Tô Phiếm ngồi trên lưng ngựa hơi có chút nghiêng ngã, vừa nãy ngựa nhảy lên, kéo theo cái chân bị thương, vết thương phỏng chừng là nứt ra rồi, vô cùng đau đớn. Nhưng mà sự lo lắng và lo âu trong lòng làm cho y chẳng mảy may cảm nhận được chỗ đau, bởi vì đội ngũ mà y dẫn theo, cùng với người mà Mục Thiên Chương dẫn theo đã tụ họp lại rồi, thậm chí tìm vài lần ở các thôn xóm sơn trại gần đó, đều không có bóng dáng của mấy người Tô Trạm.
Lúc nãy khi hỏi thăm ở một sơn trại nọ, có lẽ là sự tức giận của mình doạ đến người ta, còn là thật sự trong lòng có quỷ, tộc trưởng của sơn trại lắp ba lắp bắp trả lời không rõ ràng, dưới cơn nóng giận, y thiếu chút nửa muốn dùng máu tẩy cả sơn trại. Chỉ là lúc rút súng ra, vừa nghĩ đến Tô Trạm, lại lắc lắc đầu trong lòng nghĩ rằng mình không thể tạo sát nghiệt, y cũng sợ có nhân quả báo ứng, không báo trên người mình lại ngược lại liên luỵ đến người mà mình yêu thương nhất.
“Hỏi thử lính truyền tin, điện báo vô tuyến rốt cuộc đã sửa xong chưa?” Tô Phiếm hình như có chút không kiên nhẫn hỏi. Vừa rồi mưa to gió lón, điện báo vô tuyến ở trong khu vực miền núi triệt để mất tác dụng, ngay cả hai sư đoàn bọn họ cũng không liên lạc được.
“Tình hình không đúng, Tô Phiếm, cậu xác định đã nhận được thông tin, A Trạm bọn họ là từ giao lộ của ngọn núi này đi ra ngoài sao? Ngọn núi này vô cùng lớn, chúng ta chính là lục soát ba ngày ba đêm cũng không chắc có thể lục soát toàn bộ được. Nhưng tất cả mọi người đã đem những lối rẽ có khả năng đều lục soát hết rồi, nếu như lạc đường, không hẳn là tìm không được.” Mục Thiên Chương cau mày nói, “Trừ phi…” Lời kế tiếp y cũng không nói ra khỏi miệng, trừ phi là gặp chuyện ngoài ý muốn, ban ngày còn được, ban đêm, trong núi rừng này thật sự có thật nhiều nhân tố bất ổn.
Tô Phiếm ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt thâm trầm âm u, làm cho người ta trông đã khiếp sợ, như một con mãnh thú đang phẫn nộ, câu nói mà Mục Thiên Chương chưa nói ra không nói y cũng hiểu được, nhưng y không dám nghĩ đến, cho dù là một ý nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cũng có thể làm cho y vô cùng sợ hãi.
“Ba ngày ba đêm lục soát không xong, vậy thì tiếp tục lục soát, mười ngày mười đêm cũng không sao, A Trạm chắc chắc còn đợi chúng ta đến cứu hắn.” Tô Phiếm thở dài nói.
“Ai?” Đột nhiên đội ngũ bên Mục Thiên Chương có người hét lên một câu, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chỉ thấy một nhóm người nhanh chóng chạy ngược lại hướng của bọn họ.
Tô Phiếm và Mục Thiên Chương chỉ là nhìn nhau một cái, lập tức ra lệnh, “Mau đuổi theo!” Mặc dù nhìn không rõ bóng người là ai, nhưng mà vừa thấy được bọn họ liền chạy chắc hẳn không phải là Tô Trạm, hơn nữa, nhất định là trong lòng có quỷ.
Không bao lâu mấy người đó liền bị bọn họ đuổi kịp, binh lính Mục gia tra xét một chút, chạy qua bẩm báo với Tô Phiếm và Mục Thiên Chương, “Đại thiếu, Tô đại thiếu, là quân ĐCS Miến Điện.”
Tô Phiếm và Mục Thiên Chương đồng thời đi đến trước mặt y, Tô Phiếm hơi hất càm tầm nhìn chuyển một vòng trên mấy người của ĐCS Miến Điện một thân nhếch nhác vô cùng, không nghĩ đến lại ngoài dự đoán của mọi người nói, “Thả bọn họ.”
Mục Thiên Chương rất ngạc nhiên nhìn lại Tô Phiếm, trong lòng nghĩ ông bạn già của mình đầu óc có phải bị mưa xối hỏng rồi hay không, vẫn là lo lắng Tô Phiếm lo lắng quá sinh ra tâm bệnh, hoài nghi hỏi: “Thả?”
“Đúng.” Tô Phiếm bình tĩnh nói tiếp, “Lúc nãy, tôi đã đi qua một ngôi miếu sơn thần nho nhỏ, đã cầu nguyện — Chỉ cần có thể tìm được Tô Trạm, cuộc đời này sẽ không tạo sát nghiệt nữa.”
Mục Thiên Chương lại là trầm mặc không lên tiếng, điều này đối với Tô Phiếm có ý nghĩa gì y rõ ràng hơn ai hết, Tô Phiếm, đây là dự định buông tha sự thống trị ở vùng Tam Giác Vàng?
“Người của Tô gia thật sự là tâm bệnh, muốn giết thì giết đi! Vừa rồi không phải là đem người của bọn tôi toàn bộ đều bắn chết hay sao? Bây giờ lại làm chi mà thả chúng tôi!” Một binh lính của ĐCS Miến Điện bị súng chỉ vào đầu khá là thiếu kiên nhẫn nói. Bị bắn đến chạy tán loạn, không nghĩ đến sau khi lui ra ngoài vậy mà gặp được những người lục soát núi này, trốn đông trốn tay kết quả vẫn là không cẩn thận đụng phải kẻ địch.
Mục Thiên Chương và Tô Phiếm lại nghe ra được tin tức ẩn giấu trong lời nói của y, Tô Phiếm là không lưu loát xoay người xuống ngựa, một phát túm lấy cổ áo của người đó lớn tiếng hỏi, “Các người vừa mới cùng ai đánh chiến?”
Đội ngũ mà y dẫn theo đều đang tìm kiếm A Trạm, chưa từng giao chiến với bất kỳ người nào, hai sư trưởng vẫn còn ở tại chỗ vật lộn với quân chính phủ, vậy thì “Người của Tô gia” cùng bọn họ giao chiến ngoại trừ là đội ngũ của Tô Trạm thì còn ai vào đây nữa.
“Cùng, cùng, bọn họ mặc quần áo giống nhau, không phải là quân đội của Tô gia sao?” Người bị bắt nhìn thần sắc của Tô Phiếm ngược lại có chút sợ hãi.
“Bọn họ, là ở chỗ nào gặp được?” Mục Thiên Chương vội vàng hỏi.
“Chính là ở bên kia của ngọn núi này…” Một người trong đó xoay người chỉ hướng phía sau nói, chúng tôi bị phân tán, từ con đường nhỏ chạy sang đây.”
“Hoàn toàn không đúng, phương hướng mà chúng ta tìm hoàn toàn ngược lại a.” Mục Thiên Chương kéo dài thanh âm hoài nghi nói.
Tô Phiếm con ngươi chợt loé, buông ra người đang nắm, y đột nhiên mới phát hiện, Nghiêm Tòng Gia cũng không có tụ họp với bọn họ bên này… Y quay người hỏi, “Chúng ta có ai đi hướng bên đó hay không?”
