phen, miễn cho nàng cứ miên man suy nghĩ không có cảm giác an toàn, chưa từng nghĩ đến việc Gia gia đột nhiên gọi điện thoại huấn đốn mình một phen, ngày hôm sau liền lập tức ngoan ngoãn trở lại quân khu.

Huấn đốn: QT nguyên đấy.

Giáo huấn - chỉnh đốn.

Nghĩ đến trước khi rời đi nhìn thấy ánh mắt Tào Thanh Thiển vừa có chút không nỡ lại có chút buồn cười nhìn mình, Lộ Ảnh Niên mâu quang chớp chớp, chi cằm bắt đầu ngây ngẩn.

Bốn năm tham gia huấn luyện, mọi biểu tình mặc dù nhỏ nhất hiện lên trên mặt Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ cũng nhìn không thiếu thứ gì, rất là bất đắc dĩ, nhớ lại tin tức vừa mới được đưa đến, thở dài.....!Không biết có mang đến đả kích cho cậu ấy không nữa.

Si ngốc một hồi, trên tay cầm lấy di động gần cả nửa ngày vẫn không có ý định gọi điện quấy rầy Tào Thanh Thiển đang làm việc, Lộ Ảnh Niên phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn Mộc Vũ không biết đang nhíu mi suy nghĩ sâu xa cái gì, xoè ra bàn tay ở trước mặt cô huơ huơ: "Tiểu Vũ?"

Thấy cô xoay người lại xem chính mình, Lộ Ảnh Niên mới liệt miệng lộ ra nụ cười xấu xa: "Đang nhớ đến Tỉnh Vi tỷ sao?"

Mày đẹp giươn lên, lười quan tâm cái người ở trước mặt mình lại nhắc tới Tiếu Tĩnh Vi, Mộc Vũ mím môi, chợt vươn tay vỗ vỗ lên vai Lộ Ảnh Niên: "Tôi mới vừa nhận được thông tri, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đến N thị tiến hành một tháng diễn tập."

Nụ cười trên mặt còn chưa thu thì mắt đã trợn trắng lên, Lộ Ảnh Niên từ trên ghế bật người đứng dậy, vịnh trụ đôi vai Mộc Vũ: "Giỡn hay chơi vậy? Tại sao tôi lại không nhận được tin tức?"

"Cậu ngoài việc suốt ngày cứ Thanh Thiển - Thanh Thiển ra thì còn biết cái gì." Tức giận liếc mắt, Mộc Vũ hất ra móng vuốt trên vai: "Hai ngày này vẫn là nên trở về một chuyến đi."

"Ân!" Gật gật đầu, nghĩ đến một khoảng thời gian lâu nữa không được gặp Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên vô thức thở dài, vẻ mặt vô cùng ai oán, dáng bộ bình tĩnh của một tay súng bắn tỉa cừ khôi bốn năm trong quân ngũ không còn thấy đâu.

Tính tốt thời gian, thay ra bộ quân trang sau đó láy xe rời khỏi quân khu, đến trước cổng Cục tài chính thì dừng lại, vừa hay Tào Thanh Thiển cũng đúng lúc từ bên trong bước ra, Lộ Ảnh Niên ngây ngô cười mở cửa bước xuống xe, đồng thời nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang mang giày da có hoạ tiết bước theo sau Tào Thanh Thiển.

Nhăn mày, không nghĩ tới hai lần đến đón nàng đều chứng kiến cùng một tràn cảnh, trong lòng buồn bực, lại không thể thừa nhận nữ nhân của mình quả mị lực vô biên, Lộ Ảnh Niên thở hắt một hơi, nhanh tiến về phía nàng.

"Thanh Thiển, cùng ăn bữa tối có được không?" Nam nhân tây trang đuổi kịp đứng cạnh nàng, trên mặt loé lên nét cười nhu mị, rồi nhanh chóng vòng lên phía trước đưa đến một đoá hoa, cố tình trưng ra dáng vẻ tuấn dật nhất mà hắn có thể có, rước lấy Tào Thanh Thiển từng đợt nhíu mày.

"Trần tiên sinh, chúng ta bất quá chỉ gặp nhau một lần, vẫn là không cần xưng hô thân mật như vậy." Mở miệng nói, thanh âm lãnh đạm truyền đến, Tào Thanh Thiển đối mặt với nam nhân này không chút khách khí: "Còn nữa, tôi buổi tối có việc, cảm ơn lời mời của anh."

Có thể nghe rõ được cuộc đối thoại giữa hai người, vì Tào Thanh Thiển không nửa điểm lưu tình nói những lời đó mà hơi nheo mí mắt, Lộ Ảnh Niên bước tới, ngay lúc hắn vừa định tiếp tục nói gì, cô trước đã dành một bước: "Tiểu Di! Có thể đi rồi chứ?"

Dư quang sớm đã nhìn thấy Lộ Ảnh Niên bước về phía mình, lúc cô đến gần hơn còn có thể cảm nhận được đứa nhỏ này vẻ mặt vô cùng đắc ý, Tào Thanh Thiển rất giận liếc mắt nhìn cô, rồi lại đảo qua vẻ mặt xấu hổ của nam nhân, nghiêm định thần thái: "Trần tiên sinh, ngày đó sau khi dùng bữa tôi đã nói rõ, chúng ta không có khả năng, cho nên......."

