Căn nhà mà Tô Phiếm mua cho Tô Trạm cách trường đại học cũng không xa, ở trấn nhỏ này bởi vì có các trường đại học danh tiếng trên thế giới toạ lạc, dưới bầu không khí văn hoá nồng hậu, cả toà thành nhỏ này vừa yên tĩnh lại an tường, những hàng cây xanh tạo bóng mát, cảnh sắc tươi đẹp. Y vốn là mua căn nhà này để cho Tô Trạm lúc học đại học được ở thoải mái, sau này lần đầu tiên dùng quốc tịch Thái Lan đến Mỹ, y liền thích nơi này.
Tô Trạm đã từng nói rằng, hắn đến Mỹ học đại học là thay y hoàn thành ước muốn lúc còn nhỏ. Bây giờ nghĩ lại, nếu như lúc đầu người đi nước ngoài du học là mình, y xác thực cũng sẽ rất thích, cũng không nhất định kém hơn Tô đại thiếu y đây lúc ở miền Bắc Miến Điện. May mà, cái sự tiếc nuối này, Tô Trạm đích thật đã thay y hoàn thành rồi.
Xe hơi men theo dòng sông Delaware chạy không bao lâu, bọn họ liền dừng lại trước một toà nhà màu trắng nhỏ phía trước.
“Đại thiếu và nhị thiếu trở về rồi!” Trong nhà có người chạy ra, Tô Trạm nhìn chằm chằm một chút mới nhận ra, là một tiểu phó quan lúc trước theo bên cạnh Tô Phiếm, bây giờ là trợ lý của Tô Phiếm, bình thường theo Tô Phiếm ở Hong Kong, Thái Lan, Yangon chạy qua chạy lại khắp nơi, so với Nghiêm Tòng Gia lúc đó có lẽ ít đi vài phần năng lực, nhưng mà khá thành thực an phận.
“Ừ, trở về rồi sao, không sao, Lộc Lâm, chính mình tự đi chơi đi, ở đây cách New York cũng không xa. Tôi ở đây không cần người hầu hạ. Đồ cũng đã mua xong rồi phải không?” Tô Phiếm ở trong gara dừng xe xong cùng Tô Trạm đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi tiểu phó quan.
“Mua xong rồi đại thiếu gia, vậy tôi đi trước?” Chu Lộc Lâm nói.
“Đi đi, chơi vui vẻ.” Tô Phiếm thuận tiện dặn dò nói.
Chu Lộc Lâm sờ sờ mũi trong lòng nghĩ rằng, đại thiếu và nhị thiếu quan hệ thật tốt, tốt đến nỗi chính mình cũng đi theo đại thiếu năm phải qua Mỹ mấy chuyến, xung quanh đây toàn bộ đều bị y chơi mấy lần, đâu còn có cái gì mới mẻ để chơi! Nhưng mà, biết tình cảm của hai anh em bọn họ tốt đến nỗi không dung nạp người khác, Chu Lộc Lâm vẫn là ngoan ngoãn rời đi.
Lúc đầu mấy vị lão nhân theo Tô gia ra ngoài, Tô Phiếm là giữ lại bên cạnh, có người phụ trách việc kinh doanh ở Băng Cốc, thuận tiện giúp đỡ chăm sóc cha mẹ phần lớn thời gian đều ở bên đó dưỡng lão, có người thì phái đi HongKong và Singapore… Việc kinh doanh của Tô Phiếm làm rất lớn, đặc biệt Tô Trạm biết tương lai bất động sản là một ngành phát triển nhanh chóng, lúc đó từ miền Bắc Miến Điện rút ra, hắn liền để cho Tô Phiếm từ phương diện này phát triển.
Năm đó, chuyện đầu tiên mà Tô Phiếm làm, là tốn một số tiền lớn cùng không ít người môi giới khơi thông, giúp cha mẹ lấy được chứng minh nhân dân của Thái Lan, để cho cha mẹ di dân đến Thái Lan sinh sống. Sau đó, đều phải quy công cho đội du kích phản chính phủ của Thái Lan.
Đội du kích phản chính phủ là đội ngũ hơn người, nhưng mà chính phủ Thái Lan vô năng lại vẫn luôn không có cách nào đem đội du kích phản chính phủ này tiêu diệt, Bá Đương mặc dù chỉ là một thôn nhỏ lệ thuộc phủ Chiang Rai – Thái Lan, nhưng mà địa thế hiểm yếu đường núi gập ghềnh, nối liền Thái Lan và Lào, vị trí địa lý khá quan trọng. Chính phủ Thái Lan lúc đó đưa ra một quyết định — Mời tàn quân Quốc Dân Đảng ra quân, tấn công đội du kích phản chính phủ này, nếu như thành công, bọn họ sẽ được thu nạp thành dân quân của Thái Lan, sẽ có giấy tạm trú của Thái Lan, từ nay về sau cũng sẽ không bị diệt trừ.
Tô Phiếm lúc đó tiếp nhận cái quyết định này, sắp xếp kín đáo và hạ quyết tâm. Trận chiến này, kỳ thực chỉ là giằng co ngày đêm liền đem đại bản doanh của đội du kích phản chính phủ hơn năm ở Thái Lan tấn công tiêu diệt tận gốc. Kỳ thực, Tô Phiếm đây là dùng mạng người đi đổi lấy chứng minh nhân dân của Thái Lan — Bởi vì y lúc đó chính diện giả vờ tiến công là giả, vũ khí chân chính là phái ra đội ngũ không sợ chết hơn người, từ sông Mê Kong dùng dây thừng trèo lên vách núi, đêm khuya âm thầm lặng lẽ vào trận địa của đội du kích, tấn công từ chính giữa, bên trong bị thương, lúc này mới tấn công chính diện đạt được toàn thắng, thu phục được Bá Đương.
Mặc dù vẫn là hết hi vọng trở về nước, nhưng phần lớn tàn quân thu được quyền cư trú ở Thái Lan, trở thành công dân hợp pháp, đồng thời cũng được phân ruộng đất, e rằng cuộc sống sẽ trải qua vô vàn khó khăn, nhưng tóm lại cũng không phải là lục bình không có rễ nữa. Có một vài kẻ đào tẩu không chịu bỏ súng xuống, Tô Phiếm cũng không miễn cưỡng, để cho Mục Thiên Chương thu nạp bọn họ, dù sao Mục Thiên Chương y cũng là thiếu người, hận không thể đem đội ngũ của mình càng ngày càng lớn.
Tô Phiếm đã sớm kinh doanh vài năm trước, cộng thêm một đợt hàng súng ống đạn dược lớn, đổi lại tài sản kếch xù, đến nỗi có bao nhiêu tiền, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng không quá rõ — Cảm giác duy nhất chính là, con trai lớn nhà bọn họ, tài giỏi! Ở miền Bắc Miến Điện mang binh cũng giỏi, ra ngoài kinh doanh cũng giỏi, đều có thể kiếm tiền.
Tô Trạm đem tài liệu của mình ném một phát lên sofa, bật người mở tủ lạnh ra, cầm lấy một hộp sữa tươi lớn, mở ra liền tính rót vào trong miệng, không nghĩ đến lại bị Tô Phiếm cau mày ngăn lại, “Đến Mỹ bao nhiêu năm rồi, học thói hư tật xấu của mấy người nước ngoài! Sữa này mới từ tủ lạnh lấy ra, uống liền sẽ tổn hại đến sức khoẻ.” Dứt lời, y lấy một cái ấm nấu nước giống như quản gia đem sữa tươi đổ vào rồi đặt lên đế điện đun nóng.
Trong lúc đó Tô Phiếm kiểm tra tủ lạnh, thấy được lúc buổi sáng mới tới tủ lạnh rỗng tuếch đã dựa theo ý của mình chất đầy đồ ăn, hài lòng gật gật đầu, quay đầu nhìn em trai nhà mình một cái, hỏi, “A Trạm, tối hôm nay muốn ăn cái gì? Anh trai làm cho em ăn.”
Tô Trạm ngồi trên ghế khoé miệng cong cong nhìn Tô Phiếm một cái, “Ông chủ Tô, anh từ HongKong chạy đến Mỹ, không lẽ chỉ là để nấu cơm cho em ăn thôi sao?” Tô Phiếm đứng thẳng người, đem sữa tươi đã hơi nóng rót vào ly, đặt trước mặt Tô Trạm, “Vậy thì sao? Nấu cơm cho em trai… bảo bối của anh, là hưởng thụ.”
Người nào đó im lặng bưng ly sữa, nhấp một miếng, độ nóng vừa phải, liền một ngụm uống hết. Tô Phiếm nhìn dáng vẻ hắn ngửa đầu uống sữa, trong lòng ngược lại ngứa ngáy, hận không thể ở chỗ cằm của hắn gãi gãi vài cái như trêu đùa mèo con.
Đợi Tô Trạm ợ một cái, buông ly xuống, Tô Phiếm lại thấy quanh miệng của hắn lại là một vòng bọt sữa màu trắng, thế là, nghĩ cũng không nghĩ kéo cái ghế lại gần hôn một cái. Tô Trạm là một chút cũng không có bị cái hôn ngoài ý muốn này doạ đến, cái loại hành vi này của Tô Phiếm lúc chỉ có người đơn độc với nhau thỉnh thoảng có vài cử chỉ thân mật hắn đã sớm thấy nhưng không thể trách.
Đầu lưỡi linh hoạt duỗi vào trong, Tô Phiếm nếm được vị sữa nồng nặc, sau đó dứt khoát đem người trong lòng cho rằng là cây kem vị sữa, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài dùng đầu lưỡi càng quét một lượt. Cảm giác tê tê dại dại từ đầu lưỡi và trong miệng truyền đến, làm cho Tô Trạm vừa mới uống sữa nóng càng nóng hơn, chỉ cảm thấy áo lông cừu mặc trên người dày quá mức rồi.
Quấn quít, hôn môi, hưởng thụ độ ấm và hơi thở của nhau, hai người im lặng triền miên cùng một chỗ rất lâu, thẳng đến khi Tô Trạm cảm nhận được cái tay của Tô Phiếm không an phận càng ngày càng đi xuống dưới, lúc này mới thở hổn hển đẩy người đem mình ôm chặt trong lòng ra. Một đôi mắt đã ánh lên một tầng nước, con ngươi trong veo như mang theo tức giận trừng người trước mặt, Tô Trạm hừ lạnh nói, “Ban ngày tuyên dâm! Gia hoả anh không thể đứng đắn một chút hay sao!”
Tô Phiếm ngược lại cũng sợ thoáng cái phanh lại không kịp, hai người liền trực tiếp lăn giường, vậy thì tối hôm nay đừng nghĩ sẽ có thời gian ăn cơm, vì suy nghĩ cho dạ dày của em trai, y chỉ có thể trước tiên đem “lòng ham muốn” của mình để qua một bên, thế là cũng không ngăn cản hắn, lui ra chừa một chút khoảng cách, thấp giọng cười mang theo tia khàn khàn, “Đây không phải là thầy giáo Tô dạy sao, hử?”
“Đồ vô sỉ.”
“Bây giờ cái đồ vô sỉ này nấu cơm cho em ăn, thầy giáo Tô, xin hỏi, em muốn ăn gì?”
Tô Trạm biết Tô Phiếm chắc là mới đến, cũng không muốn để cho y chiên xào nấu nướng lăn qua lăn lại nửa ngày, quá mệt mỏi a, vì vậy liền ra vẻ suy tư suy nghĩ một chút, chớp mắt một cái, vô cùng nghiêm túc nói, “Cơm chiên Dương Châu. Còn có, không cho phép kêu em là thầy giáo.”
Ý cười nơi khoé miệng của Tô Phiếm càng sâu, “Được, em trai bảo bối nhà chúng ta muốn ăn gì đều được, anh trai nấu cho em.” Sau đó lại đột nhiên sáp lại gần Tô Trạm, mờ ám nói, “Anh cũng cảm thấy kêu thầy giáo cũng không có cảm giác gì, vẫn là em trai anh trai có cảm giác hơn, thì ra A Trạm cũng cho rằng như thế sao…”
Tô Trạm nhớ đến thú vui tà ác ở trên giường của Tô Phiếm, tức giận đẩy y ra, nói, “Hừ, đi nấu cơm đi!”
Anh trai cam tâm tình nguyện trở thành ông chồng nội trợ quả thật lấy trứng ra nghiêm túc nấu cơm cho em trai, còn tri kỷ nấu canh cá mà Tô Trạm thích nhất, ở Mỹ có thể ăn được đồ ăn hương vị Trung Quốc như thế này cũng không dễ. Cho nên một phần cơm chiên trứng đơn giản, Tô Trạm vẫn ăn ngon đến nỗi vẫn còn thèm.
