Tôi bình tĩnh nhìn y.
[... Có đúng thế không?] Tôi run rẩy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên.
Y vẫn không nói lời nào.
Y chỉ nhìn tôi, một câu cũng không nói, vẫn giữ nguyên vẻ mặt như cũ, như thể đối với câu hỏi kia hoàn toàn không có chút cảm giác nào vậy.
Tôi dần cảm nhận được cơn lạnh lẽo buốt đến tận xương tủy, mặt dây chuyền Vương Tranh tặng tôi dán sát vào da thịt tôi.
[...] Tôi giơ tay nắm chặt mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, bất giác lùi về đằng sau.
Y vẫn im lặng như cũ.
Tôi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy dưới ánh đèn mờ kia, trong đôi mắt đó lộ vẻ thẫn thờ. Tôi lại lần nữa hít thật sâu, tôi cố gắng ngửa đầu, muốn đem nước mắt chảy ngước vào trong.
Chẳng qua khi tôi thở ra, chúng vẫn trào rơi xuống.
Tôi cầm một cuốn sổ còn lại trên bàn, xoay người đi ra cửa.
[Kỳ Kỳ –!] Y bỗng vội vàng chạy tới, nắm chặt lấy cánh tay của tôi.
[...!]
Tôi dùng sức đẩy y ra.
Tôi, tôi nhất định phải rời khỏi nơi này. Tôi muốn mang theo Vương Tranh, rời khỏi nơi này.
[Kỳ Kỳ! Kỳ Kỳ –! Không phải đâu, không phải vậy đâu...] Trong cơn xô đẩy, cả hai chúng tôi ngã nhào xuống ghế sô pha dài, hai tay y giữ chặt lấy hai tay đang vùng vẫy của tôi, sức nặng cả nửa người đè lên người tôi, muốn ôm lấy tôi.
Cuối cùng tôi đành nghiến răng quát: [Nhâm Tiêu Vân –!!]
Y bỗng ngây ra, cơ thể tôi cũng lập tức phản ửng lại. Lúc hai tay tôi lấy được tự do, chúng liền nhanh chóng hướng về cái cổ yếu ớt kia, trong trận vật lộn, tôi đè y xuống sàn nhà.
Hai tay tôi không ngừng xuất lực, thậm chí tôi có thể cảm nhận được cả tiếng tim đập rõ ràng của y — Tôi nhìn sắc mặt y dần đỏ lên, dường như đang vô cùng đau khổ mà hé miệng.
Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng đấy, tôi lại dừng lại.
Y duỗi tay ra, không phải muốn gạt bàn tay đang bóp cổ y của tôi. Gò má tôi cảm nhận được thứ xúc cảm lạnh lẽo, đầu ngón tay y run rẩy lau đi giọt lệ trong mắt tôi.
Y từ đầu đều cuối đều chỉ hé môi.
Kỳ Kỳ...
Bàn tay tôi chậm chạp buông tha.
Hai dấu tay đỏ hồng trên cái cổ trắng nhợt kia lại càng thêm vẻ kinh khủng.
[Khụ...] Y chật vật ngước đầu lên, lại tiếp tục ho khan lần nữa, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Tôi vẫn bần thần nhìn y, sau đó chậm rãi từ trên người y ngồi dậy.
Y không ngừng ho khan, nhưng lúc tôi đứng dậy lại giơ tay nắm lấy khuỷu tay tôi, một tay khác thì chống lên mép ghế, khó khăn đứng dậy, cuối cùng như đã mất hết sức lực mà nghiêng người tới, ôm giữ lấy vai tôi, ở sát tai tôi vừa thở hổn hển vừa thì thào: [Kỳ Kỳ...]
Nó giống như ma chú, khiến cho tôi không cách gì động đậy được.
Y từ hõm vai tôi ngẩng đầu lên, sắc môi đã thoáng nhợt.
Tôi chợt giật mình nhìn y.
[Vậy là muốn... muốn gì hả?] Tôi mờ mịt hỏi.
