Bức màn chặn đi tầm nhìn ra ngoài kính cửa sổ, tia dương quang không thể tiến vào trong phòng, bầu không khí có vẻ dị thường áp lực.
"Thanh Thiển......." Tay mạnh mẽ bắt lấy chăn, cô gái trẻ tuổi ở trên giường ra sức thở hổn hển, gương mặt thanh tú toàn là hoảng loạn cùng thống khổ: "Thanh Thiển......!Không cần....."
"Niên Niên......" Băn khoăn giống như bị chìm trong màn sương, nữ nhân đối đãi với cô cực kỳ ôn nhu, vẻ mặt không đành lòng nhưng ánh mắt lại rất quyết tuyệt: "Người ta thích......."
"Đừng nói......" Lẩm bẫm mà thốt ra, thanh âm vừa kinh hãi lẫn vô thố, Lộ Ảnh Niên liều mạng cọ ngoạy thân mình, phe phẩy đầu, đôi mắt đen bóng ngày thường giờ này nhắm chặt lại, cau mày, không còn nhìn thấy sự đạm nhiên vốn có: "Không cần....."
"Là Lặc Ninh......"
Tiếng nói vẫn như cũ vạn phần nhu hoà, lại có thể khiến người ta đau đớn bất kham, Lộ Ảnh Niên đột nhiên bật người dậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi, mái tóc tán lạn dán sát vào gương mặt, đôi đồng tử giãn ra để có thể bao trọn sự sợ hãi.
Nhìn xung quanh bốn phía, dù không bật đèn cũng có thể rõ mọi thứ trong phòng.
Ở trên giường ngây ngẩn chốc lát, giơ tay lau đi vệt mồ hôi vươn vãi, lại suy nghĩ.
Đứng dậy, cứ như vậy mà chân trần ra khỏi phòng, đến giang cách vách, nhẹ nhàng vặn mở chốt cửa đi vào.
So với phòng mình bài trí cũng không mấy khác biệt, phòng Tào Thanh Thiển cũng tràn ngập màu hôn ám, Lộ Ảnh Niên sau khi bước vào, thoáng dừng lại, cẩn thận bước đến mép giường, nhưng dường như trên giường không có ai, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Vương tay bật đèn ngủ, người nào đó vốn giờ phút này phải ở trên giường mới phải, quả nhiên trống không, Lộ Ảnh Niên vô thần đứng bên cạnh giường, ánh mắt hoảng hốt, đôi tay thuỳ bên hông siết chặt thành nắm: "Thanh......!Thanh Thiển...."
Bang một tiếng, đèn lớn trong phòng bật mở, suy nghĩ đang hỗn loạn bỗng mừng như điên xoay người lại, nhưng lại nhìn đến ba mẹ mình đang đứng đó.
"Ba, mẹ......" Mại động bước chân đi về phía hai người, vạn phần khó hiểu nhìn vẻ mặt đau thương của ba mẹ, Lộ Ảnh Niên ngơ ngác mà gọi họ, ngừng giây lát, có chút dại ra nhìn về phía giường, nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì lắc lắc đầu: "Thanh.....!Thanh Thiển đâu?"
"Ảnh Niên....." Tào Cẩn Du mái tóc điểm hoa râm, hướng nữ nhi bước lên vài bước, nước mắt chực chảy xuôi: "Con quên rồi sao, Thanh Thiển nàng.......!đã......"
Vô thức lùi lại phía sau, ngã ngồi trên giường thượng, duỗi tay xoa lấy nếp chăn lạnh lẽo, Lộ Ảnh Niên không ngừng lắc đầu, vẻ mặt không thể tin: "Dì vừa rồi còn dùng bữa tối với con, con không tin."
Nghe cô nói vậy, Tào Cẩn Du càng lo lắng, bước gần đến bên cạnh cô, ôm lấy thân thể nhu nhược: "Ảnh Niên, đã một tháng rồi, con không phải......!không phải cũng đã tiếp nhận rồi sao? Con...."
Mày gắt gao ninh lại, lướt nhìn căn phòng không còn chút hơi hám của sự sống, Lộ Ảnh Niên cuối cùng dừng lại trên người phụ thân, nhìn thấy vẻ mặt ông rầu rĩ, rồi lại chuyển sạng mẫu thân, tâm tức khắc lãnh đi, hốt hoảng như muốn ngất.
"Niên Niên, Niên Niên......"
Tâm kịch liệt đau đớn chậm rãi mở mắt ra, trên mặt sớm đã ướt đẫm nước mắt.
"Có phải gặp ác mộng hay không?" Động tác mềm nhẹ vì cô lau đi xuân thuỷ, Tào Thanh Thiển nhíu mi, rất đau lòng: "Đừng sợ! Ta ở đây mà."
Vi lăng nhìn chằm chằm nữ nhân gần mình trong gang tấc, Lộ Ảnh Niên chớp chớp đôi hắc đồng, tiếp tục là hàng lệ thanh, cắn răng một lúc mới run rẩy vươn tay xoa lên gương mặt người kia: "Thanh.....!Thanh Thiển....."
"Là ta." Đã quá lâu không nhìn thấy Lộ Ảnh Niên yếu đuối như vậy, Tào Thanh Thiển giờ phút này chỉ thấy ngực giống như bị ngàn giáo đâm xuyên, nhẹ giọng trả lời, cẩn thận dừng những cái hôn lên má cô: "Đừng sợ! Ta đang ở bên cạnh Niên."
Khi còn nhỏ Lộ Ảnh Niên cũng thường xuyên gặp ác mộng, mỗi lúc như vậy, sẽ kinh hoảng vô thố mà làm ổ trong ngực nàng, ăn vạ muốn nàng bồi suốt một đêm.
"Tiểu Di?" Lộ Ảnh Niên vô pháp phân rõ tràn cảnh trước mắt mình là thực hay giả, môi hơi rung rẩy: "Thanh Thiển?"
"Ân." Không biết được đứa nhỏ này đã có một giấc mơ kinh hãi đến thế nào, Tào Thanh Thiển càng hơn là đau lòng, đơn giản cởi giày bước lên giường nằm xuống bên cạnh cô, giống như lúc nhỏ vuốt ve tấm lưng Lộ Ảnh Niên: "Chỉ là ác mộng, Niên ngoan nha."
"Thanh Thiển......!Thanh Thiển.....!Thanh Thiển....." Chôn đầu vào nơi toả ra hương thơm nhàn nhạt, quả thực rất sợ, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy mà nằm trong ngực nàng, tay giống như dùng hết sức mà ôm chặt lấy nàng, nỉ non không ngừng gọi tên Thanh Thiển, thẳng đến khi ngủ lại lần nữa.
Nghe tiếng Lộ Ảnh Niên không ngừng lập lại tên mình, mỗi một từ phát ra đều có thể khiến người ta đau lòng lại không biết nên làm thế nào, lúc Lộ Ảnh Niên thật sự ngủ sâu, Tào Thanh Thiển lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn hài tử mơ ngủ vẫn còn khó chịu, hơi chau mài, một cái hôn dừng nơi trán, nhuyễn hạ tiếng nói: "Niên Niên ngoan! Thả lỏng.......!Ta sẽ ở bên cạnh Niên."
Giống như thôi miên, dường như ngủ Lộ Ảnh Niên vẫn nghe thấy giọng nói của nàng, động tác theo tiếng nói dần thả lỏng, nhưng đôi tay vẫn không chịu buông thả.
Khẽ thở dài, thực sự bị bộ dáng của Lộ Ảnh Niên doạ đến, Tào Thanh Thiển đem cô ôm chặt hơn, sắc trời vẫn còn chưa sáng, cũng đã không còn buồn ngủ nữa rồi.
Mỗi một ngày đều sẽ tự nhiên như vậy mà tỉnh dậy, cho dù bốn năm Lộ Ảnh Niên không ở đây, nhưng mỗi khi thức giấc, nàng vẫn sẽ phủ thêm áo ngoài, đứng gần cửa sổ trông trời dần sáng, tưởng niệm đến hài tử cứ mỗi lúc này sẽ đến khinh bạc mình, cũng đã thành quen rồi.
