Sau khi an ủi Thương Mặc, Đỗ Thác bảo dì Lý bưng một chén nước tới rồi cho cậu uống.
Thương Mặc ngoan ngoãn uống nước, thế nhưng…. vì sao trong miệng lại có vị dấm?
Cậu cầm chén nước lên, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Đỗ Thác xoa tóc cậu, ôn nhu nói: “Uống nước đi, xe đã đỗ ở cửa, hành lí cũng đã mang ra. Giờ đã là bảy giờ bốn mươi, nếu em không nhanh Kiều Lẫm sẽ mắng em đen mặt mất.”
Kiều Lẫm là người đại diện của Thương Mặc. Buổi sáng cậu thường thích nằm lì trên giường nên thường xuyên đến công ty muộn. Mỗi lần như vậy anh ta đều đen mặt với cậu cả ngày.
Làm như nhớ tới gương mặt đen thui vì cố gắng áp chế lửa giận của Kiều Lẫm, Thương Mặc vội vàng uống hết nước, sau đó hàm hồ nói: “Em đi luôn đây.”
Nói xong, cậu vội vàng bước ra cửa, nhưng cánh tay lại bị ai bắt được, kéo vào một cái hôn sâu.
Lên xe rồi mặt Thương Mặt vẫn còn đỏ. Cậu tìm một chỗ thoải mái, chỉnh tốt tư thế ngồi rồi bắt đầu đi ngủ.
Đến công ty, tài xế gọi cậu dậy. Thương Mặc mở mắt, thấy bên cạnh mình là một giỏ trái cây. Hương hoa quả thản nhiên quanh quẩn bên cánh mũi khiến cậu có chút bối rối.
Thương Mặc xuống xe kéo hành lí vào công ty. Cậu nhìn điện thoại di động hiện tám giờ năm mươi mới thở phào một cái.
Nếu có thể đi từ sớm thì tốt rồi, kéo hành lý đến phòng huấn luyện cứ cảm thấy thật kì lạ làm sao vậy.
Nhìn cửa thang máy sắp đóng, Thương Mặc hô to một tiếng “Chờ tôi một chút” rồi nhanh như chớp kéo vali vào trong thang máy, sau đó ấn số lên tầng . Lúc bấy giờ cậu mới quay sang tiểu thịt tươi đang trưng khuôn mặt sa sầm bên cạnh nói: “Cảm ơn cậu.”
Tiểu thịt tươi kia liếc mắt xem thường một cái, hắn bất mãn nói: “Anh hùng hổ dọa người như vậy làm gì.”
Nghe vậy, Thương Mặc quay sang phía phát ra tiếng nói, cảm thấy người này có chút quen mắt. Cậu nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là ngôi sao mới nổi Nghiêm Diệc, dạo này nhờ đóng một bộ phim võ hiệp mà nổi như cồn.
Thương Mặc tuy rằng được công ty coi trọng nên cũng có chút tiếng tăm, nhưng diễn viên khác ca sĩ, độ nổi tiếng của cậu vẫn còn kém một chút.
Cậu vuốt cằm đánh giá Nghiêm Diệc, thầm nghĩ người này ngoài đời còn soái hơn cả trên TV, trách không được lại có nhiều người thích như vậy.
Nghiêm Diệc vốn đã bất mãn chuyện Thương Mặc tha vali hành lý từ đâu xông tới dọa mình, bây giờ còn nhìn chằm chằm hắn đánh giá, mặt đã đen đến không thể đen hơn.
“Này, anh nhìn đủ chưa?” – Hắn đen mặt không vui nói.
Thương Mặc ngẩn người, nhớ tới thiếu gia lắm tiền nhiều của tính tình khó hầu hạ Nghiêm Diệc của đời trước, lại nhìn Nghiêm Diệc mặt đen như Diêm Vương ở trước mặt, nháy mắt mấy cái nói: “Nhìn đủ rồi”
Cậu không biết những lời này lọt vào tai Nghiêm Diệc lại thành lời đùa giỡn. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Thương Mặc, ngữ khí không tốt: “Nhìn đủ rồi thì tránh xa tôi ra một chút.”
Thương Mặc nghe vậy chỉ cảm thấy tiểu thịt tươi kia cũng đang đùa, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt càng ngày càng đen của người kia, cậu vội lắc đầu giải thích: “Đây là thang máy, cho dù tôi có đứng lùi ra cũng vẫn chỉ có thể cách cậu tối đa một thước.”
Nghiêm Diệc nhăn mi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau như một con sâu róm, môi hắn cũng mím thật chặt.
Thương Mặc nhìn thoáng qua biểu tình của hắn, cười cười không nói.
Cũng may thang máy rất nhanh đã lên đến tầng bốn, có lẽ điểm đến của Nghiêm Diệc cũng gần, vậy nên hắn không nhẫn tâm để cậu lại tầng hai tầng ba. Nghĩ đến đây, Thương Mặc cảm thấy tính tình Nghiêm Diệc cũng không quá khó hầu hạ như vậy. Cậu mỉm cười nhìn hắn, nhưng hắn cũng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu đi qua.
Thương Mặc lắc đầu, tha hành lý ra khỏi thang máy đi về phía phòng huấn luyện.
Khi nãy ở trong thang máy không nhìn, đi ra mới thấy, Nghiêm Diệc lên tầng cao nhất.
Là phòng của tổng giám đốc.
May mắn là không làm cho người kia phát cáu, nếu không Thương Mặc cậu thật sự xong đời.
Mải nghĩ nên rất nhanh đã tới cửa phòng huấn luyện, Thương Mặc vừa đến cửa đã nghe thấy thanh âm của Viên Diệp.
Cậu nhìn lại vào trong phòng huấn luyện, ở bên trong, Viên Diệp đang đeo tai nghe đưa lưng về phía cậu luyện tập ca khúc mới.
Thanh âm của Viên Diệp rất giống tướng mạo của y, đều làm cho người ta cảm thấy vừa thư thái vừa hưởng thụ.
Đã từng có một chuyên gia thẩm âm sau khi nghe giọng hát của Viên Diệp phát biểu, đây là thanh âm đẹp nhất tôi từng được nghe.
Thương Mặc nghĩ đó cũng là thanh âm đẹp nhất mà cậu từng nghe.
Khi Thương Mặc còn đang nhắm mắt thưởng thức tiếng ca của Viên Diệp, tiếng ca bỗng nhiên ngừng lại, một giọng nói quen thuộc truyền đến.
“Thương Mặc, cậu còn đứng đây làm gì, sao không mau lại đây tập luyện?”
Thương Mặc mở mắt ra, thấy Kiều Lẫm đang đen mặt nhìn cậu.
Cậu ngượng ngùng đặt hành lý vào góc phòng rồi đi về phía Viên Diệp.
Viên Diệp nhìn cậu cười cười, ý bảo tính tình Kiều Lẫm là như vậy, đừng quá để ý.
Thương Mặc cũng cười đáp lại. Kiều Lẫm lên tiếng: “Đã nhớ kĩ lời bài hát chưa?”
Thương Mặc biết Kiều Lẫm đang hỏi mình, cậu gật đầu: “Rồi ạ.”
Người đại diện có chút không tin, hoài nghi đánh giá Thương Mặc.
Ở bên cạnh, Viên Diệp lại càng kinh ngạc nhìn cậu.
Thương Mặc bị nhìn chỉ biết cười gượng. Phản ứng này cũng không thể trách hai người bọn họ. Ở thời điểm này của đời trước, bản thân cậu không nhớ được một chút ca từ nào, mỗi lần hát đều phải cầm giấy ghi lời, nhưng chết đi một lần, những ca từ đó cậu đã sớm nhớ rõ thuộc làu, đây thật sự là một kiểu thoải mái vô hình nha!
Kiều Lẫm cầm tai nghe đưa cho Thương Mặc, liếc cậu một cái rồi nói: “Nhớ kĩ rồi thì tốt, mau luyện tập đi.”
Hai người nghe lời tập luyện. Thương Mặc nghĩ với khả năng thanh nhạc của mình hiện tại, nếu hát ra chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, vì vậy cậu cố ý giả vờ gãy vỡ một chút khi lên cao, khi chuyển âm cũng chuyển thật nhanh.
Hát xong một lần, hiếm khi Kiều Lẫm tươi cười nói với Thương Mặc: “Không tệ, ca từ đã nhớ kỹ, nhưng những nốt cao và những đoạn chuyển âm cần luyện tập nhiều hơn. Lên nốt cao ban đầu không cần lên quá cao, khi chuyển âm cũng không nên quá nóng lòng.”
Thương Mặc gật đầu ý bảo cậu đã rõ.
Người đại diện lúc này mới nhìn Viên Diệp nói: “Trạng thái của cậu hôm nay không quá ổn, mấy ngày này chú ý nghỉ ngơi đi.”
Viên Diệp rũ mắt gật đầu.
Hai người lại tiếp tục luyện tập, Kiều Lẫm chỉ ra những điểm chưa tốt, nêu cách khắc phục rồi để cả hai tiếp tục tập, cuối cùng tập trung huấn luyện những điểm chưa tốt của hai người. Nhờ vậy mà ca khúc mới cuối cùng cũng có thể hát ra hình ra dạng.
Huấn luyện xong cũng là giờ ăn trưa, Viên Diệp lôi kéo Thương Mặc đến một nhà hàng xa hoa. Thương Mặc nhìn cách trang hoàng trong nhà hàng, đầu tiên để nhân viên đi xuống, sau mới nói khẽ với Viên Diệp: “Nơi này không thoải mái để ăn cơm, chúng ta nên ăn trong công ty thôi.”
“Không sợ, tớ có tiền.” – Viên Diệp khẽ mỉm cười.
Chậc, sao tự nhiên lại có loại cảm giác đi theo tổng tài bá đạo có thịt ăn thế này.
Thương Mặc cau mày: “Có tiền cũng không thể lãng phí.”
Tuy rằng hai người hiện đang được công ty coi trọng, tiền lương cũng thoải mái chi tiêu, nhưng để ăn một bữa cơm hơn một ngàn vẫn là có chút xa xỉ.
Viên Diệp biết Thương Mặc lo lắng gì, nhưng hiện tại y thật sự rất dư dả. Không nói đến tiền lương mỗi tháng, hôm qua y còn vừa nhận được tiền chụp quảng cáo, vậy nên ăn một bữa xa xỉ cũng không sao.
Hơn nữa khó có dịp cùng Thương Mặc ăn cơm, tất nhiên phải ăn ngon một chút. Viên Diệp cười không nói, trực tiếp gọi món với nhân viên.
Gọi đồ ăn xong, Thương Mặc vờ như nhớ ra điều gì đó, cậu thần thần bí bí hỏi Viên Diệp: “Cậu cảm thấy Đỗ Thác là người thế nào?”
“Sao tự nhiên lại hỏi về hắn?” – Viên Diệp không hiểu vì sao chuyện của Đỗ Thác lại liên quan đến mình.
Thương Mặc cười gượng: “Tự nhiên muốn hỏi một chút thôi.”
Viên Diệp nghi hoặc nhìn cậu, y suy đoán: “Cậu với anh ta xảy ra chuyện gì rồi? Anh ta bắt nạt cậu à?”
Thương Mặc thật thán phục giác quan thứ sau của Viên Diệp, nhưng nếu Viên Diệp vẫn cứ không nói thì sẽ rất khó xử: “Thật sự chỉ hỏi một chút thôi, Diệp tử, cậu nói một chút về ấn tượng đối với anh ta đi.”
Thương Mặc nghĩ, nếu ấn tượng của Viên Diệp về Đỗ Thác không tồi thì cậu sẽ khiến hai người bọn họ gặp mặt nhiều hơn một chút, sau đó lại hỏi một chút về cảm giác của Viên Diệp đối với Đỗ Thác, nếu là thích thì tác hợp hai người luôn. Làm vậy vừa có thể làm viên mãn tâm tư của Đỗ Thác, cũng có thể giúp mình thay đổi thảm kịch đời trước, cớ sao không làm? Tuy rằng trong lồng ngực sẽ tràn ngập không cam lòng và chua xót, nhưng nếu có thể thay đổi thảm kịch đời trước, vậy cậu tình nguyện.
Viên Diệp nhíu mày: “Cũng bình thường. Tớ với anh ta tiếp xúc không nhiều, không rõ thái độ làm người của anh ta.”
Ý là tiếp xúc nhiều thì sẽ biết? Thương Mặc nghĩ thầm quả nhiên vẫn phải tạo cơ hội để hai người gặp mặt tiếp xúc.
Nhưng Đỗ Thác cả ngày đều bận muốn chết, thấy mặt còn không dễ dàng, Viên Diệp lại là một trạch nam, trừ khi ở công ty, còn lại đều ở lì trong nhà, vậy nên tạo cơ hội để hai người gặp mặt tiếp xúc thật sự là khó càng thêm khó.
Đang trầm tư suy nghĩ, Thương Mặc vừa nhấc đầu đột nhiên nhìn thấy người vừa đẩy cửa đi vào, sườn mặt quen thuộc mà tuấn lãng, mái tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, con ngươi ẩn chứa tình cảm phong phú cùng đôi môi mỏng bạc tình.
Tựa hồ là có cảm ứng, người nọ cũng dời tầm nhìn về phía bên này, đôi mắt khẽ nheo lại
Thương Mặc vội vàng cúi đầu, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Hết chương .