Thành phố C tại trước mạt thế là một thành phố du lịch mại lớn nhất nhì cả nước. Muốn tới được thủ đô nhất định phải đi qua nơi này, cho nên thương mại của thành phố C cũng vô cùng phát triển.
Nếu so sánh với thành phố D là thành phố nhỏ đang phát triển cùng thành phố Y theo hướng sản xuất công nghiệp mà nói thì thành phố C được chính phủ coi trọng hơn rất là nhiều. Sau khi mạt thế bùng nổ, nhờ vào lực lượng quân đội đóng quân khu vực phụ cận mà thành phố C nhanh chóng càn quét tang thi, sắp xếp công việc, tạo dựng và trở thành căn cứ cho người sống sót. Tốc độ tiến triển hoàn toàn chỉ sau thủ đô có binh hùng tướng mạnh một chút xíu.
Chiếc xe của đội ngũ Cố Diệp Ninh đi trên con đường gập ghềnh, hai bên đường cây cối tiêu điều, trên mặt đường tuyết bắt đầu tan khiến cho bùn đất lầy lội. Ngoài xe, lất phất những hạt mưa không ngừng rơi xuống. Tuy thời tiết đã không còn lạnh như trước nhưng ẩm ướt rất khó chịu, khiến tâm tình mọi người không tốt cho lắm.
"Đường xóc quá..." Hạ Kỳ Phong giữ cho Minh Tu và Chu Nhi không bị ngã nhào về trước, khe khẽ thở dài. Đường đã xóc, ngồi cuối xe càng thêm xóc, chẳng khác nào chơi thú nhún. May mà ba đứa nhỏ không đứa nào bị say xe.
"Biết sao được, giờ chỉ có con đường này nối thẳng tới thành phố C." Cố Diệp Ninh tựa lưng vào chỗ dựa của ghế, nhàn nhạt nói.
Đường đi tới thành phố C có vài đường. Nhưng mà lúc mạt thế tới, thiên tai ập xuống làm cho những con đường khác nếu không phải bị đánh hỏng thì cũng bị đất đá chặn đường. Chỉ có con đường đất hiện tại bọn họ đang đi này là miễn cưỡng có thể đi được. Chẳng qua vì là đường đất đá nên vô cùng gập ghềnh khó đi lại xóc nảy.
Bọn họ vì trận tuyết rơi cùng thời gian đột ngột thay đổi mà bị trì hoãn thời gian đi đường rất nhiều. Vốn nghĩ một tháng là về tới nơi, thế mà đã qua tháng thứ hai rồi bọn họ mới đi được có hai phần ba quãng đường. Sốt ruột ban đầu dần trở nên bình tĩnh. Bây giờ chỉ có duy nhất là cố gắng bằng phương pháp nhanh nhất trở về thủ đô trước khi 'nước' ở thủ đô bị khuấy quá đục.
"Đám người kia vẫn đi theo à?" Mục Hoằng vừa lái xe vừa nhìn về phía gương chiếu hậu, hơi cau mày hỏi Mặc Sở Minh ngồi cạnh.
"Kệ họ. Chẳng qua muốn được chúng ta bảo vệ ké mà thôi. Mục tiêu của bọn họ là thành phố C, tới nơi thì bọn họ cũng sẽ tự động tách ra thôi." Mặc Sở Minh khoanh tay trước ngực, nhắm mắt tựa lưng, bộ dáng tùy tiện không chút để ý.
Từ hôm xóm dân mà bọn họ nghỉ lại hôm trước đi tới thành phố C mất khoảng ba ngày đi đường. Hiện tại đã sang tới ngày thứ ba, bọn họ chạy vả ngày cả đêm, ăn uống ngủ nghỉ gần như trên xe hết cho nên đi rất nhanh. Theo như Mục Hoằng nói thì khoảng tới chiều ngày hôm nay là tới được thành phố C.
Còn về đám người Vương Kiến như cái đuôi lẽo đẽo theo sau xe đội ngũ bọn họ, mọi người mặc kệ không thèm quan tâm. Đám người Vương Kiến làm vậy, một là muốn lôi kéo làm thân với đội ngũ bọn họ, hai là tìm kiếm sự bảo hộ. Đương nhiên trên thực tế, nếu thực sự gặp nguy hiểm lớn như bị tang thi cấp cao tấn công thì tính toán cùng an toàn của đám người Vương Kiến còn phải xem tới mấy người trong đội ngũ của yNam Cung Lãnh Dạ có tốt bụng tới mức đi bảo vệ một đám người không thân cũng chẳng quen hay không đã.
Số đám người Vương Kiến cũng xem như là khá may. Tuy trên đường cũng gặp vài con tang thi nhưng đều là tang thi cấp thấp vô tri vô giác, sức chịu đựng kém. Chúng nó không làm cho mấy người đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ phải sử dụng tới dị năng, đơn giản là rồ ga lên sau đó tông xe cho ngã bay. Mà đám người Vương Kiến theo ở sau đương nhiên không cần phải làm gì cả, an toàn một đường thuận lợi.
"Sắp tới rồi hay là chúng ta nghỉ một chút được không, mấy anh chị?" Minh Tu nhìn sắc mặt của Chu Nhi càng lúc càng tái nhợt, hơi nóng nảy hỏi Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ.
"Cũng được, nghỉ một tí đi." Thấy Chu Nhi không ổn lắm, mọi người cũng đồng ý.
Chu Nhi vài ngày nay vì đội ngũ đi suốt đêm nên cô bé cũng phải gồng mình sử dụng dị năng liên tục, phòng trường hợp có dị biến hoặc sinh vật nguy hiểm tấn công. Bây giờ cơ thể còn phải chịu hành hạ xóc nảy thế này, nếu còn gượng quá nhất định sẽ tổn hại tới cơ thể.
Dù sao... Chu Nhi cũng chỉ là một cô bé con nhỏ tuổi mà thôi...
Mục Hoằng lái thêm một đoạn thì tìm một chỗ mát mẻ khá an toàn dừng lại. Mọi người lục tục đi xuống, nhìn sắc trời đã gần trưa, cũng kéo thêm không ít đồ ăn vặt trên xe theo.
.
.
.
Vương Kiến thấy đội ngũ phía trước dừng lại cũng vội vàng phanh gấp xe lại.
Gã đã coi mấy người đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ trở thành bùa hộ mạng của mình, Vương Kiến quyết tâm phải bám thật chặt nhóm người cao thủ kia. Cứ so sánh một đường ba ngày hôm nay với đoạn thời gian chạy vội trốn tránh chật vật trước kia, Vương Kiến càng kiên định ý muốn xin gia nhập đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ. Đáng tiếc chưa nói tới tính cách mấy người Nam Cung Lãnh Dạ rất lạnh nhạt xa cách, chỉ riêng việc trong mấy ngày nay đi một mạch không dừng lại, gã đã không có cách nào có thể tiếp cận lấy lòng đối phương.
May mắn là có vẻ đích tới của đội ngũ cao thủ kia là hướng tới căn cứ thành phố C giống gã. Vương Kiến tin chắc mình chỉ cần cùng ở căn cứ thành phố C, gã sẽ tìm được cơ hội đột phá, gia nhập được vào đội ngũ kia.
Tính toán thì là như vậy, nhưng mà hiện tại đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ muốn dừng lại, đương nhiên Vương Kiến không thể bỏ qua cơ hội này, nhất định phải đi tới cọ sát làm thân một chút: “Bọn họ muốn dừng lại, chắc là để nghỉ ngơi một chút.” Gã quay đầu nói với mọi người trên xe của mình.
“Vậy chúng ta cũng nghỉ chút đi.” Mà ngoài Vương Kiến có mưu đồ bất chính ra, còn có ba mẹ con Vĩnh Cơ cũng không ngừng suy tính. Cố Minh Tuyền lòng đã nóng như lửa đốt, trong đầu không lúc nào ngừng nghĩ tới vẻ ngoài hoàn mỹ bất phám của Nam Cung Lãnh Dạ.
“Cũng được.” Nghe thấy mọi người đề nghị như vậy, Tiêu Hạ Vĩ cũng đồng ý.
Con trai của anh ta là Tiểu Nãi đã hết sốt nhưng còn chưa khỏe hẳn, ngồi liền ba ngày đi xe không ngừng nghỉ, đường còn xốc nảy như vậy, thân thể sắp bị gây sức ép tới không chịu được rồi. Nếu có thể nghỉ ngơi một chút thì thực tốt. Tiêu Hạ Vĩ vuốt ve mặt con trai đang được vợ ôm trong lòng, khuôn mặt xồm xoàm toàn râu khẽ hé ra nụ cười. Có lẽ, chỉ có gia đình bốn người họ Tiêu này là an phận nhất trong đoàn người này, chẳng hề suy tính tính toán gì cả.
Bốn người nhà họ Tiêu bọn họ bây giờ chỉ mong có thể nhanh tới căn cứ thành phố C để an cư lập nghiệp. Một nhà bọn họ bây giờ chỉ còn lại bốn người mà thôi. Có hai anh em Tiêu Hạ Vĩ và Tiêu Hạ Bình đều là dị năng giả bảo vệ, hai mẹ con tiểu Nãi tuy rằng không có dị năng chắc chắn có thể sinh tồn được trong mạt thế khắc nghiệt này.
Cố Minh Tuyền là người đầu tiên phi xuống khỏi xe, cô ta cười ngây ngốc, bước chân thật nhanh đi về hướng chiếc xe của đội ngũ phía trước. Vĩnh Cơ thấy vậy cũng không ngăn cản, ánh mắt cùng con gái lớn Cố Minh Hi hơi trao đổi gì đó. Trong đôi mắt của Cố Minh Hi lại lóe lên một tia sáng, thần sắc phức tạp nhưng cũng không nói gì hết.
Rất nhanh người đầu tiên trên xe của đội ngũ đi trước mở cửa. Mục Hoằng cùng Mặc Sở Minh là hai người xuống trước tiên, một người cao lớn phóng khoáng còn một người thư sinh nhã nhặn, trên tay mỗi người cầm không ít các túi đồ ăn vặt. Sau đó cửa sau của xe mở ra, ba đứa nhỏ ngồi hàng cuối Chu Nhi đáng yêu như búp bê, Hạ Kỳ Phong sáng sủa mím môi nghiêm nghị cùng Minh Tu có vài phần ngông nghênh. Người mà cô ta chờ đợi… chưa thấy bóng dáng đâu.
“Gì chứ, Lãnh Dạ anh ấy đâu rồi?” Cố Minh Tuyền không có tâm tư gì đó với những người khác, bĩu môi cau mày bất mãn lầm bầm. Cô ta đã ba ngày không được thấy Nam Cung Lãnh Dạ rồi, thật nhớ anh muốn chết... ~ Không biết anh có nhớ mình không? ~
“Thật sự coi người ta thành người yêu của mình chắc.” Tiêu Hạ Bình có chút chướng mắt đối với thái độ của Cố Minh Tuyền, cau mày khẽ nói nhỏ.
“Suỵt, kệ cô nàng đó đi.” A Hoa, chị dâu của Tiêu Hạ Bình, cũng là vợ của Tiêu Hạ Vĩ kéo tay của Tiêu Hạ Bình lắc đầu. Cùng là phụ nữ, A Hoa biết được loại người như Cố Minh Tuyền là người thế nào. Nhìn có vẻ ngây thơ yếu đuối nhưng kỳ thực là dạng không thể chọc vào nhất.
“Hừ!” Thấy chị dâu khuyên vậy, Tiêu Hạ Bình cũng không nói gì thêm.
“Phù ~” Len lén liếc qua Cố Minh Tuyền vẫn đang si mê, có vẻ không nghe thấy lời của Tiêu Hạ Bình, A Hoa thở phào một tiếng. Bớt một chuyện rắc rối là tốt rồi…
Cố Minh Tuyền vừa mới dứt lời một cái, không bao lâu sau, một bóng dáng cao ráo thon dài bước xuống từ trên xe. Bên cạnh anh đi theo là một con sói rất lớn, bộ lông trắng muốt, toàn thân tinh mỹ cường tráng, tứ chi kiên định, hai mắt màu vàng sáng ngời sắc bén. Con sói này vừa nhìn là biết được là một con sói vương đầu đàn.
“Lãnh Dạ… a!!!” Cố Minh Tuyền thấy Nam Cung Lãnh Dạ còn đang vui mừng chạy tới tiếp cận, vừa nhìn thấy con sói trắng này, chân như mất hết lực mà nhũn ra. Con sói giống như phát hiện được tầm mắt của cô, quay người một cái, dùng đôi mắt vàng kia lừ lừ nhìn thẳng, làm cho cô sợ tới thiếu chút nữa thì ngã vật ra đất.
“Tuyền nhi!” Vĩnh Cơ thấy con gái như vậy, bất chấp cả sợ hãi đối với con sói trắng kia, bước một bước đi qua đỡ Cố Minh Tuyền “Con làm sao vậy?” Thấy cả người cô run rẩy, trong mắt bà hiện lên lo lắng, thầm an ủi “Không cần sợ hãi…”
“Tiểu Ninh, xuống đi.” Nam Cung Lãnh Dạ từ đầu tới cuối chưa từng để tâm qua vài người râu ria nào đó kia. Anh bước xuống xong một cái, liền hơi nghiêng người qua về hướng phía sau, giơ một tay lên như chờ đợi ai đó. Trên khuôn mặt lạnh nhạt khẽ nhếch lên một nụ cười.
“Không phải đã nói là không cần đỡ tôi rồi sao. Tôi cũng đâu phải trẻ con…” Từ trong cửa xe tuyền ra một thanh âm bất đắc dĩ, trong trẻo rõ ràng nhưng cũng rất cuốn hút. Một bóng người bước xuống từ trên xe, tuy có chút không mất tự nhiên nhưng vẫn đặt tay mình lên tay của Nam Cung Lãnh Dạ, vẻ mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ trừng anh.
Người này là một cô gái, tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, mới còn rất trẻ. Một mái tóc màu đen mềm mại như tơ, ngắn tới qua vai một chút, chỉ túm một nửa về phía sau. Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, mọi đường nét như được người họa. Lông mày lá liễu hơi nhíu, môi hồng không cần tô son, sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn mịn màng, mắt phượng xinh đẹp cùng đôi mắt màu bạc càng tăng thêm vài vài phần bí ẩn. Chỉ cần gặp qua một lần tuyệt đối không thể quên được. Động tác tao nhã, trời sinh có khí chất cao sang lại mang thêm vài phần tiêu sái thoái mái phóng khoáng dứt khoát. Tạo cho người ta một cảm giác bị thu hút mãnh liệt.
Cô gái đứng bên cạnh Nam Cung Lãnh Dạ, hoàn toàn không bị vẻ ngoài của anh làm cho lấn áp, ngược lại tạo thành một bức tranh cảnh đẹp. Một người tuấn mỹ lạnh lùng hoàn mỹ như được điêu khắc, một người xinh đẹp trong trẻo nổi bật như tranh họa.
Đám người Vương Kiến nhìn thấy Cố Diệp Ninh xuất hiện thì vô cùng kinh ngạc, lại bị vẻ đẹp của cô làm cho ngây ngẩn. Cô gái này… quá mức xinh đẹp rồi!
“Tôi đây không phải là ga-lăng sao?” Anh cười cười đùa lại cô, trong giọng nói bao hàm ý tứ sủng nịnh. Đúng thế, chỉ ga-lăng với cô thôi, duy nhất một mình cô. Những người khác anh còn ngại không thể tránh thật xa nữa ấy chứ.
“Tùy anh đấy.” Cô nhướng mi, khóe môi cũng hơi cong cong. Người này nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng lúc nào cũng rất quan tâm cô, thường giúp đỡ và nhường nhịn cô rất nhiều. Quả nhiên kỳ tài của Nam Cung gia tộc, là một quý công tử rất có lễ phép.
Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng nhìn ra được suy nghĩ của cô, trong lòng có vạn con quạ bay qua…: Cố Diệp Ninh em không phải là rất thông minh, rất tinh nhạy sao? Đừng có bị lừa dễ dàng như vậy có được không? Làm ơn mau mau nhận ra bộ mặt thật của cái tên một bụng đen xì nhưng lúc nào cũng làm bộ cao lãnh kia có được hay không?
Đáng tiếc, tiếng lòng của hai người bọn họ, Cố Diệp Ninh không nghe được. Mà bọn họ cũng không có gan dám vạch trần trước mặt cô. Sẽ bị Nam Cung Lãnh Dạ bóp chết đó, có biết hay không???
“Lãnh Dạ, anh xuống rồi à?” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Cố Minh Tuyền truyền tới khiến cho Cố Diệp Ninh cùng Nam Cung Lãnh Dạ không khỏi nghi hoặc nhìn sang.
“Anh quen?” Cố Diệp Ninh thấy một cô gái có thể coi là xinh đẹp thanh tú, khuôn mặt trong sáng mang theo chút mềm mại nhu thuận xuất hiện trước mặt mình. Thế nhưng không biết có phải cô nhìn nhầm không, nhưng hình như trong mắt của cô gái kia mỗi lần nhìn về cô lại xuất hiện lửa giận cùng chán ghét.
“Không quen.” Nam Cung Lãnh Dạ nhíu chặt mày, lạnh lùng nói. Anh cũng không có nói dối, quả thực đối với Cố Minh Tuyền, anh không quen biết là thật. Cũng phát hiện ra người mới xuất hiện đối với Cố Diệp Ninh có ác ý, anh theo bản năng dùng cơ thể che chắn trước mặt cô.
“Lãnh Dạ… anh…” Cố Minh Tuyền nghe thấy Nam Cung Lãnh Dạ lạnh lùng nói không quen mình, hốc mắt đỏ lên, vẻ mặt giống như rất bị tổn thương.
“Tiểu Ninh, chúng ta qua bên đó ngồi đi.” Nếu là người đàn ông khác thì có thể bị cô ta mê hoặc bởi dáng vẻ nhu thuận này, nhưng mà Nam Cung Lãnh Dạ thì không. Thực xin lỗi, anh là người si tình, hơn nữa mắt nhìn người của anh từ trước tới nay vẫn cao lắm.
“Cậu trai này, cậu đối xử tới Tuyền nhi nhà chúng tôi như vậy, có phải hay không hơi quá đáng rồi?” Vĩnh Cơ nhịn không được nữa phải lên tiếng vì con gái cưng. Là người có mắt đều nhận ra tình ý của Cố Minh Tuyền, vậy mà Nam Cung Lãnh Dạ đối xử với con gái bà như vậy, bà không thể nhẫn nhịn được. Anh đúng là đủ vô tâm!
“Thế bà muốn tôi làm sao?” Lạnh nhạt liếc mắt, trong đôi mắt màu café ngoài lạnh lẽo ra còn lóe lên một tia tàn khốc. Mấy người râu ria này… thực phiền phức!
“Cậu…!!!” Bị ánh mắt của anh dọa tới, Vĩnh Cơ dù giận dữ nhưng cũng không dám làm gì.
“Được rồi, mẹ, đủ rồi đấy.” Cố Minh Hi nhìn không nổi nữa, đi tới ngăn mẹ cùng em gái lại. Người như Nam Cung Lãnh Dạ, bọn họ không thể lấy cứng đối cứng được, mà mọi người cũng nhận ra anh rất phản cảm với Cố Minh Tuyền. Còn tiếp tục nữa, thì quá mức là mất mặt rồi!
“Hi nhi, con phải nói giúp cho Tuyền nhi đi chứ?”
Vĩnh Cơ là người đàn bà này rất sắc sảo cũng khá thông minh, chỉ có mỗi một tội đó là quá yêu chiều con gái út Cố Minh Tuyền. Lúc này con gái cưng bị người ta hạ nhục, bà ta sao còn lý trí để để ý những cái khác, cũng quên Nam Cung Lãnh Dạ không phải người dễ chọc, lập tức nổi đóa lên. Mà con gái lớn lại không giúp bà bênh vực Cố Minh Tuyền, bà càng cảm thấy con gái lớn là Cố Minh Hi đang phản nghịch lại với mình, nhịn không được sắc mặt càng thêm khó coi.
“Mẹ, đủ rồi! Mẹ cho rằng mẹ có thể chống lại bọn họ sao?” Giật mạnh tay của mẹ mình, Cố Minh Hi sốt ruột tới mức cũng phát cáu, thấp giọng ở bên tai Vĩnh Cơ, ngón tay chỉ về một hướng nào đó.
“Cái gì…” Vĩnh Cơ nhìn theo ngón tay của Cố Minh Hi, phát hiện ra nhóm người Mặc Sở Minh từ lúc nào đã đứng ở một bên, ánh mắt nguy hiểm đang nhìn về phía bà cùng hai cô con gái. Nhớ tới ngày hôm trước bọn họ ra tay giết tang thi, nhất là thủ đoạn hành hạ tang thi của mấy đứa trẻ con, Vĩnh Cơ mặt mày tái nhợt, sợ hãi lui về sau một bước, lời nói nghẹn trong họng.
Đúng thế, bà thế nhưng lại bị kích động tới quên mất… những người này rất mạnh, mạnh hơn so với những dị năng giả bình thường nhiều lắm. Bà cùng con gái lớn Cố Minh Hi không có dị năng, Cố Minh Tuyền có dị năng thì cũng chỉ mới cấp 1, hoàn toàn không thể làm gì được mấy người Nam Cung Lãnh Dạ.
Còn bốn người nhà họ Tiêu cùng Vương Kiến, tuy nói là đồng đội nhưng cũng thân ái nấy lo, bọn họ sẽ không vì mẹ con bà mà ra mặt đắc tội với nhóm cao thủ này. Tình người vốn bạc bẽo, trong mạt thế càng thêm tàn khốc. Người ta có tình có nghĩa như Tiêu Hạ Vĩ thì cũng chỉ đối với vợ con cùng em trai hết mực quan tâm bảo vệ. Chứ anh ta sẽ không vì người không thân cũng chả quen như bà mà ra tay. Loại người vô tâm thực dụng như Vương Kiến càng thêm không đáng mong chờ gì.
“Lãnh Dạ, được rồi, tôi mệt.”
Cố Diệp Ninh nhìn bầu không khí căng thẳng mà ngây người. Tự nhiên mấy người phụ nữ này xông ra gây khó dễ bọn họ, thậm chí còn có ác ý với cô, rồi bảo Nam Cung Lãnh Dạ đang làm khó cô gái trẻ kia, sau đó mấy người Mặc Sở Minh ra mặt,… Tóm lại, tất cả những chuyện này là làm sao? Sao cô chả hiểu gì cả? Cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này thực nhàm chán vô nghĩa, cô dứt khoát kéo kéo ống tay áo của anh, chấm dứt mọi chuyện một cách uyển chuyển.
“Được.” Nhìn rối loạn thoáng hiện ra trong mắt cô, Nam Cung Lãnh Dạ có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý với lời của cô. Người này quả nhiên chỉ số cảm xúc rất thấp nha… chắc chắn là đang không hiểu cái gì rồi.
“Thê nô…” Mặc Sở Minh đứng một bên nhìn thấy anh giây trước còn lãnh khốc tuyệt tình, giây sau lại ôn nhu nghe lời, nhịn không được quay sang nói thầm với Mục Hoằng.
“Ha ha…” Mục Hoằng chỉ có thể cười khan.
“Cứ như vậy bỏ qua?” Minh Tu tức giận cau mày hỏi.
“Diệp tỷ tỷ không muốn truy cứu, Lãnh Dạ ca ca sẽ không tiếp tục làm căng đâu.” Hạ Kỳ Phong nhún nhún vai trả lời. Suốt thời gian qua, cho dù trì độn thế nào cũng nhìn ra được Nam Cung Lãnh Dạ có tình cảm với Cố Diệp Ninh. Chỉ có duy nhất Cố Diệp Ninh là người trong cuộc tới hiện tại vẫn mờ mịt mà thôi.
“Chỉ số cảm xúc của Diệp tỷ tỷ… thực sự rất rất thấp…” Chu Nhi mặt than vô cảm nhưng trong giọng nói lộ ra một cỗ cảm xúc bất lực “Lãnh Dạ ca, thật đáng thương…”
“Không phải nói anh em trai của Diệp tỷ tỷ rất cưng chiều chị ấy sao? Không biết lúc Lãnh Dạ ca gặp bọn họ, sẽ có tình huống gì xảy ra nhỉ?” Trên mặt lộ ra tinh nghịch, Minh Tu không thể không thừa nhận bản thân có chút thích thú khi thấy người khác gặp họa.
“Nhóc đừng để Dạ biết được suy nghĩ của mình, không thì nhóc sẽ thảm đấy.” Mặc Sở Minh vươn tay vò tóc của Minh Tu, thiện ý nhắc nhở.
Mà Nam Cung Lãnh Dạ bên này vì một câu của Cố Diệp Ninh mà không buông xuống ý muốn ra tay. Tuy nhiên anh cũng phải làm rõ ràng mọi chuyện một chút.
“Hôm nay nể mặt tiểu Ninh, tôi không tính toán với các người. Nhưng thiết nghĩ nên nói rõ một chút. Thứ nhất, làm phiền gọi đủ họ tên tôi là Nam Cung Lãnh Dạ, chúng ta chưa thân thiết tới mức gọi hẳn tên. Thứ hai, tôi không có hứng thú với cô ta.” Anh chỉ tay vào Cố Minh Tuyền “Tốt nhất đừng có xuất hiện gây rối trước mặt tôi.” Trong mắt anh lộ ra cảnh cáo.
“Hức…” Cố Minh Tuyền lần đầu tiên biết yêu, tình cảm còn chưa nảy nở đã bị đối phương dội cả chậu nước lạnh. Phũ phàng như vậy khiến cho cô ta vốn tâm cao ngạo khí khó có thể chịu đựng nổi, từ trong mắt những giọt lệ không ngừng chảy ra, lăn trên gò má.
Sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy? Nam Cung Lãnh Dạ như thế nào lại đối xử với mình như vậy? Lạnh lùng, tàn khốc… Cô ta không nhìn thấy được hình ảnh của mình trong mắt của anh. Vốn còn tưởng lạnh nhạt là tính cách của anh, nhưng khi nhìn thấy anh dịu dàng quan tâm cô gái ‘tiểu Ninh’ kia, đôi mắt tràn ngập sủng nịnh, cô ta biết được không phải anh không có tình cảm, mà tình cảm đặt hết lên người cô gái ‘tiểu Ninh’ kia mà thôi.
Chẳng qua Cố Minh Tuyền không cam lòng. Cô gái ‘tiểu Ninh’ kia có gì hơn cô ta chứ? Vậy mà lại có được yêu thích của Nam Cung Lãnh Dạ. Không phải chỉ xinh đẹp hơn một chút, ra vẻ thanh cao hơn một chút, cao ráo hơn một chút, thân hình đẹp hơn một chút,… thôi sao. ‘Tiểu Ninh’ kia có lợi hại như mình không? Có dị năng như mình không? Hay chỉ là một đứa con gái yếu ớt không có tác dụng gì suốt ngày chỉ được người ta bảo vệ?
Càng nghĩ, Cố Minh Tuyền càng bất mãn. Đặc biệt là khi thấy con sói trắng ở bên người anh luôn đối với mình gầm gừ đe dọa, nay lại như con chó nhỏ nũng nịu lấy lòng cọ cọ vào chân của Cố Diệp Ninh, lửa giận như muốn hun hỏng não bộ của Cố Minh Tuyền.
Cũng không thể trách được Cố Minh Tuyền coi thường Cố Diệp Ninh. Người có dị năng kích phát không có đặc điểm gì đặc trưng, giống như là món quà trời cho, ai được thì người đó có. Tuy nhiên đại đa số những dị năng giả ở trước mạt thế đều là những người có sức khỏe tốt, gen trội cao. Vì vậy dị năng giả là nam thường nhiều hơn so với nữ.
Phụ nữ ở mạt thế thường thường đều là người bình thường mà thôi. Mà nữ dị năng có vẻ ngoài xinh đẹp hoặc ưa nhìn thì càng thêm hiếm bởi vì những người kiểu như vậy sức khỏe bình thường rất yếu ớt, chạy vài bước có khi đã thở hồng hộc ấy chứ.
Giống như Cố Minh Tuyền xinh đẹp thanh tú đã có thể coi là một mỹ nhân dị năng giả. Dạng vừa có vẻ ngoài xuất sắc, vừa có dị năng, cấp độ của dị năng lại mạnh tới biến thái như cô bé Chu Nhi… quả thực có thể xưng là phi thường hiếm thấy. Cho nên Cố Minh Tuyền không nghĩ rằng trong một đội ngũ lại xuất hiện tới hai cô gái đều thuộc dạng ‘biến thái’ như vậy. Cố Diệp Ninh xinh đẹp như thế, chắc chắn là do lấy sắc dụ dỗ Nam Cung Lãnh Dạ của cô ta, cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì mới được anh coi trọng bảo vệ như vậy.
Nếu Cố Diệp Ninh biết được suy nghĩ của Cố Minh Tuyền, khẳng định sẽ không mở miệng bảo Nam Cung Lãnh Dạ bỏ qua. Cô tuy bình thường không thích chấp nhặt nhưng cũng cao ngạo không ai bì được. Người dám hạ thấp năng lực của cô, cô sao có thể bỏ qua. Đáng tiếc là Cố Diệp Ninh căn bản lười suy đoán tâm tư của người khác, cho nên Cố Minh Tuyền đã thoát được một kiếp mà không hề hay biết.
Đúng lúc nhóm người Nam Cung Lãnh Dạ muốn quay người rời đi, đột nhiên Cố Minh Tuyền như được uống tiết gà, hăng máu lên túm lấy tay của Cố Diệp Ninh, ghé sát vào tai cô thấp giọng đe dọa.
“Cô, chờ đó, Cố Minh Tuyền tôi sẽ không từ bỏ, cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Muốn làm tình địch của tôi à, còn lâu cô mới thực hiện được!” Trong mắt của cô ta, lóe lên một tia sát khí.
Cố Diệp Ninh: Hả? Cái gì… tình địch cơ? ( = _ = )
.
.
.
Ở một nơi khác cách chỗ của đám người Vương Kiến cùng đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ không xa, một chiếc xe Jeep băng băng phi trên đường, tốc độ đi không nhanh cũng không chậm. Trên xe có hai người đang ngồi.
Người cầm lái là một người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm diễm lệ mang vài nét phương tây cuốn hút. Mái tóc bạch kim cuộn sóng dài được buộc cao lên, đôi mắt có màu đỏ rượu tinh tế híp lại càng khiến cô ta tăng thêm vài phần mị hoặc, đôi môi đánh son đỏ chót căng mọng cong lên tạo thành nụ cười bí hiểm. Thân thể có lồi có lõm, quả thực khiến đàn ông phát cuồng, chỉ là thái độ tùy ý khó lường, như một bông hồng có gai độc làm cho người khác nhịn không được sinh ra e dè.
Người ngồi ở ghế sau cơ thể thon dài cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trông thập phần nho nhã thanh khiết. Khuôn mặt anh tuấn tinh xảo khiến cho bất kì người phụ nào cũng sẽ bị mê hoặc. Mái tóc đen mềm mại buông xuống, làn da trắng ngần, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng luôn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, vừa xa cách lại vừa lễ độ. Khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo đen láy nhưng lại như vực thẳm xoáy sâu không đáy kia, người ta biết được, người thanh niên này hoàn toàn không hiền lành ôn nhuận như bên ngoài.
“Tĩnh Huyên, chúng ta sắp tới thành phố C rồi. Tính ra chắc khoảng hơn một tuần nữa sẽ tới được thủ đô.” Cô gái đang lái xe đối với người thanh niên ngồi ở sau mở miệng nói. Giọng nói của cô ta thập phần quyến rũ.
“Tốt.” Người thanh niên Tĩnh Huyên kia khẽ nhắm mắt lại, tựa vào lưng ghế, khóe miệng càng thêm cong hơn vài phần, đã mang theo chút độ ấm chân thật.
Sắp rồi… sắp trở lại… nơi đó…