"Tôi hiểu mà, Tào tiểu thư." Trên thương trường hắn cũng coi như là sự nghiệp thành công vang dội, nơi nào lại để Tào Thanh Thiển nói hết những điều khiến hắn ngượng chính mặt, nam nhân miễn cưỡng lộ ra ý cười méo mó: "Vậy tôi không quấy rầy."

Nhìn cái người có thể xem là tình địch kia dáng vẻ buồn bực rời đi, Lộ Ảnh Niên càng thêm đắc thắng, chỉ là không được bao lâu liền suy sụp, ai oán đáng thương nhìn Tào Thanh Thiển: "Thanh Thiển! Dì cùng người đó dùng bữa khi nào vậy?"

Không chút cảm xúc nhìn đến cô, Tào Thanh Thiển nhăn mi, chần chừ một lát vẫn không có trả lời, đơn giản kéo lấy tay cô hướng xe đi tới: "Vào xe đi, ở đây nhiều người."

Sau khi vào xe, Lộ Ảnh Niên lại không có tiếp tục truy vấn chuyện này, chỉ là lén lúc tiến lại gần hôn lên gương mặt Tào Thanh Thiển: "Con nói với Lương Di buổi tối không trở về ăn tối, Dì muốn ăn gì?"

Theo bản năng nhìn kính cửa sổ xe xem có đóng lại hay không, xác định người ngoài không thể nhìn vào trong, Tào Thanh Thiển mới hờn dỗi trừng nhìn Lộ Ảnh Niên: "Ở bên ngoài, chú ý một chút."

"Hắc hắc......" Cười cười, ngồi trên ghế lái, khởi động xe, Lộ Ảnh Niên đương nhiên biết mối quan hệ hiện tại giữa mình cùng Tào Thanh Thiển không tiện phơi bày ra ánh sáng, chỉ mới vài ngày không nhìn đến nàng, đã hận đến mức không thể ôm chặt lấy nàng một tấc không rời.

Cuối cùng, hai người tìm đến một nhà hàng Tây nổi danh ở E thị, gọi hai phần bò bít tết, sau đó bất đắc dĩ nhìn Lộ Ảnh Niên rồi kết thúc bữa tối.

Đây là E thị, tuỳ thời đều có thể gặp được người nhận ra Tào Thanh Thiển, thậm chí còn có thể nhìn thấy người nàng quen biết, chỉ cần các nàng có bất cứ hành vi ái muội nào, thì đó sẽ là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng vô lời giải thích.

"Dì còn chưa nói tại sao lại biết nam nhân kia?" Sau khi ăn xong, không có ý định trở lại xe, Lộ Ảnh Niên nắm tay Tào Thanh Thiển ở trên đường tản bộ, thiệt ấm ức vì không thể nào tuyên cáo với mọi người Tào Thanh Thiển chính là của mình, nhưng không thể làm gì khác hơn.

Thở dài, vốn là không muốn để cho Lộ Ảnh Niên biết được, chưa từng nghĩ hôm nay lại nhìn thấy cô, Tào Thanh Thiển trầm ngâm một lúc, ngữ khí nhàn nhạt: "Là đối tác làm ăn của Anh rể......"

Lời còn chưa dứt, Lộ Ảnh Niên đột nhiên dừng lại bước chân, thần sắc rất là khó coi: "Là Ba giới thiệu cho Dì?"

Nghiêng đầu, rõ có thể nhìn thấy sắc mặt người nào đó dưới ánh đèn bỗng chốc tái đi, Tào Thanh Thiển làm sao không biết cảm xúc lúc này trong lòng Lộ Ảnh Niên, nắm chặt lấy tay cô, vẫn là thở dài không thôi.

"Có phải là.....!vẫn còn nhiều người khác?" Xoay người đối diện với Tào Thanh Thiển, nghiến răng, Lộ Ảnh Niên giọng nói so với lúc thường có chút bất đồng, biểu thị cô hiện tại cũng không bình tĩnh.

Kiếp trước biết là ba mẹ, còn có Ông ngoại bà ngoại lẫn cậu mợ đều cấp thiết tìm đối tượng thân cận với Tào Thanh Thiển, mỗi khi nhìn nàng cùng những người đó ra ngoài dùng cơm, cô đều sẽ khổ sở say khước một đêm tại Hộp đêm.

Mà một đời này.......!

Mày gắt gao ninh lại, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy ngơ ngác nhìn Tào Thanh Thiển, hảo một lúc mới đô miệng, tiếp tục nắm tay nàng: "Chúng ta đi mua quần áo bỏ vào tủ tại khu biệt viên ở Hoa điền đi!"

Vốn nghĩ cô sẽ sinh khí, quả là không lường trước được phản ứng của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển có hơi chút kinh ngạc, ngưng mắt nhìn cô vài giây, nhẹ nhàng gật đầu.

Hai người tay trong tay chậm rãi trên đường phố nhộn nhịp, ngẫu nhiên chọn một cửa hàng trang phục, nhìn mấy mẫu trưng bày cũng được lắm nên vào thử xem, bất tri bất giác chìm vào số quần áo, túi xách trong tay Lộ Ảnh Niên càng lúc càng nhiều.

"Được rồi." Ra khỏi cửa hàng, Tào Thanh Thiển nhìn hai tay Lộ Ảnh Niên xách bao nhiêu là túi giấy, vô thức cười ra tiếng: "Chúng ta trở về thôi."

"Không muốn đi dạo nữa sao?" Tuy nói là nhiều nhưng cũng không nặng chút nào, Lộ Ảnh Niên nhìn nữ nhân cười nhạt với mình, chớp chớp mi mắt: "Tủ quần áo rất rộng nga! Nữ chủ nhân."

Bởi vì xưng hô đột xuất này mà gương mặt hơi chút đỏ lên, Tào Thanh Thiển trắng mắt liếc cô, tính toán là từ trong tay Lộ Ảnh Niên lấy lại mấy cái túi, Lộ Ảnh Niên nơi nào chịu, tránh sang một bên cười hì hì lắc đầu không cho.

"Đưa ta." Nhướng mày, Tào Thanh Thiển nhìn cô, nhưng Lộ Ảnh Niên vẫn cứ lắc đầu không chịu, nhịn không được nhẹ nhàng cười: "Hai tay đều cầm như vậy, làm sao nắm lấy tay ta?"

Biểu tình rõ là ngẩn ngơ, Lộ Ảnh Niên nhìn nữ nhân ôn nhu cười với mình, chỉ mới một câu, lại giống như rót mật vào trong người cô, dùng sức chớp lấy đôi mắt, chợt mân miệng cười si ngốc, đem mấy thứ nhẹ như áo sơ mi hay áo thun này nọ đưa cho nàng, sau đó không kịp chờ mà nắm chặt lấy tay Tào Thanh Thiển.

Bàn tay vừa chạm thì đã mười ngón giao khấu, đối với tiểu gia hoả mãi không chịu lớn này thật là hết cách, nhìn trên đường phố xe cộ qua lại không ngừng, Tào Thanh Thiển chợt vật dậy hoảng hốt, nhưng rất mau chóng khôi phục vẻ đạm nhiên không gợn sóng.

Cầm lấy túi đồ trở về vị trí đỗ xe, vừa mới vào trong đóng cửa lại, Lộ Ảnh Niên liền trực tiếp xoay qua ôm lấy Tào Thanh Thiển, ngay lúc nàng nhíu mày muốn kháng cự thì cô chợt thì thầm: "Bên ngoài nhất định không nhìn thấy chúng ta đang làm gì.

Ở nơi không thích hợp như vậy thì không có chỗ cho hành vi thân mật giữa Tiểu Di cùng cháu gái, đang muốn răng dạy cô một phen thì không nghĩ tới cô đã dành trước nói lời, Thanh Thiển dừng lại động tác, chợt thở dài, vươn tay ôm Lộ Ảnh Niên.

Từ lúc bắt đầu dùng bữa tối, đứa nhỏ vẫn luôn cố tỏ vẻ tươi cười ôn nhu này đã chất chứa bao nghẹn ngào uỷ khuất, nàng không phải không nhìn ra, lại không biết phải an ủi Lộ Ảnh Niên thế nào.

Nàng là Tiểu Di, cho dù Lộ Ảnh Niên có gọi tên nàng bao nhiêu lần, nhưng mối quan hệ đó mãi mãi tồn tại, những người nên phản đối cũng sẽ phản đối.

Nghĩ đến đây, ánh mắt chợt ảm đạm thất sắc, Tào Thanh Thiển gắt gao ôm lấy Lộ Ảnh Niên, răng khẽ cắn môi, trên mặt rối rắm loé qua.

"Con chỉ là......." Cùng Tào Thanh Thiển sống chung đã hơn mười năm, Lộ Ảnh Niên như thế nào không biết hành vi nàng như vậy là biểu lộ điều gì, cằm đặt trên vai nàng cọ cọ, nổ lực muốn bản thân phải bình tĩnh: "Con chỉ là.....!không biết làm thế nào ngăn cản Ba mẹ......!Còn có ông ngoại cố gắng an bài đối tượng mai mối cho Dì.........!

Dừng một chút, sợ nữ nhân trong ngực mình cứ như vậy mà khổ sở lùi bước, Lộ Ảnh Niên vội ngồi dậy, đối với Tào Thanh Thiển đang ngưng mắt nhìn mình bài trừ một cái tươi cười: "Bất quá không sao! Cứ chậm thôi.....!Con....!con sẽ không ăn vị bậy bạ đâu."

Nhẹ híp mi, duỗi tay xoa lấy cái trán Lộ Ảnh Niên, muốn đem những nét nhíu mày sang phẳng, Tào Thanh Thiển nhìn cô, một lúc lâu, lần nữa kéo cô vào trong ngực mình, mềm thanh nhẹ hống: "Ta sẽ tận lực tránh đi......!Niên.....!Đừng lo lắng."

".......!Ân.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio