Chung Như Thủy chạy về phòng, thấy giường lớn hoa lệ, nhớ đêm qua Phong Hàn Bích vẫn cùng hắn ngủ chung một giường, hôm nay lại ôm nam nhân thân thiết, trong lòng bực bội không rõ, xông lên trước đem cẩm ý cuốn loạn xạ rồi ném xuống đất, gạt thảm lót sàn. Vẫn chưa hết giận, lại nhảy lên giường hung hăng giẫm, thấy đệm chăn dính đầy dấu chân mới bơt giận một chút. Hừ! Hắn ghét nhất đoạn tụ, hắn bị một đôi cẩu nam nam hại chết!
Tiểu cung nữ hầu hạ hắn hơn tháng nay – Sắc nhi, vội vàng chạy tới, vẻ mặt kinh hoảng: “Chủ tử của ta u! Ngài lại làm sao vậy? Cái này, cái này, để điện hạ thấy thì nguy rồi!” Nói xong, muốn tiến lên thu thập. Chung Như Thủy giữ chặt nàng, tức giận nói: “Ai bảo ngươi nhặt, ta thích để như vậy, đây là phòng của ta, ta sắp thế nào thì thế đó! Còn nữa, đừng gọi ta là chủ tử! Ta chỉ là tiểu thư đồng, ta không có mệnh làm chủ tử của người khác!”
“Tiểu tổ tông, ôi chao! Đây là tẩm cung của điện hạ, không phải phòng của ngài, ngài đùa giỡn cũng nên nghĩ cho cái mạng nhỏ của nô tỳ a!” Sắc nhi bất đắc dĩ, thương cảm nói, chắc chắn điện hạ không nỡ trút giận lên chủ tử, gặp tai ương sẽ là nàng! Mà, có thư đồng bướng bỉnh thế này sao?
“Cái này mắc mớ gì tới ngươi! Hơn nữa, đây là phòng ta, từ lúc vào Thái tử cung ta luôn ở đây, ta còn chưa phàn nàn Phong Hàn Bích chen chúc giường của ta kìa!” Chung Như Thủy ồn ào, đúng vậy, trong tháng này, ngoại trừ mấy ngày vừa tới, những ngày sau đều cùng Phong Hàn Bích chung giường chung gối...... Bất quá, cái gọi là chung giường chung gối, đều Chung Như Thủy đã sớm ngủ chảy nước miếng ròng ròng, Phong Hàn Bích mới xoa bả vai đâu nhức từ thư phòng trở về, sau đó đưa lưng với hắn mà ngủ đến canh năm rời giường, vào triều sớm, chờ Phong Hàn Bích hạ triều, Chung Như Thủy tỉnh...... Ngủ chung một tháng, có cơ hội đối mặt, coi như kỳ tích.
“Cái này......” Sắc nhi nghẹn lời, tiểu chủ tử của nàng, tuổi không lớn lắm, nhưng nhanh mồm nhanh miệng vô cùng, cả Thái tử cung không người nào nói được hắn, mà ngay cả Đào Như Lý cũng bị hắn nói đến nghẹn lời.
“Thủy Thủy! Ta tới rồi! Mang đồ ăn ngon đến cho ngươi, đi, đến Thao Thiết các!” Thương Giác Trưng kích động chạy vào, kéo ngoại bào của Chung Như Thủy. Chung Như Thủy chưa kịp cự tuyệt đã bị hắn kéo đi như gió. Sắc nhi thở phào một cái, người gây họa đã đi, nhanh chóng đổi lại giường chiếu!
“Ai nha!” Chung Như Thủy không kiên nhẫn hất tay hắn, dừng bước, vẻ mặt khó chịu nhìn trời.
“Ngươi làm sao vậy? Bình thường vừa nói đến đồ ăn đều phấn chấn tinh thần, sao hôm nay một chút nguyên khí cũng không có?” Thương Giác Trưng kỳ quái nhìn hắn.
“Không có gì, không muốn đến Thao Thiết các.” Chung Như Thủy không biết vì sao mình lại hờn dỗi, nhưng hắn không muốn đến đó, chỉ cần nghĩ nơi đó là Phong Hàn Bích kiến tạo cho Thương Giác Trưng, trong lòng sẽ không thoải mái, Chung Như Thủy rất tự nhiên mà quy tội cho việc hắn phản cảm với đoạn tụ. Chuyện này là Thương Giác Trưng vô tình nói cho hắn, hắn mới biết được. (Thao Thiết = kẻ tham ăn)
“Ngươi muốn đi đâu?” Thương Giác Trưng đương nhiên theo Chung Như Thủy, từ lúc bị Chung Như Thủy đả bại [Đoạt ăn thua], hắn cực kỳ sùng bái Chung Như Thủy.
Chung Như Thủy nhìn trời, nhìn nóc nhà ngọc lưu ly của cung điện phía Tây, chỉ ngón tay, “Đi đến đó!” Thương Giác Trưng theo tay hắn nhìn, lập tức cười, “Dễ dàng.” Một tay ôm thực hạp, một tay ôm sát eo Chung Như Thủy, đề khí nhảy lên, đưa Chung Như Thủy lên nóc nhà.
“Ngồi xuống đi.” Thương Giác Trưng buông thực hạp, nhìn Chung Như Thủy vẫn chưa phục hồi tinh thần. Chung Như Thủy há to mồm không dám tin nhìn Thương Giác Trưng, thật vất vả mới hoàn hồn, giữ chặt Thương Giác Trưng mà lay, kêu lên: “Tiểu Cước Chỉ (ngón chân nhỏ), ngươi thật lợi hại, hóa ra ngươi biết khinh công, có khó không, ngươi dạy ta a, ta muốn học!”
Thương Giác Trưng bị hắn lắc đông lắc tây, “A a ~ ngươi dừng tay trước ~~” Chung Như Thủy buông ra, vẻ mặt hưng phấn, nếu hắn học được khinh công, muốn chạy, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy lên, hắn có thể chạy đến chân trời góc biển, ai cũng không bắt được hắn!
“Khinh công, không phải một sớm một chiều có thể luyện thành, tối thiểu phải khổ luyện năm, sáu năm, đại khái có thể bằng ta.” Thương giác trưng nói, “Còn nữa, ta là Giác Trưng không phải cước chỉ, đừng gọi ta là Tiểu Cước Chỉ!”
Năm sáu năm...... Vậy hắn còn mạng có đây không? “Có cái gì đâu, chỉ là ngoại hiệu mà thôi.” Chung Như Thủy lẩm bẩm.
“Không nói cái này, thử xem, hoàng tửu kê, món mới của đầu bếp nhà ta, đưa cho ta nếm trước, ngươi thử xem hương vị thế nào.” Thương Giác Trưng lấy đồ ăn ra, Chung Như Thủy lập tức ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, còn có mùi rượu nhàn nhạt.
“Thơm quá a, ta thử xem.” Chung Như Thủy giật đùi gà vàng óng xuống, cắn một miếng thật lớn. “A, ăn thật ngon, thịt gà thanh non thơm ngọt, còn có mùi rượu nhàn nhạt, tay nghề của đầu bếp nhà ngươi thật tốt!”
“Ngươi thích là được, sau này hắn làm món gì mới, ta đưa cho ngươi nếm thử đầu tiên!” Thương Giác Trưng vui mừng, chỉ cần Chung Như Thủy thích, hắn liền thích.
Chung Như Thủy liếc hắn, cười cười, “Ngươi rất đơn thuần.”
“Thật sao? Tiểu Hàn cũng thường nói như vậy.” Thương Giác Trưng ngượng ngùng gãi gãi đầu, Chung Như Thủy ngưng cười, Tiểu Hàn? Đúng vậy, Tiểu Cước Chỉ và Tiểu Đào Nhi, thường thường gọi Phong Hàn Bích như thế, người trong Thái tử cung đều tập mãi thành thói quen. Không giống hắn, gọi tục danh của Phong Hàn Bích, một đám người vây quanh dạy bảo hắn không thể gọi thẳng tục danh điện hạ, đây là đại nghịch bất đạo, là tội mất đầu. “Ngươi và Tiểu Đào Nhi, Phong Hàn Bích, một chút cũng không giống quân thần a.” Chung Như Thủy nhẹ giọng nói, tốt đến mức có thể vì ngươi tạo Thao Thiết các, tốt đến mức có thể để Tiểu Đào Nhi dùng thân phận thái y tham gia chính sự.
“Đương nhiên! Chúng ta đối với Tiểu Hàn mà nói, là đặc biệt!” Thương Giác Trưng vừa ăn vừa nói, tiếu dung ôn hòa. Chung Như Thủy sững sờ, nhớ tới vừa rồi Phong Hàn Bích ôm Liên Hoa công tử xinh đẹp kia tại “Như hoa mỹ quyến”, lời nói nhẹ nhàng, hắn cũng đặc biệt sao...... Chung Như Thủy nghiến răng nghiến lợi, không thể ngờ được Phong Hàn Bích thích ăn cây cỏ, ngay cả thần tử cũng không tha! Hung hăng liếc Thương Giác Trưng, thầm nghĩ, sao Thương Giác Trưng và Đào Như Lý lại kém như vậy, dễ dàng chịu không nổi hấp dẫn!
“Chúng ta a, ha ha, khi còn bé không biết đánh nhau bao nhiêu lần!” Thương Giác Trưng cười, có chút hoài niệm, “Nhưng trưởng thành, cha ta nói phải chú ý quân thần chi lễ, không thể cãi nhau ầm ĩ với Tiểu Hàn, không ra thể thống gì. Ngay cả Tiểu Đào Nhi cũng nói, trước mặt người ngoài, chúng ta phải tuân theo quân thần chi đạo, không thể giống lúc còn bé, làm càn như vậy...... Ngươi nói xem, trưởng thành, nên thay đổi phải không?”
Chung Như Thủy nghe không hiểu, lúc còn bé? “Các ngươi, lúc còn bé?”
“Đúng vậy, ngươi vừa tới nên không biết, ta, Tiểu Hàn và Tiểu Đào Nhi, lúc còn rất nhỏ đã quen nhau.” Thương Giác Trưng cầm miếng vải lau mỡ trên tay, nằm xuống, hai tay đặt sau gáy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lốm đa lốm đốm, Chung Như Thủy sững sờ, hóa ra là thanh mai trúc mã, khó trách Phong Hàn Bích đối xử đặc biệt với bọn họ. Ách, xem ra hắn nghĩ quá xấu xa, hiểu sai ......
“Thực xin lỗi......” Chung Như Thủy đỏ bừng mặt, xấu hổ nói, Thương Giác Trưng kỳ quái hỏi hắn: “Ngươi xin lỗi cái gì? Chúng ta thay đổi, không phải lỗi của ngươi.”
“Ách...... Ha ha a, cũng đúng......” Chung Như Thủy gượng cười, hắn không xin lỗi vì chuyện này! “Ngươi, có thể nói chuyện lúc còn bé của các ngươi không? Quen biết một tháng, ta thật sự không hiểu rõ các ngươi.” Nếu như hiểu, hắn đã không nghĩ sai quan hệ của bọn họ, còn so sánh bọn họ với tên chết tiệt Kỷ Phi......
“Có thể! Ngươi muốn nghe, ta sẽ nói với ngươi.” Thương Giác Trưng bảo Chung Như Thủy nằm xuống như hắn, cùng nhìn lên trời. “Lúc ta sáu tuổi, lần đầu tiên theo cha tiến cung, tham gia đại thọ Hoàng thượng đăng cơ năm thứ hai, ta là hài tử không chịu nổi phồn văn lễ tiết, thừa dịp cha không chú ý lén chạy đi. Sau đó ta lạc đường trong hoàng cung rộng lớn, đi tới đi lui, thấy hai tiểu hài tử đang đánh nhau. Hì hì, chính là Tiểu Đào Nhi và Tiểu Hàn!”
Chung Như Thủy không dám tin: “Phong Hàn Bích và Tiểu Đào Nhi?” Hai người bọn họ đánh nhau? Thật nhìn không ra, bộ dáng Đào Như Lý nhã nhặn, cũng đánh nhau với người ta, nói Thương Giác Trưng và Phong Hàn Bích đánh nhau, còn dễ tin hơn.
“Cáp! Ngươi cũng cảm thấy không thể tin a? Nhưng khi đó Tiểu Đào Nhi phấn nộn đáng yêu, giống tán tài đồng tử, vóc dáng lại nhỏ, ngươi cũng thấy Tiểu Hàn dạng gì, vẻ ngoài đẹp nhưng sát khí quá nặng, ta không chút nghĩ ngợi xông lên trước giúp Tiểu Đào Nhi! Sau đó hai chúng ta liên thủ xử lý Tiểu Hàn.” Thương Giác Trưng đắc ý, Chung Như Thủy kêu lên: “Phong Hàn Bích bị các ngươi xử lý?”
“Đúng vậy! Mặc dù bây giờ võ công của Tiểu Hàn thâm bất khả trắc (sâu không thể lường), nhưng năm đó cũng chỉ là tiểu hài tử tám tuổi, đương nhiên đánh không lại chúng ta! Bất quá, lúc ấy ta và Tiểu Đào Nhi không biết hắn là Thái Tử, Tiểu Hàn cũng không nói, hắn thua vẫn còn hẹn chúng ta ngày mai tái chiến!”
Năm đó, Phong Hàn Bích tám tuổi, Đào Như Lý vừa tròn bảy tuổi, Thương Giác Trưng sáu tuổi. Phong Hàn Bích bị bọn họ liên thủ đả bại, thong dong đứng lên, chùi máu nơi khóe miệng, mặt không biểu tình, lạnh lùng nói: “Ngày mai giờ Tuất, nơi đây tái chiến!” Là hài tử, đối mặt với khiêu chiến như vậy, hai người đều sảng khoái đồng ý. Nhưng, ngày hôm sau, Phong Hàn Bích đợi từ giờ Tuất tới giờ Hợi, nghe Lâm công công buồn bã mà nói không nhìn thấy bóng dáng hai người. Thật ra lúc ấy bọn họ quá ngây thơ, đã quên hoàng cung không phải nơi nói vào là vào. Nửa tháng sau, ba người gặp nhau lần nữa, là ở Thiên Đạo Thư viện. Thiên Đạo Thư là học giáo của Quỷ Tà quốc, do Hoàng đế đầu tiên chính tay sáng lập, là nơi học tập của hậu duệ vương tôn. Về sau, đệ tử quan gia bình thường, chỉ cần thông qua khảo trạch nghiêm khắc, cũng có tư cách đến học. Vài năm tỉ mỉ bồi dưỡng, có thể trở thành rường cột nước nhà. Đào Như Lý và Thương Giác Trưng hiển nhiên thông qua khảo hạch, khi đó bọn họ đã trở thành bạn tốt, lại phát hiện là hàng xóm của nhau. Ba người đụng độ, hỏa hoa văng khắp nơi. Phong Hàn Bích giơ ngón tay cái chỉ chỉ tây sương hậu viện, ở đó yên tĩnh không người qua lại, là nơi tốt nhất để đánh nhau. Hai đối một, hiển nhiên Phong Hàn Bích lại thua. Đánh xong, Phong Hàn Bích hai mắt gấu mèo, khóe miệng Đào Như Lý xanh một khối, gò má Thương Giác Trưng đen một mảnh, hơn nữa người ngoài hỏi thì ba người thống nhất nói là, không cẩn thận ngã. Chọc giận tiên sinh dạy học gần bốn mươi năm thiếu chút nữa đoạn khí, cuối cùng phạt bọn họ đứng một ngày ở cửa. Sau đó, mỗi ngày bọn họ đều đánh một trận, chậm rãi, Phong Hàn Bích có thể phân thắng bại, đến cuối cùng, Phong Hàn Bích đánh ngã hai người bọn họ. Ngày đó, bọn họ trở thành bằng hữu chân chính.
“Chúng ta thường trêu đùa, Tiểu Hàn có võ công tốt như vậy, kỳ thật đều do ta và Tiểu Đào Nhi luyện ra.” Thương Giác Trưng cười to, “Ngươi đoán, Tiểu Hàn nói thế nào?” Chung Như Thủy cười nhẹ, lắc đầu, “Ha ha ha, hắn nghiêm túc nói: ‘Ta cũng thấy vậy’.” Chung Như Thủy cũng theo Thương Giác Trưng cười ra tiếng, nhưng trong mắt có chút ưu thương, hắn lúc nhỏ, chưa từng cười vui, càng không có bằng hữu.
“Khi đó, mỗi ngày đều đánh nhau, trên người trên mặt là vết thâm, may mắn có Tiểu Đào Nhi, nhà hắn là thần y thế gia! Thương thế của chúng ta có thể phục hồi thần tốc, đều nhờ kim sang dược tổ truyền của hắn, bằng không, sớm bị phạt quỳ từ đường.” Thương Giác Trưng cười nói: “Tuy sau đó chúng ta biết thân phận của Tiểu Hàn, nhưng Tiểu Hàn không nói, chúng ta cũng vờ như không biết. Lúc ấy còn nhỏ, dù đại nhân (người lớn) thấy chúng ta chẳng phân biệt tôn ti, cũng mở một mắt nhắm một mắt. Nhiều năm như vậy, chúng ta không xem Tiểu Hàn là quân, hắn cũng không xem chúng ta là thần. Chúng ta, luôn là bằng hữu.”
Chung Như Thủy hâm mộ: “Nếu ta cũng có bằng hữu như vậy, thì tốt rồi.”
