Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

quyển 1 chương 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy cùng trường cùng phòng với Vương Tranh là chuyện tôi bất ngờ, nhưng may là chúng tôi cũng không học cùng lớp, ai bảo từ kiếp trước đến kiếp này trái tim tôi vẫn luôn quá yếu đuối, bất luận phát sinh ra chuyện gì, lớn nhỏ thế nào, tôi đều sẽ khó mà bình yên.

Đó là nguyên do mà kiếp này tôi vẫn tiếp tục nghĩ, dẫu kiếp trước tôi nếu không phải sẩy chân rơi xuống, không chừng sẽ có một ngày, tôi tự mình nhảy xuống cũng nên.

Nói thật, là Vương Tranh hay là suy nhân kia, tôi cũng không quá oán quá hận, chẳng qua trong lòng khó tránh có chút khó chịu.

Cũng bởi vậy, từ lúc nhập học cho đến giờ, tôi ngày ngày xuất môn so với con gà còn sớm hơn, bình thường đều là đi bộ khắp nơi quanh vườn trường, lúc trở về phòng ngủ thì Vương Tranh đã nằm trên giường đọc sách, nhìn cũng chẳng nhìn tôi lấy một cái. Thị lực của tôi vốn không tốt lắm, tôi tin cái đó với việc tôi béo hẳn là không có quan hệ gì, bởi kiếp trước khi lên đại học cũng đã có một lần mổ mắt.

Đến kiếp này thị lực của tôi khi tới buổi tối cũng vẫn không tốt, sinh hoạt của Vương Tranh đã có quy luật đến mức nghiêm cẩn, tới mười giờ đêm nhất định phải tắt đèn đi ngủ. Tôi chỉ đành tắm rửa trong bóng tối, còn phải chú ý không để phát sinh ra âm thanh quá lớn.

Thật ra thì, Tôi còn tưởng mình là một người rất biết quan tâm. Thư Viên cũng nói qua, tôi là một người đàn ông biết quan tâm đến gần như dịu dàng. Nhưng khi cô cầm tờ giấy ly hôn đặt ở trước mặt tôi, cô cũng nói, tôi là một người đàn ông biết quan tâm đến gần như yếu đuối.

Nói thật, tôi không biết phải phản bác thế nào.

[Nhâm Kỳ Nhật] Giọng nói của Vương Tranh khiến tôi càng thêm hoảng sợ, trong đêm tối nhìn chẳng rõ ràng lắm, chỉ mơ hồ trông thấy Vương Trang từ trên giường ngồi dậy, một đôi mắt lóe lên trong bóng tối thực rất nguy hiểm, tôi nhu nhu con mắt. Tâm tình của Vương Tranh hình như không tốt lắm, mở miệng ra đã nói: [Anh không biết rằng mỗi lần về muộn như vậy chính là làm phiền người khác sao?]

Tôi dừng lại một chút, có thể tôi đóng cửa phát tiếng động quá lớn, đánh thức Vương Tranh khổng tước, khó trách cậu ta muốn nổi cáu, đành phải cười xòa nói: [Tôi lần sau sẽ chú ý, chờ cậu ngủ say rồi mới về.] Vương Tranh nghe xong lời này tựa hồ nhíu mày lại, dùng sức mà nằm xuống trở mình, còn hừ lấy vài tiếng.

Có đôi khi tôi sẽ nhớ lại cái hồi Vương Tranh ở công ty có một trợ lý là Lý Linh từng nói — Nhất là khi cùng tổng giám đốc ngài làm việc với nhau, thời kỳ mãn kinh của quản lý, như thể tới rồi vậy.

Đối với việc này, tôi cũng rất muộn phiền.

Ít nhất trong kiếp trước, tôi chẳng bao giờ ý thức được, Vương Tranh khổng tước là một người tính tình rất tệ hại. Nhất là khi chỉ có hai người chúng tôi.

