Trong mỗi gia đình, ít nhất cũng đều lưu lại vài quyển album ghi lại sự trưởng thành của các thành viên trong gia đình, thêm cả một số chuyện quan trọng nữa để mai sau còn tưởng nhớ lại.
Nhâm Kỳ Nhật đương lúc ở trong phòng sách cũ thu dọn lại, từ ngăn kéo cuối cùng bên dưới chiếc bàn mà Nhâm đại lão gia từ đời trước đã dùng tình cờ tìm được một cuốn album bọc bìa vàng đã khá cũ.
(ka: Nhâm đại lão gia là cha của Nhâm Tam gia, tức ông nội của Kỳ Nhật)
Trong cuốn Album ấy có ảnh chụp Nhâm đại lão gia thuở còn trẻ, còn có những tấm chừa từng thấy qua lần nào, trong bức ảnh có người phụ nữ mặc áo dài, diện mạo mờ nhạt nhưng thấp thoáng mang theo khí tức nhu hòa, hẳn đây là người vợ đầu đã sớm qua đời tại Malaysia của Nhâm đại lão gia. Về những chuyện trước đây của Nhâm đại lão gia, hắn biết cũng không nhiều, đều chỉ là nghe được khi vẫn còn nhỏ từ trong miệng người hầu đời trước trong nhà chính.
Nhâm Kỳ Nhật nhìn bức ảnh, cầm trong tay lật qua lật lại — hắn không giống với bất cứ ai trong căn nhà này, có lẽ diện mạo của hắn giống với người bà nội ruột thịt chưa từng gặp mặt kia.
(Ka: Nhâm lão thái cũng là bà nội của Kỳ Nhật, nhưng không phải ruột thịt vì bà chỉ là vợ thứ hai của Nhâm đại lão gia, người bà đầu tiên mới là người mẹ đẻ của cha Kỳ Nhật)
Nghĩ như vậy, Nhâm Kỳ Nhật trong thời gian ngắn ngủi sớm nảy sinh ra thứ tình cảm mơ hồ thân thiết đối với người đã sớm khuất núi, khóe miệng bất giác dương lên, im lặng vuốt lên tấm ảnh, rồi lại cẩn thận đặt nó vào vị trí ban đầu.
Một nửa đầu của cuốn album đa số đều là ảnh chụp Nhâm đại lão gia, nửa sau đều là những tấm có vẻ là những năm gần đây, Nhâm Kỳ Nhật còn tìm được bức ảnh chụp Nhâm Tiêu Dương khi vẫn còn là một cậu nhóc.
Nhìn xem quả là một người nho nhã, cổ áo cài cao, trông rất nề nếp, giữa hai hàng lông mày lại lộ vẻ nhu hòa. Nhâm Kỳ Nhật không khỏi thoáng mê mẩn, đối với người cha chết sớm này, cảm giác ấm áp vẫn còn đó, nhưng diện mạo lại chẳng thể nhớ rõ được nữa.
Mới chớp mắt, hắn cũng đã trở thành một người cha rồi.
Lật giở cuốn album, có bức ảnh chụp hai người con của Nhâm gia, nhưng vẫn thiếu mất một người nữa.
Thật ra điều này cũng không lạ gì, album trong nhà nhiều ít cũng hơn mười quyển, Nhâm Kỳ Nhật từ bé cho đến lớn, ảnh chụp Nhâm Tam gia ngoại trừ xuất hiện trong bức ảnh gia đình được treo ở đầu cầu thang tầng hai ra, thì không còn nhìn thấy bức nào khác.
Có điều nói thật, trong bức ảnh gia đình ấy, chỉ là hình ảnh một Nhâm Tam gia còn đang bọc trong tã lót, có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được đường nét.
Từ khá lâu trước đây lúc Nhâm Tam gia còn chưa thực sự dấn thân vào thương trường, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có vài lần lộ mặt, người ngoài hoàn toàn không có mấy ai nhớ được vị này. Nhâm Kỳ Nhật càng nhớ lại, thuở niên thiếu khi Nhâm lão thái rất vui vẻ, cứ cách một hai tháng là sẽ ở nhà tổ chức một bữa tiệc tối, cho mọi người đến náo nhiệt tưng bừng.
Cái kiểu tiệc đêm như thế Nhâm Tam gia cũng không hề có mặt, mà cũng chẳng thấy vị khách nào hỏi thăm đến, bấy giờ Nhâm Kỳ Nhật cũng chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi, chăm chú đi theo đằng sau Vương Tranh, thỉnh thoảng cũng sẽ hướng lên lầu ba, nhìn về phía cửa sổ sát sàn được che kín bằng rèm cửa, như thể muốn từ nơi ấy nhìn ra được một chút ánh sáng, rồi lại sợ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tam thúc nhà mình, nên lúc nào cũng lén nhìn vài lần, rồi lại nhanh chóng ngoảnh đi chỗ khác.
Giờ Nhâm Kỳ Nhật cũng đã là một người trưởng thành, nhớ lại chợt cảm thấy khi đó bản thân quả thật không hiểu chuyện. Hồi ấy dường như tất cả mọi người đều cho rằng Nhâm Tam gia chắc thích sự yên tĩnh, thân thể gầy yếu không thích hợp với chốn ồn ào náo nhiệt, nhưng một người cứ luôn an tĩnh trong phòng, há có thể không buồn bực mà sinh bệnh sao.
Bây giờ Nhâm Tam gia ở tại căn nhà lớn vùng ngoại ô, cũng là nơi cách nội thành khá xa. Nhâm Kỳ Nhật cầm theo cuốn album, đi lên trên lầu, căn phòng của Nhâm Tam gia mấy năm nay vẫn trống không, đôi lúc cũng có người hầu lên quét dọn, đa số thời gian mọi người đều đã quên mất nó.
Dẫu sao hồi ấy, gần như không có mấy người là có thể đi vào gian phòng nay, ngay cả chính bản thân Nhâm Kỳ Nhật đối với căn phòng rộng lớn trống rỗng kia cũng tồn tại vướng mắc. Không chỉ bởi vì hắn từng tùy tiện tiến vào bị Nhâm Tam gia lạnh lùng đuổi ra, còn là cả thứ cảm giác nặng nề — hắn nhớ người hầu già từng kể rằng, khi Nhâm Tam gia đến độ niên thiếu đã từng có một thời gian bệnh tình rất nghiêm trọng, cơ hồ đã bước một chân vào quỷ môn quan, chẳng biết vì sao mà sau này lại kỳ lạ thoát được.
Nhâm Kỳ Nhật đi vào trong phòng, lúc mở cửa, tim bất giác đập nhanh hơn.
Trong căn phòng này vẫn còn thứ mùi đàn hương kia, có thế nào cũng không tán đi, đến tận bây giờ cũng đã trôi qua vài năm trời, cuối cùng vấn vương mang theo mùi hương nhàn nhạt. Cách bài trí vẫn giống như trong trí nhớ hồi còn nhỏ, không chút thay đổi, bên phải là chiếc giường nhung lớn màu trắng ngay ngắn, thoạt nhìn có vẻ rất chắc chắn. Chiếc đàn dương cầm được vải trắng phủ lên, định nhấc ra, dù đã nhiều năm không hề được xốc lên. Bên cửa sổ đặt một giá vẽ đã có chút mục hỏng — Nhâm Kỳ Nhật như có thể cảm nhận được bóng dáng yếu ớt, đứng bên cạnh cửa sổ, trông ra bên ngoài.
Trong chớp mắt, hắn có chút xao động.
Trước đây hắn đối với Nhâm Tam gia thoáng phần sợ hãi cùng xa lánh đến rõ ràng, như thể bỗng nhiên tìm thấy một sự đột phá vậy.
Khoảng thời gian này thật ra Nhâm Kỳ Nhật vẫn thường đến nơi ở của Nhâm Tam gia, nhất là cách đây một thời gian Nhâm Tam gia bị cảm lạnh, hắn còn làm hết trách nhiệm của một người cháu trai, ngày ngày đến thăm thì không nói làm gì, lại còn gần như là phục vụ vậy, Nhâm Tam gia thoạt nhìn vẫn là bộ dạng không nói nhiều, ánh mắt nhưng lại nhu hòa ấm áp. Đến nỗi Nhâm Kỳ Nhật còn có ảo giác rằng — thật ra mọi người đều hiểu lầm bởi vẻ bề ngoài rồi, Nhâm Tam gia vốn là một trưởng bổi tính tình ôn hòa lắm. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là ảo giác, chỉ đơn giản là nhìn vào vẻ bề ngoài của mấy ông già cổ đông lúc nào cũng tìm cơ hội để gây áp lực cho hắn thôi, lại nhìn sang diện mạo hiền lành của Nhâm Tam gia, Nhâm Kỳ Nhật có một loại cảm thụ đồng nhân bất đồng mệnh sâu sắc.
(Đồng nhân bất đồng thụ = cùng là người giống nhau nhưng số mệnh lại khác nhau, ý chỉ Nhâm Tam gia cũng là một cổ đông như mấy lão già kia, nhưng lại không có dáng vẻ gây áp lực cho Kỳ Nhật giống họ)
Cách một đây thời gian, nghiệp vụ trong công ty có phần căng thẳng, hắn lại đúng lúc đến thăm Nhâm Tam gia, liền tiện đó đem theo tài liệu của công ty tới, chờ sau khi Nhâm Tam gia ngủ rồi, mới lặng lẽ lấy ra xem. Nhìn một lúc lâu liền mệt mỏi mà xoa xoa mắt, quay đầu sang đã trông thấy Tam thúc nhà mình nằm ở trên giường, một đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn nhẹ nhàng chớp chớp, giơ tay lên vẫy vẫy (Ka: dễ thương quá >.