Thương Mặc nhìn Nghiêm Diệc trước mặt, như có điều suy nghĩ.
Tuy rằng bản tính Nghiêm Diệc không xấu, nhưng tính cách lại quá trẻ con, huống hồ trước giờ hắn cũng chưa bao giờ cho Diệp tử sắc mặt tốt, rõ ràng là không hề hợp tính với Viên Diệp. Vậy mà giờ Nghiêm Diệc lại nói muốn ở bên Viên Diệp, thật sự là khó mà tin được.
Thương Mặc lắc đầu. Cậu cảm thấy chẳng qua Nghiêm Diệc chỉ nổi tính trẻ con, mới mẻ mấy ngày rồi thôi.
Hơn nữa ấn tượng của Viên Diệp với Nghiêm Diệc cũng không hề tốt, sau đó còn xảy ra chuyện thế này, tuy bên ngoài y vẫn thể hiện là không có vấn đề gì, nhưng cậu biết trong lòng y nhất định là sinh lòng kháng cự với Nghiêm Diệc.
Vậy nên cho dù là Nghiêm Diệc nổi lên tính trẻ con hay thật tâm muốn ở bên Viên Diệp, cậu vẫn cảm thấy hắn nên cách xa Viên Diệp một chút mới tốt.
Thương Mặc nhấp một ngụm cà phê rồi nghiêm túc nhìn Nghiêm Diệc: “Tôi cảm thấy cậu nên suy nghĩ kỹ lại rồi hãy đưa ra quyết định. Sau khi Diệp tử xảy ra chuyện này đã hôn mê một thời gian, bác sĩ nói là trong tiềm thức cậu ấy không muốn tỉnh lại. Vì sao cậu ấy không muốn, tôi nghĩ là cậu hiểu. Vậy nên tôi hi vọng cậu… đừng nên tới quấy rầy cậu ấy.
Nghiêm Diệc siết chặt tay, chuyện Viên Diệp hôn mê hắn cũng biết. Từ sau khi biết chuyện, hắn đã cho người đi điều tra tin tức của y, biết y vì chịu kích thích nên mới không chịu tỉnh lại, trong lòng hắn như bị thứ gì đó đâm phải.
Ngày nào Nghiêm Diệc cũng cho người đi điều tra xem Viên Diệp làm gì hàng ngày, rồi lại như bị quỷ ám mà xem hết tất cả những tin tức ấy.
Sau đó có một lần tới công ty, từ xa nhìn thấy Viên Diệp, thấy người nọ quá gầy yếu, dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay, hắn bỗng cảm thấy trong lòng như có điều gì đổi khác.
Nghiêm Diệc cũng rất buồn bực, vì sao tình cảm của hắn đối với Viên Diệp lại chuyển biến nhanh như vậy?
Hắn nhớ rõ ràng trước đây mình có cảm tình với Thương Mặc, vậy mà giờ tình cảm của mình lại vì nhất cử nhất động của Viên Diệp mà dao động.
“Tôi sẽ nghĩ thật kỹ, nhưng có điều này tôi muốn nói rõ với anh, đó là tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ta, tôi muốn kết hôn với Viên Diệp.” – Nghiêm Diệc trầm mặc đáp.
Thương Mặc nghẹn họng. Cậu chậm rãi nói: “Nói rõ ràng với tôi cũng vô ích thôi, tôi không phải cậu ấy. Mặt khác, Viên Diệp cũng không yêu cầu cậu chịu trách nhiệm, cũng không nhất định muốn kết hôn với cậu.”
Nghiêm Diệc nâng mắt nhìn Thương Mặc, nói: “Tôi biết anh không phải anh ta, nhưng anh là người thân cận nhất với Viên Diệp. Mặt khác, về chuyện anh ta có cần tôi chịu trách nhiệm hay không, tôi nghĩ chuyện này là do tôi gây ra, tôi có quyền chịu trách nhiệm, mà anh ta cũng có quyền từ chối. Chỉ là nếu tôi không đề nghị chuyện này, lòng tôi không thể nào yên ổn, cũng không thể nào biết cảm xúc thật của anh ta.”
“Chuyện cậu ấy không muốn tỉnh lại không phải là đã nói rõ cảm xúc thật của cậu ấy rồi hay sao? Cậu cần gì phải lừa mình đối người, chẳng lẽ cậu nhất định phải kích thích cậu ấy để Viên Diệp hôn mê lần nữa mới chịu bỏ qua à?” – Thương Mặc không vui hỏi.
Vì sao Viên Diệp hôn mê, cũng như vì sao y không muốn tỉnh lại, cậu vẫn nhớ rất rõ ràng.
Cái danh chịu trách nhiệm Nghiêm Diệc vừa nói cho dù có là thật đi chăng nữa cũng sẽ là một loại thương tổn, một loại tàn nhẫn với Viên Diệp.
Trải qua chuyện đó, người Viên Diệp không muốn gặp nhất chính là Nghiêm Diệc, giờ Nghiêm Diệc lại nói muốn chịu trách nhiệm, đây chẳng phải là xát muối vào miệng vết thương của y sao!
Thương Mặc đã nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Viên Diệp, chắc chắn cậu sẽ không để Nghiêm Diệc làm như vậy.
Nghiêm Diệc bị nói đến ngẩn người. Hắn hé miệng, cuối cùng lại không nói được gì. Bộ dáng bá đạo lạnh lùng ngày thường giờ chỉ còn kinh ngạc.
Hắn khẽ cắn môi, những lời Thương Mặc nói đều là thật. Nhưng sau khi đã gây nên chuyện như vậy cho Viên Diệp, chẳng lẽ hắn lại không nên nói một câu chịu trách nhiệm? Huống hồ hắn cũng đâu đối xử tệ với y.
Thương Mặc thấy Nghiêm Diệc rũ mắt, lộ ra vẻ mặt không vui, mặt lập tức tối sầm. Bộ dáng trẻ con này của hắn mà có thể chăm sóc tốt cho Viên Diệp sao?
Thương Mặc đứng dậy, nói với Nghiêm Diệc: “Chuyện này cậu vẫn nên nghĩ lại cho kỹ thì hơn. Hành động lỗ mạng có thể phải đánh đổi bằng mạng người. Giờ cũng muộn rồi, tôi về trước, tạm biệt.”
Nghiêm Diệc nghe vậy ngẩng lên nhìn Thương Mặc bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, tạm biệt.”
Khi Thương Mặc ra đến cửa quán cà phê, cậu cảm giác như có người đang chụp ảnh mình. Thương Mặc đưa tay lên che rồi nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện ra phóng viên nào. Cậu cau mày lên xe, về nhà.
Xa xa, Đỗ Thác nhìn theo xe Thương Mặc, trên mặt hiện lên một tia tham luyến.
Giản Anh nhận điện thoại xong, thấy Thương Mặc đã không ở trong tầm mắt bèn gọi một tiếng: “Đỗ tổng.”
Đỗ Thác thấp giọng ừ một tiếng.
Giản Anh hiểu ý hắn. Gã lái xe đến một hẻm nhỏ gần đó. Ở đây đã có hai người đàn ông cơ bắp lực lưỡng đứng chờ, dưới đất còn có một tên đàn ông gầy yếu đang nằm úp sấp.
Đỗ Thác xuống xe, hai người đàn ông kia cúi đầu cung kính gọi một tiếng Đỗ tổng rồi một trong số hai người đưa máy ảnh trong tay cho hắn, nói: “Đây là máy ảnh vừa chụp ảnh Thương tiên sinh.”
Đỗ Thác nhận lấy, ấn vài nút, quả nhiên thấy vài tấm ảnh chụp Thương Mặc. Cậu vừa ra khỏi cửa quán cà phê đã bị chụp lại, còn có mấy bức đưa tay che mặt và uống cà phê nói chuyện với Nghiêm Diệc. Bởi vì khoảng cách hơi xa nên mặt cậu không quá rõ ràng, Đỗ Thác xóa tất cả ảnh trong máy rồi nhìn tên đàn ông đang nằm sấp, lạnh như băng hỏi: “Nói, vì sao lại chụp ảnh em ấy.”
Tên đàn ông đang nằm úp sấp kia chỉ là một phóng viên quèn, chẳng qua chỉ muốn săn một vài tin tức của Nghiêm Diệc để kiếm cơm, đâu có hiểu thế nào là đắc tội người khác, vì vậy gã ta nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Tôi chỉ muốn bán để kiếm chút tiền. Tôi xin thề về sau sẽ không chụp ảnh cậu ta nữa. Xin hãy tha mạng cho tôi.”
Đỗ Thác lắc máy ảnh trên tay, trong mắt mang theo vài phần sắc bén. Hắn hỏi: “Bán cho ai?”
Tên phóng viên kia bất chấp tất cả, dù sao mạng cũng quan trong hơn: “Nghiêm Gia Hàn.”
Đỗ Thác nghe vậy biết tên này chủ yếu chụp Nghiêm Diệc, chẳng qua hôm nay Thương Mặc có hẹn với hắn nên mới bị liên lụy. Hắn đưa máy ảnh cho Giản Anh rồi xoay người lên xe.
Giản Anh đưa lại máy ảnh cho tên phóng viên rồi nhẹ giọng nói: “Hôm nay cậu đã chụp một người trăm triệu lần không nên chụp. Nếu còn lặp lại một lần nữa, sẽ không chỉ đơn giản là bị đánh thế này đâu.”
Tên đàn ông vẫn đang nằm sấp nghe vậy thở phào, biết tính mạng mình sẽ không gặp nguy hiểm nên nhanh chóng nói với Giản Anh: “Sẽ không chụp nữa, ngài yên tâm.”
Khi Giản Anh trở lại trong xe, Đỗ Thác đang ngồi tựa lưng vào ghế. Nghe thấy tiếng gã lên xe, hắn bỗng nhẹ giọng hỏi: “Cậu nói xem, có phải giờ tôi đã có đủ năng lực bảo vệ em ấy rồi không?”
Giản Anh sửng sốt, tổng tài nhà mình sau khi tống Sở Hoài vào tù đã có thể coi như địa vị độc đại, huống hồ hắn còn không ngủ không nghỉ phát triển sản nghiệp của mình, mở rộng nhiều lĩnh vực, hắc bạch lưỡng đạo đều hết sức phát triển. Cho đến bây giờ, tuy năng lực của tổng tài nhà mình rất mạnh, nhưng chờ đến khi Sở Hoài ra tù, với thực lực hiện tại của tổng tài nhà mình, Sở Hoài vẫn chưa chắc sẽ bại trận!
Vậy nên Giản Anh không đáp.
Không khí trong xe nhất thời lạnh lẽo như băng.
Đỗ Thác cũng biết năng lực của mình giờ thế nào, vậy nên chỉ biết thở dài tựa lưng vào ghế, tiếp tục nhắm mắt.
Hắn nhớ người ấy, muốn ôm người ấy vào lòng, muốn hôn người ấy. Chỉ là… năng lực của hắn giờ vẫn chưa đủ, vậy nên hắn không thể đến trước mặt cậu nói lời yêu, cũng không thể dùng cách của mình theo đuổi cậu.
Vài ngày sau, Viên Diệp cũng được nghỉ, cùng Thương Mặc đi siêu thị sắm tết.
Cả hai không ngờ thế giới nhỏ như vậy, khiến họ gặp được một người ở siêu thị.
Thương Mặc ngẩn người nhìn Ngụy Minh đứng giữa đám đông rồi lập tức mỉm cười cất lời chào.
Ngụy Minh cũng đã nghe tin Thương Mặc trở lại, ban đầu hắn còn lo Đỗ Thác sẽ lại tiếp tục dây dưa. Nhưng sau khi quan sát một thời gian, hắn lại phát hiện tuy Đỗ Thác sẽ thường xuyên đi theo sau Thương Mặc, nhưng lại giữ khoảng cách khá xa, không để cho cậu phát hiện. Ngụy Minh có chút nhẹ nhõm, người trước giờ chỉ coi trọng cảm xúc của bản thân giờ lại biết dùng một cách khác để theo đuổi người mình yêu, xem ra là đã hiểu phải làm sao để yêu một người. Nhưng chỉ sợ loại tình cảm này, cũng như cách theo đuổi này đối với Thương Mặc lại là một gánh nặng.
Ba người để đồ vào cốp xe rồi cùng đi tới một quán cà phê gần đó.
Viên Diệp rất có cảm tình với Ngụy Minh, dù sao đây cũng là người đã phẫu thuật cho y hai lần, coi như chính là ân nhân cứu mạng của mình, vì vậy y mỉm cười hỏi: “Bác sĩ Ngụy cũng đi sắm tết à?”
Ngụy Minh cũng gật đầu cười với Viên Diệp. Đáng lẽ hắn và Kiều Lẫm sẽ cùng đi mua đồ, nhưng Kiều Lẫm bận quá, cho dù nghỉ anh cũng phải vội vàng làm việc, vậy nên hắn chỉ có thể đi một mình. Ngụy Minh uống một ngụm cà phê cho ấm bụng rồi hỏi: “Năm mới các cậu vẫn ở nhà phải không?”
Thương Mặc và Viên Diệp cùng gật đầu.
“Nếu thế thì không bằng năm mới tới nhà tôi chơi đi, Kiều Lẫm cũng ở đó nha.” – Ngụy Minh mời cả hai.
Thương Mặc và Viên Diệp nhìn nhau cười rồi lắc đầu, bọn họ cũng không muốn quầy rầy năm mới của vợ chồng son đâu. Thương Mặc nói: “Cảm ơn ý tốt của bác sĩ Ngụy, nhưng có lẽ là không cần đâu. Tôi với Diệp tử đều khá trạch, không thích ra ngoài đi lại.”
Bác sĩ Ngụy hiểu rõ gật đầu: “Vậy được rồi.”
Sau đó, trong lúc Viên Diệp đi vệ sinh, Ngụy Minh nhìn Thương Mặc bằng ánh mắt phức tạp. Hắn hỏi: “Cậu ở nước ngoài có ổn không?”
Thương Mặc nhẹ giọng cười: “Cũng tạm được.”
“Lúc đó tôi bảo cậu xuất ngoại, kỳ thật cũng vì không còn cách nào, hy vọng cậu có thể hiểu.” – Ngụy Minh thấp giọng nói.
Thương Mặc gật đầu: “Tôi hiểu, xuất ngoại để đổi lấy sự bình yên như hiện tại, tôi cũng rất vui và nguyện ý.”
“Bình yên?” – Ngụy Minh nhắc lại hai chữ này của cậu. Hắn thở dài thấp giọng nói – “Có lẽ chỉ là bình yên ở bên ngoài thôi.”
Thương Mặc nghe vậy bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, song cũng không hỏi.
Ánh sáng chợt lóe lên, tiếng động cơ ô tô lúc rạng sáng …
Kỳ thật nơi nào cũng có điểm khả nghi, chỉ là Thương Mặc cho rằng đó là do bản thân cậu hoa mắt, do tai cậu tưởng tượng, do lòng cậu có nỗi nghi ngờ…
Hết chương .