Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Phiếm liền chuẩn bị khởi hành đến xưởng quân sự ở trên núi xử lý chuyện trộm cắp đan dược. Lúc Tô Trạm thức dậy, hắn theo thói quen sờ sờ vị trí bên cạnh, bỗng chốc sờ vào khoảng không, cũng tỉnh dậy luôn. Ngẩng đầu thấy Tô Phiếm đang mặc quân trang màu xanh lá mạ nghiêm túc đứng ở bên kia, cả người thoạt nhìn nho nhã lại phong độ, so với lúc bình thường y vẫn luôn mặc áo sơ mi với quần kaki thì tăng thêm vài phần phong thái không giống nhau. Tô Trạm cảm thấy, anh trai nhà hắn vẫn là lúc mặc quân trang đẹp trai nhất, lúc nào đó phải kêu y mặc bộ quần áo này để mình lột thử… Tô nhị thiếu híp mắt nhìn chằm chằm Tô Phiếm được quân trang và vũ trang buộc quanh hông tạo ra đường nét vai rộng eo hẹp hoàn mỹ.
Tô Phiếm cuối cùng chỉnh chỉnh lại cổ áo, vừa quay đầu liền thấy được dáng vẻ em trai nhà mình đang chống nửa người, đã thức dậy rồi nhưng lại như đang có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm mình. Tô Phiếm chỉ thấy em trai nhà y híp mắt, ánh mắt được hàng lông mi dài dài che chắn chỉ lộ ra một chút ý tứ không rõ, ánh nắng ban mai trong suốt mang theo sắc vàng kim chiếu lên khuôn mắt của Tô Trạm như mạ lên một tầng ánh sáng, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, cả người như toả ra ánh sáng xinh đẹp, mà vẻ mặt có thể nói là — Như một con mèo dự định trộm thịt sống, nét mặt không có một chút ý tốt nào.
Tô Phiếm mỉm cười, từng bước từng bước thong thả đi qua, cúi người xuống đến gần Tô Trạm, thân mật dùng chóp mũi cạ cạ lên chóp mũi của hắn, nói: “Sao lại tỉnh sớm như vậy? Mới sáng sớm mà nghĩ đến chuyện gì thế? Hử?”
Tô Trạm nhớ đến hình ảnh mà lúc nãy mình nghĩ trong đầu, vênh váo mỉm cười, ánh mắt ở trên người Tô Phiếm quét một lượt, thấp giọng nói: “A Phiếm, anh cả người thật sự không tệ, ngày nào đó phải để em lột thử?” Người nào đó mới sáng sớm tâm tình rất tốt, vì thế chỉ là nảy sinh một chút ý tứ trêu đùa anh trai nhà hắn, thật sự để cho hắn lột quần áo của Tô Phiếm, vậy cũng phải nhìn đại thiếu gia hắn tâm trạng có tốt hay không.
Tô Phiếm không nói hai lời, đổ ập xuống ôm đầu em trai nhà y hôn một trận, vô thanh vô tức hôn một trận, Tô đại thiếu y bát phong bất động, thần sắc bất biến, Tô Trạm lại bị kỹ xảo cao siêu của y trực tiếp hôn đến nổi hơi thở rối loạn, sắc mặt ửng đỏ. Tô Phiếm lúc này mới mỉm cười buông hắn ra, ở trên mi tâm của hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, “Đừng dự định đối nghịch với anh ở trên phương diện này, nếu không phải bây giờ không có thời gian, anh sẽ khiến cho em hối hận vì vừa nãy đã trêu chọc anh.”
Tô Trạm chán nản, trừng mắt với anh trai nhà mình, trong lòng nghĩ kinh nghiệm phong phú này của Tô Phiếm rốt cuộc là đã học được ở chỗ nào? Thấy y lúc bình thường cũng không có nữ nhân a, đương nhiên, nam nhân cũng không có nốt.
“Ngoan ngoãn ở nhà, anh cùng lắm là ngày mai sẽ về, ngày mốt là thọ yến của cha Mục Thiên Chương, anh sẽ trở về dẫn em cùng đi.” Tô Phiếm sờ sờ đầu của em trai, trong lòng suy nghĩ lại cảm thấy đáng tiếc, nếu như có thể đem tâm tư của hắn cũng nắm ở trong lòng bàn tay thì tốt rồi. Tô Phiếm yêu người em trai này, yêu đến mức hận không thể ngay cả sóng điện não của hắn cũng có thể từng giây từng phút mà tiếp nhận, như vậy cũng không cần lo lắng lúc mình không có ở đây, hành động và tâm tư của tiểu tử này sẽ như đi vào cỗi thần tiên ở chỗ nào đó.
“Không được, em muốn đi cùng anh.” Tô Trạm vén chăn lên nhảy xuống giường, định cùng đi đến xưởng quân sự với Tô Phiếm, bởi vì nhìn tâm tư ở trong lời nói của Tô Phiếm, chính mình hai ngày nay nhất định phải thành thành thật thật ngốc ở nhà, nhưng mà cha và mẹ không ở đây, hắn một mình ngốc ở trong một căn nhà rộng lớn như thế này không phải là sẽ chán chết hay sao.
Tô Phiếm cũng không muốn rời xa hắn, mặc dù chỉ vỏn vẹn có hai ngày, nhưng mà y suy nghĩ đến xưởng quân sự ẩn náu sâu trong núi, đường núi khó đi không nói, điều kiện cũng không tốt lắm, trong vòng một ngày phỏng chừng không thể kịp trở về, buổi tối phải qua đêm trong núi, với cái thân thể da trắng mềm mại này của Tô Trạm sẽ trở thành thức ăn cho mũi và con đĩa, ăn không ngon, ngủ cũng không yên. Y luyến tiếc Tô Trạm ăn khổ, bởi vì tối hôm qua đã suy nghĩ kỹ nên vẫn quyết định để hắn ở nhà. Bây giờ lại thấy Tô Trạm bừng bừng phấn chấn cũng muốn đi, nhất thời Tô Phiếm cũng là tâm tư dao động một chút, nhưng mà lúc này lại vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Nghiêm Tòng Gia từ ngoài cửa truyền vào — “Đại thiếu, thời gian sắp đến rồi, chúng ta phải xuất phát thôi.”
Tô Phiếm cũng không có cách nào, nhéo nhéo lỗ tai em trai, lại hôn một cái lên mặt Tô Trạm, “Không phải là không muốn dẫn em đi, là không thể dẫn em đi. Anh đi đây, đợi anh về.” Sau đó bước đi nhẹ nhàng ra cửa.
“Ai, đợi em với –” Tô Trạm kéo khoá quần không kịp tất nhiên là đuổi theo không kịp Tô Phiếm đã ra cửa, người nào đó đành phải buông tha, nhảy đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa, chỉ thấy Nghiêm Tòng Gia đang mở cửa xe cho Tô Phiếm, Tô Phiếm khom người định tiến vào trong xe, lại bỗng nhiên chuyển tay, quay đầu nhìn về phương hướng của mình, nhẹ nhàng mỉm cười, lúc này mới tiến vào trong xe, đoàn xe chở Tô Phiếm và vệ sĩ cứ thế mà vút đi.
Tô Trạm cả ngày vô cùng buồn chán ở trong nhà như một du hồn, trước tiên là ở trong căn nhà trống rỗng lắc lư một ngày, đầu tiên là ở trong thư phòng của Tô Phiếm khuấy động cả nữa ngày, bởi vì người nào đó thật sự buồn chán muốn chết liền nổi lên tâm tư quấy rối, dự định ở trong tủ sách của Tô Phiếm lục lọi vài quyển tiểu thuyết diễm tình xem thử, bởi vì hắn nhận định rằng Tô Phiếm nếu như ở bên ngoài không có tình nhân, khả năng vô sự tự thông là không lớn, ắt hẳn sẽ không ít đồ chơi thuộc thể loại xuân cung đồ. Nhưng mà tìm cả nữa ngày, đều là những bộ sách khiến cho hắn mệt mỏi muốn ngủ.
Xưởng quân sự ẩn nấp ở sâu trong núi, ở địa phương ngay cả tuyến điện thoại cũng không có, vì thế mà Tô Phiếm đến xưởng quân sự cũng không có cách nào nắm được hành tung của em trai nhà y, nên lúc hắn ăn uống ngủ nghỉ… đều lưu lại người chăm sóc ở bên cạnh.
Cho nên, Tô Phiếm người không ở trước mặt, nhưng Tô Trạm phát hiện mình thật sự là mỗi thời mỗi khắc đều có mệnh lệnh của Tô Phiếm lưu lại nắm trong tay — Ví dụ như hắn không tính ăn cơm, người làm đó lại vừa khóc vừa quỳ nói rằng nhị thiếu không ăn cơm, y chỉ có thể cùng những người làm trong phòng bếp đều bị xử phạt. Hắn muốn đi ra ngoài tản bộ vài vòng, đội bảo vệ ở cổng lớn liên tục không chịu cho qua, đương nhiên, xe cũng bị khoá lại, hắn cũng không thể dựa vào hai chân để xuống núi… Tô Trạm vốn có ý kêu Mục Thiên Chương đến dẫn mình đi chơi, ngẫm lại ở đây cũng không phải là Chiang Mai, thế cục không ổn định, Tô Phiếm nếu như biết chắc chắn sẽ lo lắng không thôi, vẫn là thôi đi, dù sau hai ngày nữa thì có thể thấy được gia hoả kia rồi…
Thế là đành phải không thể làm gì khác hơn là ở lại trong nhà, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ ở Chiang Mai.
Đến buổi tối thứ hai khi Tô Phiếm đi, Tô Trạm vốn cho rằng Tô Phiếm sẽ trở về, nhưng mà Tô Phiếm không trở về ngược lại phái một người về báo tin, nói là đại thiếu có chuyện không kịp trở về, yến thọ ngày mai phải để mình một mình đi. Tô Trạm cau mày nói: “Đại thiếu bên đó có phải là xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không phải, không phải, chính là Nghiêm phó quan không cẩn thận, người không xử lý sạch sẽ, để cho một nhân viên kỹ thuật chạy mất, đại thiếu đành phải tự thân đi truy đuổi.”
Tô Trạm lúc này mới thả lỏng tinh thần, trong lòng nghĩ, cũng tốt, cuối cùng ngày mai cũng có thể ra ngoài rồi.
++++
Tô tướng quân ở Chiang Mai dưỡng thương, Tô đại thiếu không có ở đây, hắn đành phải một mình xuất mã. Mục Bách xưa không bằng nay, đã sớm không phải là một ông trùm buôn thuốc phiện nhỏ lúc ở trước mặt Tô gia cúi đầu khom lưng, có thể nói là một trong ba ông trùm ở vùng Tam Giác Vàng ở miền Bắc Miến Điện. Nếu như chỉ là tuỳ tiện phái người đi dự tiệc, về tình hay về lý đều không hợp, vì thế mặc dù rất không muốn tham gia cái loại hoạt động xã giao cần phải xuất đầu lộ diện này, Tô Trạm vẫn là khởi động tinh thần dẫn theo một đội ngũ và lễ vật mừng thọ mà Tô Phiếm đã sớm chuẩn bị trước hướng về phía Mục gia mà đi.
Lúc Tô Trạm đến, ở cổng của Mục gia đã vô cùng náo nhiệt dừng đầy xe đến dự tiệc. Mục Bách bây giờ cũng không phải là một thổ ty nhỏ tài năng mới xuất hiện như năm xưa, thủ đoạn độc ác, gan lớn, tâm tư đen tối là những đại từ chỉ ông ấy, đã từng đem một nhà ông trùm thuốc phiện cướp đoạt mối làm ăn của ông mà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, treo đầu ở ngoài đường để thị chúng. Dựa vào phần khí thế giết người không gớm tay không sợ trời không sợ đất này dần dần mở ra cục diện ở miền Bắc Miến Điện.
示众: /Thị chúng/: Trị tội trước công chúng.
May mà Mục gia là buôn lậu thuốc phiện, Tô gia là làm súng ống đạn dược, hơn nữa Tô gia mặc dù so ra kém hơn năm trước, nhưng mà thực lực ở vùng Tam Giác Vàng cũng coi như là độc nhất — Quân đội vũ trang với trang bị hùng mạnh, hơn nữa trong tay Tô Phiếm nắm giữ nguồn gốc quân bị của vùng này. Vì thế, lúc Tô Trạm vừa bước vào Mục gia, lập tức nhận được sự chào đón nhiệt liệt của Mục Bách: “Ai ya ya, ai ya ya, đây không phải là, đây không phải là nhị thiếu gia sao? Thương thế của tướng quân thế nào rồi? Đáng tiếc ta không có cách nào động thân, không thể nào đến Chiang Mai thăm ông ấy được.”
Mục Bách vẫn như trước lấy câu “ai ya ya” mà chào đón, người đã tuổi rồi, mặt mày hồng hào, khí thế như hồng, tướng mạo cùng một khuôn mẫu với Mục Uy đúc ra, cho nên thoạt nhìn còn giống như là anh em, mà không phải là cha con. Mục Bách một phát đem Tô Trạm ôm vào lòng, mặt mày vui vẻ tán thưởng hiền chất là một nhân tài, vỗ mạnh vai Tô Trạm hướng mọi người xung quanh giới thiệu: “Nhìn xem, nhị thiếu của Tô tướng quân, thật sự là hổ phụ không sinh khuyển tử a, không kém với anh trai của nó đâu. Hiền chất a, lúc trước khi sinh nhật con, thúc thúc còn qua đó, lúc đó con mới có chút xíu thôi!” Mục Bách khoa chân múa tay ra dấu từ lồng ngực mình trở xuống, trong lòng lại nghĩ rằng, Tô Chính Cương cái ông lão này thật sự là hồng phúc tề thiên, rõ ràng chính là một quân nhân thô kệch, vậy mà có thể sinh ra hai thằng nhãi con dễ nhìn như vậy!
贤侄:/Hiền chất/: Người có đức có tài.
Tô Trạm quả thật là sắp bị ông vỗ cho ra máu, lập tức ổn định lại tâm trạng cười nói: “Mục thúc thúc khen trật rồi, cha con rất tốt, ông ấy còn nhờ con hỏi thăm thúc. Anh cả có việc trì hoãn, không có cách nào trở về kịp, đành phải một mình con đến đây, anh ấy cũng nhờ con nhận lỗi với thúc.”
Mục Bách càng nhìn hai thằng nhãi con của Tô gia càng thấy thích, làn da trắng trắng hồng hồng, mái tóc đen nhánh sáng bóng, hàng lông mày thanh tú, sống mũi rất thẳng, hình dạng đôi môi xinh đẹp, cái cằm có chút nhọn, một đôi mắt hoa đào chọc người nhất, hai hàng lông mi dài dài cong cong che dấu ánh mắt…
Mà so với Mục Uy đứng phía sau càng là trước mắt sáng ngời, ánh mắt mập mờ không rõ nhìn Tô Trạm chỉ cười. Tô Trạm nhớ đến ngày đó cùng y uống rượu, còn khiến cho hắn và Tô Phiếm tiếp xúc thân mật một lần, nhất thời liền cảm thấy cái người bạn cũ này của mình, quả thật là tính háo sắc không thay đổi, thật sự nên hảo hảo châm biếm một trận.
Mục Bách tự cảm thấy chính mình coi như tướng mạo đoan chính, đương nhiên cũng chỉ là đoan chính mà thôi, hơn nữa dòng máu Miến Điện của cha ông di truyền quá mức rõ ràng, ông hướng về tất cả những thứ xinh đẹp, vì thế là vơ vét một đống mỹ nam mỹ nữ, đặc biệt là thiên vị người đẹp phong cách kiểu Trung Quốc. Nhưng ông một lòng hướng về cái đẹp, con cái sinh ra lại không được đẹp lắm. Một đứa thì khá giống ông, vừa nhìn liền biết chính là con trai của Mục Bách, tướng mạo của người Miến Điện, ngoại trừ Mục Thiên Chương riêng một ngọn cờ ra. Cho nên gặp lại con trai lớn của Tô gia từ một nhãi con xinh đẹp sau khi lớn lên thành một nhân vật anh tuấn phong độ khí phách, ông rất ghen tị, bây giờ thấy được nhị thiếu gia Tô gia môi hồng răng trắng thế này, càng ngưỡng mộ ghen tị còn thêm cả hận nữa.
Đồng thời có chút đáng tiếc, nếu như không phải họ Tô, ông nhất định phải đoạt về mà cất dấu.
Mục Thiên Chương cong khoé miệng, khá là quen thuộc mà mỉm cười với Tô Trạm: “A Trạm, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tô Trạm thấy Mục Thiên Chương thì tâm trạng cũng rất tốt, rục rịch dự định thoát khỏi phạm vi của Mục Bách.
Mục Bách nhìn đứa con trai này của mình, ông thoáng cảm thấy được chút an ủi, cuối cùng cũng không lạc hậu quá nhiều so với Tô Chính Cương! Vì thế, đứa bé đầu tiên mà ông yêu thương, Mục Uy, thứ hai cũng là Mục Thiên Chương tướng mạo anh tuấn. Đứng phía sau chính là Mục Uy và Mục Thiên Chương, Mục Bách con cái rất nhiều, nhưng con trai mà ông yêu thương nhất chính là chỉ có hai người này, vì thế mà đặt ở bên cạnh tự mình bồi dưỡng.
Mục Uy thấy em trai và Tô gia nhị thiếu gia là một bộ dáng vẻ khá là quen thuộc, vì vậy cũng không cam lòng yếu thế chuẩn bị tiếp cận đến gần bắt chuyện với Tô Trạm, ít nhất không thể khiến cho ông ấy xem thường mình. Bởi vì đoạn thời gian trước y đánh mất đợt hàng đó, Mục Bách đối với y hơi không hài lòng. Y có tâm báo cái thù này, lại cũng chỉ có thể trước tiên chịu mắng chửi. Đồng thời còn xung phong nhận việc thay lão đầu tử xử lý bữa tiệc yến thọ này.
Nhưng mà Mục Uy một lòng muốn kiếm về mặt mũi, cách thức bữa tiệc mừng thọ y chọn lựa là kiểu Trung – Tây kết hợp, thậm chí dàn nhạc cũng là mời hai bên, y muốn chính là náo nhiệt, đó gọi là bỏ ra sức lực. Nhưng mà lần này lại dùng lực quá mức, đến lúc xây dựng sân khấu là vừa hát vừa nhảy lại vừa tấu nhạc mà chen lấn một đống người, lúc biểu diễn các quan khách đang ở trong đại sảnh lộn xộn thưởng thức cũng rối bời, sân khấu ở sân cỏ lại thoáng cái bị sụp một nửa, nhất thời tiếng thét chói tai cùng tiếng kêu sợ hãi hỗn hợp truyền đến, tràng diện thoáng chốc hỗn loạn hẳn lên.
Mục Uy đang tính bắt chuyện với Tô Trạm thoáng cái hoảng hồn, mà Mục Bách lúc đầu là cười híp mắt cũng trực tiếp đen mặt, nghiêm mặt chất vấn: “Mục Uy, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sau đó không kịp để ý đến con trai, mang theo Mục Thiên Chương đi qua duy trì trật tự, may mà sân khấu cũng không cao, ngoại trừ vài cô gái khiêu vũ bị té rách da ra cũng chỉ là sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm gì.
Mục Uy vội vội vàng vàng chỉ huy nhân viên công tác đem sân khấu y vắt hết óc ra bố trí đem ra ngoài dựng lên, ca khúc lộn xộn đó lại thưa thớt mà diễn tấu lại. Mà đối với Mục Thiên Chương thì đang bưng một ly rượu nho xuyên qua đoàn khách quý, dăm ba câu đem quan khách, đặc biệt là các khách nữ bị làm cho sợ hãi trấn an, lập tức tràng diện lại một lần nữa khôi phục lại sự náo nhiệt như trước. Mục Bách mang theo sự áy náy mỉm cười hướng Tô Trạm, lại kéo Mục Uy lên lầu, người cha đang trải qua sinh nhật rõ ràng sắc mặt không tốt, Mục Uy theo phía sau lại càng nơm nớp lo sợ. Tô Trạm có ý xấu mà nghĩ rằng, có lẽ lại sắp bị chửi mắng một trận, hắn đời trước đã từng thấy Mục Bách chửi Mục Uy, quả thật có thể nói là đả kích người thân giống như một trận đòn roi.
Mọi người nhìn trận náo nhiệt này của Mục gia như đang xem kịch vui!
Mục Thiên Chương như hoa hồ điệp cuối cùng cũng làm xong, chuyển một vòng lại trở về bên cạnh Tô Trạm, bất đắt dĩ mà cười nói: “A Trạm, lần đầu tiên đến nhà anh, lại khiến cho em chê cười rồi.”
Vừa dứt lời, Mục Bách và Mục Uy một lần nữa lại xuống lầu, người sau sắc mặt tăng thêm một mảng đỏ, cũng không biết dùng đồ vật gì đánh ra, rõ ràng là chừa mặt mũi không có làm ra cái tát năm dấu tay rõ ràng.
Tô Trạm con ngươi đảo một vòng, trừng mắt nhìn Mục Thiên Chương nói: “Cái sân khấu này sập cũng thật là đúng lúc –“
Mục Thiên Chương giả dối nháy mắt một cái, tiến gần đến hắn thấp giọng nói: “Anh cũng cảm thấy như vậy.”
Hắn biết mình không có tư cách nhúng tay vào chuyện của hai anh em bọn họ, cũng chỉ có thể khuyên bảo: “Đừng ép quá mức.”
“Tô nhị thiếu đã lên tiếng, đó là đương nhiên.” Mục Thiên Chương mỉm cười, ngũ quan bộc phát rõ ràng thâm thuý sinh động, anh tuấn đến nỗi hoàn toàn không giống như là con trai của Mục Bách.
Trong lòng lại nghĩ rằng, qua tối hôm nay, không phải mình ép quá mức hay không quá mức, mình không ra tay, Tô Phiếm cũng muốn phát uy. Người mà, nghìn vạn lần không thể làm chuyện ngốc nghếch, nếu không phải trả giá thật lớn. Mục Thiên Chương nhấp một ngụm rượu, liếc mắt nhìn Mục Uy một cái, dẫn Tô Trạm đi chơi.