Tô Trạm cứ như là bị quỷ ám trầm mặc thật lâu nhìn chằm chằm Tô Phiếm đang nằm sấp trên người mình, trong đầu không hiểu sao lại loé lên một ý nghĩ — Trên cái thế giới này, không có ai yêu hắn hơn A Phiếm.
Vậy mình yêu y sao?
Tô Trạm nghĩ đến điều này, lại cau mày, làm anh em, Tô Phiếm rõ ràng là yêu hắn, cho dù hắn không tim không phổi như thế nào đi nữa, hắn cũng biết Tô Phiếm đối với hắn có bao nhiêu tốt, còn tốt hơn cả cha mẹ luôn phũng hắn trong tay mà yêu thương. Hắn cho rằng, Tô Phiếm yêu thương hắn, cưng chiều hắn như vậy, chỉ bởi vì hắn là em trai duy nhất của y.
Hắn đời trước chưa từng yêu qua người nào, cho dù là nam hay là nữ, tình yêu cái thứ này đối với hắn mà nói quả thật là quá mờ ảo và hư huyễn, nếu có tâm tư nói chuyện yêu đương còn không bằng làm mấy chuyện xấu tức chết Tô Phiếm. Mà đời này, bất luận là người Trung Quốc hay là người nước ngoài, hắn cũng không có chút cảm giác nào, có thời gian yêu đương còn không bằng làm nhiều bài tập một chút, đọc nhiều sách để thi dễ dàng hơn. Hắn giống như là thông được khiếu, phương diện nào đó lại dốt đặc cán mai giống như thiếu ở trong lòng.
Tô Trạm nhớ đến ngày đó ở trong ao trong nhà mình, hai người bọn họ chỉ là dùng tay giúp đỡ đối phương, nhưng cảm giác mang đến so với mấy lần cùng với nữ nhân hoàn toàn không giống nhau, không giống với phát tiết sinh lý thuần tuý, đó là một loại nhiệt liệt và kích tình khó diễn tả được, khoái cảm đầy ắp không chỉ là trên sinh lý, còn có cảm giác cấm kỵ trong lòng — Người cầm lấy cái của hắn giúp hắn làm cái chuyện tư mật như vậy là Tô Phiếm, là anh trai của hắn. Thậm chí lúc đó, Tô Phiếm còn kìm lòng không đặng mà hôn mình.
Hắn vốn là chỉ xem Tô Phiếm là nam nhân bình thường trong lúc động tình bị xông cho đầu óc mê muội, hắn đơn phương tình nguyện chỉ đem cái hôn đó coi như là hiểu lầm, nhưng sự hiểu lầm đó vậy mà hết lần này tới lần khác xuất hiện trong mơ. Hắn lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên nằm mộng xuân, đối tượng trong mơ là anh trai ruột của hắn. Hắn cảm thấy Tô Phiếm điên rồi, nhưng chính mình cũng chẳng bình thường chút nào.
Mà nghĩ đến đoạn độc thoại vừa nãy của Tô Phiếm, Tô Trạm chỉ cảm thấy đau lòng và chua xót, chính mình từ trước đến giờ rất ít khi nghĩ đến cảm nhận của người khác, nghe lời thì thầm tự thuật của Tô Phiếm, hắn chỉ muốn không để cho Tô Phiếm phải đau khổ nữa.
“Nhưng em — Em không biết em có yêu anh hay không.” Khuôn mặt của Tô Trạm cúi xuống, hàng lông mi dài dài cong cong rủ xuống, là một dáng vẻ mờ mịt khó có thể xác định.
“Như vậy là đủ rồi A Trạm, em không biết em rốt cuộc có yêu anh hay không, nhưng anh biết anh sẽ không yêu ai khác.” Tô Phiếm nhìn em trai nhà mình vì cái chủ đề tình yêu này mà lộ ra vẻ hoang mang, chỉ cảm thấy Tô Trạm lúc này thu nhỏ lại thành một con mèo mới sinh, là một dáng vẻ ngây thơ đối với thế sự hoàn toàn không biết gì cả. Hai tay y xách người đem Tô Trạm đang nằm trên sofa đỡ dậy, nụ cười trên mặt cũng không phải là vui vẻ như xuân phong đắc ý cũng không phải là nguyện vọng được đền bù, mà là sự bình tĩnh như chuyện đương nhiên và vẫn tao nhã lịch sự như cũ.
Nhưng mà Tô đại thiếu tao nhã lịch sự lại làm chuyện không lịch sự, Tô Phiếm ôm người trong lòng cúi đầu xuống lại tiến tới hôn một cái: “Người sống một đời, cũng không dễ dàng gì, anh không muốn chúng ta lại bỏ lỡ nữa.”
Một chữ “lại” khiến cho Tô Trạm buông xuống cái suy nghĩ đối với việc hắn rốt cuộc đối với Tô Phiếm là cái cảm giác gì, sinh lòng nghi ngờ, ánh mắt loé sáng đến cấp bách nhìn thẳng vào mắt của Tô Phiếm, hắn sợ mình bỏ qua một nét mặt nào của Tô Phiếm: “Anh, đã biết?”
“A Trạm, xin lỗi, xin lỗi, anh không phải là thật sự muốn giết em, anh chỉ là rất sợ sẽ mất đi em…” Tô Phiếm gắt gao ôm chặt em trai trong lòng, y lăn qua lộn lại chỉ có một câu như vậy.
Y nghĩ đến việc Tô Trạm chết đuối trong nước, hẳn là có bao nhiêu đau khổ. Y nhớ đến lúc Tô Trạm sống lại trong lòng hẳn là có bao nhiêu mâu thuẫn và xoắn xuýt. Y là người trên thế giới này hy vọng Tô Trạm sẽ sống thật hạnh phúc và vui vẻ, nhưng sự đau khổ lớn nhất của Tô Trạm lại do mình mang đến cho hắn.(Mã: Lúc edit tới đây cứ nghĩ truyện này là song trọng sinh chứ. Làm hoang mang hết sức à!)
“Lão hoà thượng đã nói với anh?” Tô Trạm nhớ đến ngày đó ở trong vườn hoa, phản ứng của Tô Phiếm rất kỳ lạ, khó trách y sẽ nói một câu như vậy.
“Đúng, ngày đó anh sau khi gặp gỡ cùng với một nhà Tang Đạt, liền đi tìm ông ấy. Anh lúc đó chỉ muốn biết tại sao phản ứng của em khi vừa thấy ông ấy lại lớn như vậy, kỳ thực, ông ấy chỉ bất quá là giúp em đặt tên mà thôi. Chết do nước mà sinh ra cũng do nước, thì ra là cái ý nghĩa này.” Tô Phiếm tiếp tục nói: “Anh không phải muốn giết em, anh chỉ muốn làm cho em biết, trước khi chết có bao nhiêu đau khổ, sống tiếp lại có bao nhiêu tốt. Anh sợ em trốn, anh sợ em chết, anh sợ mất đi em. Nhưng anh lại không cẩn thẩn mà đem em dày vò tới chết.”
Tô Trạm đối với chuyện Tô Phiếm giết chết mình ở đời trước đã sớm không để ý đến nữa, bọn họ đời này cùng nhau trải qua một đoạn thời gian dài như vậy, có tốt có xấu, sao lại có thể xoắn xuýt đối với đời trước đã cách xa rồi. Nhưng mà đột nhiên nghe được chính mình vậy mà chết một cách lạ lùng như vậy, Tô Trạm còn nhịn không được mà bĩu môi, không nói lời nào mà liếc Tô Phiếm một cái: “Thế là, em thật ra là bị anh không cẩn thận đùa chết sao? Vậy sau đó thì sao?” Tô Trạm kỳ thực muốn hỏi là, Tô Phiếm làm sao đối đãi với cha mẹ cùng với tình hình Tô gia về sau như thế nào.(Mã: Chân tướng đó bà con. Thằng nhỏ chỉ là bị thằng anh có nó lỡ trớn đùa chết thôi. Haha)
“Sau đó, anh nổ súng tự sát.” Tô Phiếm hàm chứa ý cười, vô cùng bình tĩnh mà nói một câu như thế. “Em xem, anh lúc đó yêu em như vậy, yêu đến nỗi không cẩn thận giết chết em, cũng giết chết chính mình.”
Tô Trạm khó có thể tin mà nhìn Tô Phiếm, chỉ cảm thấy câu nói “Anh nổ súng tự sát.” mà Tô Phiếm vừa nói vẫn luôn vang lên trong đầu. Chả trách, chả trách, Tô Phiếm ngày đó ở trong vườn hoa đã nói, y dù thế nào đi nữa cũng không thể giết mình, bởi vì y không thể sống cô độc một mình.
Tô Trạm chỉ cảm thấy chính mình ngốc hai đời rồi, đời trước cho rằng là anh em không hoà thuận, đời này cho rằng là anh em tình nghĩa sâu đậm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Phiếm thì ra là yêu hắn, yêu đến ngay cả sống chết cách biệt ở trước mặt Tô Phiếm cũng có vẻ không quan trọng gì.
Mà y đợi mình cả hai đời, yêu mình cả hai đời.
Tô Trạm vừa nghĩ đến đời trước Tô Phiếm sống năm, theo đuổi năm mà không được, cuối cùng theo một tiếng súng vang lên, kết thúc cuộc đời trong sự hối hận. Nghĩ đến vừa nãy Tô Phiếm nói y thiếu chút nữa đã chết trong đầm lầy nhưng y chống đỡ không chết, bởi vì mình vẫn còn đợi trở về nhà, y còn chưa nói ra tấm lòng của mình… Tô Trạm chỉ cảm thấy sự chua xót trong lòng lan tràn đến hai mắt, vươn tay ra ôm lấy Tô Phiếm, cắn răng nghiến lợi mà nói: “Mẹ nó, em là đồ ngốc, anh cũng là đồ ngốc!”
Tô Phiếm là anh ruột của mình thì thế nào, không có ai sẽ yêu mình hơn y cả, cũng không có ai sẽ khiến cho mình cảm giác được yêu. Hắn không đau buồn quá khứ, không ham muốn tương lai, có thể chắc chắn chỉ có hiện tại lúc này, hiện tại ở cùng với Tô Phiếm.
Tô Trạm dùng sức nhào lên ôm lấy Tô Phiếm, Tô Phiếm không cẩn thận xém chút bị gia hoả này bổ nhào ngã về phía sau, vội vàng kịp thời vươn tay ra phía sau chống đỡ, một tay khác lại thế nào cũng luyến tiếc buông ra cái người đang ở trong lòng. Người này và y chảy cùng một dòng máu, đánh gảy xương thì vẫn còn gân, là người thương cùng y không thể tách rời.
Y vốn là không định nói ra chuyện này, nhưng mọi người xem, khổ nhục kế mang danh tình cảm nồng nàn gì đó đối với em trai bướng bỉnh này vẫn rất có tác dụng.
++++++
Tô Phiếm một phát xốc lên người nào đó còn muốn cuộn chăn lên người mình, lần này quang minh chính đại dắt tay hay đi đâu đều dán vào người Tô Trạm. Tô Trạm trước tiên là ở chợ đêm vừa ăn vừa chơi một vòng, trở về lại bị Tô Phiếm đè trên sofa lại ôm lại hôn cộng thêm chấn động lòng người, như sấm sét giữa trời quang mà thông báo một trận, trên người vừa mồ hôi nóng và mồ hôi lạnh thi nhau mà tuôn như mưa, lúc nãy ở trên sofa không dễ gì mới thoát khỏi cái người nào đó cứ bám vào người mình, thoải mái tắm rửa sạch sẽ, bây giờ tên gia hoả này lại dán lên tiếp.
Khoá cửa cái gì chứ, hoàn toàn khoá không được, Tô Phiếm lộ ra nguyên hình là một con sói đuôi to.
Tô Trạm liếc mắt, trong lòng nói thầm, thật sự là nhìn không ra Tô Phiếm lúc bình thường giống như quân tử lại lưu manh như vậy. Ví dụ như mới vừa rồi lúc tắm rửa, Tô Phiếm đường hoàn mà muốn vào, tìm cái cớ càng quang minh chính đại hơn — A Trạm, em một mình tắm không sạch đâu, để anh trai đến giúp em tắm rửa… Quả thật là đại lưu manh!
Tô Trạm lúc này là bị ép ở trên giường, so với không gian chật hẹp trên sofa thì không giống nhau, hai người một trên một dưới thân mật dán sát vào nhau, ngoài bắp đùi thậm chí còn dán vào cái nơi nào đó đang cứng rắn nóng như lửa của Tô Phiếm, người nào đó nhất thời vừa giận vừa vội mà đỏ bừng mặt, giơ chân liền đem Tô Phiếm đạp xuống giường, “Đêm hôm khuya khoắt rồi, không thành thật ngủ cho lão tử — a –“
Tính thiếu gia của Tô Trạm lại nổi lên, quản y thiên vương lão tử liền dự định làm cho người ta cút, nào ngờ được sức lực của hắn không lớn bằng Tô Phiếm, vừa nhấc chân lên ngược lại khiến cho y có cơ hội, Tô Phiếm đè lại thế tấn công của hắn, ngược lại sáp lại ngáp một cái, càng thêm dán sát vào người của Tô Trạm, địa phương dưới thân bừng bừng phấn chấn càng khéo léo khảm đến giữa hai chân, chọt vào bắp đùi của hắn.
Đồng thời trên môi có cảm giác mát lạnh, là Tô Phiếm giữ đầu của mình lại bắt đầu hôn, đầu lưỡi càng thêm linh hoạt mở ra hai cánh môi của hắn, cả đầu lưỡi như muốn tiến vào bên trong khoang miệng của hắn, Tô Trạm chỉ cảm thấy mình giống như bị một con động vật lớn họ khuyển liếm lấy.
Nói ôm liền ôm, nói hôn liền hôn đem bản thiếu gia xem là gì chứ!
Tô Trạm phẫn hận mà nghĩ như thế, thế là khép chặt hai hàm răng sống chết không cho y tiến vào. Tô Phiếm thấy tập kích không thành, chuyển sang thay đổi chiến lược, lại nhẹ nhàng từng chút từng chút liếm lấy đôi môi của Tô Trạm, triền miên và lưu luyến. Sau đó, dưới thân lại bỗng nhiên đỉnh một cái, dùng cái nơi cứng rắn đến phát đau đó chà xát phần thịt non trên bắp đùi, thỉnh thoảng còn làm phiền đến tiểu huynh đệ của em trai y, đồng thời nghị lực mười phần cứ thế mà đem vật nhỏ làm cho cũng bắt đầu lên tinh thần. Vật nóng bỏng cứng rắn ở địa phương mẫn cảm nhất của mình ma sát, Tô Trạm chỉ cảm thấy bắt đầu tê dại nóng lên.
Tô Phiếm cuối cùng cũng dừng lại thế tấn công ở môi lưỡi, cả người thoạt nhìn cảnh xuân phơi phới, y tình ý kéo dài nụ cười, đương nhiên theo như Tô Trạm thấy thì nụ cười này rất thiếu đánh. Tô Phiếm chống lên thân mình cách xa một chút, nhìn Tô Trạm da dẻ trắng nõn bị mình làm cho đỏ bừng quả thật là yêu không thể tả, bởi vì quá thích quá yêu rồi, Tô Phiếm nhịn không được mà sáp lại gần cắn một cái trên chóp mũi cao ngất thanh tú của Tô Trạm, lại nghiêng đầu cũng cắn một cái lên mặt người ta, cuối cùng còn chưa đủ thoả mãn, ngậm lấy chỗ thịt non ở vành tai của Tô Trạm, cuối cùng còn than thở rằng: “A Trạm giống như một viên bánh làm từ gạo nếp vậy, trắng trắng, mềm mềm.”
Vừa hôn vừa cọ xát còn muốn cắn người ta, cuối cùng người nào đó chịu đựng không nổi nhân lúc Tô Phiếm vẫn còn dư vị trong mùi vị gạo nếp thì đẩy mạnh một cái, cuối cùng cũng đem Tô Phiếm đặt ở dưới, thở hồng hộc trừng mắt nhìn đầy uy hiếp nói: “Vương bát đản! Nào có cái loại anh trai như anh, lão tử muốn ngủ, anh còn nói mấy lời như vậy nữa, em đi ra khách sạn ngủ, chìa khoá khách sạn anh chắc chắn không có!”
Được thôi, lần này gạo nếp làm viên tròn tròn thành viên tròn tròn đầy dầu mỡ nổ tung rồi… Tô Phiếm vô cùng hài lòng hai tay gối sau đầu, trên mặt tuấn tú trắng nõn phiếm hồng, nhưng cũng không phải là bởi vì ngượng ngùng, mà là vẻ mặt khá thản nhiên, “Nếu như nói như vậy, anh liền đem khách sạn mua đứt luôn.”
Tô Trạm hướng về phía Tô Phiếm, lần đầu tiên có loại cảm giác kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa, “Anh đàng hoàng một chút, hơn hai giờ sáng rồi, còn không đi ngủ nữa, mẹ nó, trời sắp sáng rồi!” Hắn thế nào mà lại cảm thấy lúc Tô Phiếm đùa giỡn vô lại, so với Mục Thiên Chương còn khó chơi hơn…
Tô Phiếm hơi hơi híp mắt, tinh quái cười cười, từ sau đầu chìa một tay ra chính xác không sai một ly mà nắm lấy cái nơi đang rất có tinh thần của Tô Trạm, thanh âm dần dần ám muội âm u: “Anh có thể thành thành thật thật mà nhịn được, em trai, em thì thế nào? Sẽ không thoải mái…”
“Mẹ nó, lưu manh!” Tô Trạm đẩy ra tay của Tô Phiếm, bảo vệ vật nhỏ không chịu thua kém của mình xoay người từ trên người Tô Phiếm đi xuống, theo lệ thường cuộn tròn ở một bên nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ. Hắn coi là hiểu rõ rồi, đối với Tô Phiếm phải áp dụng chính sách không đếm xỉa tới, hờ hững lạnh nhạt mới có hiệu quả nhất. Hắn càng phản kháng, y càng hăng hái.
Tô đại thiếu bị người ta quăng một câu lưu manh không để ý chút nào, nhưng mà y biết đâu là cực hạn, nếu như trêu ghẹo nữa, đâu chỉ là bùng nổ, viên gạo nếp liền muốn nổ tung, nếu không ăn không được không nói, còn phải bị bỏng lửa được một mất mười. Tô Phiếm trở tay ôm lấy Tô Trạm, giống như lúc còn nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, hai người đầu kề bên đầu, thân dựa vào thân, giống như hai đoá hoa lưỡng sinh.
两生花: /Lưỡng sinh hoa/: Lưỡng Sinh hoa là loài hoa có hai nụ, khi bung nở hai bông hoa luôn tỏa ra hai hướng khác nhau, chỉ khi sắp tàn thì hai bông hoa này mới tiến sát lại gần nhau như thể nương tựa vào nhau trong những giây phút úa tàn của cuộc đời.(Credit: gacsach.com)
“Mau ngủ đi, không đùa em nữa. A Trạm, anh chỉ là rất vui.”
Sau lưng vang lên tiếng nói của Tô Phiếm nhìn chung cũng nghiêm chỉnh, Tô Trạm lúc này mới thả lỏng thân thể. Sau gáy mềm mại mát lạnh bị cái gì đó nhẹ nhàng chạm vào, là một nụ hôn chúc ngủ ngon nghiêm túc.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, tâm trạng không vui giống như Tô Phiếm, chỉ là cảm thấy rất yên tâm, nhưng mà ngoại trừ yên tâm ra còn có chút lo lắng: “Cha mẹ biết sẽ đau lòng.”
“Không sao, em đừng nghĩ nhiều, anh sẽ sắp xếp ổn thoả. Đương nhiên, chuyện của chúng ta, không thể để cho cha mẹ biết.” Tô Phiếm nói. Y còn chưa đến tuổi, A Trạm mới , cái có là thời gian giải quyết vấn đề.
Nhưng mà, giữa hai anh em bọn họ không thể có bất kỳ người ngoài nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Trạm không ngủ đủ, ngược lại bị Tô Phiếm thỉnh thoảng trêu chọc mà tỉnh, cho dù ai đang ngủ ngon lành, bị người khác trái sờ một cái, phải sờ một cái cũng phải tức giận. Thành công đem Tô Trạm dính giường chuyển hoá thành tức giận ngút trời, Tô Trạm đem Tô Phiếm đè trên chăn dùng gối đầu đập cho một trận, nhưng mà bởi vì thoáng cái dùng lực quá mạnh, hắn không cẩn thận té lộn nhào xuống giường, phát ra một tiếng “binh” thật lớn.(Mã: Cười chết tui, cảm thấy đau dùm ẻm lun)
Tô Phiếm vội vàng nhảy xuống giường, chỉ thấy hàng lông mày, đôi mắt, cộng thêm hàng lông mi thật dài của em trai toàn bộ đều nhăn thành một đống, rõ ràng là dáng vẻ rất đau, nhất thời đau lòng áy náy vô cùng, một bên vươn tay sờ sờ đầu Tô Trạm, quả nhiên là sờ được một cục u bự chảng: “Sao rồi A Trạm, có phải là chỗ này hay không? Chắc không phải là đụng hư đầu luôn rồi chứ?”
Tô Trạm ngay cả tâm tư mắng chửi y là lưu manh cũng không có, lòng tràn đầy cảm giác chính mình xả thân đút sói. Đầu của hắn tối hôm qua mới đụng hỏng, cho nên mới đáp ứng tâm ý của Tô Phiếm.
Tâm trạng của người nào đó bây giờ chỉ có thể dùng từ “bi phẫn” để hình dung — Lẽ nào mỗi ngày đều phải ở cùng với Tô Phiếm như thế này sao? Hắn bắt đầu dự định kết thúc kỳ nghỉ hè trước thời hạn…