Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

quyển 3 chương 14-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay từ đầu, ý nghĩ này chỉ mới chớm nảy sinh trong lòng, thế nhưng thúc đẩy nó phát triển mạnh mẽ có lẽ chính là từ Vương Tranh.

Chẳng biết cậu ấy từ chỗ nào lôi ra một chồng tài liệu hỗ trợ du lịch tới, đẩy tới trước mặt tôi, rồi lại xoay người đi nghiên cứu sách dạy nấu ăn, hoặc là ở trong phòng bếp hầu như cả ngày trời. Theo như cậu ấy nói thì, nếu đã quyết định sống dựa vào cái nghề nấu ăn này, nhất định không được phép chần chừ chi nữa. Sau khi đã xác định được mục tiêu, cậu ấy như rất có tinh thần, cả người đều có động lực, còn lôi ra cả cuốn sổ tiết kiệm mà trước đây cậu sống chết giấu đi.

Số tiền ấy cũng không tính là nhiều, nhưng cộng thêm cả tôi nữa, cũng tạm thu xếp được ở một nơi nhỏ bé. Vương Tranh còn viết ra một sổ kế hoạch, tôi chỉ nhìn qua một lần, liền cảm thán ghê gớm trong lòng — lãng phí. Người thông minh quả nhiên là khác biệt, có thể đem một khoản tiền ít ỏi cẩn thận tính toán sử dụng, còn có thể chừa ra cả một khoản để buôn bán nhỏ.

Vương Tranh hứng thú bừng bừng giải thích với tôi, kết thúc lời thề son sắt mà nói: [Anh đi theo tôi nhất định sẽ không chết đói đâu, tôi đã nghĩ rồi, hai chúng ta có thể từ từ tiết kiệm tiền, tiết kiệm đủ rồi chúng ta sẽ chuyển đến chỗ khác, làm lại từ đầu, cứ thế du ngoạn tám năm mười năm, đợi khi chúng ta đi mệt rồi, thì sống ổn định một chỗ.]

Tôi nhíu mày, nghe cũng không tệ nhỉ.

Chuyện này tôi không có ý giấu Nhâm Tam gia, chắc chắn khi từ chức, y đã ra viện rồi, có điều y không quay về căn biệt thự ở chốn xa xôi hẻo lánh kia nữa, mà đang ở tạm trong khách sạn trung tâm thành phố, nếu muốn đi thăm hỏi, đi lại sẽ thuận tiện. Sau mấy ngày suy nghĩ thông suốt, áp lực quả nhiên đã giảm đi không ít, lúc đi gặp y cũng không còn câu nệ như trước.

Huống hồ đến giờ tôi cũng chỉ còn mỗi mình y là người thân cũng chung một dòng máu.

Là kiếp trước hay những chuyện đã qua, dù là hiểu lầm hay không phải hiểu lầm, vĩnh viễn không nên truy cứu nữa.

Lần này không biết Nhâm Tam gia được điều trị tốt, hay theo như bác sĩ nói là do tâm trạng vui vẻ, tóm lại thân thể và tinh thần đã hồi phục nhanh hơn so với trước đây, chưa đến mấy ngày đã không cần có người đỡ nữa, tự mình xuống giường đi lại không còn là vấn đề.

Hôm nay tôi tới, Trương Đình tươi cười hớn hở bảo rằng Tam gia vừa mới tỉnh dậy còn đang rửa mặt chải đầu, bảo tôi đợi một chút. Căn phòng khách sạn này có lắp vài tấm cửa sổ sát sàn, tôi không nhịn được mà đến gần, đưa tay chạm vào tấm kính, từ trên cao nhìn xuống dưới.

Chắc là tầng bốn mươi.

Nếu rơi xuống từ một nơi cao cao như thế này, hẳn sẽ tan xương nát thịt, mặt mũi nát bét nhi? Có điều nhớ lại, lúc ấy tôi cũng không kịp cảm giác đau đớn...

[Kỳ Nhật!] Sau lưng bất chợt vang lên tiếng hét kinh hoàng, tay tôi bị người ta tóm lấy lôi kéo lại, tôi sợ hãi nhìn sang bên cạnh.