Đến khi Lộ Ảnh Niên trở về, những hành vi tương tự được một tấc lại tiến một thước, nàng sẽ bị đánh thức vào đúng lúc này, xác định người kia bốn năm nhẫn tâm không về lấy một lần thực sự đã trở lại, mới có thể ôm lấy thân thể ấp áp ấy ngủ thêm một lần nữa, cho dù trong lòng có bao nhiêu giọng nói phân rằng thứ tình cảm này không nên tồn tại.
Giờ thì.......!cùng Lộ Ảnh Niên xác định rõ quan hệ, nên lúc trờ còn chưa sáng nàng liền tỉnh, nằm trên giường chờ trong chốc lát nhưng là không thấy Lộ Ảnh Niên lẻn vào phòng, tuy nói ngượng ngùng, chỉ là tiểu gia hoả tuyệt không buông tha bất cứ cơ hội nào khi dễ mình hôm nay làm sao vậy? Không nghĩ tới lúc bước vào phòng cô, liền nghe thấy thanh âm suyễn hắt khó chịu.
Bật mở đèn ngủ, nhìn người nọ vô cùng chật vật, nháy mắt đau đớn len lỏi, vội vàng lay tỉnh Lộ Ảnh Niên, nhưng cô vẫn không tỉnh cho nên nàng chỉ còn cách ôm lấy đứa nhỏ đang bất an lo sợ, Tào Thanh Thiển không rõ đến tột cùng cô nằm mơ thấy mộng gì, chỉ dám chắc một điều nhất định có liên quan đến mình.
Vì sao lại hoảng sợ liên tục gọi tên mình như vậy.
Chân trời rốt cuộc hằng lên vệt sáng, ánh nắng xuyên thấu qua tấm rèm cửa ùa vào trong phòng, Tào Thanh Thiển mi mắt rung động, chăm chú nhìn Lộ Ảnh Niên dính sát lấy mình, giọng nói nhu nhu lại có chút run rẩy: "Niên Niên, ra là.....!Ta......!Khiến Niên bất an như vậy sao?"
Đến khi Lộ Ảnh Niên tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng, mở mắt ra đầu tiên là ngồi dậy, vội vàng xuống giường định mở cửa chạy ra ngoài.
"Tiểu ngu ngốc, Ta ở chỗ này." Từ trong phòng tắm bước ra, ngó xem động thái nôn nóng của người kia liền đoán được tâm tình ở cô, Tào Thanh Thiển nhu giọng nói, đôi mắt toàn là từ ái: "Lại đây."
Ngừng bước chân, xoay người, hai ba bước liền chạy đến ôm chằm lấy nàng, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy mà dụng hết sức, gần như muốn khiến nàng khảm nhập vào người mình mới thoả nguyện.
"Chỉ là ác mộng, ta ở đây mà." Thanh Thiển hống khẽ bên tai cô, nhẹ nhàng xoa lấy vành tai, đôi đồng tử mỹ lệ ánh lên đau xót.
"Ân." Vùi đầu vào cổ nàng, rầu rĩ, Lộ Ảnh Niên lên tiếng, tâm trí kinh hoảng lại không cách nào khôi phục nhịp điệu bình thường.
Giấc mộng đáng sợ như vậy............!Hay nên nói là hai giấc mộng.....!
Giấc mơ của mười một năm trước, nếu thực sự là mộng, vậy thì hãy để cô bị chôn vùi trong giấc mộng hiện tại đi, không cần tỉnh, cùng nữ nhân của mình chung một chỗ, vĩnh sinh vĩnh thế
Mãi mãi không rời.
Cửa phòng chợt phát tiếng vang, hai người mạnh ai nấy suy nghĩ, đều không chú ý, thẳng đến khi cửa phòng bị đẩy ra, lúc này mới đồng thời khôi phục thần trí.
"Thanh....." Tào Cẩn Du đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên là nhìn đến muội muội mình, trương há mồm muốn gọi nàng, lại bị cảnh tượng hai người ôm chặt lấy nhau mà sửng sờ.
Thoáng chốc cảm giác được Tào Thanh Thiển thân mình có chút cứng ngắc, Lộ Ảnh Niên cũng biết quan hệ hiện tại giữa các nàng không nên để cho mẫu thân biết được, ngoan ngoãn buông lỏng vòng tay, giơ ngón tay xoa xoa đôi mắt đầy tơ máu, quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Mẹ."
Từ lúc nhỏ Lộ Ảnh Niên đã rất thân cận với Tào Thanh Thiển, điều này Tào Cẩn Du biết, nhưng hôm nay nhìn thấy tràn cảnh vừa rồi, không biết thế nào tâm tình lại gợi lên tia quái dị, chỉ là thực mau chóng xem nhẹ, nhìn hốc mắt nữ nhi đỏ hoe, nàng nhíu mày: "Ảnh Niên, con làm sao...."
"Niên Niên tối qua gặp ác mộng." Trước mặt tỷ tỷ luôn rất sợ cùng Lộ Ảnh Niên làm ra hành vi khiến tỷ tỷ hoài nghi, nhưng quả thực giờ phút này nàng không cách nào đứng nhìn Lộ Ảnh Niên ngây ngốc như vâyj, Tào Thanh Thiển nắm lấy tay cô, cười cười nói với tỷ tỷ: "Nữa đêm tìm em, giống y như lúc nhỏ."
"Ân?" Nghĩ đến đứa nhỏ này lúc còn bé tí vẫn hay khóc ròng đến tìm Tào Thanh Thiển, Tào Cẩn Du bất giác cũng cười, nhìn gương mặt nữ nhi vô cùng vô tội, hì thành tiếng: "Ảnh Niên vẫn chưa lớn nha."
Vò đầu, Lộ Ảnh Niên không biết nói gì cho phải, chỉ là nhìn mẫu thân rồi lại xoay nhìn Tào Thanh Thiển, cứ như dại ra.
"Tối nay mẹ phải đến N thị tham dự hội nghị." Thực mau lẹ, Thị tưởng đại nhân khí tràng cường đại xuất hiện, thu vẻ cười đùa, đứng đắn nói với hai người: "Lộ Văn cũng đúng lúc có công tác, vừa hay lại là cuối tuần, cho nên có khả năng ba mẹ sẽ ở đó hai ngày."
Chớp hạ mắt, Lộ Ảnh Niên gật gật đầu, Tào Thanh Thiển liếc mắt nhìn cô cũng nhẹ nhàng đã hiểu: "Tỷ, hai người cứ đi đi, ở nhà có em cùng Niên Niên trông nom là được rồi."
"Ân." Tào Cẩn Du đơn giản đáp lại, nhìn Lộ Ảnh Niên lần nữa mỉm cười: "Ảnh Niên, gặp ác mộng khóc nhè là tìm Tiểu Di, con xem con lớn tới đâu rồi."
"Dạ, con biết a." Mặt đỏ lên, rõ ràng nghe được sự chăm chọc, tuy nói giấc mơ có bao nhiêu khiếp đảm, nhưng Lộ Ảnh Niên lúc này vẫn có chút ngượng ngùng.
Tào Cẩn Du lắc đầu cười cười sau đó liền rời khỏi phòng.
Lại gãi gãi đầu, Lộ Ảnh Niên xoay người, vừa định mở miệng nói chuyện, nữ nhân hãy còn đứng bên cạnh cô lúc này không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy mình.
"Niên Niên."
"Ân?" Nhẹ nhàng lên tiếng, Lộ Ảnh Niên đáp lại cái ôm của nàng.
"Buổi tối chúng ta đến Biệt viện ở Hoa điền đi." Cằm tựa lên vai Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển tiếng nói nhu nhuyễn đến mức hàm chứa nước: "Ta nghĩ sẽ hoàn toàn đem bản thân mình giao cho Niên."
Trợn trắng mắt, Lộ Ảnh Niên cứ như vậy cứng ngắc tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa chịu hoàn hồn, trong đầu chỉ còn tồn tại giọng nói ôn nhu cùng câu nói: "Ta nghĩ đem bản thân mình hoàn toàn giao cho Niên.".