Ăn cơm xong, hai người xem tivi nói chuyện phiếm, Tô Trạm hỏi tình hình gần đây của cha mẹ, lần trước gặp mặt, là vào dịp tết năm nay bọn họ cùng cha mẹ trở về Tô Châu một chuyến. Tô Phiếm lấy thân phận là Hoa Kiều Thái Lan ở khu thành cổ của Tô Châu mua một căn nhà, dự tính dùng để dịp tết mỗi năm cùng cha mẹ đón năm mới.
Nói đến cha mẹ, Tô Phiếm liền cảm thấy huyệt thái dương ẩn ẩn đau, không phải là bởi vì cha mẹ trải qua không tốt, mà là bởi vì cha mẹ trải qua quá tốt — Hai vợ chồng già ở Băng Cốc dưỡng lão, bây giờ là toàn tâm toàn ý dốc lòng cho một chuyện – Kêu con trai trưởng nhanh chóng kết hôn, sinh cháu đích tôn! Đừng nói Tô Chính Cương và Chung Ý Ánh đều cảm thấy Tô Phiếm năm nay đã tuổi rồi, còn không kết hôn liền thành vương lão ngũ, hơn nữa những người cùng lứa với bọn họ, cháu chắt cũng đã biết chạy hết rồi, chỉ có nhà bọn họ là dân số ít ỏi.
“Anh bây giờ, vừa trở về nhà liền sắp bị cha mẹ liên hợp cằn nhằn, quyết tâm muốn ôm cháu của bọn họ vô cùng kiên định.” Tô Phiếm nhớ tới tuần trước vừa trở về Băng Cốc liền sắp bị tình cảnh kéo đi xem mắt liền có chút đau đầu.
Tô Trạm biết cha mẹ kỳ thực đã sớm mơ hồ đem cái chủ ý này tính lên người mình, chỉ có điều mỗi lần đều bị hắn nói bóng nói gió tránh được, chỉ đùn đẩy rằng hắn học tập và làm việc rất bận, căn bản không có thời gian. Huống chi còn có Tô Phiếm đứa con trai lớn ở đây, hai vợ chồng cũng không làm khó hắn nữa, không ngừng xoay chuyển quanh Tô Phiếm.
“Nga — Vậy thì đi đi.” Tô Trạm quay mặt sang nhìn chằm chằm vào tivi, bình tĩnh nói. Cái tay Tô Phiếm đang ôm bả vai hắn thuận thế bóp lấy mặt hắn, cắn răng nghiến lợi nói, “Em đồ không có lương tâm, đem áp lực toàn bộ đều giao cho anh đến làm bia đúng không.”
“Vậy thì có cách gì chứ! Ai kêu anh là anh trai của em…” Tô Trạm lần này là đắc ý, hơi hất càm hướng Tô Phiếm mỉm cười khá là tự cao tự đại, chỉ cần chuyện của Tô Phiếm chưa giải quyết, cha mẹ sẽ không chỉa mũi súng về phía hắn.
Tô Phiếm đem người thuận thế kéo vào trong lòng, sáp lại gần mặt của hắn, trong mắt loé lên anh sáng vừa sáng ngời vừa nguy hiểm, “Kỳ thực, anh có một cách, có thể làm cho hai chúng ta có thể thoát khỏi chuyện này.”
“Cách gì?” Tô Trạm lần này là rất tò mò.
Tô Phiếm cúi đầu mỉm cười xấu xa nhìn người trong lòng, một tay nhẹ nhàng xoa nhẹ bụng dưới của hắn, “Ở trong này gieo một đứa nhỏ…”
Tô Trạm không nói gì liếc nhìn y, truyện đùa kiểu gì vậy! Nhất thời liền muốn đứng dậy lên lầu nghỉ ngơi, không cùng anh trai càng ngày càng không đứng đắn dây dưa nữa — Nào ngờ được Tô Phiếm lại nhân lúc hắn đứng dậy, một phát đem người kéo xuống sofa, nửa người dưới đã cương chà xát bắp đùi của Tô Trạm, vẻ mặt đoan chính hiên ngang lẫm liệt nói, “Đến, sinh một đứa con mập mạp cho anh trai đi.”
“Mẹ nó! Anh sao không tự công tự thụ đi!”
Nhưng mà người nào đó mặc dù nhiều lần phản kháng, lại vẫn là bị Tô Phiếm áp…
Hết chương .