Không phải Thương Mặc không nghĩ đến việc đây là quỷ kế của Sở Hoài, bởi lái xe kia xảy ra tai nạn ngay sau xe cậu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Hơn nữa bệnh viện cũng không hề liên hệ với người thân của y mà lại gọi ngay cho cậu, vậy nên thật sự đúng là có rất nhiều điểm khả nghi. Nhưng Thương Mặc vừa nghĩ đến hình ảnh người lái xe kia nằm trong vũng máu đã lập tức mềm lòng, bởi đời trước cậu cũng là ngã vào vũng máu rồi chết đi.
Thương Mặc lắc đầu bước vào nhà, Viên Diệp đang ngồi trên sa lông cầm điện thoại xem bài hát vừa viết.
Thương Mặc đi qua ngồi bên cạnh Viên Diệp. Viên Diệp thấy cậu bèn tắt điện thoại, cười hỏi: “Cậu đi đâu và về muộn thế?”
“Tớ đi ăn với Nghiêm Diệc.” – Thương Mặc đáp. Cậu không kể lại chuyện mình tới bệnh viện, vì với tính tình của Viên Diệp, chắc chắn y sẽ lo lắng nửa ngày, cho dù cậu chỉ đến bệnh viện để thăm người khác.
“Sao ăn lâu vậy?” – Viên Diệp vẫn chưa thể thích nổi Nghiêm Diệc, vậy nên khi nghe Thương Mặc nói là đi ăn với Nghiêm Diệc về muộn, y lập tức bất mãn.
Thương Mặc lấy bài hát mới trong tay Viên Diệp, vừa nhìn vừa nói: “Ừ, đúng là ăn hơi lâu. Thật ra con người Nghiêm Diệc cũng không tệ lắm, chỉ là cậu có ấn tượng đầu tiên không tốt với hắn thôi.”
Viên Diệp cắn môi, không đáp.
Thương Mặc trả bài hát cho Viên Diệp, cười khen: “Diệp tử viết quả nhiên hay vô cùng.”
Viên Diệp nhận lại bài hát, đỏ mặt đáp: “Không đâu, rõ ràng tiểu Mặc viết hay hơn.”
Lời này của Viên Diệp không phải chỉ là thuận miệng nói ra, y thật sự thấy ca từ Thương Mặc viết hay hơn nhiều so với mình. Tình cảm ấn chứa trong lời ca rất mãnh liệt, có vui có buồn, có vất vả nhọc nhằn của cố gắng mà cũng có cả vẻ đẹp huy hoàng của thành công… Tất cả tạo ra một bài hát hay đến mức khiến người ta phải nhìn ngắm thật lâu.
Thương Mặc sống lại một lần, chuyện đã trải qua tất nhiên là nhiều hơn Viên Diệp, nhất là khi đời trước cậu dồn toàn bộ tâm trí lên người Đỗ Thác, không để ý chút nào đến chuyện ca hát, trong khi đó đời này cậu chỉ quan tâm đến công việc của mình, thành tích gặt hái đương nhiều hơn đời trước, từ đó còn có được cảm giác khổ tận cam lai.
Trong khi đó, năm nay Viên Diệp mới mười chín tuổi, kinh nghiệm chưa nhiều bằng Thương Mặc, con đường phát triển của y cũng rất thuận lợi, mặc dù cũng phải nỗ lực và trả giá, nhưng kinh nghiệm của y vẫn chưa thể rộng bằng Thương Mặc, vậy nên lời ca y viết so với Thương Mặc vẫn non nớt hơn.
Thương Mặc nghe thấy Viên Diệp khen mình, cười nói: “Thôi đi, tớ làm sao so được với Diệp tử.”
Viên Diệp lắc đầu, mỉm cười: “Cứ chờ đến lúc bài hát phát hành thì biết.”
“Lúc đấy còn lâu lắm.” – Thương Mặc hạ vai, tựa lưng vào ghế – “Còn phải viết nhạc, tập vũ đạo. Tớ cảm giác một ngày chỉ có giờ là không đủ.”
Viên Diệp nhìn cậu cười: “Chúng ta không vội, từ từ rồi sẽ tốt thôi.”
Thương Mặc nhìn y, gật đầu thật mạnh: “Phải!”
Thương Mặc thật sự không ngờ lời nói “Bị phóng viên chụp được rồi viết linh tinh” của Kiều Lẫm trong điện thoại ngày hôm qua ở hiện trường vụ tai nạn vậy mà trở thành sự thật, hơn nữa còn lên đầu đề của các trang tin tức.
Cậu nhìn những nội dung sai lệch do phóng viên viết mà da đầu run lên, trong đó bài nào cũng nói cậu đâm xe vào người ta, người nằm trong vũng máu giờ sống chết chưa biết!