Yêu quả nhiên khiến người ta mù quáng, may mắn tôi bây giờ mắt tuy mơi mù, nhưng tâm lại sáng trong. Cảm tạ Chúa.

Có thể là do vóc người, dẫn đến tôi thể chất sợ nóng. Lại thêm những người trẻ tuổi hầu như không có quan niệm về cái đẹp bên trong, cho nên ở lớp học tôi có cảm giác như bị xa lánh, dù cho tôi biểu hiện xuất sắc trong các môn học, ở trong mắt bọn họ cũng chẳng chút ăn khớp với vẻ bề ngoài của mình, bởi vậy mà tôi cũng chẳng gặp phải chuyện phiền toái nào, về sau còn trúng cử trở thành cán bộ lớp, chức vị rất không tệ, người gặp người khen, ánh mắt của bạn học cũng mang theo kính nể mà nhìn tôi. Quan trọng nhất là nó phù hợp với sinh hoạt thường ngày của tôi, đi sớm về muộn.

Xin cứ gọi tôi là trưởng ban vệ sinh. ((((((=

Nói thật, kiếp trước tôi sống ba mươi năm, đừng nói là rửa WC, tôi ngay cả cái chổi cũng chưa thấy qua vài lần. Làm việc nặng nhọc, chẳng qua cũng chỉ là cơ hội để tôi rèn luyện, dù sao cũng phải tự thể nghiệm cuộc sống, ngươi nói đúng không?

Đó cũng là lý do, khi tôi nhìn thấy con chim khổng tước kia cách đó không xa đang mỉm cười long lanh với một đống người tiền hô hậu ủng đi qua, tôi tuyệt đối không chút đố kị...

[ Bàn tử, cậu xem người bạn cùng phòng của cậu thật là nở mày nở mặt. ] Tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng tê rần, quay đầu lại thì trông thấy Trình Thần cầm chổi lau nhà ở phía sau đâm đâm. [ hắc hắc, tôi nghe nói khối lớn hơn đều nể cậu ta vài phần, không biết trong nhà cậu ta làm cái gì mà lợi hại thế, mà giờ đứng trong hàng ngũ các ứng cử viên tranh ghế hội trưởng hội học sinh, lớp ta giờ thì không biết, nhưng mà các chị em đều đã ủng hộ kịch liệt cậu ta rồi, mẹ nó nhìn đúng là ấm ức. ]

Trình Thần nhìn như chua xót nói vài câu, nhưng trong mắt lại tràn đầy tiếu ý, lộ ra hai cái răng nanh.

(Ka: bàn tử = người béo)

[ Vương Tranh học giỏi lại đẹp trai, được hoan nghênh là điều đương nhiên. ]

Tôi cũng là nói thật mà, kiếp trước tư thái của Vương Tranh, Trình mỗ ngài còn chưa thấy, so với hiện tại chỉ có hơn chứ không có kém đâu.

[Theo tôi thấy học thì đúng là giỏi thật, người lớn lên... hắc hắc, cũng chẳng khác nào bộ dạng nương nương, tôi là nói, căn bản cậu ta chính là loại con trai như thế.] Trinh Thần gốc gác vốn là người Hong Kong, nói chuyện cũng mang theo giọng điệu Quảng Đông, chỉ bất quá có đôi khi quá thẳng thừng, khiến cho tâm can tôi có chút đập nhanh. Tôi hắc hắc cười, cúi đầu chuyên tâm làm việc. Kết quả Trình Thần một phen đoạt lấy chổi lau nhà trên tay tôi, tức giận nói: [ Bàn tử tôi nói cậu cũng quá hiền lành, tôi chưa từng thấy qua có người đem làm trưởng ban vệ sinh lại nghiêm túc như thế, sao? Cần được khen thưởng lắm à? Kháo ]

[ hắc hắc...]

[ Hắc cái cục phn chim nhà cậu ý, cũng chỉ tại cái tính này của cậu mà lũ kia mới có thể đem việc chẳng ai thèm làm giao cho cậu, liên lụy đến tôi cũng phải làm cái công việc này, được rồi được rồi, thu đồ lại đi, ra ngoài đánh nẫy thôi ]

Trình Thần là một chàng trai rất thẳng thắn rất hoạt bát, tuy cùng lớp với tôi, trên thực tế lại hơn những hai tuổi, nghe nói bởi vì thành tích quá kém, nên đã có một năm tu ban, về sau lại tiếp tục lưu ban thêm hai học kỳ nữa, xem như chuyện xưa nay chưa từng có, có người nghe đâu giáo viên cũng rất chán cậu ta, đã từng vô số lần bảo mẹ cậu ta nên cho đi học nghề, kết quả mẹ cậu ta bụng mang dạ chửa đến náo loạn vài lần, cuối cùng Trình Thần cũng quang vinh lưu lại.

Ngày đầu tiên đi học, Trình Thần nói đúng là một đám trẻ con chướng mắt, sau thấy tôi có vẻ dễ bắt nạt có thể khiến cậu ta trở nên ngọc thụ lâm phong, sở dĩ mà trực tiếp lôi bàn và ghế đến, ngồi xuống nói với tôi một câu: [ Bàn tử, cậu một người chiếm diện tích lớn như vậy thực không thấy ngượng sao, nhường một chỗ đi! ]

[ Ai da, bàn tử, cậu xem, bên kia kìa, mặc váy đúng là mê người, bó sít, mẹ nó chân trắng quá đi! ] Trình Thần giương cái miệng bóng nhẫy, lúc nói chuyện, phun đến đủ chỗ, tôi chỉ có thể cầm khăn tay lau dọn cho cậu ta.

[ Ai da, buồn nôn! Lớn lên thế này mà còn dám bước chân ra đường, muốn chết sao...] Trình Thần là một người nói chuyện chẳng chút ý tứ, cũng may bánh của McDonald nhiều, nhìn cậu ta một tay cầm Hamburger, một tay cầm đùi gà, ăn vô cùng giống... Ừm, tôi cũng không tiện bàn luận về người khác.

Trình Thần vừa ra khỏi cổng trường liền như thể được phóng thích, đưa tôi tới thẳng quán bán đồ ăn nhanh. Nói thật, tôi quả tình không rõ vì sao thanh niên đều thích cái thứ này. Lại nói, tôi khi đó cũng từng tới chỗ này, sau đấy ăn thử một lần, nhận ra mùi vị cũng không ngon như trong tưởng tượng. Kiếp trước, khẩu vị của tôi luôn thiên về thức ăn thanh đạm, có thể là vì trong nhà chính có vị suy nhân kia, cộng thêm Nhâm lão thái tại phương diện ăn uống đều rất chặt chẽ, kết quả đem tôi cũng dưỡng đến thanh đạm theo.

Tới kiếp này có một bằng hữu như Trình Thần, mỗi lần đều kéo tôi đi ăn gà rán McDonald, đối với những thức ăn đầy mỡ ấy tôi thực sự không dám thưởng thức, Trình Thần thì lại có chút vui sướng, ai bảo người trả tiền là tôi cơ chứ.

[ Bàn tử, aiiii, cậu học người ta giảm béo sao, kháo, cậu uống thứ cà phê gì thế này? Sao, bị bạn cùng phòng kích động à, cũng muốn giả bộ thành quý công tử sao, thí, cậu muốn thực sự trở thành như vậy tôi liền đuổi chết cậu. ] Trình Thần đoạt lấy cốc cà phê trên tay tôi, uống hai ngụm liền kêu đắng, thấy tôi dùng ánh mắt hết thuốc chữa nhìn cậu ta, liền nói: [ Bàn tử, huynh đệ đây cũng không phải là hãm hại cậu, chỉ là tôi lần trước gặp sự cố bị mẹ bắt ba tôi đóng băng tài khoản, hiện giờ so với ăn xin còn bần cùng hơn, cậu coi như tôi nợ cậu đi. ]