Tôi hỏi y: [Chú thế này, là muốn cái gì chứ?]
[Chú rốt cuộc, rốt cuộc muốn thế nào đây?] Tôi vô lực lắc đầu: [Nhâm Tiêu Vân, tôi thật sự, thật sự không hiểu. Suy cho cùng chú muốn tôi phải làm sao? Hả?]
Tôi nắm lấy vai y — Lồng ngực đau đớn đến gần như nghẹt thở.
[... Chú yêu tôi à? Đó là thứ tình yêu gì? Tình yêu của chú, chính là lặng lẽ che giấu tất cả, khiến cho tôi từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì? Hay là, tình yêu của chú, chính là tùy tiện cầm tù cưỡng bức tôi, dùng người thân của tôi để đe dọa tôi — Rồi đến cuối cùng, thì hủy diệt tất cả mọi thứ của tôi!]
[Chú có biết tôi đau khổ nhiều đến mức nào không –? Chú có biết không — có biết tôi kính trọng chú biết bao nhiêu! Tôi, tôi — chú có biết, nếu lúc ấy chú chịu nói cho tôi biết... Tôi là lợi thế để cha tôi đổi lấy Nhâm thị, nhưng lại có thể cứu sống được chú — có lẽ tôi sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng, nhưng mà... tôi...]
[Chú có biết –? Nếu lúc ấy tôi biết, biết rõ rằng, sự tồn tại của tôi có thể giúp Tam thúc của tôi sống tiếp được — thì dù cha mẹ tôi thật sự chẳng có chút tình cảm nào với tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy rất, rất đáng giá... Chú đã hiểu chưa?]
Y ngơ ngác nhìn tôi, từ từ mở to mắt.
[Đúng, đúng thế... Chú làm sao mà hiểu được? Khi đó chú và Vương Tranh cùng đoạt công ty của tôi, hiện tại chú không muốn nói cho tôi, đó là vì chú sợ tôi quá khổ cực?... Chú yêu tôi, nên chú đối tốt với tôi — mà phương pháp đối tốt với tôi, chính là để tất cả mọi người chứng kiến, toàn bộ những thứ tôi quý trọng đều bị hủy trong tay tôi như thế nào!]
[Rồi sau, rồi sau đó –] Tôi ngửa đầu, nhìn bốn phía xung quanh.
[Chúng ta đều sống lại lần nữa.]
[Tất cả mọi chuyện, đều chưa xảy ra... Tôi có thể làm lại từ đầu, trước khi mọi sai lầm xảy ra. Tôi tự nói với bản thân, lần này tôi nhất định phải có được một cuộc sống thuộc về chính tôi, tôi sẽ làm những gì tôi muốn. Tôi muốn rời xa tất thảy, tôi muốn tránh xa những tổn thương kia,... tránh thật xa, thật xa...]
[Tôi, tôi rất sợ, tôi... tôi không hèn nhát, tôi cũng biết đau, các người nói tôi không biết suy xét cũng được, tôi chỉ muốn sống thật tốt. Tôi, tôi hiểu bản thân mình, tôi biết tôi ngu xuẩn, tôi yếu đuối, nếu không có chú thì tôi không biết đã chết bao nhiều lần rồi, nhưng mà...]
Tôi chảy nước mắt nhìn y.
[... Nhâm Tiêu Vân, tôi không hề nợ chú.]
Tôi lắc đầu, nghẹn ngào nói.
[Tôi không nợ chú. Tôi không nợ gì chú hết. Nhâm Tiêu Vân.]
[Tại sao chú, tại sao, còn muốn, muốn từ tôi, cướp đoạt đi sự cứu rỗi mà tôi sắp có được...?]
Tôi hỏi y: [Vì sao chú còn muốn đem thứ tôi quý trọng, rất quan trọng, ở cạnh bên tôi mà cướp đoạt đi mất?]
Cổ họng y căng ra, chỉ có thể phát ra vài tiếng vụn vỡ.
Tôi mệt mỏi tựa vào vai y, khóc không thành tiếng.
Còn có thể thế nào nữa đây?
Tôi nắm chặt mặt dây chuyền ở ngực.
— Có thể, có thể làm được gì nữa?
Đã không kịp rồi. Tất thảy đều không kịp nữa rồi.
Cho dù Vương Tranh thật sự do y hại chết, tôi cũng chỉ lực bất tòng tâm.
Tôi nghẹn ngào, vùi thật sâu vào trong lòng y.
Tôi không thể chịu nổi được thêm bất cứ ai sẽ rời xa tôi nữa.
Không thể chịu nổi được nữa.
Tôi câm lặng nhìn người kia.
Nhâm Tam gia ngồi ở mép giường, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi.
Từ Trường Sinh gọi một tiếng: [Tiểu thiếu gia.] Ông ấy dọn đồ, [Hai hôm nữa tôi sẽ kiểm tra lại mắt cậu, nếu có vấn đề gì, có lẽ phải đến bệnh viện đấy, dụng cụ sẽ đầy đủ hơn. Thanh Hoành à, đem thuốc này đặt lên bàn đi.]
Từ Thanh Hoành lí nhí đáp lại, cẩn thận đến gần giường đem túi thuốc kia đặt xuống, lại khẽ nói: [Tiểu thiếu gia, anh... bên trong là thuốc nước, sáng trưa chiều phải nhỏ vài giọt, cả thuốc giảm đau nữa, hướng dẫn đều ghi rõ ở bên trong rồi.]
Tôi nhìn cậu ta khẽ gật đầu, [Cảm ơn...] Từ Thanh Hoành ngượng ngùng cười đáp lại, chẳng qua lúc quay sang nhìn về phía Nhâm Tam gia, liền đột ngột nhìn xuống, như sợ hãi mà đi nhanh về phía ông nội mình.
Tôi nhịn không được mà bật cười, tay lại bỗng cảm thấy mát lạnh. Ánh mắt tôi chuyển sang y, Nhâm Tam gia chỉ mím môi không nói — Y dù có muốn, nhưng e rằng cũng không nói được, cổ đã được bôi thuốc, mùi hơi gay mũi.
[Aiiiii.] Từ Trường Sinh nhìn chúng tôi, chợt thở dài một tiếng.
[Ông nội, lại than thở gì thế?] Từ Thanh Hoành lén hỏi, Từ Trường Sinh liền đập mạnh cái ót cậu ta.
[Đi ra ngoài ngay, hóng hớt cái gì.]
[Ơ, cháu, cháu không phải đang lo lắng cho Tam gia với tiểu thiếu gia sao...]
Từ Trường Sinh đi ra cửa trước, lại quay đầu nhìn Tam gia nói một câu: [Tam gia, mấy hôm nay ngài cũng nên gác lại công việc, bên lão Trương tôi sẽ đến nói chuyện.]
Nhâm Tam gia gật đầu.
Từ Trường sinh liếc nhìn tôi xong, chậm rãi đóng cửa lại.
Tôi than dài, tựa về đằng sau, phía sau đầu đã lót một cái gối từ trước, rất mềm mại.
Y ngồi cạnh giường, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, vẫn nhìn tôi như có cả ngàn lời muốn nói vậy.
Tôi nhìn cổ y, da dẻ Nhâm Tam gia trước giờ đã trắng trẻo, chỉ một vết thương nhỏ cũng có thể sưng đỏ tím bầm, huống chi là vết siết cổ. Tôi bỗng cảm thấy nhói đau, khép mắt quay đầu đi.
Y kéo mạnh tay tôi.
Tôi hoảng hồn giật mình, nghi hoặc nhìn y.
Song Nhâm Tam gia chỉ nắm chặt khuỷu tay tôi, tiếp đó chợt đánh về phía khuôn mặt của mình.
Làm như thế cũng không ra được mấy phần sức lực, tôi nhất thời không kịp phản ứng. Y vẫn lấy tay tôi không ngừng đánh lên mặt mình.
[Chú... chú làm gì vậy?] Tôi thở hắt vì kinh ngạc, dùng sức rút tay về.
Y nhìn tôi, ghé sát về phía tôi, đôi môi khẽ nhếch, như đang gắng sức muốn nói ra gì đó.
Tôi khẽ bảo y: [... Cho dù tôi đánh chú, cũng chẳng thể bù đắp được mọi thứ.]
Y giật mình, sau đó chậm chạp gật đầu.
Tinh thần của tôi đã mệt mỏi rồi, thở dài xong liền nhìn ra chỗ khác, dần dịch xuống, nghiêng người nhắm mắt lại.
Mãi lâu sau tôi có thể cảm nhận được nơi mép giường dần dịch tới, hình như có gì đó đang nhẹ nhàng, chập chạp, nhích lại gần.
Sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, bàn tay y vươn qua hông tôi, níu lấy tay tôi.
Có lẽ vì đã nói ra, tôi cuối cùng cũng có cảm giác tuy mơ hồ nhưng lại thanh thản, dường như đã không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Liên tục hai ngày, tôi ngủ mê man rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, có đôi khi mở mắt ra, liền cảm thấy mắt đau nhức khung khiếp, liền ngất đi. Nhâm Tam gia đỡ tôi ngồi dậy, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng vỗ về mặt tôi.
[Tôi... khó chịu.] Tôi vẫn muốn ngủ nữa, mệt quá.
Y ôm tôi ngồi trên giường, tôi tựa vào lòng y, đầu óc cũng hơi tỉnh táo, lại giơ tay đẩy y ra.
Không biết y nói gì, bàn tay lại sờ thử lên trán tôi, sau đó nghiêng người ấn chuông gọi người.
Tôi gắng sức mở mắt, ý thức mơ hồ, rất khó chịu.
[... khó chịu quá.]
Nhưng cơ thể của y lại lạnh lẽo, tôi bất giác nương theo dán sát vào nơi tỏa ra hơi lạnh. Lát sau liền nghe thấy vài tiếng bước chân.
Y đang nâng mặt tôi lên, tôi giương mắt nhìn qua y.
Sau đó lại nhắm mắt.
Vạt áo bị mở rộng ra, lúc lồng ngực cảm nhận được một trận lạnh lẽo, tôi mởi bật mở mắt — khuôn mặt xa lạ của một bác sĩ, đang cầm ống nghe thận trọng khám, tôi có thể cảm giác rõ ràng hai cánh tay của Nhâm Tam gia đang vòng qua nách đỡ lấy người tôi.
Không biết bọn họ nói gì, vị bác sĩ kia từ trong hòm thuốc của mình tìm một số thứ, Nhâm Tam gia lại ôm chặt lấy tôi.
Tôi duỗi tay ra, muốn cài lại nút áo, mơ màng thử mấy lần, cuối cùng một bàn tay trắng đến gần như có thể nhìn thấy cả mạch máu đặt lên tay tôi, giúp tôi cài lại cúc áo.
Tôi khó chịu nuốt nước bọt, mới nhận ra cổ họng đau rát.
Cơ thể được người ta đỡ trở mình, thành ra tôi nằm lên trên người y, trong lúc tôi còn đang nghi hoặc, bỗng cảm thấy quần bị người ra kéo xuống — tôi lập tức tỉnh ngộ mà ngẩng đầu lên.
[Tôi không... không tiêm đâu...] Tôi khản giọng đẩy y, vừa giãy vừa trừng mắt nhìn chân mình. [Tôi... nhỏ thuốc là được, tôi không... không tiêm...]
Lúc này tôi mới nghe rõ bác sĩ đang nói gì: [Tiên sinh, giờ tiêm bắp đối với anh sẽ rất tốt, nếu lúc này tiêm tĩnh mạch, có lẽ sẽ gây ra tác dụng phụ.]
Tôi cầm lấy cánh tay của Nhâm Tam gia, liên tục lắc đầu, [Không, tôi không tiêm, không tiêm, Tam thúc, tôi không tiêm...] Y ôm chặt tôi, tôi tưởng như mình sắp khóc đến nơi rồi, đầu óc rối loạn cả.
Mơ mơ màng màng đã bị người ta đè lên giường, hơi co người lại, nháy mắt đã bị người ta chích.
Không biết bác sĩ lại thông báo điều gì, cẩn thận để đồ lại, cùng y tá cúi đầu đi ra ngoài.
Bên tai tôi cứ ong ong cả lên, khó chịu cuộn người lại, khẽ mở mắt.
Hình như y đang hôn lên trán tôi, tôi khổ sở trợn mắt.
Tôi rất muốn trừng mắt nhìn y nhưng lại không có cách nào, đành ở trên giường giơ chân đạp, tay đập lung tung.
Lúc liếc sang, thấy tóc y hơi rủ xuống.
Tôi muốn trút giận. Liền giơ tay nắm lấy tóc y, kéo mạnh xuống.
Y lại dính sát vào tôi, dùng khuôn mặt cọ cọ gò má tôi, làm như thoải mái lắm. Tôi kéo vài lần liền cảm thấy mệt, thở hổn hển một trận rồi cũng buông tha.
Quên đi.
Tôi nghiêng người, hướng sang một bên vùi đầu vào trong gối, nhưng vẫn không ngủ được, đằng sau lại truyền đến một trận đau nhức tê dại.
Tôi dịch người vào bên trong, y lại bắt đầu quấn lấy.
Đợi khi tôi dịch đến mệt người, hai tay y lại ôm lấy vai tôi.
Tôi dồn chút sức lực, sau đó dùng khuỷu tay đụng đụng y.
Y không chịu buông tha mà vẫn ôm chặt tôi, khuôn mặt dính sát vào gáy tôi, thở khe khẽ bên tai tôi.
Tôi hít sâu một hơi quay đầu lại nhìn y.
Nhâm Tam gia đang nửa nằm, một tay chống ở trên giường, đôi mắt nhìn xuống tôi, sắc mặt khó coi như người bị tiêm là y vậy.
[Chú...] Tôi mệt mỏi mở miệng, thì thầm: [Chú...]
Ôi.
Tôi tùy tiện kéo chăn đắp lên người.
Ngày hôm sau tôi cũng đỡ sốt, lúc tỉnh lại đã thấy Nhâm Tam gia ngồi ở trước cái bàn đối diện, vốn chẳng biết đang lật xem gì, thấy tôi ngồi dậy, liền đứng khỏi chỗ đi về phía tôi.
Vết siết trên cổ y đã hơi nhạt đi rồi, tôi nhìn y, chậm chạp xuống giường. Y bỗng bước nhanh tới trước mặt tôi, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay tôi.
Bàn tay đấy nhìn không giống như bàn tay của một người đang sống, nó quá nhợt nhạt.
Tôi im lặng nhìn y, quay người muốn đi.
Nhâm Tam gia mặt mày biến sắc, lôi tôi lại.
[Kỳ Kỳ...] Y cuối cùng đã có thể nói được, chẳng qua giọng vẫn còn khàn và nhỏ, thoáng nhíu mày, bị tôi nhìn liền mím môi, miễn cưỡng nhếch miệng cười, cúi người xuống như đang dỗ dành mà hỏi: [Kỳ Kỳ... đã đói bụng chưa?]
Không đợi tôi trả lời, y liền đi tới cái bàn thấp cạnh giường nhấc điện thoại lên, tôi liếc y, lại đứng dậy, Nhâm Tam gia bỗng ngoảnh đầu ấn tôi ngã xuống giường.
Tôi đầu chóng mắt hoa trừng mắt.
[CHÚ...] Tôi đẩy y ra.
Y trầm mặc, chỉ lắc đầu.
Tôi khó mà nhịn được liếc mắt nhìn, níu lấy cổ áo y, ghé sát người lại, khó khăn nói với y rằng —
[Tôi... muốn đi toa-lét.]