Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

quyển 2 chương 9-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi mím môi, từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Thứ cảm giác lúc này đối với tôi mà nói thật ra cũng không hẳn là xa lạ.

Kiếp trước tôi cũng từng trải qua một lần kinh tâm động phách thế này, chỉ khác ở chỗ, lúc đấy tôi bị người ta trói chặt hai tay sau lưng rồi bị ném vào trong một căn nhà cũ, còn đãi ngộ lúc này thật ra có tốt hơn tí, ít nhất tôi còn có thể cảm nhận được sự mềm mại bên dưới cơ thể mình, có lẽ bản thân đang nằm trên một chiếc giường.

Tuy cơ thể tôi không thể di chuyển theo ý mình, nhưng ý thức cũng dần tỉnh táo lại, đợi đến khi tác dụng của thuốc trong người mất dần, hai cánh tay kéo kéo ra, mới phát hiện tay chân tôi đều đã bị người ta dùng dây thừng buộc chặt rồi.

[... có không... có người... Này –]

Tôi khó khăn mà ra sức căng cổ lên gọi, nhưng lại khản đặc không chút sức lực, kêu gào mới có vài tiếng liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Hóa ra ngay cả một người trông coi cũng không có.

So với trước đây, lúc này tôi bình tĩnh hơn nhiều lắm, có thể là đã có kinh nghiệm bị trói lại, nên liền lập tức đổi lại một tư thế sao cho dễ chịu chút, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu. Khiến người ta không yên chính là ở chỗ không biết bọn bắt cóc muốn tiền chuộc hay là thứ nào khác.

Nếu mà là tiền chuộc vậy thì dễ rồi, nhưng nếu muốn cái khác, thì xin lỗi vì trên người tôi quả tình chẳng có cái gì có thể khiến người ta ham muốn đâu. (Ka: ai bảo k có chứ. hị hị)

Kiếp trước lần bắt cóc ấy vừa đúng vào thời gian nhạy cảm – Nhâm thị đổi chủ, vậy nên còn có thể đoán ra được nguyên nhân, nhưng lần này đừng nói là vị trí tổng giám đốc Nhâm thị, Nhâm lão thái còn sống sờ sờ ra đấy, không thì cũng còn một Nhâm Tam gia vạn năm không chết kia, nói thế nào cũng chẳng tới phiên tôi lên ngôi đâu.

Tôi càng nghĩ ngợi rốt cục cũng rút ra được một cái kết luận thiệt là đớn đau —

Ngài bắt cóc à, các ông bắt nhầm người rồi.

Căn phòng này kín không chút kẽ hở nào, chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào bên trong, giương mắt lên nhìn chỉ thấy thật u ám mơ hồ. Đợi đến khi thân thể có thể hoạt động trên một phạm vi rộng hơn chút, tôi đã phải ra sức di di chân xê dịch về phía trước, lật người lại, đột nhiên cảm thấy cơ thể trượt xuống.

”Bịch –”

[A...] Tôi đau đến hít sâu một hơi.

Cánh cửa trước mặt chợt mở tung.

Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến tôi khó chịu mà nheo mắt lại, lúc muốn giơ tay lên che mắt, mới nhớ ra hai tay vẫn còn bị trói chặt đằng sau, người đến bước đi rất nhẹ, tôi lần nữa ra sức lật người lại, cắn răng ngửa đầu lên —

Trong giây lát, tôi có ảo giác như bị người ta đánh một đòn nặng, ngoài đầu óc choáng váng ra, ngay cả dạ dày cũng mang theo một loại đau đớn đến khó mà nói nổi.

Chờ khi người đấy đến gần sát tôi, tôi không kìm được mà xê dịch về phía sau.

Tại sao lại là...

Gương mặt xinh đẹp tinh tế của cậu ta, giờ phút này nhuốm vẻ mệt mỏi, nhìn tư thế quỳ rạp trên đất đầy thê thảm của tôi, sau đó hơi nhíu mày lại.

[Kỳ Nhật, sao lại bất cẩn như vậy.] Cậu ta khẽ khiển trách, tiếp đó cúi người xuống, rất ung dung ôm lấy tôi từ trên mặt đất, trước khi tôi giãy dụa đã ném tôi lên giường.

Tôi trợn mắt đơ ra nhìn cậu ta, [Cậu...]

Cậu ta cầm trong tay một cái túi, đem cặp lồng bên trong lấy ra, quay lại nhìn tôi, nói: [Đói bụng à? Đồ ăn bên ngoài chắc chắn là không ngon như ở nhà đâu, trước cố chịu đi.]

Cậu ta mở cặp lồng ra để sát vào tôi, đầu tôi dịch ra đằng sau. Cậu ta ngưng lại, sau đó như thể đã hiểu mà bảo, [Đúng rồi, tay anh vẫn còn bị trói, vậy –]

Cậu ta tươi cười: [Để tôi bón cho anh là được.]

Khoan... Khoan đã a...

Tôi mở miệng, nhưng lại phát ra một tiếng: [... Nước...]

Cậu ta hiểu ý mà đưa tay cho vào trong túi lục tìm, lấy ra một chai nước khoáng, xoay mở nắp chai. Tôi cực kì khát, vội vàng uống xuống mấy ngụm, nước bị tràn ra khỏi khóe miệng một ít. Cậu ta hiếm khi không nổi cáu mà lấy khăn tay ra lau hộ, không chút bực bội, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi —

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi cũng đâu có nhận được kịch bản như vậy đâu.

Cậu ta nhìn theo ánh mắt của tôi, quan sát xung quanh, [Điều kiện ở chỗ này tuy không tốt, nhưng hãy tạm chập nhận một thời gian, đợi tôi sắp xếp ổn thỏa...]

[... Sắp xếp cái gì?] Giọng nói của tôi có chút khàn, nhưng cũng không ngăn được lời thốt ra: [Cậu đang làm gì hả...? Tại sao tôi lại ở đây...?]

Cậu ta rũ mi, xúc một thìa cơm, nói: [Ăn một chút đi, lần trước tôi nghe nói anh ở trong cục cảnh sát tí nữa là ngất, thân thể lúc nào cũng yếu thế này, về sau cần điều dưỡng cho tốt mới được.]

Hiện giờ tôi nào còn hứng ăn uống nữa, ngửi thấy mùi thức ăn đã muốn nôn rồi, cố nén lại mà nói: [Cậu trước nói cho tôi biết... Cậu muốn làm gì?]

Cậu ta đem cặp lồng đặt sang một bên, [Cũng đúng, thức ăn đã nguội rồi, đúng là không thể ăn được. Anh nằm đây chờ chút, tôi sẽ đi mua đồ mới về.]

Cậu ta vỗ nhẹ lên khuôn mặt tôi, sau đó đựng dậy, tôi sợ hãi, vội kêu lên...

[Vương Tranh!]

Cậu ta nhíu mày quay đầu lại, trái tim tôi lạnh hẳn đi, chỉ nói: [Không cần đâu... tôi không đói.]

Vương Tranh nghe thế liền nhếch miệng, trở về ngồi bên giường, nhìn tôi khẽ nói: [Tôi chỉ biết anh rất sợ phải ở một mình, hôm nay là do tôi không tốt, quá bận rộn nên lúc này mới về.]

[Kỳ Nhật, chỉ cần chuyện này thành, về sau tôi có thể luôn ở bên cạnh anh, anh không cần sợ phải cô độc nữa, cả chuyện phải làm bạn với mấy kẻ thấp hèn kia...] Nụ cười trên mặt cậu ta càng rõ hơn, nét mặt cũng vui vẻ hiếm thấy.

Chiếc giường này hơi nhỏ chút, nhất là khi còn chen thêm cả một Vương Tranh nữa.

Nói thật ra, kiếp trước số lần tôi với Vương Tranh cùng ngủ một giường cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, kiếp này thật không rõ tôi trúng phải vận hoa đào thối nát gì, mà cậu ta đã cùng tôi chen chúc trên một cái giường thì không nói, nhưng bàn tay lại cứ thích ôm lấy eo tôi.

[Cậu...] Tôi đang muốn nói ra, Vương Tranh đã nhắm mắt lại, thì thào: [Để tôi ngủ một giấc đi... hai hôm nay có biết bao nhiêu việc.]

Dứt lời, cánh tay ôm càng thêm chặt, đầu tựa lên vai tôi, chỉ lát sau tiếng hít thở đã đều đều, như thể rất mệt mỏi.

Cũng không biết Vương Tranh đang mơ thấy mộng đẹp nào, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên.

Tôi cuối cùng cảm thấy nụ cười này của Vương Tranh sao mà quen thuộc quá, trong đầu liền hiện lên một hình ảnh.

Đó là chuyện của rất lâu về trước, tôi và Vương Tranh mới quen biết nhau, đoạn thời gian ấy tình cảm cũng xem như là hòa thuận.

Vương Tranh bé nhỏ luôn được người khác yêu thương, vừa xinh xắn lại thông minh, tất cả trẻ con đều thích đứng quanh cậu ấy. Lúc tôi mới biết cậu, cũng rất thích đi theo cậu, nhưng bọn họ toàn chơi những trò mà tôi không thể tham gia được, có những khi nhìn bọn họ chơi đùa, ngồi không cũng rất buồn, thế là liền mang theo mấy món đồ chơi được nhận trước đây, tự mình ngồi chơi.

Đặc biệt chính là, sau khi Vương Tranh biết liền chạy sang, cùng tôi chơi chán hai ngày trời. Sau đó bọn trẻ con nhà thông gia cũng đi theo, trẻ con thì ham chơi lắm, thấy món đồ nào cũng muốn có được, cứ thế mà chơi, đồ chơi lúc nhỏ của tôi vốn đã rất ít ỏi giờ lại càng ít hơn, nhìn trong ngăn tủ chỉ còn lác đác vài món, tôi chẳng còn dám mang chúng ra ngoài chơi nữa.

(Ka: Kỳ Nhật đáng thương.)

Thời gian Vương Tranh đến không hề cố định, có lúc tỉnh ngủ sẽ nhìn thấy cậu đang ngồi ngay bên giường, hoặc chăng cậu sẽ đột nhiên biến mất, phải rất lâu sau mới gặp lại cậu, bao giờ cũng có vẻ mặt mệt mỏi, mang theo thức ăn nước uống, còn cả ít quần áo và đồ dùng hàng ngày.

Ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra, Vương Tranh chưa bao giờ cởi dây thừng cho tôi, hỏi thì cậu ta bao giờ cũng lái sang chuyện khác, tôi vốn còn tưởng cậu ấy gần đây chịu áp lực quá lớn nên đầu óc có chút không tỉnh táo, nhưng sự thật là cậu ta cũng chẳng khác thường quá nhiều.

Nếu phải nói thật, thì khác biệt lớn nhất chính là ở chỗ, thái độ của Vương Tranh dành cho tôi tốt đến khiến tôi gần như không thích ứng nổi.

Mỗi lần Vương Tranh ra ngoài, sẽ khóa cửa lại. Trong căn phòng này chỉ có duy nhất một ô cửa nhỏ, tí ti ánh sáng chiếu vào, thời gian dài im lặng như thế, hệt như đã đoạn tuyệt với nhân thế vậy, khiến cho người ta cảm thấy thật bức bối. Có vài lần Vương Tranh mang đồ ăn tới đều rất tinh xảo, mùi vị khi nếm quả thật quen thuộc lắm, cho dù không có khẩu vị, nhưng tôi cũng bất giác ăn được nhiều hơn.

Vương Tranh mỉm cười, [Tôi biết anh sẽ thích mà, tay nghề của Phương tẩu quả không tệ.] Cậu ấy lấy ra khăn tay thay tôi lau miệng, khiến cho trái tim tôi đập loạn, chỉ thấy cậu ấy có chút u ám mà nói rằng: [Đáng tiếc... về sau sẽ không thể ăn được nữa...]

Tôi thiếu tí nữa là nghẹn nước bọt, vội hỏi: [Cậu... Cậu định làm gì? Cái gì mà, không thể...]

Vương Tranh nhìn tôi rất lâu, nhìn đến lúc tôi bắt đầu sợ hãi, mới cười phốc một tiếng, [Anh gấp cái gì, đúng là buồn cười.]

[Ý của tôi là, sau này chúng ta rời khỏi đây, vậy chẳng phải sẽ không ăn được nữa sao?] Đôi mắt kia chớp chớp lóe lên ánh sáng nhạt, có vẻ vô hại, [Bằng không... Kỳ Nhật cho rằng em sẽ làm gì chứ?]

Tôi vốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy mấy câu quái đản của cậu ta, trái tim lại lập tức nhảy lên.

[Là ý gì...?] Tôi sợ hãi nhìn cậu: [Chúng ta sẽ rời khỏi... đây? Đi, đi đâu hả?]

[Đi đâu ư?] Vương Tranh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khẽ cười mà tiến sát vào tôi, tôi bị nụ cười trên gương mặt cậu làm cho sững sờ, chỉ thấy hai tay cậu duỗi sang, tôi sợ hãi lập tức nhắm chặt mắt lại, nhưng chỉ cảm thấy bên tai thật ấm áp.

[Kỳ Nhật, anh muốn đi nơi nào...?]

Cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi, giọng nói rất nhẹ, [Có điều, giờ tôi chưa thể mang anh đi nhiều nơi được, đợi khi nào chúng ta đã yên ổn, mọi chuyện cũng giải quyết xong xuôi, anh muốn đi đến đâu, chúng ta sẽ đi tới đó.]

Tôi nghe xong mà vô cùng hoảng loạn, nếu không phải hai cánh tay đã bị trói lại, có lẽ đã nhảy dựng lên giơ tay đánh đến khi cậu ta tỉnh đầu ra.

Đến tột cùng Vương Tranh đang nổi cơn điên gì vậy?

Tôi thử mềm mỏng nói chuyện, nói với cậu sao cho thật hòa hợp: [Vậy, vậy thì... được, được...]

Vương Tranh nghe thấy thế, như là vui lắm, buông tay ra nhìn tôi, nụ cười trên gương mặt ấy tựa như thể khó mà tin nổi, mang theo nỗi kinh ngạc vui mừng mà nắm lấy bả vai tôi, [Kỳ Nhật... thật sao? Anh thật sự nghĩ như vậy sao?]

Tôi nuốt nước bọt, hơi chột dạ mà gật đầu.

Vương Tranh hài lòng mà mỉm cười, hướng hai bên má tôi mà hôn hôn, rất mực tự nhiên, hệt như tôi và cậu ta đã có quan hệ hòa thuận từ trước vậy.

[Vương Tranh này... chuyện, tôi muốn nói...] Vương Tranh nghi ngờ nhìn tôi, sau đó cười, lôi kéo tay tôi bảo: [Muốn nói gì? Anh vẫn cứ như thế, chuyện gì cũng để ở trong lòng, tôi có thế nào cũng đoán không ra được trong đầu anh đang nghĩ gì hết.]

Tôi cười gượng, tăng thêm can đảm, cẩn thận hỏi: [Chúng ta lúc nào... ý tôi là, chúng ta lúc nào sẽ đi khỏi đây?]

[Còn nữa, chúng ta không báo một tiếng với mọi người mà cứ thế đi thì...]

Nụ cười của Vương Tranh thoáng tắt, nhíu mày lại, kéo tôi nằm lại xuống giường, [Đừng nói những chuyện làm hỏng tâm tình người khác như thế, ngủ một lúc đi.]

Lại không có kết quả gì.

Tôi thở dài, có thể là do sợ hãi đột ngột, trong nháy mắt đã có cảm giác như già cỗi hẳn.

Dưới tình huống này, kẻ bắt cóc rõ ràng chính là Vương Tranh, toan tính đằng sau vẫn chưa rõ, tạm không bàn tới chuyện tôi mất tích liệu có người biết không đã, nhưng rõ ràng là không ai nghĩ đến chính Vương Tranh đã làm ra chuyện này. Huống hồ Vương Tranh là người thông minh, làm việc gì trước nay đều rất cẩn thận, không biết cậu ta giờ đang chơi trò gì nữa, đâu cần phải đem tôi kéo vào chứ.

Tôi không khỏi thẫn thờ, ngồi yên rất lâu.

Vương Tranh có vẻ ngủ không ngon giấc, đoán chừng những lúc thế này đều như vậy, ngay đến vành mắt cũng thâm hẳn. Cậu ấy bỗng lật người, sắc mặt có phần khổ đau, trong miệng không biết đang lẩm bẩm điều gì.

[... Nhâm... đừng...]

Tôi bất giác mà dịch sát vào, lắng tai nghe, láng máng nghe được tiếng lẩm bẩm của Vương Tranh.

[... Không... dối trá... là giả...]

Không biết Vương Tranh đã mơ thấy gì, ngay cả thân thể cũng run lên, liên tục lắc đầu.

[Không phải... là dối trá... anh ấy sẽ không... chết...]

Tôi dấy lên cả mười phần sinh lực cũng chẳng rõ vì sao, lồng ngực lại đập mãnh liệt đến thế này.

[... Không phải.... không.... không —— Đừng ——! Kỳ Nhật ——!!!] Vương Tranh bật dậy từ trên giường, [A a a a a a a a ——!!!]

Tôi bị cậu ấy làm cho sợ hãi đến tí nữa thôi đã ngã xuống giường, chỉ thấy trên gương mặt cậu đã không còn chút huyết sắc, ngay cả đôi môi cũng tê tái theo, hai bàn tay run rẩy ôm lấy đầu mình, thở hổn hển, trong mắt dường như còn có lệ.

Tôi rất lo lắng, không biết Vương Tranh đã mơ thấy cơn ác mộng nào, sau cùng một tiếng [Kỳ Nhật] vang lên, khiến tôi có phần run sợ.

[Vương, Vương Tranh...] Vương Tranh quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ đau khổ, khiến những lời tôi muốn nói toàn bộ đều nuốt lại.

Vương Tranh bình tĩnh nhìn tôi, mãi lúc sau, mới giơ tay ra chạm vào mặt tôi.

[Kỳ... Nhật?] Như thể không xác định được mà khẽ thốt lên tiếng gọi, tôi vội [Ừ] một tiếng.

Vương Tranh xoa xoa gương mặt tôi, ngẩn ngơ mà gật đầu, rồi sau giống như tên tử tù bỗng được đặc xá mà nghẹn ngào nói: [Là mơ... những điều ấy, chỉ là mơ...?]

[Kỳ Nhật, anh vẫn còn sống. Ấm quá, Anh còn sống... đúng vậy, những thứ kia chỉ là một giấc mơ... anh sao có thể gặp chuyện được.] Vương Tranh khẽ thì thào, trong ánh mắt vương nét mừng vui, nhìn đến mức tôi lạnh lẽo tâm can, nhưng khi thấy cậu ấy trán đầy mồ hôi, [Vương Tranh à, cậu mơ thấy gì vậy?]

Vương Tranh lắc đầu, như không muốn nhắc lại vậy, một tay không ngừng xoa nắn gương mặt tôi, thấy tôi nhìn mình, liền dương miệng, quay đầu lại xem đồng hồ, rồi bảo: [Hôm nay tôi phải đi rồi.]

Tôi ngây ra, cậu ấy cất giọng trấn an: [Kỳ Nhật, anh yên tâm, qua một hai ngày nữa thôi là có thể rời khỏi đây, sau đó mặc kệ Nhâm lão thái hay là cha tôi, hoặc... Nhâm Tiêu Vân. Không ai còn có thể ép chúng ta được nữa.]

Nhâm... Tam gia?

Vương Tranh vẫn như cũ, ở trên trán tôi hôn xuống một cái, ngoại trừ ngày đầu tiên ra, giường đệm đã thay bằng đồ mới dễ chịu hơn hẳn, tuy nói không tính ở lâu chỗ này, nhưng trong phòng lại đặt khá nhiều đồ, ví dụ như một ít đồ trang trí vô dụng, một cái đèn nhỏ, bình nước nóng và cả cốc...

Khoan đã.

Tôi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn.

Cái cốc...

Cách giường không xa quả thật có đặt một bình nước nóng trên chiếc bàn nhỏ, còn có cả hai cái cốc bằng thủy tinh nữa.

Tôi trợn mắt, như thể nhìn thấy được một cơ hội sống sót vậy.

Sự thật đã chứng minh, vặn vẹo cũng là công việc cần yếu tố kỹ thuật.

Mỗi lần Vương Tranh đi, ít cũng phải năm, sáu tiếng đồng hồ mới quay về, tôi chỉ có thể nhanh chóng thừa dịp lúc này mà hành sự.

Giờ phút này cũng đã chuẩn bị tâm lý, từ trên giường rơi bịch xuống nền nhà cũng không đau như lần trước. Hai mắt tôi nhìn chằm chằm về phía trước, vụng về vặn vẹo thân thể.

Đáng tiếc thể lực của tôi vốn không tốt, cách chiếc bàn nhỏ kia vẫn còn một khoảng.

Tôi cọ xát đến nỗi cả người đau nhức, đến lúc vất vả lắm mới chỉ còn cách có vài bước thôi, tôi án chừng một phen, sau đó ra sức từ từ xoay chuyển người mình, đổi phương hướng, dùng chân đẩy cái bàn nhỏ kia.

Được rồi ——

Tôi hít một hơi, chân càng ra sức đụng vào chiếc bàn.

[Ầm ——] Tôi thấy cái cốc cùng bình nước nóng rung lên, đã nhích gần hơn đến mép bàn, sĩ khí của tôi càng hăng lên, vội thử lại thêm vài lần nữa.

”Cạch ——”

Rơi đi rơi đi...

”Cạch... Choang!”

Tôi nhìn mảnh vỡ kia, vui sướng qua đi, liền đờ cả người.

Sau cùng vẫn quyết liều một phen, vặn vẹo cơ thể, dịch gần đến mảnh vỡ kia, cẩn thận xoay người lại.

Mắt tôi nhìn về phía cánh cửa, chỉ có thể lần mò phía sau, [... Ư!] Dù đã cẩn thận, nhưng bàn tay vẫn bị cắt phải một đường, chỉ có thể mơ hồ tìm kiếm góc sắc nhọn, khi đã tìm được một mảnh thích hợp, lại khốn khổ bắt đầu cứa vào sợi dây thừng trói hai tay đằng sau. Nhưng vẫn khó tránh phải cứa mất một khoảng thời gian.

Tôi ra sức mím môi lại, cứa một lúc rồi lại nghỉ một lát, tay đã đau đớn khủng khiếp, nhưng cũng không dám dừng lại quá lâu.

[Sao lại thế này...]

Tôi không ngừng lẩm bẩm để đầu óc mình được minh mẫn.

Cứa mất một lúc, sợi dây thừng hình như mới đứt được một ít thôi.

Kéo rồi lại cứa.

Bàn tay cầm lấy mảnh thủy tinh kia đã đau tới tê tái, cảm nhận được cả sự ẩm ướt âm ấm lại dính dính, chắc đã chảy không ít máu rồi.

Tôi hít sâu, cố hết sức lực, cuối cùng cũng cắt đứt được sợi dây thừng.

Hô...

Có lẽ đã mất rất nhiều thời gian, tôi mệt đến gần như tê liệt trên mặt đất, chẳng qua một lát sau, liền cắn môi, hai cánh tay cố gắng chống nền nhà, có điều tay bị trói quá lâu, máu không lưu thông, nhất thời chưa thể dùng sức.

Tôi thở hổn hển, ngồi dậy, nhìn hai chân cũng bị trói lại với nhau, liền cảm thấy quá đỗi thất vọng.

Vất vả một trận, sao lại vẫn tránh không thoát.

Tay không cởi dây thừng đã hao tâm tổn sức, Vương Tranh còn buộc rất có kỹ thuật, tôi chỉ đành sử dụng công cụ và sức lực, may sao động tác nhanh lên hẳn, chỉ tốn ít thời gian đã cởi được hơn nửa.

Trong lòng tôi mừng quá đỗi, chỉ cần tay chân có thể hoạt động thoải mái, thì có thể trước khi Vương Tranh quay về tìm được...

[Kỳ Nhật.]

... cách mở cửa.

Tôi ngây người mà ngẩng đầu lên.

Cánh cửa đằng trước đã hơi mở ra.

Tôi chỉ thấy được một nửa khuôn mặt của cậu, cậu ta chậm rãi đẩy cửa.

Động tác rất nhẹ nhàng.

Nhẹ đến nỗi tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, dồn dập như sấm.

Vương Tranh bước từng bước một, mỗi bước đều nhẹ nhàng ung dung.

Lúc tôi hoàn hồn lại, cậu ta đã đứng trước mặt tôi, hơi cúi người xuống.

[Nhâm Kỳ Nhật.]

Cậu ta dịu dàng vỗ vỗ gương mặt tôi, cười tươi như hoa, cảm giác rất âm trầm khủng bố.

[Có muốn tôi giúp anh không, hử?]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio