Sáng hôm sau khi Thương Mặc còn đang rửa mặt, cửa bỗng nhiên bị gõ mạnh. Cậu nhìn qua mắt mèo, quả nhiên là Đỗ Thác chứ không phải Mạt Tề, vậy nên cậu lập tức xoay người tiếp tục rửa mặt.
Thương Mặc rửa mặt xong ra mở cửa, Đỗ Thác vẫn đứng đó. Thấy cậu đi ra, hắn lập tức ôn nhu đưa bữa sáng trong tay đến trước mặt cậu: “Mặc Mặc, bữa sáng vẫn còn ấm, nhân lúc này ăn đi.”
Thương Mặc trực tiếp sập cửa, không nhìn hắn mà nhanh chóng đi xuống dưới.
Hai mắt Đỗ Thác tối sầm nhưng vẫn lập tức bám theo, hắn vừa đi vừa lảm nhảm: “Mặc Mặc, không ăn sáng sẽ không tốt cho dạ dày. Lát nữa em còn phải quay phim, nếu không ăn sẽ đói, hơn nữa dạ dày cũng không thoải mái.”
Thương Mặc coi hắn như là trong suốt, cho dù hắn có lải nhải gì cậu cũng không thèm nhìn.
Thương Mặc xuống tầng ngồi đợi trong sảnh không bao lâu, Mạt Tề cũng mồ hôi nhễ nhại chạy vào, trên tay cầm theo bữa sáng.
Mạt Tề vừa đưa bữa sáng cho cậu vừa áy náy: “Xin lỗi anh Mặc, sáng nay em dậy hơi muộn, mai em sẽ đặt thêm mấy bao thức, chắc chắn sẽ không dậy muộn ảnh hưởng đến công việc của anh.”
Thương Mặc lấy đồ ăn, gật gật đầu không nói.
Mạt Tề khe khẽ thở ra. Cũng may anh Mặc tốt tính. Nếu là người khác chắc chắn y đã bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu. Mạt Tề âm thầm cảm thấy may mắn, y cũng ngồi xuống ăn sáng luôn. Nhưng càng ăn y lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Mạt Tề nhìn xung quanh dò xét. Không nhìn thì thôi, vừa ngẩng đầu lên, y suýt nữa là mắc nghẹn.
Y thấy bên cạnh Thương Mặc có một người đang ngồi, đây chính là người hôm trước trong phòng vệ sinh đã sai vệ sĩ lôi mình đi, cũng chính là người tối hôm qua nói với nhân viên lễ tân muốn thuê căn phòng sát vách phòng anh Mặc, đồng thời chính là nhà đầu tư chính của bộ phim mà anh Mặc đang quay.
Mạt Tề cúi đầu. Đỗ tổng này sẽ không thật sự muốn dùng quy tắc ngầm với anh Mặc đấy chứ.
Lúc này, vài người trong đoàn phim cũng xuống đến nơi. Thấy Thương Mặc đang ăn sáng bèn muốn đi qua chào hỏi, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt u oán của Đỗ Thác bên cạnh, ai cũng thu chân không dám bước tiếp.
Thương Mặc lại không rõ tình hình. Ăn sáng xong, cậu đứng dậy đi đến trường quay. Mạt Tề tất nhiên phải đi theo, mà Đỗ Thác cũng bám sát phía sau.
Thương Mặc nhíu mày. Chuyện bắt tay ngày hôm qua đã khiến không ít người trong đoàn làm phim suy đoán lung tung, giờ người này còn đi theo mình, chỉ sợ là mấy lời đồn nhảm giờ đã bay đầy trời.
Người này miệng thì nói yêu cậu, muốn dùng hành động thực tế để chứng minh, song tất cả những gì hắn làm lại hoàn toàn tương phản.
Đi không bao lâu là đến trường quay. Thương Mặc vừa đến đã lập tức vào phòng hóa trang.
Trong lúc hóa trang cho cậu, chị Chu nhìn viền mắt thâm đen của Thương Mặc, hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon phải không?”
Thương Mặc liếm môi: “Em ngủ hơi muộn, làm phiền chị Chu rồi.”
Vẫn không ngừng hóa trang, chị Chu nói: “Không phiền gì hết.”
Cứ như vậy, sau khi chị Chu hóa trang xong, Thương Mặc nhìn vào gương, thấy dung mạo của mình đã rất giống khi được Lâm Phi hóa trang, lại nhìn quanh bốn phía, mới nhớ ra hôm nay chưa thấy Lâm Phi. Thương Mặc nghi hoặc hỏi: “Nhà thiết kế Lâm hôm nay không tới sao?”
Chị Chu đang định đội tóc giả cho cậu, nghe vậy dừng lại: “Anh ta là nhà thiết kế nổi tiếng, một ngày biết bao nhiêu là việc, làm gì có thời gian ở đây.”
Thương Mặc “À” một tiếng, sau đó hai người cũng không nói gì thêm. Cậu đội tóc giả xong liền đi thay quần áo rồi ra ngoài tìm một chỗ luyện tập.
Đến giờ, Thương Mặc mới trở về trường quay.
Có lẽ vì hôm qua những cảnh quay của Nghiêm Diệc và Hạ Vi đều không mấy khả quan nên hôm nay Hứa Ý để hai người họ quay trước.
Khi cậu đang đứng ở ngoài quan sát, Mạt Tề tiến đến gần ghé vào tai Thương Mặc nhỏ giọng hỏi: “Anh Mặc, có phải Đỗ tổng có ý gì với anh không?”
Thương Mặc hơi cứng người, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh được. Cậu lạnh mặt nói với Mạt Tề: “Đừng nói bậy.”
Mạt Tề nghe vậy, biết bản thân đã nói điều không nên nói, chọc anh Mặc mất hứng, vì vậy ủ rũ đứng cạnh Thương Mặc. Nhưng chưa đứng được bao lâu, y đã cảm thấy bản thân như bị một ánh mắt đáng sợ dõi theo. Mạt Tề quay đầu lại, thấy cách đó không xa Đỗ Thác đang âm trầm đứng một chỗ khiến y sợ đến mức cả người run rẩy.
Đỗ Thác vốn nghĩ rằng hôm qua nói chuyện thẳng thắn, mối quan hệ giữa hắn và Thương Mặc sẽ dịu đi đôi chút, không nghĩ tới lại khiến Thương Mặc càng rời xa hắn!
Sáng sớm cố gắng dậy mua bữa sáng, đứng trước cửa một lúc, căn giờ thật chuẩn mới gõ cửa, vậy mà người này dường như biết hắn đứng ở ngoài, không hề hé cửa. Sau đó khi Thương Mặc đi ra, hắn đưa bữa sáng cho cậu, cậu cũng không nhận, nói chuyện với cậu, cậu cũng không thèm để ý.
Bỗng nhiên Đỗ Thác có chút cảm giác thất bại. Trước khi thành thật, người này gặp mình tốt xấu gì cũng sẽ mỉm cười với hắn, còn cùng hắn hỏi thăm vài câu. Nhưng kể từ buổi tối hôm ấy, cái gì cũng không còn nữa.
Đỗ Thác cố ý đi vào đoàn phim sau Thương Mặc, biết cậu đi hóa trang cũng không dám đi vào quấy rầy, thấy cậu đi ra tự mình diễn tập cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn, tránh cho cậu thấy hắn sẽ buồn bực.
Trong lúc quay, nhìn tên trợ lý kia dán sát vào người Thương Mặc thì thầm, miệng như muốn cắn lấy tai cậu, trong nháy mắt Đỗ Thác cảm thấy tên trợ lý kia thật sự quá chói mắt, nhưng vẫn phải nhịn xuống không bảo Giản Anh lôi người ra chỗ khác.
Thương Mặc có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng, cậu cũng biết chủ nhân của ánh mắt ấy là ai, vậy nên càng không muốn để ý đến.
Mà ở phía bên này của trường quay, NG liên tục khiến Nghiêm Diệc thật sự không thể nhịn được nữa. Hắn đen mặt nói với Hứa Ý: “Cho dù tôi có cố gắng giúp cô ta nhập vai thế nào, cô ta cũng không thể nhập vai được!”
Hứa Ý tiến lên nói với hắn: “Cậu ra nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta thử lại.”
Nghiêm Diệc lạnh mặt đi xuống. Trợ lý của hắn thấy sắc mặt hắn không tốt bèn nhanh chóng chạy đi tìm Thương Mặc. Thương Mặc cũng hiểu được tính tình thối của tên Nghiêm Diệc này, chỉ biết bĩu môi đi qua.
Nhưng cậu chưa kịp đi đã bị Đỗ Thác chặn lại. Hắn lạnh lùng nhìn trợ lý của Nghiêm Diệc, nói: “Cút!”
Trợ lý kia nào biết giữa đường lại xuất hiện một hung thần ác sát như vậy, sợ đến mức muốn bỏ của chạy lấy người, lại bị Thương Mặc nắm tay kéo lại. Động tác này khiến trợ lý cảm thấy sát ý trong mắt tên hung thần kia càng đậm hơn.
Thương Mặc nâng mắt, không chút cảm xúc nhìn về phía Đỗ Thác: “Tránh ra.”
Đỗ Thác dừng một chút, nhưng cũng chỉ có thể nghiêng người tránh đường. Khi Thương Mặc đi ngang qua người hắn, Đỗ Thác rũ mắt, thấp giọng than: “Mặc Mặc…”
Thương Mặc không hề dừng lại, cũng không quay đầu nhìn hắn. Cậu đã vô tình bỏ qua vẻ luống cuống cùng khổ sở vương đầy trong đáy mắt người phía sau.
Khi Thương Mặc đến phòng nghỉ, Nghiêm Diệc đang lạnh mặt nghe điện thoại.
“Tôi không hề tỏ ra cáu kỉnh.”
“Nếu anh không tin có thể hỏi trực tiếp người của đoàn phim!” – Nghiêm Diệc nói xong câu này rồi giận dữ cúp máy.
Thương Mặc đi đến gần hắn, thấy người này vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng bèn lấy một chai nước trong thùng nước bên cạnh đưa cho Nghiêm Diệc.
Nghiêm Diệc thấy người đưa là cậu liền nhận lấy chai nước, trên mặt cũng bắt đầu để lộ một tia ấm ức. Hắn rầu rĩ nói: “Rõ ràng là tôi ở trong đoàn làm phim không hề tỏ thái độ gì, thế mà không biết tên Trần Mộc kia đọc được tin lá cải nào, lập tức gọi điện đến chỉ trích tôi.”
Thương Mặc ngồi cạnh hắn, thấy hắn lộ ra vẻ mặt oan uổng, trong lòng có chút mềm. Cậu an ủi: “Cậu đừng để trong lòng. Người đại diện của cậu cũng chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cậu, sau này khó phát triển thôi. Khi nào anh ấy biết được sự thật chắc chắn sẽ cho cậu lời giải thích.”
Nghiêm Diệc uống một ngụm nước, cả giận: “Còn lâu anh ta mới giải thích với tôi. Anh ta suốt ngày chỉ biết nói tôi sai.”
“Trông Trần Mộc đâu phải loại là loại người không biết lí lẽ như thế…”
“Anh nghĩ là tôi nói dối à?” – Nghiêm Diệc nhìn Thương Mặc, trong mắt lại bắt đầu có vài phần tủi thân.
Thương Mặc nhanh chóng vuốt lông: “Không không, ý tôi là giữa hai người có lẽ chỉ hơi thiếu giao tiếp một chút. Như chuyện anh ta gọi điện thoại hôm nay này. Trần Mộc không ở đây, chắc chắn không nắm rõ tình hình, vậy nên mới gọi cho cậu để xác nhận xem có chuyện cậu tỏ thái độ không, đáng lẽ lúc ấy cậu nên bình tĩnh nói rõ ngọn nguồn cho anh ta thì hơn.”
“Anh ta sẽ không tin lời tôi nói.” – Nghiêm Diệc lắc đầu – “Truyền thông chắc chắn đã bịa đặt rất nhiều, cũng buông rất nhiều lời gièm pha, vậy nên Trần Mộc mới có thể gọi điện đến, không thèm hỏi gì đã lập tức mắng mỏ tôi chỉ trích tôi. Nhưng rõ ràng người trong giới đều biết bối cảnh của tôi, làm gì có ai sẽ…”
Nghiêm Diệc nói xong, đột nhiên trong đầu hiện lên một gương mặt. Trong một thoáng, hắn bỗng nhiên minh bạch mọi chuyện. Cũng đúng, làm gì có ai có bản lĩnh lớn đến mức dám giở trò với hắn như thế, ngoại trừ…
Hắn nói với Thương Mặc: “Thương Mặc, chúng ta bị buộc vào một con châu chấu hung hăng rồi.”
“Châu chấu?” – Thương Mặc nghi hoặc – “Nghiêm Diệc, cậu đang nói gì đấy?”
“Chuyện lần này nếu như tôi đoán không lầm thì Đỗ Thác chính là người đứng sau. Nếu không phải là hắn thì còn ai dám không nể mặt chú tôi như thế!” – Nghiêm Diệc nói – “Nhưng tôi cũng không nghĩ Đỗ Thác lại là kẻ tiểu nhân như vậy.”
Thương Mặc ngẩn người. Đỗ Thác? Hắn làm vậy là vì cái gì?
Nghiêm Diệc cũng nhìn ra được vẻ nghi ngờ của cậu, lên tiếng: “Hắn thấy tôi với anh thân cận nên ghen tị, muốn làm vài chuyện vặt vãnh trả thù tôi.”
Thương Mặc cau mày, không nói chuyện.
Lúc này, trợ lý của cả hai đến gõ cửa, thông báo: “Đạo diễn gọi hai anh ra ngoài chuẩn bị quay.”
Khi hai người đi ra, Đỗ Thác đang đứng nói chuyện với Hứa Ý. Thấy Thương Mặc và Nghiêm Diệc cùng đi ra, hắn cau mày, nói với Hứa Ý thêm vài câu rồi đi thẳng đến chỗ Thương Mặc.
Nghiêm Diệc thấy Đỗ Thác tiến đến, lập tức kéo Thương Mặc ra đằng sau, nói với Đỗ Thác trước mặt: “Anh nghĩ rằng chỉ bằng mấy thủ đoạn cỏn con ấy là có thể đả kích tôi à? Nằm mơ!”
Đỗ Thác không nhìn Nghiêm Diệc, mà là nhìn Thương Mặc sau lưng hắn, sau mới chuyển ánh mắt lên người Nghiêm Diệc, lạnh lùng nói: “Dùng thủ đoạn cỏn con đả kích cậu ấy à? Đừng ngu như thế.”
“Anh mới là đồ ngu! Dám làm dám chịu, đừng làm rùa rụt cổ!” – Nghiêm Diệc hất cằm với hắn, lạnh giọng đáp.
Đỗ Thác cười lạnh một tiếng: “Tôi làm việc luôn dám làm dám chịu. Cậu nghĩ rằng tôi còn phải sợ cái gì sao?”
“Sợ cái gì trong lòng anh rõ nhất!”
“Đúng, tôi rõ ràng chỉ sợ một người, là người phía sau cậu, Mặc Mặc.” – Đỗ Thác nhìn Thương Mặc một lúc mới chuyển ánh mắt lên người Nghiêm Diệc – “Vậy nên Nghiêm Diệc, đừng vọng tưởng đoạt người của tôi.”
Hết chương .