“Ha ha, chính là,” Vui vẻ trên mặt Thương Giác Trưng biến mất, khóe miệng kéo xuống, “Trưởng thành, có nhiều thứ thay đổi, chúng ta không thể giống như trước......” Có thể tùy ý cãi nhau ầm ĩ, không cần quan tâm quân thần chi đạo, không bị cái gọi là lễ nghi trói buộc.
“Tiểu Cước Chỉ......” Chung Như Thủy sững sờ nhìn Thương Giác Trưng, luôn cho rằng Thương Giác Trưng là người vui vẻ không phiền não, thấy hắn như vậy, Chung Như Thủy đau lòng.
“Nhưng, đây chỉ là giả vờ cho thế nhân xem đúng không?” Thương Giác Trưng giương mắt nhìn về phía Chung Như Thủy, chống lại đôi mắt tinh lượng. Chỉ nghe Chung Như Thủy tiếp tục nói: “Người trưởng thành, phải mang trách nhiệm, nếu như ngươi tùy ý bốc đồng như lúc còn bé, sẽ thương tổn đến người bên cạnh mình. Nếu ngươi vẫn mỗi ngày đánh nhau vui vẻ cười đùa với Tiểu Hàn, Tiểu Hàn sẽ bị triều đình nhạo báng, thậm chí Hoàng Thượng nghi ngờ, nghi ngờ hắn có năng lực làm thái tử hay không, ham chơi không hiểu uy nghiêm của thiên tử, sao có thể kế thừa ngôi vị? Nếu ngươi không để ý quân thần chi lễ như lúc còn bé, người nhà của ngươi sẽ vì ngươi mà vướng họa sát thân. Những điều này, ngươi muốn thấy sao?”
Thương Giác Trưng chấn động, những điều này, hắn chưa từng nghĩ tới.
“Ngươi như vậy, không phải không thay đổi mà là ích kỷ. Tiểu Đào Nhi nói với ngươi, kỳ thực không muốn tình bằng hữu của các ngươi bị người khác phá hư, lui một bước có thể bảo trụ điều trân quý nhất, có cái gì không được chứ. Tựa như Tiểu Hàn, y kiến tạo Thao Thiết các trong cung điện của chính mình, cũng chỉ vì ngươi thích ăn, bởi vậy cho ngươi một nơi có thể nếm mỹ thực khắp thiên hạ. Tiểu Đào Nhi chỉ là một thái y, nhưng Tiểu Hàn không giấu hắn chuyện gì, ngay cả chuyện tối cơ mật cũng tìm hắn thương nghị, bởi vì y tin tưởng Tiểu Đào Nhi.” Chung Như Thủy thấy khóe mắt Thương Giác Trưng ướt át, thở dài, vỗ vỗ vai của hắn: “Bọn họ, đều dùng phương thức của mình, thủ hộ tình bằng hữu mười mấy năm của các ngươi. Kỳ thật, tình bằng hữu đó, cho tới giờ chưa từng thay đổi.”
Thương Giác Trưng ngơ ngác nhìn Chung Như Thủy một hồi, sau đó quay đầu nhìn trời đêm, đột nhiên giơ cánh tay lên che mắt. Chung Như Thủy vỗ nhẹ bả vai run run của hắn, chớp chớp đôi mắt tràn ngập lưu quang của tinh linh, thì thầm: “Đêm nay gió lớn, cát dễ bay vào mắt ......”
Tâm tình buồn bực đột nhiên mất sạch, nghĩ tới lời mình vừa nói, Chung Như Thủy cười khổ, nói xong mới phát hiện, hóa ra lúc trước luôn có thành kiến với Phong Hàn Bích...... Lần đầu tiên gặp mặt đã bị ánh mắt lãnh khốc của y hù dọa, sau đó bị cường hôn, sau nữa bị y hữu ý vô ý đùa cợt, luôn không có hảo cảm với y, thậm chí phản cảm. Kỳ thật, mình chưa từng hiểu y, hữu ý vô ý tránh né y, mà ngay cả đứng dưới một mái hiên, cũng chưa từng ân cần thăm hỏi. Có lẽ, hắn nên, thử hiểu Phong Hàn Bích? Dù sao, hiểu y, hắn mới có thể trở thành nhân viên lâu dài của y......
Hai người đều có tâm sự không hề biết, tại một chỗ bí mật trên nóc nhà, có người thứ ba, làm bạn với bọn họ một buổi tối......