[Tam, Tam thúc...?]

Vẻ mặt y như lo sợ nhìn tôi, trên trán còn toát mồ hôi hột, bàn tay trắng nhợt nắm chặt khuỷu tay tôi.

[Tam thúc? Có phải chú thấy khó chịu không? Đã uống thuốc chưa?] Tôi nhìn sắc mặt y khác lạ, đang định đi vào phòng trong lấy thuốc cho y, thấy y đôi mắt dao động, nhắm lại, cứ như thể mới nãy gặp phải một cảnh tượng đáng sợ nào đó.

Tôi đành phải cúi người xuống nhìn y, Nhâm Tam gia hít sâu vài hơi, từ từ mở mắt, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, cảm xúc ấy vẫn lạnh lẽo như xưa, song chẳng biết vì gì, lại luôn cảm thấy giờ phút này bàn tay y quá đỗi lạnh, không chút huyết sắc.

Tôi nhíu mày, [Tôi nên đi lấy thuốc.]

Đã nghe Từ Trường Sinh nói rằng, mấy năm nay Nhâm Tam gia số lần phát bệnh đã giảm đi nhiều, nhưng quan trọng nhất vẫn cần cẩn thận chăm sóc, không được qua loa dù chỉ một chút.

[Kỳ Nhật.] Y kéo tôi lại, lắc đầu, [Không sao đâu, Tam thúc... chỉ đang nghĩ đến một số chuyện không vui.]

Tôi nghe thế, theo bản năng liếc nhìn qua nơi cửa sổ sát sàn kia, Nhâm Tam gia lại dùng sức hít sâu, nói: [Kỳ Nhật, đừng đứng đây nữa.]

Tôi không kịp nghĩ ngợi, chỉ gật đầu với y.

Sau đó động viên y uống thuốc, Nhâm Tam gia mỗi ngày đều phải dùng thuốc, cộng thêm đủ loại kháng sinh, ít cũng phải có tới hai, ba mươi viên. Tôi nhìn y bình thản nắm một vốc thuốc bỏ vào miệng, nhấp một ngụm nước ấm. Lúc ngước mắt chạm vào tầm mắt của tôi, ngưng lại, hướng đến khẽ hỏi: [Kỳ Nhật, có phải mùi thuốc quá nồng...?]

Tôi lắc đầu, trong miệng cảm thấy đắng chát, chỉ bảo: [Không sao. Tam thúc, chú đừng nghĩ thế.]

Y quay đầu cho người cất lọ thuốc đi, ngoảnh lại khẽ cười với tôi, bàn tay lạnh như băng vỗ về mu bàn tay tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra tóc cùng vai y còn đang ẩm ướt, chắc mới nãy còn chưa làm khô hẳn, Nhâm Tam gia không dùng được máy sấy tóc, nó dễ khiến cho đau đầu, nhưng nếu cứ để thế này chỉ chốc nữa cũng sẽ lại nhức đầu thôi, tôi xem xét, không được tự nhiên mà mở miệng bảo: [Tam thúc, để tôi lau khô tóc cho chú.]

Chuyện thế này, kiếp trước tôi cũng từng làm.

Hồi ấy tôi gội đầu cho y — lúc bấy giờ tuổi trẻ khí thịnh, cộng thêm cái đầu nóng, chỉ xem Nhâm Tam gia là bậc bề trên như cha mình mà báo hiếu. Nhâm Tam gia ở mặt này có hơi khiết phịch (thích sạch sẽ), phải tắm rửa nhiều lần trong ngày, nhất là sau khi uống thuốc xong, tôi nghĩ chắc vì sợ để lâu trên người thì mùi thuốc sẽ ngày càng nồng.

(Ka: là vì Tam gia sợ Kỳ Nhật không thích mùi thuốc nên mới thế!)

Khi ấy tôi đối với y còn chưa hề có vướng mắc nào, kính sợ cũng không ít, trong đầu cho rằng có thể được phục vụ y đã là một chuyện lớn lao, nên ngay lúc Từ Thanh Hoành bảo đi gội đầu cho Tam gia, tôi liền xung phong đi trợ giúp. Khoảng thời gian ấy tôi cũng chỉ mới gội đầu cho con trai mình, đối với Nhâm Tam gia là vị trưởng bối lớn trong nhà thế này, khó tránh khỏi có phần thấp thỏm, một tí suy nghĩ trêu chọc cũng không dám có, cẩn thận dùng nước ấm làm ướt tóc y, liên tục hỏi xem có đau không, lực đạo thế này đã được chưa... Nhâm Tam gia chỉ một mực cười khẽ, dáng vẻ rất hài lòng.

Bây giờ đầu tôi lại nóng lên, bản chất nô lệ lại bộc phát, lời vừa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy có phần mạo phạm.

Song Nhâm Tam gia vừa nghe thấy thế, như thể thoáng sửng sốt, tiếp đó không kịp để tôi đổi ý, liền gật đầu.

Giúp Nhâm Tam gia lau tóc cũng là cả một môn học, lực đạo gì gì đó đều phải cân nhắc cho tốt, chỉ mỗi giúp y lau khô vài cọng tóc thế này thôi, bản thân đã thật sự cảm giác hoảng loạn.

Mà sự thật thì, hai chúng tôi cũng có ít nhiều chỗ giống nhau.

Lông mày y rất mảnh, tôi lông mày cũng mảnh như thế; cằm y trơn bóng, tôi cũng rất ít râu; Y có vầng trán cao, mà trán tôi cũng không hề thấp — sau này sợ rằng sẽ bị hói đầu. Tôi vừa nghĩ đến đấy, không khỏi muốn bật cười, Nhâm Tam gia hói đầu ư? Nghĩ gì thế này.

[Sao vậy?] Y bỗng hỏi, tôi như thể bị người khác bắt được tội mà cứng đờ người, [Không, không có gì...]

Y mỉm cười.

Lau khô tóc xong, tôi cẩn thận giúp y chải đầu.

[Tam thúc, tôi có chuyện muốn nói.] Hiện giờ tâm tình y rất tốt, tôi cũng vội vàng đem chuyện cần phải nói ra. [Tôi quyết định từ chức.]

Y nghe thế liền gật đầu, nhìn về đằng trước, khẽ bảo: [Cũng tốt.] Im lặng một hồi, y ngoảnh sang vỗ vỗ tay tôi, bảo: [Kỳ Nhật, bằng không đến đây giúp Tam thúc một tay.] Y ngừng lại, nói tiếp: [... Để Tam thúc được yên tâm chút.]

Tôi lắc đầu, nói: [Tôi muốn đi thăm thú các nơi.]

Y kinh ngạc nhìn tôi, nhưng rất nhanh lại rũ mi, hai tay nắm lại.

[... Đi đến đâu?]

Tôi bảo: [Vẫn còn chưa quyết định xong, trước đây chưa được đi đâu, giờ muốn đi xem.]

Nhâm Tam gia không nói gì hết, trên gương mặt vẫn không chút khác thường, nhưng tôi biết y không hề tán thành.

Tôi thở dài, nói tiếp: [Tam thúc, tôi cũng không muốn giấu chú, Vương Tranh cũng sẽ đi cùng tôi.]

Lần này y nhíu mày do dự chốc lát, khẽ bảo: [Tam thúc, lần này tôi đã suy nghĩ rất kỹ, trước đây tôi cứ tưởng chỉ cần có thể rời khỏi nhà càng xa càng tốt, tôi sẽ được tự do, tôi không nợ Nhâm gia bất cứ thứ gì... Mà thật ra tôi chỉ đang giận dỗi mà thôi, Tam thúc.]

Tôi nhìn y, từ tốn nói: [Hãy cho tôi ít thời gian, để tôi suy nghĩ rõ thêm, tôi sẽ trở về, tôi đi đến đâu, nhất định sẽ để lại thư từ.]

Đôi mắt kia nhìn tôi không chớp, bàn tay vô thức xê dịch, tôi hiểu mà nắm lấy nó. Bàn tay y khẽ run run, rồi y nghiêng đầu, chậm chạp nhắm mắt, rất lâu sau mới mở mắt ra, quay lại nhìn tôi, [Lúc nào đi?]

Tôi đáp: [Chắc hai tuần nữa, hoặc là tháng sau.] Đồ đạc trong nhà không nhiều lắm, thu xếp lại cũng không tốn thời gian.

Nhâm Tam gia chậm chạp gật đầu, cuối cùng thở dài một tiếng, như đã thỏa hiệp mà nắm chặt tay tôi.

Giọng nói của y nghe có chút nghẹn ngào, yếu ớt nói: [Mấy hôm này... ở cạnh Tam thúc nhiều chút.]

Tôi gật đầu.

Y nghiêng người tới, động tác cực kỳ nhẹ nhàng mà ôm lấy tôi, tôi thoáng giật mình, nhưng hai bàn tay y chỉ vỗ về lưng tôi, không ngưng thì thào: [Tam thúc chờ cháu, nhất định phải quay về, biết không...?]

Lúc đưa đơn từ chức cho Catherine, cô rất bình tĩnh, chỉ hỏi tôi lý do vì sao lại làm thế. Tôi chỉ bảo với cô rằng bản thân muốn thay đổi tâm trạng, cô ấy nhận đơn, nói lại với tôi rằng: [Bên Đỗ tiên sinh, tôi sẽ can thiệp hộ cậu, khỏi cần lo lắng.]

Các đồng nghiệp trong công ty sau khi biết tôi nghỉ làm, liền xôn xao muốn bày tiệc chia tay, tôi vốn muốn từ chối, nhưng Catherine lại ra mặt dẫn đầu, hiển nhiên là từ chối không xong. Cả đám xong việc liền đi ăn cơm, tất nhiên không chỉ có thể, còn phải thuê phòng hát hò uống rượu nữa.

Ồn ào xong thì cũng coi như tỉnh táo chỉ còn tôi và hai cô gái trẻ không uống được rượu, phân công nhau gọi xe đến chở người về, cuối cùng tôi cũng được về nhà, đêm cũng đã muộn, Vương Tranh gọi mấy cú điện thoại, lúc đầu giọng điệu còn rất tốt, càng về sau lại càng lộ vẻ giận dỗi.

Để một mình cậu ấy ở nhà đúng là không thỏa đáng, vốn dĩ Vương Tranh không có bạn bè gì, giờ tính cách cậu ấy đã trầm ổn hơn, ngoài mặt vẫn rất kiêu ngạo, trên thực tế lại có chút tự ti, áp lực trong lòng cũng không nhỏ, đó là lý do vì sao tôi muốn đưa cậu đi cùng. Cậu ấy không thể vì những giấc mộng kia mà tự hủy hoại cả cuộc đời mình.

Tôi trả tiền xuống xe, ngẩng đầu lên đã thấy trước khu nhà trọ đỗ một chiếc xe Sedan màu đen.

Đỗ Diệc Tiệp đứng dựa vào cửa xe, bên chân vứt đầy tàn thuốc lá, liếc mắt nhìn thấy tôi, liền dập tắt điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay, chậm rãi bước đến cạnh tôi.

[Tiểu Kỳ à.]

Tôi gật đầu với hắn, cười chào: [Đỗ tiên sinh.]

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, thở dài, trầm giọng nói: [Tiểu Kỳ, em nghe tôi giải thích đã.]

[Đỗ tiên sinh, tôi biết vụ việc kia chỉ là hiểu lầm, tôi hiểu rất rõ. Nếu có chuyện gì, chúng ta có thể bàn vào lúc khác, giờ khuya lắm rồi.] Tôi nhã nhặn nói rõ với hắn, dù vụ việc kia rốt cuộc là thế nào, đều chẳng mấy liên quan tới tôi, sau này cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Vẻ mặt Đỗ Diệc Tiệp lộ rõ sự khó coi, tôi nói tiếng [Xin lỗi], định đi lên tầng.

Đỗ Diệc Tiệp giơ tay kéo tôi lại, [Nếu em giận, tôi có thể bù đắp lại cho em, tôi biết có nói gì cũng chỉ là viện cớ, nhưng mà tiểu Kỳ –] giọng điệu của hắn đột nhiên lạnh hẳn: [Em không phải đã sớm biết, tôi là loại người gì rồi chứ?]

[Anh lầm rồi.] Tôi đáp: [Tôi không biết anh là loại người thế nào, nhưng tôi biết, đại ca là ai.]

Đỗ Diệc Tiệp ngây người.

Tôi nhìn hắn, nhẹ nhàng rút tay ra, từ tốn nói: [Tôi biết một Đỗ đại ca, đó là con người trọng tình, cũng là một người ôn nhu dịu dàng. Anh ấy yêu thương chị gái mình, anh ấy cũng đối xử rất tốt với một cậu nhóc mập mạp.]

Đỗ Diệc Tiệp im lặng nhìn tôi, quay đầu bật cười một tiếng, rồi ngoảnh lại nhìn tôi, [Mấy lời đấy đúng là nực cười, em vốn không hề hiểu hắn.]

Tôi lắc đầu, nói tiếp: [Có lẽ tôi thật sự không thể hiểu rõ được anh ấy, nhưng anh ấy quả thật đã từng xuất hiện trong cuộc đời tôi.]

[Dẫu chỉ là ngắn ngủi.] Tôi hạ mắt: [Tôi vẫn rất quý trọng phần tình cảm ấy, cho dù nó là giả.]

Đỗ Diệc Tiệp ngửa đầu, khẽ nói: [Em quá khờ khạo.]

Tôi cười buồn gật đầu, [Không sai, tôi khờ khạo ở chỗ, tôi đã tưởng rằng tôi có thể vô điều kiện mà chấp nhận anh ấy, tin tưởng anh ấy.]

Đỗ Diệc Tiệp sắc mặt tái đi nhìn tôi, dùng sức giữ chặt tay tôi, sau đó hít thật sâu, nói: [Tiểu Kỳ à, cả hai ta đều đã sai lầm rồi! Chúng ta, chúng ta nên bắt đầu lại lần nữa –]

Tôi bị đau mà nhíu mày, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn: [Mày buông anh ấy ra!]

Vương Tranh bước nhanh tới, vung tay tách hai chúng tôi ra, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Đỗ Diệc Tiệp.

Đỗ Diệc Tiệp ngẩn người, chỉ thấy Vương Tranh chắn trước mặt tôi, giận dữ trừng mắt nhìn Đỗ Diệc Tiệp.

Tôi vội vàng vỗ vỗ Vương Tranh, cười bảo: [Cậu đừng căng thẳng, vị này là khách hàng cũ của tôi, tôi giờ đã từ chức, nên anh ta mới đến tìm tôi hỏi một số chuyện.]

Vương Tranh rõ ràng không tin, vẫn gắt gao dán sát vào tôi, chẳng nói chẳng rằng.

Đỗ Diệc Tiệp phục hồi lại tinh thần, hắn liếc nhìn Vương Tranh, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường, động tác tiêu sái khép lại áo khoác, cười gằn nói: [Xem ra chúng ta không nói với nhau được, chuyện hợp đồng tôi đã bàn xong với cô Lý, sẽ không truy cứu nữa.]

Tôi gật đầu, bắt tay với hắn, [Cảm ơn anh Đỗ tiên sinh, sau này nhận lỗi với anh sau.]

Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười bắt tay, liếc mắt lườm Vương Tranh, quay về mở cửa xe, lên ô tô rời đi.

Tôi đưa mắt dõi theo hắn, vừa quay đầu lại đã thấy Vương Tranh mặt mày cau có như ông già, cậu ấy kéo góc áo tôi, hừ một tiếng: [Sau này anh tránh hắn xa một chút.]

Tôi hỏi: [Lên thôi, cậu không lạnh à?]

Cậu ấy còn chưa mở miệng đã hắt xì một tiếng, tôi lắc đầu cười cười, đem áo khoác mở rộng ra chia một nửa cho cậu ấy.

Cậu ấy sờ sờ mũi, giận dỗi tránh mấy lần, lại bảo: [Bớt nịnh nọt tôi đi, tôi không bị anh mua chuộc đâu.]

[Dạ dạ dạ... tôi sợ cậu một trận gió thổi là lên cơn sốt, Vương đại gia.]

[Tôi không có yếu ớt như thế.]

Cậu ấy bỗng đưa tay ôm lấy vai tôi, [Anh không tin thì, chúng ta có thể thử xem.]

Tôi nhíu mày, [Thử kiểu gì?] So về thể lực chắc? Hắc hắc.

Cậu ấy cười ha ha, [Không vội không vội, sớm muộn gì sẽ biết, anh cứ chờ xem.]

Nhìn vẻ mặt phơi phới của cậu, tôi chìa tay đánh vào mặt cậu ấy.

Nhìn chung thu dọn cũng ổn rồi, lại đem một vài vật dụng đi bán cho cửa hàng đồ cũ, vì tiền thuê nhà đã trả luôn cả tháng, nên cũng không phải vội vàng dọn dẹp. Khoảng thời gian sau khi từ chức, ngoài việc đi thăm Nhâm Tam gia, thì là cùng ở nhà với Vương Tranh xem đồ đạc đã sắp xếp xong chưa.

Vương Tranh hình như có sự chán ghét rất sâu sắc đối với Nhâm Tam gia, mới nhắc tới thì sắc mặt biến đổi hẳn, cứng ngắc không nói một lời. Tôi hiểu cậu ấy biết một số chuyện trong kiếp trước, nên không khỏi bối rối mà kéo cậu ấy, bảo: [Đừng bận tâm, chính cậu đã nói, tất cả mọi chuyện chỉ là trong mơ thôi mà.]

Vương Tranh lắc đầu, lại gật đầu, từ đằng sau ôm tôi, [Kỳ Nhật, chúng ta đi sớm hơn đi, tôi cảm thấy... trong lòng cứ bất an.]

Tôi gật đầu, gượng cười đồng ý.

Vé máy bay đã mua, sẽ đi thành phố M, sau đó đổi xe đến một thị trấn nhỏ, đó một một chốn nhỏ tham quan du lịch, nghe đồng nghiệp kể lại, thấy giới thiệu nơi ấy khá tốt. Một tuần trước khi lên đường, Vương Tranh cực kỳ hăng hái, buổi tối cơ hồ ngủ không yên, tâm trạng rất phấn khích, số lần phải uống thuốc cũng ít đi. Nhâm Tam gia cũng không tỏ vẻ gì, mấy ngày nay ở bên y, y cũng không nói gì thêm, tâm trạng có vẻ âm tình bất định.

Chẳng qua hết thảy xem như đều tốt đẹp.

Hôm nay Vương Tranh nói muốn ra ngoài mua ít đồ.

Đêm qua cậu ấy ngủ chung giường với tôi, cả đêm tôi ngủ không an giấc, lúc cậu bảo muốn đi ra ngoài, tôi chỉ lười nhác mở mắt rồi đáp một tiếng.

Vương Tranh bĩu môi, ngồi xổm người, chợt đến gần hôn một cái lên mặt tôi.

[Tôi đi đây, nhớ tôi thì gọi cho tôi nhé.]

Khi cậu đã bước nhanh ra cửa, tôi vẫn còn ngây ngốc trợn trừng mắt.

Sau đó ngồi dậy.

Nhìn ra bên ngoài, cứ mãi cảm giác không quá chân thật.

Tôi thở dài một tiếng, kéo chăn ngửa người về đằng sau.

Mấy ngày trước trời đều đổ mưa to, chỉ có hôm nay trời quang mây tạnh, thời tiết tốt khiến cho người ta tâm tình cũng vui vẻ theo.

Tôi nghĩ, tôi mãi mãi nhớ rõ ngày hôm ấy.

Dấu môi Vương Tranh đặt lên gò má tôi, chỉ là trong chớp mắt, hoàn toàn không kịp cảm nhận.

Buổi chiều hôm ấy, tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Vương Tranh gặp tai nạn ô tô.

Lúc đưa đến bệnh viện, đã thương nặng không cứu được nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio