Đào Như Lý lại càng hoảng sợ, vội vàng lấy khăn tay che khóe miệng của hắn, sau đó giận dữ nhìn về phía Chung Như Thủy. Chưa kịp mở miệng quát mắng, Chung Như Thủy khẽ đảo hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
“Ôi chao? Uy!” Thương Giác Trưng hiển nhiên bị tình huống liên tiếp trước mắt làm mờ mịt. Không hiểu vì sao Chung Như Thủy đánh hắn một quyền, rồi người gây chuyện lại té xỉu.
Đào Như Lý đen mặt bắt mạch cho Chung Như Thủy, rốt cuộc tiểu thư đồng của Ngu quốc có địa vị gì, hành vi quái dị không theo lẽ thường! Danh y được xưng tiếu diện thánh thủ Quỷ Tà quốc, am hiểu nhất không phải y thuật dược lý, mà chính là bản lĩnh nhìn thấu nhân tâm, nếu không, sao có thể phong sinh thủy khởi trong thâm cung khó lường. Nhưng, từ lúc gặp được thế tử khiến người ta không hiểu được suy nghĩ, hắn bắt đầu hoài nghi bản lĩnh của mình!
Thương Giác Trưng có chút lo lắng nhìn Chung Như Thủy, hai mắt nhắm nghiền sắc mặt trắng bệch, thấy thế nào, cũng giống như người bị bệnh bất trị (không trị được).
“Người tới.” Đào Như Lý thu tay lại, đắp chăn cho Chung Như Thủy.
“Vâng.” Hai tiểu thái giám đợi ngoài cửa, nhìn cũng biết là loại làm việc thỏa đáng lanh lợi.
“Đi, theo đơn của ta mà sắc dược đưa tới, chuẩn bị chút đồ ăn bổ huyết, chờ vị công tử này tỉnh, hảo hầu hạ.” Đào Như Lý phân phó xuống dưới, quay đầu nhìn Thương Giác Trưng đang tràn đầy lo lắng, lần nữa cảm thán người này tâm địa thiện lương. Thuận tay lấy ra một bình kim sang dược trong dược tương (hòm thuốc), lau vết thương nơi khóe miệng của hắn. Kỳ thật vết thương không nghiêm trọng, chỉ rách chút da, chảy chút máu mà thôi. Một vết thương không tính là vết thương.
Thương Giác Trưng thè lưỡi, nói: “Hắn có sao không? Nói chóng mặt liền chóng mặt, không phải bệnh gì bất trị chứ?”
“Ngươi yên tâm, nếu hắn vận khí tốt không gặp thiên tai nhân họa gì, ta cam đoan hắn có thể sống đến tám mươi tuổi.” Đào Như Lý bất đắc dĩ nói, đừng thấy người té xỉu đã nghĩ đến bệnh bất trị a.
“Vậy hắn bị gì?” Thương Giác Trưng hỏi.
“Ai...... Có lẽ chưa từng nếm qua khổ cực, hàn bệnh chưa lành còn mặc nội y đơn bạc hứng gió cả đêm ở Thao Thiết lâu, hơn nữa tích tụ công tâm khí huyết không thông, thể chất nhược máu không đủ, có thể theo chúng ta nói chuyện đến hơn nửa đêm đã là không tệ .” Thanh âm Đào Như Lý thường thường, nghe không ra cảm xúc gì.
“Đáng thương như vậy a!” Thương Giác Trưng kêu lên, nhớ tới người đang mê man lập tức thấp giọng: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Làm gì bây giờ? Nhìn xem, chờ thân thể của hắn tốt lên rồi nói sau. Dù sao Tiểu Hàn cũng không có ý đuổi hắn đi.” Đào Như Lý nói xong, ngẫm nghĩ, hẳn là Phong Hàn Bích có hứng thú với tiểu thư đồng tự xưng là Chung Như Thủy này, hơn nữa hứng thú không giảm.
“Ừ, chuyện này giao cho Tiểu Hàn là được! Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá ~ ta muốn về nhà ngủ, cùng đi không?” Thương Giác Trưng ngáp một cái thật lớn, quay đầu hỏi Đào Như Lý, phủ của hai người bọn họ đều nằm trên một con đường, cách nhau năm bước, có thể nói, hai người bọn họ chính là hàng xóm.
“Được, ta cũng mệt mỏi , ngày mai rồi nói sau, đi.” Đào Như Lý cười cười với hắn, mang dược tương rời đi. Tựa như Thương Giác Trưng nói, chuyện này không tới lượt bọn họ phiền não, chi bằng về nhà ngủ một giấc.
Hôm sau, cả một đêm ở thư phòng rồi lên triều, Phong Hàn Bích xoa bả vai đau nhức trở về, không phải Thái tử không có khách phòng, mà trừ giường của mình ra, y ngủ ở đâu cũng không quen. Cho nên khi y trở lại tẩm cung của mình, lập tức choáng váng.
Đây, là tẩm cung của y sao...... Phong Hàn Bích nhíu nhíu mày, không chắc chắn thu hồi chân nơi bậc cửa, mắt nhìn Lâm công công. Lâm công công theo Thái tử khi tiên hoàng còn tại thế, là nội thị tiên hoàng ban cho Thái tử, đã bên cạnh y hơn hai mươi năm, hiển nhiên biết rõ ánh mắt của y có ý gì.
“Thái tử điện hạ, đây, là tẩm cung của ngài, không sai.” Lâm Khôi khom lưng cung kính nói, trong nội tâm thầm mắng tiểu tổ tông diện mạo không quá xuất sắc mà Phong Hàn Bích mang về, đang lăn qua lăn lại trên giường.
“Tại sao có bình phong ngăn ở cửa ra vào?” Là bình phong tại nội thất dùng để thay y phục!
“Ách......” Lâm Khôi lo lắng, trên mặt Phong Hàn Bích không có biểu cảm, hắn không đoán ra y đang nghĩ gì, “Ách, là vị Tiểu công tử kia, canh tư đêm qua, hắn đột nhiên tỉnh lại, nói lạnh, cũng không muốn điểm hỏa lò hay thêm chăn, buộc các nô tài đem bình phong chắn gió. Ngài nói qua, hắn muốn làm gì, không được ngăn cản......”
“......” Khóe mắt Phong Hàn Bích run rẩy, không nói một tiếng lướt qua bình phong vào phòng.
“Có ai không, đem bình phong thả lại chỗ cũ.” Lâm Khôi ra lệnh, hai thị vệ lập tức tiến đến, đem bình phong chắn cửa về.
Phong Hàn Bích đi từng bước vào nội thất, thị vệ mang bình phong đi sau y, đặt bình phong vào chỗ cũ, rồi lui ra ngoài.
Chung Như Thủy đang nằm trên giường ngẩn người, tối hôm qua hắn vừa tỉnh, bên cạnh có mấy người vây quanh, uy xong dược rồi uy tổ yến, uy xong tổ yến rồi uy bổ thang, uy đến lúc bụng hắn đầy nước. Chờ những người kia lăn qua lăn lại hắn xong, Chung Như Thủy cảm thấy lạnh, đắp thêm chăn thì không thoải mái, cũng không muốn lấy ấm lô dễ trúng độc CO, nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, phát hiện bình phong hoa lệ thật lớn, liền bảo bọn họ mang đến cửa chắn gió. Hắc, cũng đừng nói! Thật đúng là ấm áp lên! Ăn no, không lạnh, nhưng Chung Như Thủy ngủ không được . Mấy ngày nay ngủ quá nhiều, hiện tại khó ngủ.
Dùng tay chống cằm, nằm sấp, hai mắt khép hờ ngẫm nghĩ tình cảnh lúc này. Đột nhiên cảm giác hàn khí xâm nhập, Chung Như Thủy cả kinh, quay đầu, thấy Phong Hàn Bích lãnh nhãn nhìn hắn.
“Ách!” Chung Như Thủy sợ hãi kêu lên một cái, Thái tử gia này thật đúng là nhẹ! Đi đường không có thanh âm!
“Sớm, sớm a......” Chung Như Thủy không chịu nổi hàn khí xâm nhập, quyết định chào hỏi trước.
Phong Hàn Bích thản nhiên liếc hắn, đi ra sau bình phong, để thị nữ giúp y thay y phục. Y không có phúc khí ngủ nướng như Chung Như Thủy, sáng sớm y phải vào triều, hiện giờ mới có thể trở lại tẩm cung của mình thở một hơi.
Chung Như Thủy sững sờ nhìn Phong Hàn Bích không đếm xỉa đến hắn, tự nhiên thay y phục súc miệng rửa mặt, hắn có chút tức giận. Người gì chứ! Thái tử, một chút lễ nghi cũng không có!
Phong Hàn Bích cởi bỏ triều phục minh hoàng, mặc huyền y ngày thường, muốn đi đến thư phòng.
“Uy! Ngươi đi đâu vậy! Gia làm sao giờ? A, ngươi bắt gia về đây rồi ném cho hạ nhân là xong sao? Ngươi thoải mái, ta thì sao, hỗn đản! Ngươi tối thiểu phải nói cho ta biết đây là nơi nào chứ, hỗn đản!” Chung Như Thủy nhảy dựng trên giường, rống to, sợ tới mức người bên cạnh đều quỳ trên mặt đất, tiểu công tử này không muốn sống nữa cũng đừng gây rắc rối cho bọn họ a! Nếu Thái tử của chúng ta mất hứng, chúng ta sẽ phải chôn cùng!
Vẫn là Lâm Khôi phản ứng nhanh, trước khi Phong Hàn Bích nói liền gầm lên: “Làm càn! Dám bất kính với Thái tử! Người tới, đem hắn ném vào hình phòng!” Hình phòng là nơi chuyên môn đối phó với thái giám cung nữ hoặc tội phạm không nghe lời, đi vào nhất định rơi vài tầng da trở ra!
“Lui ra.” Phong Hàn Bích phất phất tay, trên mặt vẫn là biểu tình bất nộ bất hỉ, “Đều đi ra ngoài.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, “Vâng.”
Chờ mọi người lui ra, Phong Hàn Bích chậm rãi đi đến trước mặt hắn, Chung Như Thủy thật sự không chịu nổi khí tức lạnh lùng của y, tư thế đứng kiêu ngạo không còn, chân mềm nhũn ngã ngồi trên giường, nhưng người có thể chết vì sĩ diện như hắn không càm lòng chịu thua, trừng mắt nhìn y.
Phong Hàn Bích đứng trước giường, nhìn chằm chằm Chung Như Thủy một hồi lâu, tiếu dung nơi khóe miệng không rõ ý tứ, vươn tay nâng cằm hắn, kề sát môi hắn mà nói: “Nơi này là Thái tử cung, ngươi đang ngủ tại tẩm cung của ta, trên giường của ta. Còn cái gì không rõ, Chung thiếu gia Chung Như Thủy?”
Rõ ràng là ngữ khí lạnh như băng, nhưng thiếu chút nữa đả thương Chung Như Thủy, thanh âm trầm thấp từ tính đầy mị hoặc, trong đầu bỗng dưng nhớ tới ngày đó bị Phong Hàn Bích cuồng nhiệt hôn, mặt Chung Như Thủy liền đỏ hồng.
“Biết rồi biết rồi! Nói thì nói, ngươi dựa vào gần như vậy làm gì! Cách gia xa một chút!” Chung Như Thủy che dấu khẩn trương trong lòng, làm bộ bất mãn đẩy tay Phong Hàn Bích ra.
“Hừ hừ hừ.” Phong Hàn Bích thấp giọng bật cười, Chung Như Thủy choáng váng nhìn hắn, Quỷ thái tử biết cười!
“Sao vậy, ngươi sợ hãi?” Tiếng cười bỗng dưng dừng lại, Phong Hàn Bích thấp giọng hỏi.
“Ai, ai sợ!” Chung Như Thủy rống to, hung hăng trừng mắt y.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thư đồng của ta.” Phong Hàn Bích không đếm xỉa đến sự căm tức của hắn, thản nhiên nói.
“Cáp? Thư đồng?” Chung Như Thủy sững sờ.
“Trước kia ngươi là thư đồng của Thuần Vu Lưu mà? Chuyện này hẳn rất thành thạo a?” Phong Hàn Bích đầy hứng thú nhìn vẻ mặt biến hóa đặc sắc của Chung Như Thủy. Còn có đôi mắt kia, tràn ngập quang mang.
“Hay là,” Lời nói xoay chuyển, tiếu dung của Phong Hàn Bích tà ác lại nguy hiểm, “Ngươi muốn làm nam sủng của ta?”
“Di?” Chung Như Thủy giật mình, lập tức nhảy dựng lên quát: “Thư đồng! Ta chính là thư đồng! Ai dám nói ta không phải thư đồng ta đánh!”
“Hừ hừ hừ ha ha ha ha cáp......” Phong Hàn Bích ôm bụng cười to, Chung Như Thủy càng choáng váng, bị dọa ngốc ! Quỷ thái tử, băng sơn quỷ Quỷ thái tử, biết cười! Hơn nữa còn mất hình tượng mà cười to!
Người ngoài cửa nghe được tiếng cười to của Phong Hàn Bích, sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất, trong nội tâm cầu nguyện thiên linh linh địa linh linh, Phật tổ Bồ Tát nhanh hiển linh! Thái tử điện hạ, cử chỉ điên rồ! Cung nữ thái giám thị vệ phục thị Phong Hàn Bích hơn mười năm, chưa từng nghe Phong Hàn Bích cười sảng khoái như thế, ngay cả mỉm cười cũng khó thấy!
“Từ hôm nay trở đi, ngươi theo bên cạnh ta, một tấc cũng không rời.” Tiếu dung trên mặt Phong Hàn Bích đã lui, ngữ khí mập mờ.
Chung Như Thủy chỉ cảm thấy, ngữ khí và nụ cười kia, thật sự rất giống chích lang?