“Đại thiếu, Nghiêm phó quan dường như dẫn người đi…”
Lời còn chưa nói xong, Tô Phiếm cà nhắc cà nhắc đạp lên chân người đang quỳ phóng người lên ngựa. Mà Mục Thiên Chương đã sớm áp tải người chuẩn bị dẫn đường, “Chúng ta phải nhanh…”
+++++++++++
“Vậy cậu thì tính là cái gì?” Tô Trạm hừ lạnh một tiếng, “A Phiếm đối với ai cũng tốt, là cậu có thể quyết định sao?”
“Tao?” Nghiêm Tòng Gia thay đổi giọng điệu nghi ngờ hỏi ngược lại, “Tao đúng là không tính là cái gì cả. Lúc còn nhỏ khi mày chưa đi đại thiếu liền thiên vị mày, nhưng mà mày đi năm, là năm tốt nhất, mày nói xem, mày còn trở về làm cái gì chứ? Tô Trạm, mày là cái thứ yêu tinh hại người, mày chỉ sẽ khiến cho đại thiếu sống không tốt mà thôi.” Nghiêm Tòng Gia lắc lắc đầu nói, “Không tốt, rất là không tốt.”
Tô Trạm quả thực sắp bị sự suy luận lạ lùng của Nghiêm Tòng Gia làm cho bối rối, giọng điệu mỉa mai châm chọc nói, “Tôi sao lại không thể trở về? Đây là nhà của tôi, Tô Phiếm là anh trai của tôi! Nghiêm Tòng Gia cậu là cái gì chứ!”
Nghiêm Tòng Gia hơi híp mắt lại, trong con ngươi loé lên sự âm u lạnh lẽo đánh giá Tô Trạm, “Đại thiếu vì chống đỡ Tô gia, lúc ba ngày ba đêm ở trong núi chạy chuyến hàng súng ống đạn dược, mày ở đâu? Vì cùng người giả bộ niềm nở giao tiếp, lúc uống đến nổi mê man bất tỉnh mày ở đâu? Vì làm cho tướng quân và phu nhân không lo lắng, tất cả mọi việc đều tự mình gánh vác, mày ở chỗ nào? Tất cả của Tô gia này, đều là đại thiếu gánh vác, dựa vào cái gì mày vừa trở lại liền chỉ có hưởng thụ? Dựa vào cái gì mày vừa không vui một chút thôi, đại thiếu liền nảy sinh ý định rút lui khỏi việc buôn bán? Tô Trạm, đại thiếu là chim ưng trên trời, mày dựa vào cái gì muốn bẻ gãy cánh của y?”
Tô Trạm bây giờ là thật sự cảm thấy buồn cười, Nghiêm Tòng Gia cái tên vương bát đản này lẽ nào cho rằng chính mình trở về là cùng Tô Phiếm phân chia tài sản hay sao? Quá buồn cười rồi, chính mình đã sớm trải qua cái tuổi có cái loại suy nghĩ này, số tuổi ở đời trước của hắn cũng không sống đến trên người con chó, Tô Trạm hừ một tiếng, “Chuyện giữa tôi và A Phiếm, còn không tới phiên cậu nói.”
上辈子的岁数他可没活到狗身上去: Chỗ này khó hiểu quạ, cao nhân nào chỉ hộ em với.
Nghiêm Tòng Gia cũng cười, “Là không đến phiên tao, cho nên tao cũng không khuyên đại thiếu. Nhưng mà, mày và đại thiếu…” Thanh âm của y thấp xuống, trong cơn mưa lất phất nghe được mơ mơ hồ hồ, “Mày sẽ huỷ diệt đại thiếu. Tao thà rằng đại thiếu cả đời này cô đơn mình, đại thiếu vẫn là đừng yêu bất kỳ người nào mới tốt…”
Mẹ nó, cái tên bệnh thần kinh này biết chuyện của mình và Tô Phiếm! Tô Trạm nghe được lời nói này của y, trong lòng ngạc nhiên. Đã sớm cảm thấy Nghiêm Tòng Gia đối với Tô Phiếm có chút ỷ lại, hận không thể lớn lên là một phần dính vào trên người của Tô Phiếm, không nghĩ đến trong lòng y quanh đi quẩn lại lại che giấu nhiều tâm tư như vậy.
Lý Thành Phong đang vác một khẩu súng các-bin còn không được mấy viên đạn nhìn nhóm người Nghiêm Tòng Gia, chán nản cằn nhằn, “Mẹ nó, lúc trước chúng ta đều cho rằng đại thiếu thăng cấp cho y, không nghĩ đến thoạt nhìn thì rất trong sáng, nhưng thật ra là một tên bệnh thần kinh yêu đơn phương đến điên cuồng!”
Mấy người Lý Thành Phong đều biết Nghiêm Tòng Gia không chỉ là một phó quan trưởng đơn giản như vậy, ở trong quân đội của Tô gia quả thực là một người có địa vị dưới một người nhưng trên vạn người, bởi vì đó là người mà đại thiếu dẫn dắt trưởng thành. Nhị thiếu khi trước chưa trở về, mọi người thấy ánh mắt của Nghiêm Tòng Gia giống như thấy em kết nghĩa của đại thiếu cũng không có gì khác nhau. Lại bởi vì Tô Phiếm vẫn luôn không gần nữ sắc, thậm chí có người cũng từng phỏng đoán hai người họ có phải là mối quan hệ có cái gì mà không thể cho ai biết.
Nghiêm Tòng Gia lúc này không có nói rõ ràng, vài người đều cho rằng đây là bởi vì thấy đại thiếu đối với nhị thiếu mới trở về sủng lên tận trời, cho rằng y đây là ước ao đố kị đến điên rồi, cho nên bây giờ tính toán hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong giết chết nhị thiếu gia, mà mấy người mình chính là những thằng xui xẻo bị liên luỵ.
“Trước khi mày trở về, tất cả đều rất tốt, đại thiếu một lòng một dạ gây dựng sự nghiệp, tao chăm sóc y, rất tốt.” Nghiêm Tòng Gia tựa hồ như cảm thán nói, “Cho nên, điều duy nhất khiến cho tất cả trở lại đúng quỹ đạo chính là…” Y ngẩng đầu lên ánh mắt sắc bén như dao bắn thẳng về phía Tô Trạm bóng dáng mặc quân trang có chút đơn bạc, “Giết chết mày.”
Tô Trạm trước tiên trong lòng đem anh trai nhà mình chửi vài câu, đây gọi là cái gì mệnh đào hoa a, là tên bệnh thần kinh sẽ giết người! Đồng thời hắn cũng hơi ngẩng đầu lên, bễ nghễ nhìn Nghiêm Tòng Gia bằng nửa con mắt, lạnh lùng nói, “Cậu giết tôi? Vậy cậu có tin hay không, anh trai A Phiếm của tôi mà cậu yêu đến chết cũng muốn chết theo? Bởi vì, y đã từng nói, y sẽ không sống cô độc một mình.”
Tô Trạm bây giờ chỉ có thể vắt hết óc suy nghĩ chuyện để nói với cái thằng điên này vài câu, mưa đã tạnh dần rồi, hắn hy vọng hoàn cảnh tốt lên một chút, Tô Phiếm cũng có thể mau chóng phát hiện bọn họ tìm sai phương hướng.
“Ha ha, yên tâm, tao sẽ không làm cho đại thiếu biết mày chết đâu, chỉ để cho đại thiếu biết mày mất tích thôi, cả đời ở trong núi tìm mày, càng tốt.” Nghiêm Tòng Gia đắc chí cười vênh váo.
Y lần này là trả thù một cách sảng khoái, sự đau khổ và lòng thù hận bị đè nén đã lâu trong nháy mắt giống như là ngọn núi lửa bùng phát, chỉ cần giải quyết cái người trước mắt này, tất cả đều có thể trở về giống như lúc trước mà chính mình muốn.
…
Một tiếng súng sắc bén vang lên, phá vợ sự an tĩnh của bầu trời đêm của núi rừng miền Bắc Miến Điện, làm những chú chim đang đậu trên cây giật mình bay lên, nhiều vô số.
Tô Phiếm và Mục Thiên Chương cũng mơ hồ nghe được tiếng súng, trong lòng đều bỗng nhiên giật mình. “Ở bên kia!” Mục Thiên Chương nói.
Tô Phiếm mỗi khi tiếp cận gần một bước, trái tim càng đập mạnh dữ dội, dường như sự khủng bố và hoảng sợ này đã khiến cho trái tim của y không có cách nào gánh vác nổi.
Không phải, đây không phải là bắn lên người A Trạm, tay y kéo dây cương đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
…
Tô Trạm không nhúc nhích ngã xuống mặt đất, trên người đè nặng là thi thể của Triệu Cẩm Trình và Lý Thành Phong, Nghiêm Tòng Gia dường như rất hưởng thụ quá trình giết người này — Y ở trước mặt mình là từng súng giết chết vài người còn sót lại, chỉ bởi vì chính mình mới nói một câu, cũng không liên quan đến những người này, muốn giết hắn thì có thể, thả bọn họ đi.
Trong xoang mũi hít vào đều là mùi máu tanh nồng đậm và khói thuốc súng, nhìn những thi thể ngã xuống đất trước mặt mình, Tô Trạm chỉ cảm thấy vừa choáng váng vừa khó chịu đến mức muốn buồn nôn, người thanh niên dung mạo tuấn tú trước mắt này càng khiến cho hắn giận đến nỗi cả người phát lạnh.
“Nhị thiếu, sao rồi? Cảm giác thấy người khác chết như thế nào? Nhưng mà, bây giờ là chuyển đến mày, nghĩ đến cảm giác chắc chắn càng tốt.” Nghiêm Tòng Gia ngồi xỗm trước mặt hắn, giơ cây súng lục lên dùng nòng súng vẫn còn mang theo độ nóng vỗ vỗ vào hai gò má lạnh như băng của Tô Trạm.
“Cái thằng điên này…” Tô Trạm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không biết, nếu như đại thiếu biết tao dùng súng mà y tặng, giết chết người em trai mà y yêu nhất, sẽ cảm thấy thế nào?” Nghiêm Tòng Gia cười nói, “Nhưng mà, một súng giết chết mày thật sự là quá dễ dàng rồi. Đến a, đem Tô nhị thiếu của chúng ta nâng lên, ném vào đầm lầy đi…” Nghiêm Tòng Gia đứng dậy vỗ vỗ bụi bẩn trên người nói.
Tô Trạm lập tức bị bốn người đè lại tứ chi nâng lên, hắn mãnh liệt giùng giằng, bên người không xa chính là đầm lầy hắc ám với những con vật đen thùi lùi bay bay, đó là muỗi độc, mà những vật trôi nổi trên đầm lầy là những con đỉa hút máu người nhiều vô số kể, cho dù chính mình không bị đầm lầy nuốt chửng, cũng sẽ bị những thứ này giết chết.
“Mẹ nó…” Tay chân hắn đều bị trói lại, như một con cá được đặt trên tấm thớt liều mạng đạp nước lại không giải quyết được vấn đề gì.
“Ném xuống cho tao.” Nghiêm Tòng Gia bình tĩnh ung dung nói.
Bốn người nâng Tô Trạm đến đi tới lắc lư làm tư thế muốn ném…
“Nghiêm Tòng Gia! Mày dám…” Tô Phiếm và Mục Thiên Chương là tiên phong, thúc ngựa lên trước mang theo mọi người từ trong chỗ sâu trong rừng cây chạy ra. Lập tức một nhóm người chạy nhanh theo ánh sáng càng ngày càng sáng xuất hiện, mười mấy người vốn theo Nghiêm Tòng Gia bỗng nhiên thấy đại thiếu hiện thân, nhất thời đều bị doạ đến nỗi chạy trốn tứ phía, lại lập tức bị người đè lại xuống đất.
Tô Trạm muốn quay đầu lại nhìn anh trai thong dong đến muộn này, thuận tiện mắng cái tên gia hoả này số đào hoa, lại bị Nghiêm Tòng Gia xoay người chặn lại tầm mắt.
Cũng tốt, Tô Phiếm thở phào một hơi, y thấy được Tô Trạm bị người nâng lên lại vẫn có thể động đậy tay chân, hành động còn rất dùng lực, thoạt nhìn không có bị thương.
Nghiêm Tòng Gia nhìn chằm chằm vào Tô Phiếm, y không nghĩ đến đại thiếu vậy mà đến nhanh như vậy. Hắn đã sớm điên dại cũng chẳng quan tâm gì nữa, quay đầu lớn tiếng nói với bốn người kia, “Còn không ném xuống cho tao!”
Tô Phiếm cười lạnh nhìn bốn người kia nói, “Chỉ cần các người động một chút, tôi có thể làm cho tất cả mọi người chết không có chỗ chôn. Nhưng mà, chỉ cần các người quay đầu, tôi sẽ không coi các người là kẻ phản đồ mà xử lý.”
Bốn người đó do dự nhìn nhau, tay đã bắt đầu động tác, kì kèo kì kèo bỗng nhiên đem Tô Trạm thả ra. Đột nhiên vừa buông tay, Tô Trạm bị té xuống đất, nhưng mà còn chưa đứng dậy, lại bị Nghiêm Tòng Gia giành trước một bước giơ lên cây súng chỉa vào đầu hắn khống chế.
Tô Trạm không dám hành động thiếu suy nghĩ, cây súng lục Browning duy nhất trước đó lúc được ăn cả ngã về không đã bị Nghiêm Tòng Gia đánh rớt, bây giờ hắn là tay không tấc sắt.
Mục Thiên Chương cau mày, y không hiểu rõ tiểu phó quan vẫn luôn ngoan ngoãn theo bên người Tô Phiếm này sao lại đột nhiên đối với Tô Trạm có lòng căm thù mãnh liệt như vậy, mãnh liệt đến nỗi dám làm trái ý chí của Tô Phiếm đi giết Tô Trạm. Y nhìn chằm chằm, thân hình lại loáng qua một cái muốn tìm gốc độ.
Lại bị Nghiêm Tòng Gia kêu lên, “Mục Thiên Chương, mày không được nhúc nhích, nếu không, tao liền kéo hắn cùng nhau nhảy xuống.” Y dùng súng chỉ vào Tô Trạm, đồng thời từng bước từng bước kéo hắn lùi về phía sau, lùi đến mép của đầm lầy.
“Ha ha ha, tao chết cũng đáng giá a, kéo theo nhị thiếu bồi tao chết, thật sự quá đáng giá.” Nghiêm Tòng Gia đã ôm lấy quyết tâm phải chết, nếu mình không thể ở cùng với đại thiếu, đại thiếu đối với y cũng sẽ không có bất cứ tình cảm gì, vậy thì cứ hận đi. Hơn nữa, y tin rằng, hận ý kéo theo Tô Trạm cùng nhau chết, có thể khiến cho đại thiếu cả đời này khắt cốt ghi tâm mà nhớ đến y.
Tô Phiếm lập tức cho Mục Thiên Chương một ánh mắt, y biết Nghiêm Tòng Gia bây giờ là điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm được.
“Cậu muốn chết phải không? Được, Tiểu Gia, tôi cùng cậu.” Tô Phiếm đột nhiên thái độ dịu dàng nói, “Cậu không phải là muốn cùng tôi sao? Cậu kéo theo A Trạm làm gì, tôi đến đổi hắn.”
Tô Trạm lúc này không quan tâm gì nữa hướng Tô Phiếm hét lên, “A Phiếm anh điên rồi hả! Nó là thằng điên, anh cũng phát điên theo nó sao!”