Trong bài báo còn có ảnh cậu đứng ở hiện trường vụ tai nạn, ánh mắt phức tap nhìn người lái xe máu chảy đầy đất.
Nếu ngày hôm qua khi nghe Đỗ Thác nói Thương Mặc còn nghi ngờ thì giờ cậu đã hoàn toàn tin lời hắn, rằng đây không phải là người Sở Hoài cho tới để đón cậu, mà là để cố ý vu oan hãm hại cậu!
Nhưng Thương Mặc không hề có thù oán gì với Sở Hoài, vì sao gã lại làm như vậy.
Đột nhiên, cậu nhớ đến chuyện lần trươc gặp Sở Hoài và Liễu Vận trong nhà hàng Lệ Đô. Thương Mặc nghĩ có khi nào Liễu Vận cho rằng cậu và Đỗ Thác vẫn đang kết giao, không cam lòng nên mới nhờ Sở Hoài giúp đỡ không?
Cậu lắc đầu. Lúc này, Kiều Lẫm cũng gọi tới, nói rằng chuyện này gây chấn động quá lớn, công ti cũng không thể áp xuống, bảo cậu chuẩn bị để mở họp báo.
Thương Mặc đồng ý.
Cậu vừa cúp điện thoại thì Viên Diệp gõ cửa bước vào, thần sắc y ngưng trọng, xem ra là đã biết sự tình.
Thương Mặc cười với y: “Không sao đâu. Tớ không gây tai nạn, tớ tin là sự thật sẽ được phơi bày.”
Viên Diệp gật đầu, lặng lẽ an ủi cậu.
Không lâu sau, di động Thương Mặc lại vang lên, là số lạ. Cậu do dự bắt máy, không ngoài ý muốn mà nghe được giọng của Đỗ Thác.
“Mặc Mặc em đừng vội, việc này tôi đang xử lí, một chút nữa là xong rồi.”
Thương Mặc rũ mắt, biết chuyện này chỉ có thể mượn thế lực của Đỗ Thác để áp xuống nên không cự tuyệt, chỉ nhẹ giọng cảm ơn rồi cúp máy.
Tốc độ làm việc của Đỗ Thác rất nhanh, một giờ sau, hầu hết tin tức liên quan đều tan thành mây khói. Cũng may tin tức nổ ra vào buổi sáng, số người đọc được không nhiều lắm, nhưng những người biết tin lúc này cũng bắt đầu sôi nổi bàn tán về bối cảnh của Thương Mặc.
Ở địa điểm họp báo, Thương Mặc nhếch môi nhìn mấy chục phóng viên đã có mặt, trước đây họp báo ra mắt album mới cũng không có nhiều người chịu đến thế này.
Kiều Lẫm thấy cậu bèn vẫy tay, thấp giọng nói: “Lát nữa cậu cứ dựa theo những gì chúng ta đã bàn trong điện thoại mà làm, tôi sẽ đứng cạnh cậu, nếu phóng viên hỏi cái gì quá hiểm hóc, cậu không cần trả lời, tôi sẽ giúp cậu.”
Thương Mặc gật đầu.
Những phóng viên kia vừa thấy cậu đến, lập tức chụp ảnh.
Thương Mặc ngồi ở ghế trên, mở miệng: “Chào mọi người, hôm nay chúng tôi tổ chức họp báo để đáp lại những tin tức bịa đặt nhằm bôi nhọ danh dự tôi do những tờ báo lớn đưa ra sáng nay. Trong buổi họp báo này, tôi sẽ nói ba vấn đề. Thứ nhất, những tin tức sáng nay đều là bịa đặt, tôi không gây tai nạn, cũng không làm cho nạn nhân ngã xuống đất chảy máu. Thứ hai, liên quan đến việc danh dự của bản thân bị xúc phạm, tôi sẽ sử dụng pháp luật để giải quyết, mong các vị chú ý. Cuối cùng, tôi hi vọng đây lần cuối cùng một ca sĩ nhỏ như tôi phải chịu công kích như vậy, nhất là bằng cách xuyên tạc sự thật. Tôi xin cảm ơn.”
Thương Mặc vừa nói xong, phóng viên phía dưới bắt đầu sôi nổi đặt câu hỏi:
“Cậu nói tin tức là bịa đặt, vậy những bức ảnh này là sao? Nhìn chúng không hề giống như bị photoshop.”
“Có hình ảnh nào là tôi đâm lái xe ấy hay khiến lái xe ấy đổ máu không? Mặt khác, trong ảnh còn có rất nhiều người, anh đã hỏi hết bọn họ chưa?”
“Vậy tại sao cậu lại có mặt ở hiện trường?”
“Tại sao tôi lại không thể có mặt? Chẳng lẽ chỉ người đâm xe mới có thể xuất hiện ở đó thôi sao?”
“Mặt cậu khi ấy có chút ngưng trọng, xin hỏi đây là do chột dạ hay áy náy?”
“Không phải là chột dạ hay áy náy, mà là cảm thấy bi thương.”
“Nếu cậu thật sự không gây ra chuyện, vì sao mấy trang báo lớn lại đều đưa tin này? Ai sẽ ngốc như vậy?”
“Đôi khi không phải là ngốc hay không, mà là vì muốn tranh thủ để kiếm chút lợi ích. Loại hành vi công kích bầy đàn của truyền thông như vậy, rõ ràng là có người sai sử.”
Hứa Ý vừa nói vừa đi về phía đám đông.
Thương Mặc có chút sửng sốt, thần tượng của bản thân sao lại đến đây? Hơn nữa loại họp báo thế này nhất định sẽ gây chiến với phóng viên, cậu không muốn thần tượng của mình cũng bị viết bậy.
Các phóng viên hiển nhiên là rất kinh ngạc vì Hứa Ý đến. Ngạc nhiên qua đi, tất cả đều vội vàng chụp ảnh và đưa ra câu hỏi.
“Xin hỏi vì sao Hứa ảnh đế lại đến đây?”
“Hứa ảnh đế muốn thay Thương Mặc nói chuyện sao?”
“Quan hệ giữa hai người là gì vậy?”
…
Hứa Ý đi đến ngồi xuống bên cạnh Thương Mặc, khóe môi mạnh mẽ cong lên đáp lời phóng viên: “Đúng là tôi tới đây vì muốn giúp Thương Mặc nói chuyện, vậy nên tôi còn dẫn theo nhân chứng. Đây chính là người đã có mặt ở hiện trường khi ấy.”
Hứa Ý vươn tay giới thiệu cô gái bên cạnh anh.
Các phóng viên lúc này mới phát hiện có thêm một người nữa.
Cô gái kia chính là người đã nhận ra Thương Mặc mà kích động bắt lấy tay cậu. Sáng nay cô đọc được tin tức bôi nhọ thần tượng của mình, tức giận vô cùng, từ đó đến giờ vẫn luôn nghĩ cách liên hệ với người đại diện của Thương Mặc nhưng không thể. Cuối cùng cô đành phải đến công ti quản lí của Thương Mặc nhưng cũng bị bảo vệ chặn lại không cho vào. May mắn thế nào lại gặp được Hứa Ý, anh hỏi đầu đuôi mọi chuyện, cô lập tức nói lại mục đích của mình.
Sau đó, Hứa Ý liền đưa cô tới buổi họp báo này.
“Về phần nguyên nhân, Thương Mặc là một người làm nghệ thuật mà tôi rất thưởng thức, tôi không muốn cuộc đời của cậu ấy có một vết nhơ như vậy” – Hứa Ý cười nói tiếp – “Được rồi, tiếp theo mời mọi người nghe người chứng kiến trình bày. Cô ấy còn có ảnh chụp tại hiện trường để giúp các vị nhìn ra chân tướng của sự tình!”
Hứa Ý nói xong liền nhìn về phía Thương Mặc mỉm cười. Cậu có chút cảm động, thấp giọng nói với anh: “Cảm ơn anh.”
Hứa Ý cười đáp: “Khách khí rồi.”
Sau đó cô gái kia thuật lại toàn bộ sự tình, còn cung cấp cả ảnh hai chiếc xe đâm vào nhau do chính mình chụp, không những thế còn có không ít ảnh chụp Thương Mặc kéo cửa bước lên xe, khi đó cô gái ấy thấy cậu lên xe bèn nhanh chóng chụp hình, dù sao cũng khó có một lần được thấy thần tượng!”
Sau lần này, trên mặt các phóng viên đều có chút xấu hổ, khi nãy khí thế hừng hực cường liệt bao nhiêu, giờ ngượng ngùng bấy nhiêu.
Họp báo xong, Thương Mặc lập tức cảm ơn Hứa Ý cùng cô gái đã giúp cậu một đại ân, Hứa Ý vẫn như cũ nói “Khách khí quá”, còn cô gái vừa rồi lại đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Em có thể chụp với anh một bức không?”
Thương Mặc tất nhiên là đáp ứng.
Giờ cũng đã là giữa trưa, Thương Mặc muốn mời thần tượng và fan của mình đi ăn trưa.
Hai người đều đồng ý.
Địa điểm vẫn là nhà hàng Lệ Đô, Kiều Lẫm cũng đi cùng.
Chỉ là vừa vào cửa đã lại gặp phải người không muốn gặp, da đầu Thương Mặc lập tức kịch liệt run lên.
Người nọ đi lướt qua người cậu, ở bên cạnh cậu nhẹ giọng nói một câu.
Câu nói ấy khiến Thương Mặc ngẩn người, chờ đến khi tỉnh táo quay đầu nhìn lại người nọ, gã đã đi từ bao giờ.