[ Hì hì, vậy nhanh nhanh đóng giấu điểm chỉ vào chứng từ đi, bằng không tôi liền đem mẹ già vợ trẻ con gái cậu đi gán nợ lấy tiền. ]

[ Vợ với con gái tôi thì không được, nhưng mẹ già thì cậu muốn xin thì cứ tùy ]

Nói thật, rất ít chuyện có thể khiến tôi vui vẻ, thế nhưng lúc cùng ngồi với Trình Thần, đều khiến cho tôi nghĩ tới... Khụ, con trai của Vương Tranh.

[ Kháo! Bàn tử cậu mau nhìn kìa! ngay bên cạnh trường nữ ý! chính là em gái đó đó! ]

Có đôi khi, nếu không phải kiếp trước ký ức quá khắc sâu, thì biết đâu tôi sẽ tưởng rằng, một chút ít đó thôi, mặc kệ là thống khổ hay vui vẻ, hoặc chăng đau đớn, cũng đều chỉ là một giấc mộng.

Đợi Trình Thần ăn uống no đủ, tôi vốn nghĩ tìm cơ hội thoát thân, kết quả chạy đâu không thấy, còn bị Trình Thần bắt đi trung tâm trò chơi. Ở Singapore quản lý rất nghiêm, thông thường đều cấm trẻ vị thành niên vào chơi chỗ đấy, bởi vậy nơi Trình Thần nói ra, đương nhiên là... Ừm.

Vừa vào trong tôi liền bởi vì mùi khói thuốc nồng nặc mà hơi hơi nhíu mày, có điều chắc do vóc người mập mạp của tôi, mặt có chút nhăn cũng nhìn không ra, Trình Thần cũng mượn tiền của tôi đi đổi. [ Bàn tử, cậu không chơi gì sao, chơi vui lắm đấy.] Trình Thần hướng về phía quầy hàng bắt chuyện với một cô gái trang điểm rất đậm, [Tâm tỷ, đây là huynh đệ của em, Nhâm — ]

Tôi khụ một tiếng. [ Nhâm Kỳ Nhật, xin chào ]

Tôi vươn tay ra, cô ả được gọi là Tâm tỷ có chút ngây người, sau đó liền mạnh nở nụ cười, Trình Thần tiến tới chộp hất tay tôi, lại còn ôm lấy mặt tôi mà mắng: [ Cái tên béo chết tiệt này, lá gan cậu quả không nhỏ, loại kỹ thuật tán gái này học được ở đâu, kháo! ] Tôi có chút kinh ngạc mà nhìn mắt Tâm tỷ, chỉ thấy cô dùng ánh mắt hài hước nhìn tôi, đôi môi bôi đỏ nhếch lên, mang theo chút ý vị phong trần.

Nói thật thì, tôi cũng không biết cái sở học lễ nghĩa ở kiếp trước kia đến kiếp này lại trở thành chiêu tệ hại lừa gạt con gái, điều này khiến tôi cảm thấy có chút thất vọng...

“Tiểu Thần, đây là bạn học của em à? rất đáng yêu. Đừng có dạy xấu người ta, coi chừng bố mẹ người ta tìm tới cửa, em chẳng lẽ còn muốn mẹ mình thực sự thẳng tay đem em đuổi ra khỏi cửa sao? ]

Tâm Tỷ tự tiếu phi tiếu nhìn Trình Thần, Trình Thần khó có khi khốn cùng mà chửi một tiếng: [bà đừng lắm mồm! ai dạy hư tiểu tử này, bà chị có chút lương tâm đi có được hay không? cậu ta mỗi ngày đều trốn đến cái chỗ rẻ rách kia, mỗi lần em đều thấy cậu ta mốc meo trong thư viện, giờ phải mang cậu ta đi hít thở không khí chứ sao]

Tôi kinh ngạc nhìn nhìn Trình Thần, Trình Thần dùng ánh mắt như nhìn kẻ đần, thương hại mà liếc tôi: [hảo huynh đệ, tâm tư của cậu đều viết cả trên mặt rồi, ca ca đây với cậu quan hệ thân thiết há còn không biết mí mắt cậu khẽ động, trong đầu là đang nghĩ muốn cái gì chắc!]

Vô luận thế nào, tôi cũng không hy vọng, Ngoan Tử nhà tôi sau này sẽ trưởng thành như Trình Thần, nghìn vạn lần chớ nên như thế.

Trình Thần lôi tôi đến trước một cái máy đút thẻ rồi giải thích rất lâu, tôi vẫn dùng ánh mắt khiêm tốn xin chỉ dạy nhìn cậu ta. Sau Trình Thần lại gặp một số người quen, tuy xem ra cũng chẳng phải loại người đứng đắn gì, nhưng ngoại trừ trên người mang theo mùi khói thì cũng không có chỗ nào khiến tôi chán chét. Tôi cũng chỉ nói chuyện qua loa, rồi lại một mình buồn chán ngồi một bên, xem mấy người bọn họ chơi đùa vui vẻ.

Kiếp trước cũng không phải chưa từng đánh bạc, vì một chút xã giao, thỉnh thoảng cũng sẽ lên thuyền chơi. Tôi trong mặt này thực sự chẳng có cái gọi là thiên phú, dù cho đã sớm được học tập qua.

Còn suy nhân kia thì rất lợi hại.

Tôi nhớ khi ấy y vẫn còn ngồi trên xe lăn, lúc chia bài lắc xúc xắc, y chỉ từ từ nhắm hai mắt lại…

Nhĩ lực của y rất tốt, chỉ là tôi không nghĩ tới nhĩ lực của y lại giỏi đến có thể nghe ra con số trên xúc xắc. Trước đây tôi từng xem trộm một lần, khi ấy y vẫn như ngày thường, hơi hơi nhếch khóe môi, thoạt nhìn rất chi vô hại, sắc mặt tái nhợt vì bệnh phối với nụ cười kia thực rất hài hòa.

Ngón tay y không tính là thon dài, nhưng lại rất đẹp. Tôi không biết phải hình dung ra sao nữa, trong ký ức, đó là một loại xinh đẹp đến cực hạn.

Chỉ trong nháy mắt, y mang theo nụ cười tao nhã, dùng đôi tay xinh đẹp ấy, đơn giản mà xuất ra ba con lục.

(Ka: ý nói ba con xúc xắc đều mang số )

Tôi không ngừng suy nghĩ... Y thực ra không cần phải cùng tôi tranh đoạt vị trí tổng giám đốc Nhâm Thị, đấy là còn chưa nói tới hồi ấy nếu y không gặp chuyện ngoài ý muốn, thì Nhâm Thị cũng sẽ không tới lượt tay tôi, huống hồ, y cũng có sinh ý của mình, tôi không tin y còn có thể chết đói...

Vậy mà tôi lại có thể hiểu, y là một con người thoạt nhìn ôn nhu vô hại, nhưng trên thực tế lại lòng dạ cực hiểm ác, nhất là khi đó đã đối với tôi, đối với Nhâm Thị đuổi cùng giết tận...

Khi đó, tôi —

[ Bàn tử! Bàn tử! phát ngốc gì vậy! đi mau! ] tạp âm ầm ĩ bên tai đột nhiên xen lẫn thanh âm lo lắng của Trình Thần, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì Trình Thần đã lôi tôi: [Đi mau! Kháo! đi chơi một chuyến thế mà lại đụng đúng thời gian gây rối!]

Chuyện gì cơ? Tôi còn chưa kịp hỏi, Trình Thần đã lôi tôi chạy ra cửa, còn có rất nhiều thiếu niên nữa, như ong vỡ tố mà chạy ra ngoài, tình cảnh so với lúc Trình Thần và tôi tới còn náo nhiệt hơn.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy phía sau âm thanh cực lớn truyền đến, kết quả tôi chưa kịp ngoảnh đầu lại, đã bị Trình Thần lôi kéo chạy ra ngoài. Trong lúc đó chỉ nghe thấy người bên cạnh nói: [Mẹ nó! mày thấy chưa! ngay cả thuộc hạ của Khôn ca cũng dẫn theo thằng đó, lúc này chẳng phải là tuyên bố rõ sẽ cùng Hàn gia tranh đoạt địa bàn sao!]

Âm thanh ầm ĩ bên tai khiến tôi cực khó chịu, buổi tối tôi lại nhìn không rõ lắm, kết quả chạy chưa được vài vòng, đợi khi tôi quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng Trình Thần đâu.

[ Trình Thần! Trình Thần! ] Tên gia hỏa này chạy đến chẳng còn tăm hơi, trong chớp mắt chỉ còn lại một mình tôi, Trình Thần cũng không thấy bóng dáng, tôi không thể không chút lo lắng nào.

Ngược lại không phải là lo lắng cho tôi, mà chính là sợ đứa trẻ kia đi xem náo nhiệt.

Nói thật, tuổi trẻ khí thịnh, tính cách của Trình Thần có đôi lúc cũng rất hâm mộ, chỉ tiếc tôi năm ấy dưới dâm uy của Nhâm lão thái, bị chèn ép đến biến thành một “ông già”, trải qua một đời tưởng như nháy mắt đã già nua, bởi vậy khi ở trong bóng tối, đột nhiên có một bàn tay đẫm máu nắm lấy bả vai tôi — thực sự so với việc chứng kiến cảnh Vương Tranh cùng suy nhân kia hôn nhau rồi cùng lăn lộn mây mưa trên ghế sô pha còn kích động hơn...

Tôi cảm giác cổ mát lạnh, dưới ngọn đèn lờ mờ, tôi cũng thoáng thấy rõ người đến, cộng thêm cả con dao nhỏ kề trên cổ tôi.

Thực có chút không ngờ.

Hắn cũng có chút kinh ngạc mà nhìn tôi.

Lại nói, lúc học trung học khó mà tránh được những màn ”biểu diễn” vơ vét tài sản của các bang phái gì đó, tôi vẫn nhớ lắm cái ngày khai giảng chỉ bởi vì đến muộn rồi leo tường, tại khi một đám nhóc lưu manh đối với tôi định ”giao dịch” không chút đạo đức, vị nhân huynh này xem như xuất hiện thay tôi giải nguy, mặc dù hắn chính là đại ca của cái đám lưu manh đấy...

[Hóa ra... là mày, thằng béo.] Gọng nói hắn rất trầm, hoặc là nói, rất êm tai. Lúc ấy tôi nhìn hắn, liền cảm thấy trong mắt đứa trẻ này có một luồng tàn nhẫn.

Tỷ như bây giờ hắn đang kề con dao trên cổ tôi vậy, cảm giác rất mực hung hãn.

Hắn cứ nhìn ngang liếc dọc, như thế muốn xác định có người đuổi theo không, tôi lúc này mới nhìn thấy hắn vẫn còn mặc đồng phục giống tôi, phần bụng lan ra một tảng lớn màu đỏ, rất dữ tợn.

Khó trách trên mặt hắn đều là mồ hôi, trắng đến như trang giấy vậy.

Tôi nói: [ Tôi mang anh đi bệnh viện. ]

Hắn hung hăng trừng tôi một cái, [Mày bị choáng à?] Tiếp đó hắn phát ra một tiếng kêu đau đớn, bàn tay cầm con dao nhỏ khẽ buông ra, cả người ngã xuống trên mặt đất, biểu tình rất thống khổ.

Tôi muốn nói.

Thực ra tôi vẫn luôn rất có lương tâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio