Phương Tĩnh tự nhiên không dám ngăn cản Hoắc Hành Nhiễm, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn mang theo Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình rời khỏi đại trạch Hoắc gia.
Hoắc Hành Nhiễm hoàn toàn không cóý tứ báo cho Hoắc lão gia tử biết, thản nhiên rời đi. Hoắc Đình còn có một chút lương tâm, gửi một tin nhắn nói lời tạm biệt với người cụ kính yêu của bé, phi thường yên tâm thoải mái lôi kéo tay Trần Dục Nhiên.
Bởi vì thời gian còn sớm, sau khi Hoắc Hành Nhiễm mang theo Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình ăn trưa xong, trực tiếp đi tham quan một số danh thắng của thủđô. Còn dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hoắc Đình, ba người ở trong khu chụp ảnh ở danh thắng chụp ảnh chung. Bất quá toàn bộảnh chụp đều bị Hoắc Hành Nhiễm mua lại. Hắn chọn từ trong đó hai tấm ba người chụp chung chia cho mỗi người một tấm, còn những cái khác đều bị hắn thu lại.
Thời điểm bữa tối, dưới ánh mắt kinh sợ của Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình, Hoắc Hành Nhiễm bình thản ung dung dẫn bọn họđi vào McDonald’s.
Hoắc Đình nhìn về phía Trần Dục Nhiên: Anh à, anh làm gì ba ba vậy?
Trần Dục Nhiên nhìn lại cậu: …… Anh không đánh lại ba ba em, có thể làm gìđược đây?
Hoắc Đình: Vậy ba ba bị bệnh sao?
Trần Dục Nhiên: Không biết. Nhìn ra mới có thể……
Hai người còn thật sự nghiêm túc dúng ánh mắt trao đổi, giống nhưđang tự hỏi một vấn đề không thể giải đáp nổi.
“Không muốn vào sao? Chúng ta đổi hàng khác nhé?” Hoắc Hành Nhiễm nghiêng đầu nhìn người yêu cùng con trai, một bộ ba phải hỏi.
Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình lập tức lấy lại tinh thần, đi vào McDonald’s, ăn ý chiếm một vị trí tốt.
“Em ngồi ởđây, anh mang Tiểu Đình đi gọi đồđi.” Trần Dục Nhiên nói.
McDonald’s kín hết chỗ, nơi nơi đều là tiếng trẻ con nha nha nói chuyện. Hoắc Hành Nhiễm một thân khí chất quý công tửở trong hoàn cảnh này có vẻ không hợp cho lắm, cứ việc hắn thoạt nhìn thực ôn hòa nhã nhặn, ở chung khá tốt.
Bất quá Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ không có cảm giác gìđặc biệt, nghe Trần Dục Nhiên nói vậy, hắn gật gật đầu tỏ vẻ có thể, vỗ nhẹđầu Hoắc Đình ý bảo béđi theo. Hoắc Đình thật sự rất ngoan, một cái khẩu lệnh một động tác.
Chỉ chốc lát sau, Hoắc Hành Nhiễm bưng một cái khay quay lại, trên khay tất cảđều làđồăn. Hoắc Đình nhắm mắt theo đuôi ở bên người hắn, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Hành Nhiễm, giống nhưđang rối rắm nghi hoặc ‘Đây không phải ba ba mình’.
Có Hoắc Hành Nhiễm ởđây, động tác ăn của Hoắc Đình đều trở nên phi thường cẩn thận. Bé cầm lấy một cái hamburger, cơ hồ là cứ cắn một miếng nhỏ lại liếc mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm một cái.
Trần Dục Nhiên thì lại không hề chịu ảnh hưởng, vẫn như cũ mở lớn miệng cắn ăn, khẩu vị vô cùng tốt, bất quá tướng ăn cũng không quá khó xem, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đồăn trên tay cậu có vẻ rất là ngon.
Hoắc Hành Nhiễm tuy rằng vào McDonald’s, cũng mua một đống đồăn, nhưng ngay từđầu hắn căn bản không cóý muốn ăn. Nhìn khoai tây chiên màu vàng, hamburger xếp từng tầng, Coca đen tuyền…… Hắn sắc mặt bình tĩnh dời tầm mắt, làm cho áp lực của Hoắc Đình càng tăng thêm nhiều.
Thẳng đến khi nhìn thấy bộ dáng mở miệng lớn cắn ăn của Trần Dục Nhiên, mi mắt hắn mới hơi động động, đột nhiên bắt lấy cổ tay Trần Dục Nhiên.
Động tác ăn của Trần Dục Nhiên dừng lại, có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, sau đó ánh mắt cậu bắt đầu trừng lớn. Bởi vì Hoắc Hành Nhiễm cư nhiên bắt lấy cổ tay cậu, đưa hamburger cậu đãăn được một nửa đến trước mặt mình, còn thật sự nghiêm túc quan sát một lúc, sau đó hơi hơi cau mày cắn một miếng.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hoắc Đình biến thành chữ‘o’!
Chẳng lẽđây thật sự không phải ba ba của mình?
Hai người sững sờ nhìn Hoắc Hành Nhiễm nhã nhặn nhai hamburger trong miệng, sau đó cầm lấy Coca Trần Dục Nhiên đã uống qua hút một hơi. Khi hút Coca vào, lông mày hắn hơi nhíu nhíu.
“…… Ăn ngon không?” Trần Dục Nhiên không khỏi hỏi. Cậu còn tưởng rằng Hoắc Hành Nhiễm với những ‘đồăn rác rưởi’ như McDonald’s này có cách biệt rất lớn. Hắn thoạt nhìn tựa như là quý công tử trời sinh. Cho dù có là trong lúc làm con riêng bên ngoài, Trần Dục Nhiên cũng tin tưởng hắn chưa từng tiếp xúc với loại đồăn như McDonald’s này.
“Cũng được.” Hoắc Hành Nhiễm lau lau miệng, nói một câu, “Bất quá giá trị dinh dưỡng không cao, không thểăn nhiều.” Nói xong còn liếc mắt nhìn Hoắc Đình một cái.
“Một tháng một lần, con nhớ rõ.” Hoắc Đình lập tức hơi lấy lòng nói. Bất quá nguyên bản động tác ăn còn rất cẩn thận trở nên không còn nhỏ nhẹ như vậy nữa, bắt đầu buông thả màăn.
Trần Dục Nhiên nở nụ cười, đem chỗ hamburger còn lại hai ba miếng ăn hết, bắt đầu ăn khoai tây chiên. Nhưng rất nhanh cậu không còn cười được nữa. Hoắc Hành Nhiễm tựa hồđối với đồăn cậu đãăn qua đặc biệt cảm thấy hứng thú. Phàm là Trần Dục Nhiên ăn cái gì, hắn đều phải lôi kéo tay cậu sang để cắn một miếng.
“…… Nếu không đủ thì có thể mua thêm. Em có thể mời.” Trần Dục Nhiên nhìn bàn tay lại một lần nữa mất đi tự chủ, bất đắc dĩ nhìn Hoắc Hành Nhiễm chậm rãi nói.
“Em muốn ăn nhiều thêm một chút sao?” Hoắc Hành Nhiễm hỏi.
“Không, em là đang nói anh đó.” Trần Dục Nhiên mất tự nhiên nói.
“Không cần, anh ăn của em làđược rồi.” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười. Dường như làđể chứng minh lời mình nói, hắn cúi đầu, đem ngón tay dính sốt cà chua của Trần Dục Nhiên ngậm lấy, đầu lưỡi ấm áp như có như không đụng chạm đầu ngón tay của Trần Dục Nhiên.
Không biết là có phải ảo giác hay không, ở xung quanh truyền đến vài tiếng thét chói tai hưng phấn đãđược đè nén. Động tĩnh ‘đút đồăn cho nhau’ của Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên khiến cho người ta chúý.
Mặt Trần Dục Nhiên dần dần ửng hồng. Hoắc Hành Nhiễm nhìn cậu, ý cười càng sâu.
Hoắc Đình nhìn cái này lại nhìn cái kia, vôý thức cắn hamburger, làm cho hai má phình lớn lên.
Loại cảm giác ‘tôi là kẻ dư thừa’ này rốt cuộc là từđâu ra vậy?
Bé đột nhiên cảm thấy có chút ưu thương.
Buổi tối, ba người quyết định ngủ lại tại một khách sạn nổi tiếng của thủđô, đặt một phòng.
Thẳng đến trước khi lên giường ngủ, Hoắc Đình đều dị thường dính Trần Dục Nhiên, cốý vô tình cách ly anh của bé với ba ba của bé. Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên đều nhận thấy bé khác thường, cho nhau một ánh mắt.
Cuối cùng Trần Dục Nhiên đành phải đảm đương trách nhiệm một người anh trai tri tâm.
Dỗ hơn nửa ngày, Hoắc Đình mới nghẹn ra một câu: “Ba ba với anh không thể giống như nữ nhân kia không cần con……”
Nữ nhân kia là chỉ Hà Mẫn. Hoắc Đình là một đứa trẻ mẫn cảm trưởng thành sớm. Bởi vì giáo dục từ nhỏ cùng với sự thông minh vốn có của bé, năng lực nhận thức sựác ý cùng thiện ý của người khác đối với bé là rất mạnh. Hoắc Hành Nhiễm ở thời điểm bé hiểu biết mà hỏi ‘mẹở nơi nào’, đã nói cho bé biết tất cả thái độđối đãi của Hà Mẫn. Hơn nữa một màn Hà Mẫn định ném Hoắc Đình xuống lầu kia, thực bất hạnh đã bị camera theo dõi ghi lại toàn bộ. Hoắc Hành Nhiễm trực tiếp cho Hoắc Đình xem dữ liệu vẫn còn lưu trữ. Ngôn ngữ và sự thật, Hoắc Đình đã không còn cái gì gọi là tâm tư chờ mong mẹ nữa.
Bất quá chuyện ‘bị mẹđẻ ghét bỏ’đãở trong tâm linh nhỏ bé của Hoắc Đình để lại một nút thắt nho nhỏ. Trước kia không có sinh ra sự tin tưởng mạnh liệt cùng với ỷ lại đối với người nhà, nhưng sau đó quan hệ cha con với Hoắc Hành Nhiễm trở nên tốt hơn, bé lại cực kỳ thích người anh Trần Dục Nhiên này. Nhìn thấy ba ba cùng anh một chỗ thì thật cao hứng, nhưng khi bọn họ bắt đầu không coi ai ra gì, Hoắc Đình lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Kỳ thật Trần Dục Nhiên không có kinh nghiệm an ủi trẻ con. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh không thích vận động, rất nhanh em sẽ chạy nhanh hơn anh nhiều, cho dù anh bỏ trốn, em đuổi theo cũng rất dễ dàng…… Hơn nữa về sau em sẽ là người thừa kế của Hoắc gia, sẽ trở nên rất là lợi hại. Nếu anh và ba ba em không cần em, em tìm bọn anh trở về làđược rồi.”
Hoắc Đình nghe vậy thì há hốc mồm: “A?” Như vậy cũng được? Bất quá nghĩ lại, béđột nhiên một bộ tiểu đại nhân vuốt cằm, còn thật sự tự hỏi.
Bé thực rõ là Trần Dục Nhiên rất lười nhác. Có anh lười nhác như vậy liên lụy đến, tựa hồ ba ba cũng sẽ không chạy được……
Nghĩ đến Trần Dục Nhiên mềm nhũn yếu ớt nằm úp sấp trên lưng Hoắc Hành Nhiễm phong thần tuấn tú…… Hoắc Đình xì một tiếng nở nụ cười.
Hoắc Hành Nhiễm đối với tâm tính trẻ con của Hoắc Đình thì cười trừ.
Bất quáđối với lời nói dỗ ngọt Hoắc Đình của Trần Dục Nhiên, hắn cốý cười nói: “Nếu anh muốn biến mất, cho dù Hoắc Đình có thể khống chế toàn bộ thế lực Hoắc gia ở thủđô cũng không thể tìm được anh.”
Ý tứ chính là, thằng nhãi con, muốn thắng bố mày á, tuyệt đối không có khả năng đâu.
Trần Dục Nhiên ở trong lòng trợn trắng mắt, âm thầm quyết định sẽ không đem những lời này của Hoắc Hành Nhiễm nói cho Hoắc Đình biết.
Bọn họ còn nói đến chuyện hôm nay ởđại trạch của Hoắc gia.
“…… Cho nên nói, Hoắc lão gia tử không muốn gặp em?” Trần Dục Nhiên thuận miệng hỏi.
PS: Hôm nay lại vừa thi xong trường nữa. Vềđến nhà là h chiều, đi ngủđến h tối luôn. Ăn uống tắm rửa xong là vào ngồi tiếp tục hành trình phục vụ các hủ=)) Màđến bây giờ là h kém rồi vẫn chưa buồn ngủ. Tại nóng quá. Nóng nhưở VN ý. Mà k có anh Hòa, đã thế còn k có em Quạt. Chắc tôi chớt. Các hủ cho xin đ gióđuy=)))))))))))))))))