"Ta đói bụng." Mộ Cửu mặt vô biểu tình tựa vào một tảng đá, ngẹo đầu nhìn về phía Đường Duẫn Triết.
"Tôi đi tìm thức ăn!" Đường Duẫn Triết đi ra ngoài săn thú.
Vì vậy bữa cơm là thịt thỏ nướng.
"Khát nước." Trong mắt Mộ Cửu mang theo chút áy náy.
Đường Duẫn Triết bật người đứng dậy: "Tôi đi lấy."
Thế là người nào đó ướt đẫm thuận tiện mang về hai con cá.
"Ta muốn tắm." Mộ Cửu yên lặng nhìn kỹ Đường Duẫn Triết, trong mắt dẫn theo tia kiếm chuyện.
Đường Duẫn Triết phản xạ có điều kiện: "Tôi đi múc nước!"
Mộ Cửu: "Ta không cử động được."
Đường Duẫn Triết trong nháy mắt áy náy, cậu vậy mà đè người ta tới liệt luôn òi, do dự một lúc, cậu đỏ mặt hỏi: "Hay là… Tôi giúp anh xoa bóp nha?"
Mộ Cửu mặt không cảm xúc gật đầu.
"Ta muốn ăn quả sơn trà." Mộ Cửu thích ý ngồi ở một bên nhìn Đường Duẫn Triết dọn dẹp cơm thừa buổi trưa.
"Tôi lập tức... A?!" Đường Duẫn Triết ngây ngô giật mình nhìn Mộ Cửu.
Mộ Cửu: "Ở nơi cậu đè trúng ta khoảng độ về phía Tây, đi khoảng ba trăm thước, có cây sơn trà."
Đường Duẫn Triết áy náy lập tức rời khỏi sơn động.
…...
Cứ như vậy, Đường Duẫn Triết bắt đầu hành trình trung khuyển của mình, sau khi khôi phục khí lực, cậu vẫnchăm sóc Mộ Cửu bị cậu đè tàn. (X: có gì đó không đúng cứ trà trộn vào!!!!!)
May là mạt thế đã bắt đầu từ lâu, động thực vật trong núi đông đảo, hoàn toàn không cần lo bắt không được. Càng thêm kỳ quái chính là, gần đây một con tang thi cấp cao cũng chẳng xuất hiện, Đường Duẫn Triết mỗi lần cẩn thận phòng bị phía sau trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trên đường khổ bức đi tìm hoa quả, Đường Duẫn Triết từ đáy lòng hoài niệm túi đựng đồ trang bị đầy đủ thức ăn cùng vật dụng hang ngày của mình, bí thuật chết tiệt!
Trong sơn động, Mộ Cửu mặt không thay đổi cầm một cái cà mèn thiệt to, bên trong là điểm tâm tinh xảo, hắn vươn tay, bóc lên một miếng hoa quế cao bỏ vào trong miệng, tinh tế thưởng thức. Bên cạnh chân hắn là rải rác đống túi thức ăn cùng mấy túi đựng đồ dẹp dẹp.
Đột nhiên, Mộ Cửu dừng lại động tác, yên lặng đóng nắp hộp thức ăn, thu tất cả mọi vào túi đựng đồ, tiếp đó giấu túi đựng đồ đi. Điều chỉnh lại ánh mắt một chút, hắn nhàm chán nhìn cửa động.
Chỉ chốc lát sau, Đường Duẫn Triết xuất hiện ở nơi đó, ánh mắt kinh khủng
"?" Mộ cửu nghiêng đầu, trong mắt hiện lên dấu hỏi.
Đường Duẫn Triết cõng Mộ Cửu lên, trực tiếp xông ra ngoài, sức mạnh cậu gần đây đã khôi phục hơn nửa, cõng một người đàn ông trưởng thành là không thành vấn đề.
"Có chuyện gì à?" Mộ Cửu nới lỏng tay đang ôm cổ Đường Duẫn Triết, thay đổi một tư thế thoải mái, lười biếng tựa trên lưng cậu.
Đường Duẫn Triết một bên chạy vội nói: "Đàn tang thi!"
Quả nhiên, một đàn tang thi nhỏ đuổi theo phía sau Đường Duẫn Triết, thỉnh thoảng gào rú.
Mộ Cửu cảm thấy hứng thú, liền an tĩnh nằm trên lưng Đường Duẫn Triết nhìn cậu ta chật vật chạy xuyên qua núi rừng bạt ngàn. Bất quá một hồi sau, cậu cảm thấy đỉnh đầu mình có chút khó chịu, thế là yên lặng quay lại dòm, nhìn đàn tang thi nhỏ kia.
Trong con ngươi đỏ như ngọc lưu ly có sự nguy hiểm nhàn nhạt nháy mắt chấn nhiếp (X: uy áp làm ng khác sợ hãi) đàn tang thi nhỏ, tang thi cấp cao dẫn đầu ngơ ngác nhìn cái ‘người’ ở trên lưng dị năng giả kia, hình như đã lâm vào tình trạng chết máy.
Mộ Cửu bất mãn trừng qua, đám tang thi nọ ngay lập tức xoay người chạy muốn tè ra quần.
Quay đầu lại, Mộ Cửu nhìn mồ hôi rịn đầy trên trán Đường Duẫn Triết, xoa xoa đầu của cậu: "Nào có."
"Hả?" Đường Duẫn Triết giật mình ngưng lại, xoay người nhìn ngó, đến một cái bóng của tang thi cũng không có.
Cậu thở dài một hơi, thả Mộ Cửu xuống, rồi xụi lơ trên mặt đất.
Thân là một kẻ tay chân nửa tàn tật miễn cưỡng chuyển động được, Mộ Cửu lượm cành cây dài thẳng, chọt chọt Đường Duẫn Triết, mặt than nhìn cậu, trong mắt hiện lên dấu hỏi: "?"
Đường Duẫn Triết trở mình, mạnh mẽ dùng phương thức quỳ rạp trên mặt đất, còn kém lè lưỡi thở. Cậu ta chật vật ná thở, buồn bực lấy từ trong giới chỉ ra một đống lớn nhánh sơn trà: "Còn chưa có héo nè."
Trong mắt Mộ Cửu dẫn theo ý cười, hắn cầm lấy một cành cây sơn trà lắc lắc, bứt một trái, bắt đầu từ từ ăn.
Đường Duẫn Triết ngơ ngác ngây ngốc tại chỗ, Mộ Cửu lớn lên đẹp ghê ta, mặc dù lúc nào mặt cũng đơ đơ, ánh mắt giương lên lại dẫn theo tia cười, màu nâu sâu trong mắt phảng phất sóng gợn lăn tăn, đẹp cực kỳ.
Mộ Cửu ăn xong, nghĩ cũng ngon, thế là dùng cành cây lắc lắc trước mặt Đường Duẫn Triết, trong mắt vẫn mang theo tia cười nhạt như cũ.
Đường Duẫn Triết liền bò dậy từ trên mặt đất, lột vỏ, cắn một ngụm lớn.
"Móe! Chua quá... Chua muốn chết!!!"
...
Mười ngày sau, Đường Duẫn Triết tìm được một ngôi nhà gỗ nhỏ ở trong núi, đoán chừng là nơi người gác rừng ở lại, bọn họ liền tạm thời ở nơi này.
Đường Duẫn Triết triệt để khôi phục đi tìm thức ăn càng thêm nghiêm túc, thế là về lâu về dài cũng đa dạng hơn nhiều.
"Muốn ăn gà rừng hông."
"Muốn nấm hông."
"Nhân sâm hông."
...
Dáng vẻ bận bịu thế kia, thế nhưng cũng tiêu tan sự lo lắng không yên của Đường Duẫn Triết, sinh hoạt thập phần nhiều màu sắc.